Chương 2.1:

     Cuổi cùng bữa tiệc xã giao giả dối, vô vị cũng kết thúc, Bạch Đồng mệt tới nỗi người rã rời. Trong buổi dạ yến này, ngoại trừ việc nhìn hai nữ nhân lợi hại kia thi nhau thể hiện sự khôn khéo, thủ đoạn ra thì những người còn lại đều tâng bốc, bợ đỡ nhau. Bạch Đồng đang hối hận vì tốn nhiều công sức để rồi tự chuốc khổ vào mình thì Nam Cung Lăng tới tìm nàng ta.

     "Có chuyện gì không? Ta mệt rồi!" Bạch Đồng uể oải nói.

     Đương nhiên là chuyện cô nương thích rồi. Đại ca mời Phiêu Phiêu cô nương nâng chén cùng tán gẫu, cô có đi không?"

     Bạch Đồng chớp mắt vài cái vẻ không dám tin, hưng phấn nói: "Thật sao? Còn có ai nữa?"

    "Không có ai. Đại ca bảo ta qua. Ta thấy cô có một mình chắc là buồn chán lắm nên sang hỏi xem cô có muốn đi không."

     "Đi, đương nhiên là đi rồi!" Bạch Đồng vội vàng gật đầu. Lúc nãy, trong bữa tiệc nàng ta đã nhận ra Tần Phong và Phiêu Phiêu có quan hệ đặc biệt, quả nhiên là khác thường.

     Khi bọn họ tới phòng của Tần Phong thì Phiêu Phiêu đã ngồi bên bàn rượu. Bốn món nhắm đơn giản trên bàn thooạt nhìn giống mấy món ăn trong bữa tiệc ban nãy. Còn rượu thì được bày rất nhiều, vừa nhìn là biết Tần Phong dự tính sẽ uống đến say.

     Tần Phong nhẹ nhàng hỏi: "Phiêu Phiêu, cô nương quen biết Lạc phu nhân sao?"

     "Sao chuyện gì cũng không qua được mắt chàng vậy? Đúng là có quen biết nhưng dường như nàng ấy cố ý né tránh ta. Có lẽ nàng ấy không muốn để phu quân của mình biết được chuyện xảy ra năm xưa."

     Tần Phong vừa rót rượu vừa hỏi: "Chuyện gì vậy?"

     "Nói ra thì cũng thật tức cười. Nàng ấy từng nhờ ta dạy cách quyến rũ một người đàn ông." Nhớ tới chuyện ấy, Phiêu Phiêu lại thấy buồn cười.

     "Cái gì?" Ba người còn lại đồng thanh hỏi.

     "Các người cũng cảm thấy rất lạ, đúng không? Lúc ấy ta cũng thấy làm lạ vì khi ấy nàng ấy còn đẹp và quyến rũ hơn bây giờ rất nhiều. Bây giờ nàng ấy đẹp nhưng hơi u sầu khiến người ta không thể nắm bắt được, giống như một thân xác không có linh hồn vậy. Khi đó phải nói là nàng ấy đẹp khuynh quốc khuynh thành, một nữ tử như thế thì cần gì phải quyến rũ đàn ông!"

     "Mau nói vào trọng tâm đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Lăng nôn nóng hỏi trước.

     Phiêu Phiêu nhìn Tần Phong, thấy y cũng đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc nên bắt đầu kể lại.

     "Đó là chuyện bảy, tám năm về trước. Có hai thiếu nữ đến phòng ta hỏi ta có biết cách thức quyến rũ đàn ông hay không, còn cho ta năm mươi lượng bạc, bảo ta đi theo họ để gặp một người.

     Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lạc phu nhân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế trên đời này, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể miêu tả được, hoàn mỹ đến độ khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tỵ.

     Vừa nhìn thấy ta, nàng ấy đã ngượng ngùng nói với ta rằng: "Hãy dạy cho ta cách khiến một người đàn ông phải si mê ta!"

     Ta liền hỏi: "Sao cô nương phải học cái này? Với dung mạo tuyệt trần của cô nương, chỉ cần một ánh mắt là mọi đàn ông trong thiên hạ sẽ phải phủ phục dưới chân của cô."

     Nàng ấy nói: "Chàng thì không. Chàng khác với những gã đàn ông tầm thường."

     Ta nói: "Vậy thì ta chỉ có một cách! Ta nghĩ phương pháp này sẽ hiệu nghiệm với bất cứ gã đàn ông nào. Có điều, cô nương bằng lòng hy sinh những gì cho hắn?"

     Nàng ấy do dự thật lâu rồi mới trả lời: "Có thể cho hết những gì ta có!"

     Ta bảo nàng ấy thay y phục của ta, trang điểm tỉ mỉ cho nàng ấy và dạy nàng ấy vài kỹ năng bí truyền của mình."

