Chương 16: Áo Cưới, Lời Thề và Sự Hòa Hợp

Địa điểm đầu tiên họ ghé thăm là phòng thử váy cưới độc quyền của Seoul. Cửa hàng được thiết kế riêng tư tuyệt đối, chỉ dành cho cô dâu chú rể.

Khi khoác lên mình chiếc váy cưới đầu tiên, Trúc không khỏi bồi hồi. Cô nhớ lại những tháng ngày cô đơn, và giờ đây, cô đứng đây, là cô dâu của Park Jimin. Cô cảm thấy vẻ đẹp của mình không chỉ đến từ lớp lụa và ren, mà còn đến từ sự bình yên và tự tin khi biết mình được yêu thương trọn vẹn.

Jimin ngồi ở ghế chờ, tay nắm chặt. Anh đã thấy cô trong mọi trạng thái: kiệt sức, yếu ớt, và quyến rũ nồng cháy. Nhưng đây là lần đầu tiên, anh thấy cô trong hình dáng cô dâu.

Khi Trúc bước ra, Jimin lập tức đứng dậy. Anh không nói nên lời. Chiếc váy ren trắng, cổ điển, tôn lên vẻ thanh lịch và sự kiên cường của cô.

Mắt anh đỏ hoe, không phải vì buồn, mà vì sự xúc động và biết ơn. Anh nhớ đến chiếc váy cưới anh đã từng mua cho Da Eun, nhưng nó không hề mang lại cảm xúc mãnh liệt như thế này.

Anh tiến lại gần, cầm lấy tay Trúc: "Jinhee. Em... em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời. Anh cảm thấy như đây là giấc mơ. Anh phải véo mình một cái để tin rằng đây là sự thật."

Anh cúi xuống, hôn lên trán cô. "Anh yêu em. Cảm ơn em đã đợi anh trưởng thành."

Trúc mỉm cười: "Em luôn muốn mặc áo cưới cho anh nhìn, Jimin. Anh là chú rể tuyệt vời nhất."

Ngày hôm sau, theo truyền thống, Trúc đi cùng Mẹ Park (mẹ Jimin) để đi xem ngày lành tháng tốt, đồng thời bàn bạc chi tiết lễ cưới. Mẹ Park muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Mẹ Park yêu quý Trúc. Bà đã chứng kiến sự kiên cường của cô và sự hối lỗi của con trai. Bà coi Trúc là ân nhân của gia đình, là người đã cứu vớt cả linh hồn lẫn tương lai của Jimin. Bà muốn bù đắp cho cô bằng tất cả tình yêu thương của một người mẹ.

Trong lúc chờ đợi, hai người ngồi uống trà.

"Jinhee à," Mẹ Park nói, giọng bà dịu dàng. "Lần trước, mọi thứ vội vã và sai lầm. Lần này, mẹ muốn con cảm thấy được trân trọng. Mẹ đã chọn ngày rất tốt, ngày mà mặt trời và mặt trăng hòa quyện, tượng trưng cho sự trọn vẹn."

Trúc nắm lấy tay mẹ: "Con cảm ơn mẹ rất nhiều. Mẹ không cần phải lo lắng quá đâu. Đối với con, chỉ cần có Jimin và có sự chúc phúc của hai gia đình là đủ rồi ạ."

Mẹ Park mỉm cười, mắt rưng rưng. "Con gái ngoan. Con biết không, mẹ đã nói với Jimin. Hạnh phúc không thể mua bằng tiền, mà phải đánh đổi bằng sự chân thành. Con đã dạy cho thằng bé bài học lớn nhất. Mẹ không chỉ có thêm một cô con dâu, mà mẹ có thêm một người con gái mạnh mẽ. Mẹ sẽ yêu thương con như con gái ruột."

Trúc xúc động: "Cảm ơn mẹ. Con cũng yêu thương mẹ." Cuộc đối thoại đã thắt chặt thêm mối quan hệ giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất đời Jimin.

Jimin và Trúc cùng nhau đi chọn nhẫn cưới.

Trước đó, Trúc vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn mà Jimin đã đeo cho cô trong đêm công bố (chiếc nhẫn anh đã giữ suốt ba tháng).

Tại cửa hàng trang sức, họ nhìn vào cặp nhẫn cưới kim cương đơn giản, thanh lịch.

"Anh muốn giữ lại chiếc nhẫn đính hôn đó, Jinhee," Jimin nói. "Nó là biểu tượng của sự tha thứ và sự cứu rỗi của em. Nó nhắc nhở anh về những gì anh đã vượt qua."

"Em cũng muốn giữ nó," Trúc đồng ý. "Chiếc nhẫn đó là định mệnh của chúng ta."

Họ chọn một cặp nhẫn cưới mới, bằng bạch kim, khắc tên của nhau bên trong.

"Chiếc nhẫn này là biểu tượng của cuộc sống mới," Jimin nói, đeo thử nhẫn vào tay cô. "Chiếc nhẫn này là mãi mãi. Không còn nước mắt, không còn hối hận. Chỉ có anh và em."

Công đoạn cuối cùng là in thiệp mời.

Họ ngồi trong phòng làm việc tại căn hộ mới, cùng nhau xem xét bản nháp. Thiết kế thiệp rất tối giản, chỉ có hai chữ "Jimin & Jinhee" nổi bật trên nền trắng, cùng với ngày cưới được chọn: một ngày mùa thu lãng mạn.

Jimin: Cảm thấy mọi thứ trở nên cụ thể và thực tế hơn. Từng chữ trên tấm thiệp là một lời khẳng định về cam kết trọn đời của anh.

Trúc: Cô cẩn thận kiểm tra từng chi tiết, đặc biệt là tên và địa chỉ của ba mẹ cô ở Việt Nam. Cô cảm thấy được tôn trọng và bình đẳng tuyệt đối.

"Anh muốn thêm câu này vào cuối thiệp mời," Jimin nói, viết nguệch ngoạc lên bản nháp:

"Tình yêu của chúng tôi đã được thử thách qua ngọn lửa và thời gian. Sự tha thứ là món quà vĩnh cửu. Chúng tôi mong sự hiện diện của bạn để chứng kiến và chúc phúc cho sự khởi đầu mới của chúng tôi."Trúc đọc và mỉm cười. Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo. Đám cưới không chỉ là một sự kiện, mà là một lời tuyên bố về chiến thắng của tình yêu và sự trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top