Chương 15: Tổ Ấm Seoul
Sau khi trao nhau nụ hôn mãnh liệt bên hồ bơi vô cực, Jimin kéo Trúc rời khỏi bữa tiệc, để lại lời chào vội vàng cho các thành viên BTS và bạn bè. Họ rời đi bằng thang máy riêng, sự nồng nhiệt không thể kìm nén.
Jimin ôm Trúc vào lòng ngay khi cửa thang máy đóng lại. Anh không nói gì, chỉ cúi xuống hôn cô, một nụ hôn gấp gáp, đầy khát khao và giải thoát.
"Về nhà thôi, Jinhee," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc.
Trúc cảm thấy hạnh phúc và say đắm. Sự khao khát của Jimin không còn là sự hối tiếc mà là tình yêu thuần khiết và mãnh liệt. Cô đáp lại nụ hôn của anh, gỡ chiếc cà vạt vướng víu trên cổ anh. Cô không còn là cô gái e dè nữa, mà là người phụ nữ sẵn sàng trao đi tất cả.
Khi đến căn hộ của họ, sự kiên nhẫn đã hoàn toàn tan vỡ.
Cánh cửa căn hộ vừa đóng lại, Jimin đã ôm Trúc, đẩy cô nhẹ nhàng vào tường, nơi họ tiếp tục trao nhau những nụ hôn cháy bỏng. Những nụ hôn kéo dài, từ phòng khách, men theo hành lang, cho đến phòng ngủ. Chiếc áo khoác dạ hội của Trúc và vest của Jimin rơi xuống sàn nhà, không còn quan trọng nữa.
Jimin nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương sâu sắc. Đây là đêm đầu tiên, anh có được cô, hoàn toàn là của anh, không còn rào cản hay quá khứ đau thương nào.
Jimin nhẹ nhàng nâng niu cô, đặt cô xuống giường. Anh thầm thì vào tai cô, những lời yêu thương và biết ơn.
"Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, Jinhee. Anh đã mơ về nó suốt ba tháng qua..."
Trúc mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh. "Em cũng vậy, Jimin. Em đã về nhà rồi."
Họ hòa quyện vào nhau, trong sự nồng cháy, giải thoát và tình yêu. Đó là một đêm của sự bù đắp, sự tha thứ và sự xác nhận rằng họ thuộc về nhau.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng của Seoul tràn vào căn hộ.
Jimin tỉnh dậy trước. Anh không vội vã. Anh nhẹ nhàng quay sang, ngắm nhìn Trúc đang say giấc trong vòng tay mình. Mái tóc cô xõa dài trên gối, khuôn mặt cô bình yên và rạng rỡ.
Jimin cảm thấy sự bình yên và mãn nguyện tuyệt đối. Anh đưa tay, khẽ vuốt nhẹ má cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Anh thì thầm: "Cảm ơn em đã trở lại với anh."
Anh nằm im, ngắm nhìn cô thật lâu, ghi nhớ từng đường nét. Món quà lớn nhất của cuộc đời anh, nằm trọn vẹn trong vòng tay anh.
Khi Trúc tỉnh dậy, cô thấy anh đang ngắm mình.
"Anh dậy rồi sao?" cô hỏi, giọng khàn khàn.
"Ừm. Anh không muốn lãng phí một giây nào không nhìn thấy em," anh trả lời, trao cô một nụ hôn dịu dàng, nụ hôn của buổi sáng.
Họ cùng nhau vào bếp. Căn hộ của họ được thiết kế theo phong cách hiện đại, nhưng bếp lại ấm cúng.
Jimin, không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng anh làm những món đơn giản với tất cả tình yêu. Trúc cùng anh chuẩn bị cà phê.
Họ ngồi đối diện nhau, trong bộ đồ ngủ đơn giản, thưởng thức bữa sáng.
"Anh đã nói chuyện với ba mẹ em. Họ rất yêu anh," Jimin nói, cười. "Anh đã chuẩn bị cho họ căn hộ ở Gangnam. Họ có thể ở lại bao lâu tùy thích."
"Anh chu đáo lắm, Jimin. Cảm ơn anh," Trúc nói, ánh mắt cô đầy yêu thương.
"Không cần cảm ơn, vợ tương lai. Đây là trách nhiệm và niềm vui của anh," anh đáp. "Bây giờ, chúng ta đã công khai rồi. Em không cần phải trốn tránh hay sợ hãi nữa. Chúng ta sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới, Jinhee. Một cuộc sống không có bí mật, chỉ có tình yêu."
Họ cùng nhau mỉm cười, nắm tay nhau. Đêm nồng cháy vừa qua là dấu chấm hết cho quá khứ, và buổi sáng này là sự khởi đầu viên mãn cho hạnh phúc vĩnh cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top