     Bạch Đồng đã đỏ mặt những vẫn không nén được tò mò tiếp tục nghe Phiêu Phiêu kể chuyện.

     "Các người nhìn thấy hiện nay nàng ấy mặc y phục trắng, thuần khiết như tiên nữ trên thiên giới nhưng năm đó, nàng ấy mặc y phục của ta, yêu kiều, rực rỡ không sao tả xiết. Không cần nói bất cứ câu nào, không cần có bất cứ hành động nào đã có thể khiến đàn ông phải tơ tưởng. Ta cứ ngỡ rằng phàm là đàn ông thì không thể từ chối nàng ấy nhưng không ngờ chỉ vài canh giờ sau đó, hai thiếu nữ kia lại dẫn ta tới gặp nàng ấy lần nữa. Lúc đó, mắt nàng ấy vẫn còn rưng rưng lệ, trên người còn khoác chiếc áo của đàn ông. Nàng ấy nói với ta, người đàn ông đó chẳng những không bị quyến rũ mà còn đuổi nàng ấy đi.

     Khi đó ta nghĩ, nếu người này không hề tơ tưởng gì tới nàng ấy thì sẽ không khoác thêm áo cho nàng ấy. Đứng trước một nữ tử như thế, đã động lòng mà còn có thể kìm giữ được mình thì chắc chắn đây không phải là một người đàn ông tầm thường.

     Ta định khuyên nàng ấy mọi chuyện không thể quá cưỡng cầu nhưng thấy nàng ấy đã quyết ý, ta cũng không thể nói gì hơn, đành đưa cho nàng ấy xuân dược mà ta đã đặc chế..."

     "Xuân dược?" Tần Phong làm rơi chén rượu vừa bưng lên xuống mặt bàn làm rượu bắn tung tóe mà y vẫn không hề hay biết, trên mặt chỉ còn vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.

     Ba người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Tần Phong. Y không phải là người nghe chuyện của người khác mà lại nhập tâm như thế, càng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, trừ phi...

     Phiêu Phiêu ngẩn ngơ nhìn phản ứng khác thường của Tần Phong, bỗng hiểu ra tất cả. "Bao nhiêu năm qua, ta vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc người đã từ chối nàng ấy là người như thế nào, hắn ta có gì đặc biệt vì khi nãy ta cảm thấy loại người như Lạc Vũ Minh không xứng như vậy. Đừng nói gã đàn ông đó chính là... chàng!"

     Tần Phong không hề phủ nhận, chỉ nhìn chén rượu trước mặt rồi cười khổ một tiếng, sau đó nhặt cái chén không, đưa lên miệng.

     Bạch Đồng và Nam Cung Lăng há hốc miệng cả buổi, không sao khép lại được.

     Lạc phu nhân? Chưa nói đến chuyện sao nàng ta phải quyến rũ Tần Phong vội, chỉ tính việc nàng ta quyến rũ bằng hữu của phu quân mình thôi thì cũng đã là chuyện đại kỵ trên giang hồ rồi.

     "Đại ca!" Nam Cung Lăng thử dò hỏi: "Phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể hưởng thụ nổi. Đừng nói là huynh và nàng ta thật sự có gì với nhau đấy nhé?" Nam Cung Lăng hết sức tò mò những sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Tần Phong thì đành im bặt.

     Tần Phong rót một chén rượu. Bàn tay đang cầm chén rượu nổi gân xanh chi chít, cái chén bằng bạch ngọc bị bóp nát trong nháy mắt.

     Không ai dám hỏi tiếp nữa, bởi vì mọi người đều biết nếu không có chuyện gì xảy ra thì Tần Phong sẽ không phẫn nộ như thế.

     Chuyện này nhất định là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Tần Phong.

     Nam Cung Lăng đứng dậy, kéo Bạch Đồng theo, hai người lặng lẽ rút lui.

     Phiêu Phiêu thì không đi mà im lặng nhìn chàng trai gần trong gang tấc mà lại xa xôi như biển trời cách mặt.

     "Có cần ta uống với chàng không?"

     "Ngồi đó trò chuyện với ta một lát đi!"

     Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh y, nói sâu xa: "Thì ra nàng ấy chính là người mà chàng luôn không muốn đối diện!"

     Tần Phong nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên như không. "Có quá nhiều nữ nhân muốn lao vào lòng ta, ta không muốn đối diện với ai cả."

     "Nhưng nữ nhân dung loại xuân dược cực mạnh, lại khiến chàng không thể phát giác thì chắc là không nhiều, đúng không?" Phiêu Phiêu thấy sắc mặt y hơi nặng nề thì tiếp tục: "Với công lực của chàng, thuốc ấy đâu đến mức khiến chàng mất đi sự tự chủ, trừ phi... lý trí của chàng sớm đã mất đi sự kháng cự rồi."

     Tần Phong không trả lời nàng ta mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây khẽ đung đưa trong gió thu. Lại vào thu rồi, y ghét nhất là mùa thu, bởi vì mỗi khi y nhìn thấy lá cây trổ vàng, lá vàng phủ đầy mặt đất thì lại nhớ tới hình bóng lẻ loi, cô độc dưới gốc cây hoa vàng ấy, nhớ tới những ký ức phủi bụi ấy.

     "E là chỉ có nữ nhân như thế mới có thể khiến chàng nhớ mãi không quên." Phiêu Phiêu thấy Tần Phong nhìn ra cửa sổ thất thần thì không khỏi cảm thấy chua xót. Sáu năm chờ đợi ròng rã mà nàng ta vẫn không thể có được trái tim y.

     Tần Phong hạ giọng quát: "Ta đã nói là đừng nhắc nàng ấy trước mặt ta!"

     "Không nhắc tới thì chàng sẽ quên được sao? Bất luận chàng uống bao nhiêu rượu thì vẫn không nhầm ta là nàng ấy, chứng tỏ dù say tới cỡ nào thì trong đầu chàng, nàng ấy vẫn rất rõ ràng."

     "Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là một người đàn ông tốt, hắn có thể cho nàng hạnh phúc. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian vì ta, ta không xứng đáng được như vậy đâu." Tần phong khuyên nhủ một cách chân thành. Nếu là người khác, y sẽ không nói thế nhưng Phiêu Phiêu thì đặc biệt hơn. Trong lúc y bất lực nhất, chính Phiêu Phiêu đã cứu y.

     "Trừ phi chàng không cần ta nữa..."

     "Ta chưa bao giờ cần."

     "..."

     Đêm khuya lạnh lẽo, những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất bị gió thu hiu hắt thổi tung bay theo đám bụi mù. Tần Phong tiễn Phiêu Phiêu rồi lẳng lặng ngồi một mình trên tảng đá các xa nhà thủy tạ, nhìn đám lá bay đầy trời.

     Y chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn dòng nước đang lặng lẽ chảy xuôi, ngắm những cánh hoa lê héo úa, ngắm ánh trăng sáng tỏ, nhớ lại hình bóng vẫn in sâu trong lòng mình.

     Ai ngờ, giọng nói êm dịu mà y ngày nhớ đêm mong bỗng vang lên từ đằng sau: "Ta có thể nói với chàng vài câu không?"

     Không cần quay đầu lại y cũng nhận ra đó là giọng nói mà mình không muốn nghe nhất vào lúc này, là người mà y không muốn nhìn thấy nhất: Mạc Tình - bây giờ đã là Lạc phu nhân.

     "Giữa chúng ta còn gì để nói chứ, Lạc phu nhân?"

     Im lặng một lúc lâu, y nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng khẽ lan trong không khí. "Chúc mừng chàng sắp thành thân!"

     "Ồ, đa tạ phu nhân đã có ý đến chúc mừng ta!"

     Y cất bước chuẩn bị đi khỏi đó thì Lạc phu nhân bỗng nói tiếp: "Chàng có thể nghe ta nói hết không? Ta chỉ nói vài câu thôi."

     Y dừng chân. "Nói đi!"

     "Long Thanh Nhi định tỷ võ chiêu thân chỉ là vì nàng ta muốn xác định xem rốt cuộc thì chàng có để tâm đến nàng ta hay không, nàng ta dùng phương pháp cực đoan ấy để thăm dò tấm chân tình của chàng. Nữ nhân luôn thiếu cảm giác an toàn, nếu chàng thật lòng yêu thương nàng ta thì hãy nói rõ cho nàng ta biết, đừng để nàng ta phải sống trong ngờ vực."

     Tần Phong lạnh lùng nhếch môi. "Lạc phu nhân, cảm ơn lời khuyên của nàng, ta sẽ khắc ghi trong lòng."

     "Ừm, ta nghe Lạc Vũ Minh nói chàng đã tha thứ cho huynh ấy rồi, không còn canh cánh mãi chuyện quá khứ nữa..."

     Tần Phong vẫn không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng gật đầu. "Đúng vậy, chuyện cũng đã qua rồi, ta đã quên từ lâu nên nàng không cần phải cảm thấy áy náy. Đó không phải là lỗi của nàng, là do năm ấy ta còn quá trẻ, không hiểu được nữ nhân."

     "Quả thật chàng không hiểu... Thôi vậy, bây giờ nói những điều này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Chàng hãy bảo trọng..."

     Tiếng bước chân có vẻ vội vã dần khuất xa. Từ đầu đến cuối Tần Phong vẫn không hề quay đầu lại.

     Không phải y không muốn quay đầu lại mà là sợ nếu mình quay đầu lại thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ y sẽ ôm chặt lấy nàng, không để nàng biến mất khỏi tầm mắt của mình nữa. Đây là chuyện y vẫn muốn làm. Điều duy nhất y không muốn chính là bất lực nhìn nàng rời xa mình...

     Giờ khắc này, y lại cảm thấy đau đớn đến nát lòng, giống như bị hút cạn sinh lực, không gì có thể lấp đầy được cơ thể sớm đã trống rỗng. Cho dù là loại rượu mạnh nhất thì vẫn không thể làm tê dại miệng vết thương vẫn còn đang rướm máu. Rốt cuộc thì cần bao nhiêu thời gian nữa y mới không còn cảm thấy đau đớn thế này...

     Có lẽ phải dùng cả đời này mất!

     Cô độc trong đêm, chịu dày vò đâu chỉ có một người?

      Bên ngoài căn lầu thanh vắng, gió cuốn tung đám lá rơi. Bên trong căn lầu, làn gió nhẹ nhàng mơn man mái tóc hơi rối cùng hai hàng nước mắt nóng ấm trên mặt giai nhân.

     Từ khi gặp lại Tần Phong, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mạc Tình càng them nhợt nhạt, ánh mắt vốn mờ mịt tràn đầy sự ai oán và đau khổ.

     Lại một làn gió lạnh thổi qua, tiếng ho khù khụ đã làm kinh động đến Lạc Vũ Minh - người nãy giờ vẫn ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn nàng, nở một nụ cười châm chọc lạnh lẽo.

     "Chẳng phải đã đạt được mục đích rồi ư? Sao còn bày ra vẻ mặt đau khổ vì tình ấy? Ta đâu có bị thu hút bởi bộ mặt này." Thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, hắn lớn tiếng hơn: "E rằng không chỉ ta mà có người cũng chịu không nổi bộ mặt rầu rĩ sắp chết này của cô nên chán chẳng muốn nhìn. Ha ha ha!"

     Thấy Mạc Tình vẫn không đếm xuể gì đến mình, Lạc Vũ Minh càng tức tối. Hắn đi đến bên cửa sổ, túm lấy cơ thể mảnh mai, yếu đuối của nàng không chút thương hoa tiếc ngọc, hét lên: "Chẳng phải cô yêu hắn sao? Chẳng phải cô hy vọng hắn được hạnh phúc sao? Thấy hắn thành thân, cô không vui thay cho hắn sao? Người hắn sắp cưới là con gái duy nhất của minh chủ võ lâm, hắn sắp có thể mượn thế lực của Long Gia bảo để củng cố địa vị rồi. Không bao lâu nữa hắn sẽ là võ lâm minh chủ tương lai, có thể hô mưa gọi gió trong giang hồ, cô không vui mừng sao? Đây chẳng phải những gì cô mong muốn sao?"

     "..."

     Lạc Vũ Minh cười lạnh. "Cô không cam tâm, đúng không? Không cam tâm bởi cô vì hắn mà chịu nhiều đau khổ như thế, còn hắn lại không hay biết gì! Vậy thì đi tìm hắn đi, đi nói với hắn cô yêu hắn, nói cho hắn biết sáu năm qua không thời khắc nào là cô không nhớ đến hắn, khiến hắn vứt bỏ mọi thứ, danh dự và địa vị để ở bên cô đi! Đi đi! Chẳng phải lúc nãy cô định nói thế với hắn sao?"

     Nàng cười lạnh. "Đương nhiên ngươi muốn chàng vứt bỏ tất cả, muốn chàng thân bại danh liệt, muốn chàng cô độc cả đời này! Ngươi hãy từ bỏ ý định đấy đi, ta sẽ không bị ngươi lợi dụng đâu!"

     "Cô!" Lạc Vũ Minh đẩy nàng ra, tức tối bỏ đi.

     Thấy Lạc Vũ Minh bỏ đi, Mạc Tình mới đau đớn quỳ phịch xuống đất, ho dữ dội. Sao nàng lại không muốn nói cho Tần Phong biết nàng yêu y, bao nhiêu năm qua, không lúc nào là nàng không trông mong được gặp lại y một lần, dù chỉ là đứng nhìn từ xa. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, y sắp thành thân. Hôm nay, y bỏ đi mà không thèm quay đầu lại chứng tỏ mọi chuyện đã là quá khứ, không thể cứu vãn được nữa. Vậy thì cần gì phải khoét vào vết thương cũ, làm đau lòng người mình yêu nhất.

     Nếu y hạnh phúc thì hãy để y được hạnh phúc mãi mãi. Mọi đau đớn sẽ theo nàng biến mất khỏi cuộc đời y...

     Có lẽ đây chính là báo ứng của nàng...

     Đã quá nửa đêm mà Mạc Tình vẫn ngồi một mình bên cửa sổ, để cho gió rét hong khô gương mặt đẫm nước mắt của mình. Đêm ấy, Lạc Vũ Minh không trở về, cuối cùng thì nàng cũng được yên tĩnh.

     Nhưng điều làm nàng không thể ngờ được là ngay lúc này có một cặp mắt u ám ẩn trong bóng tối đang nhìn nàng.

     Ngay lúc nàng chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì một bóng đen bỗng bay vọt vào phòng. Nàng nhanh nhẹn dứng dậy, lùi vài bước để đứng vững, ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Vóc người hắn chẳng những tráng kiện mà khuôn mặt và ngũ quan cũng to lớn khác người, cặp mắt trố lúc này đang nheo lại một đường, ngắm nhìn nàng.

     Khinh công của người này rất lợi hại, nếu không với cơ thể cao to ấy sao hắn có thể dễ dàng bay vào được.

     "Đừng sợ, ta biết phu quân nàng không về, một mình nàng rất cô đơn nên cố ý đến làm bạn với nàng đây!" Người này tươi cười, hớn hở ngắm nhìn giai nhân đang sợ hãi, gương mặt gian tà nhích đến gần.

     Mạc Tình hít sâu một hơi. "Nơi này là Long Gia bảo, chỉ cần ta hô lớn một tiếng là có rất nhiều người nghe thấy, ngươi cho rằng ở đây không có ai có thể đánh thắng được ngươi sao?"

     Tuy nàng nói rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại biết rõ tòa lầu này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, nàng kêu lên chưa chắc đã có người nghe thấy.

     "Ha ha, ta biết về võ công thì ta không giỏi lắm nhưng nếu luận khinh công, không ai có thể đuổi kịp ta."

     "Khinh công? Khinh công lợi hại thì có thể lẩn trốn cả đời sao? Nếu hôm nay ngươi làm chuyện gì quá giới hạn, Lạc Vũ Minh sẽ truy sát ngươi cả đời!"

     Hắc y nhân do dự giây lát. Nhân cơ hội đó, Lạc phu nhân lập tức nhào tới bên cửa sổ, định nhảy xuống nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.

     Người đó bắt được cánh tay nàng, kéo nàng trở lại, vụt tung cho nàng một chưởng nhanh đến nỗi Lạc phu nhân chỉ kịp kêu một tiếng "cứu" liền ngất đi.

     Nhưng tiếng "cứu" ngắn ngủi và yếu ớt ấy lại làm kinh động tới Tần Phong đang ngồi uống rượu trong hoa viên. Y đứng bật dậy, lao vào bóng đêm mờ mịt...

     Đã quá nửa đêm, dường như cả đất trời đều đang ngủ say trong bóng tối, lặng im không một tiếng động.

     Hoa Vạn Tung nhẹ nhàng đi vào trong một sơn động, ôm Mạc Tình ra khỏi cái túi vải lớn. Hắn si dại nhìn dung nhan tuyệt thế trước mắt. Nàng thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn không màng đến hậu quả của việc làm này.

     Khi bàn tay hơi kích động của hắn sắp chạm vào làn da mịn màng như sứ của Mạc Tình thì liền bị một người nắm chặt. Hắn lập tức quay người lại, đâm một kiếm. Tốc độ ra chiêu của hắn rất nhanh, người bình thường dù tránh được thì cũng phải loạng choạng, thế nhưng đối phương lại dễ dàng lách người tránh được.

     Khi Hoa Vạn Tung nhìn rõ diện mạo của đối phương thì không khỏi cả kinh. "Tần Phong?"

     "Hoa Vạn Tung? Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ, nơi này mà cũng dám rat ay. Đây là Long Gia bảo!" Tần Phong lạnh lùng đáp.

     Hoa Vạn Tung cười khà khà. "Ngươi dám ra tay với Long Thanh Nhi thì ta có gì mà không dám?"

     Tần Phong không nói nữa, chỉ có Thanh Phong kiếm phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Sát khí kinh người cắt qua không trung, vút thẳng về phía Hoa Vạn Tung đang không phòng bị.

     Hoa Vạn Tung chỉ thấy ánh kiếm lóe lên trước mắt, hoàn toàn không phân biệt được đâu là hư đâu là thực, chỉ biết luống cuống bảo vệ những điểm yếu, mà mỗi chiêu của Tần Phong đều nhằm vào điểm yếu của hắn.

     Hoa Vạn Tung trên giang hồ có tiếng là hái hoa tặc. Chưa ai bắt được hắn là vì tuy võ công của hắn không cao nhưng khinh công thì không ai bằng. Chẳng qua khi đứng trước mặt Tần Phong, hắn gần như không có khả năng chống đỡ. Cố gắng chống chọi được chừng mười chiêu, lớp áo trước ngực hắn liền bị Thanh Phong kiếm cắt rách.

     Hoa Vạn Tung thấy khiếm khí áp sát người mình thì cả kinh nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau đó bình chân như vại bật cười: "Nhìn ngươi kìa, giống như là muốn giết chết ta vậy."

     Thanh Phong kiếm trên tay Tần Phong được thu lại, sát khí trên kiếm khí cũng giảm dần. "Chính ngươi đã hứa với ta là sẽ không làm những chuyện như thế nữa."

     "Ta cũng đâu có muốn nhưng vì cô gái này quá đẹp, ta vừa nhìn thấy đã không kiềm chế được. Ngươi cũng là đàn ông mà, chắc ngươi hiểu..."

     "Ta không hiểu!"

     "Không hiểu?" Hoa Vạn Tung liếc Tần Phong một cái. "Ngươi có dám thề là khi nhìn nàng ta, ngươi không hề tơ tưởng chút nào?"

     Tần Phong không trả lời.

     Hoa Vạn Tung coi như y ngầm thừa nhận nên nhếch môi cười xấu xa. "Tần Phong, ngươi có dám thề rằng khi nhìn thấy cô gái này, ngươi chưa từng có ý định ôm nàng ta vào lòng, gần gũi nàng ta, chưa từng tưởng tượng cảnh nàng ta yêu kiều nằm dưới thân ngươi thì sẽ quyến rũ mê hồn thế nào... Cơ thể nàng ta đúng là mềm mại, thơm tho..."

     "Đủ rồi!"

     Nhìn thấy Tần Phong phản ứng mạnh như thế, Hoa Vạn Tung không kìm được bật cười ha hả. "Nếu như ngươi cũng muốn thì đừng có ra vẻ chính nhân quân tử mà chỉ trích ta như thế! Được rồi, nể tình đồng môn, ta nhường ngươi lên trước!"

     Nhắc tới quan hệ đồng môn, Tần Phong không khỏi nhớ lại khoảng thời gian bọn họ còn ở phái Hoa Sơn. Khi ấy, một mình y ở trên đỉnh Hoa Sơn, hằng ngày Hoa Vạn Tung đến đưa cơm cho y. Trong khoảng thời gian y cô độc nhất, Hoa Vạn Tung chính là vị sư huynh duy nhất mà y có thể trò chuyện vài câu.

     Sau này, y rời khỏi phái Hoa Sơn rồi nghe nói Hoa Vạn Tung bị trục xuất khỏi môn phái vì gian dâm với nữ nhân đã có chồng. Đã nhiều lần y khuyên bảo Hoa Vạn Tung nhưng đáng tiếc giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Tần Phong niệm chút tình năm xưa nên đã cho hắn nhiều cơ hội, thế mà hắn vẫn chẳng chịu sửa đổi.

     Lúc nãy, thấy hắn có ý đồ xấu với Mạc Tình, trong cơn giận dữ Tần Phong đã nảy sinh ý định giết hắn. Bây giờ bình tĩnh lại thì Hoa Vạn Tung là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù có mất đạo đức thì vẫn tốt hơn nhiều so với những kẻ ngụy quân tử miệng luôn nói chính nghĩa nhưng giết người không nháy mắt kia. Tội hắn chưa đáng chết.

     Trầm ngâm trong giây lát, Tần Phong nói: "Không sai, ta cũng là đàn ông, ta thừa nhận mình không thể thần thánh đến độ long không chút vẩn đục nhưng ta sẽ không dùng cách của ngươi..."

     "Ồ? Lâu nay vẫn nghe đồn ngươi rất biết cách thu phục nữ nhân, rốt cuộc thì ngươi đã dùng cách gì chứ? Ngươi chỉ cho ta một chút đi!"

     "Nếu ta dạy ngươi, ngươi có đảm bảo là say này sẽ không làm chuyện ép buộc người khác như thế này nữa không?"

     Hoa Vạn Tung liếc nhìn vào sơn động, hết sức tự tin nói: "Được, ngươi nói xem ngươi có cách gì khiến cô nương đó thuận theo ngươi?"

     "Nàng ta?"

     "Đúng vậy! Chỉ cần ngươi có cách khiến nàng ta cam tâm tình nguyện hiến thân cho ngươi thì ra sẽ phục ngươi sát đất. Ngươi muốn chém, muốn giết gì ta cũng không phản kháng."

     Tần Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: "Ngoại trừ nàng ta, ai cũng được!"

     "Ha ha, không nắm chắc đúng không?" Hoa Vạn Tung cười hả hê. "Ta biết ngươi không làm được mà!"

     Tần Phong hít sâu một hơi, nói: "Được, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem. Nhưng nếu ta làm được thì ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta."

     "Được, có điều ta không có kiên nhẫn đợi mấy tháng trời đâu. Ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày thôi."

     "Không cần! Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây!"

     Tần Phong thu kiếm lại, đi thẳng vào trong sơn động.

     Ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa động chiếu lên gương mặt đang hôn mê của giai nhân. Nàng đẹp đến mức huyền ảo khiến Tần Phong không tự chủ được phải đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Tuy động tác của y rất nhẹ nhưng vẫn làm Mạc Tình tỉnh lại.

     Vừa tỉnh lại, nàng vô thức bật dậy, đẩy mạnh Tần Phong ra. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của y, nàng ngạc nhiên đến sững người, một lúc sau mới run run hỏi: "Là chàng? Là chàng sai người mang ta tới đây ư? Tại sao?"

     Trong giọng nói hơi run rẩy của nàng ẩn chứa vẻ mong đợi khiến Tần Phong cảm thấy lòng thắt lại. Y nhất thời quên hết tất cả, ngồi sát vào nàng, dịu dàng hỏi: "Nàng có bị thương ở đâu không?"

     Đã rất lâu không dựa sát vào nhau như thế, nhất thời Mạc Tình không biết phải làm sao nên căng thẳng cắn môi. "Ta không sao, chỉ bị người ta đánh một cái vào vai thôi."

     "Thế à? Còn đau không?" Y đưa tay xoa nhẹ lên lưng nàng. Cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, y sát lại gần hơn, một tay từ từ đưa lên bờ vai phải của nàng, tay còn lại vén mái tóc hơi rối của nàng ra sau tai.

     Nữ tử trong lòng y giống như bị thôi miên, cứ mặc cho bàn tay đang đặt trên bờ vai mình từ từ kéo vào lòng, ngoan ngoãn phục tùng như năm xưa.

     "Nàng gầy đi nhiều!" Y thì thầm vào tai nàng. Không nữ nhân nào có thể kháng cự được câu nói đó, bởi câu nói đơn giản ấy hàm chứa sự nhớ nhung vào tương tư vô hạn.

     Mắt của nàng bắt đầu ươn ướt, cơ thể nàng run rẩy rồi vùi mình vào lòng y, im lặng không nói.

     Nếu thời gian có thể dừng lại trong khoảnh khắc này, cho dù có đẩy y xuống địa ngục y cũng không nửa lời oán hận. Y rất muốn được mãi mãi ôm nàng như thế, nếu nàng không gả cho Lạc Vũ Minh...

     Đôi môi nóng ấm của Tần Phong lướt quanh sau tai nàng, sau đó từ từ đi xuống...

     Làn da bên dưới đôi môi mịn màng như sứ, mềm mại như hoa sen. Hôn mãi, hôn mãi y bắt đầu mất kiểm soát, ngọn lửa dục vọng trong cơ thể đã đốt sạch lý trí của y. Ôm hôn nàng, lòng y như bị kiến bò, cứ xốn xang, khó chịu.

     Còn Mạc Tình ở trong lòng y thì ngửa đầu nhìn y, ánh mắt ấy làm trời đất phải ảm đạm, nhật nguyện phải lu mờ.

     Y quên hết tất cả, cứ cúi đầu hôn lên môi nàng. Giờ khắc này, trong đầu y chỉ còn lại một điều: nàng ở dưới thân y thì sẽ quyến rũ mê hồn, yêu kiều nóng bỏng như thế nào...

     Mạc Tình từ từ nhắm mắt, tim bỗng đau nhói như bị bóp nát. Nàng chưa từng mơ giấc mơ nào chân thật đến thê. Hơi thở của y, mùi hương của y quá đối rõ ràng, gần gũi, khiến nàng quên đi quá khứ, quên đi phiền não và u sầu, hoàn toàn chìm đắm trong sự nồng nhiệt và vui sướng ấy.

     Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được tay của Tần Phong bắt đầu lần đến eo mình, thuần thục cởi thắt lưng của nàng ra. Nàng vươn tay ôm cổ Tần Phong, lẳng lặng nhắm mắt, mặc cho những lớp áo rơi xuống theo ngón tay y, còn cơ thể mềm mại của nàng được y ôm chặt trong lòng.

     Nếu có thể chết ngay tại thời khắc này thì cuộc đời nàng không còn mong đợi gì hơn.

     Nhưng đúng vào giây phút quan trọng này, Tần Phong bỗng buông Mạc Tình ra, dung ánh mắt phức tạp để nhìn nàng. Có oán, có hận, cũng có nỗi đau thương đến chết. Ánh mắt ấy khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, quơ lấy y phục che người mình. "Ta..."

     "Ngươi xem đủ rồi chứ?" Tần Phong lên tiếng ngắt lời nàng nhưng không phải là đang nói chuyện với nàng.

     Hoa Vạn Tung bước vào, cười lớn: "Ta chưa bao giờ khâm phục ai, nhưng hôm nay ta đã phục ngươi sát đất rồi... Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa. Ha ha..."

     "Ta không phải ngươi nên không có hứng thú gì với người đã có chồng." Tần Phong hừ lạnh, đáp: "Đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta."

     "Yên tâm, tuy ta không phải chính nhân quân tử gì nhưng đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sau này ngươi sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên Hoa Vạn Tung trên giang hồ nữa."

     Tần Phong không nói gì thêm mà đưa tay kéo Mạc Tình rời khỏi đó.

     Thật ra ngay cả chính Tần Phong cũng không thể hiểu nổi sao mình lại đáp ứng yêu cầu hết sức vô lý đó của Hoa Vạn Tung. Là vì muốn cứu vớt loại người bất trị như hắn sao? Hay là y đang muốn tìm một cái cớ cho những khát vọng của mình...

     Rời khỏi khu rừng, Tần Phong bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Mạc Tình, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng sống có tốt không?"

     "Ta? Chàng muốn nghe câu trả lời thế nào? Chàng muốn nghe hằng ngày ta đều bị đánh đập, chịu sự dằn vặt, tra tấn hay là muốn nghe ta sống rất tốt, chúng ta rất yêu thương nhau?"

     Tần Phong cười khổ, đáp: "Có lẽ nghe nói nàng bị đánh đập suốt ngày thì trong lòng ta sẽ thấy vui hơn."

     "Chàng hận ta đến thế sao?"

     Thấy Tần Phong không trả lời, Mạc Tình kéo ống tay áo của y, nghẹn ngào nói: "Chàng thật sự hận ta đến thế sao? Hận đến nỗi phải khiến ta nhục nhã trước mặt của tên hái hoa tặc ấy à? Hận đến nỗi muốn ta ngày ngày bị hành hạ thì mới vui lòng ư?"

     Tần Phong dừng bước, quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt lạnh băng. "Nàng sống thế nào đâu liên quan gì đến ta, ta cũng đâu rảnh rỗi để đi trả thù nàng. Lúc nãy chẳng qua ta chỉ đánh cược với hắn, cược là không nữ nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Tần Phong."

     "..." Mạc Tình bất lực buông ống tay áo của Tần Phong. Thật ra nàng còn có nhiều lời muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh ấy, bất cứ lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa.

     Nàng cúi đầu. Đúng vậy, y đã có được những thứ mà tất cả đàn ông trong thiên hạ đều mơ ước: danh tiếng, địa vị, tiền tài, giai nhân. Y sẽ sống rất hạnh phúc, không giống ngọn đèn cạn dầu như nàng. Cuộc đời đã được ông trời định sẵn là đầy bi kịch này cũng sắp kết thúc rồi.

     Tần Phong lẳng lặng bước đi, nàng cũng không nói gì thêm chỉ lầm lũi đi theo. Con đường này vốn không quá dài nhưng bọn họ lại đi cho đến khi trời sáng...

     Một cơn gió lạnh khẽ ùa qua, lá vàng bay lả tả.

     Lần đầu tiên, Tần Phong cảm nhận được gió thu lại rét buốt, thê lương như thế. Từng đợt gió khe khẽ nhưng thấu xương, nhẹ nhàng nhưng cắt da thịt. Y cởi áo khoác của mình, quay lại choàng nó lên người Mạc Tình. Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của nàng, trái tim chi chít vết thương của y lại bị cứa thêm một nhát nữa.

     Mạc Tình - người con gái duy nhất từng bước vào cuộc đời y - bây giờ đã là Lạc phu nhân!

     Tại sao mỗi lần xuất hiện trước mặt y, nàng vẫn đẹp đến mức làm y luống cuống tay chân như thế?

     Lần đầu tiên gặp mặt, nàng hệt như một đóa sen xanh tươi đẹp, thanh khiết.

     Lần thứ hai gặp mặt, nàng hệt như thạch anh mộng ảo, trong sáng vô ngần.

     Lần thứ ba... y không dám nhớ lại, vì nàng quá yêu kiều, quyến rũ mê hồn.

     Lần thứ tư... nàng hệt như sao trên trời, có thể ngắm nhìn nhưng không thể chạm tới.

     Sau đó, nàng giống như gốc cây hoa vàng ấy, cứ bén rễ trong lòng y, mãi mãi không thể nào nhổ đi được.

     Lần này gặp lại, nàng đã thay đổi, nàng giống như đám mây trên bầu trời, không thể chạm vào, cũng không dám chạm vì sợ hễ chạm tới nàng sẽ tan biến ngay, thậm chí ngay cả ngắm nhìn cũng sợ làm ô uế sự thuần khiết của nàng.

     Đã sáu năm rồi, y thường tự hỏi nếu năm đó y có thể nhẫn nhịn, gạt đi những oán hờn ma cầu xin nàng ở lại thì phải chăng mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.

     Y thật sự rất hối hận. Nếu có thể quay ngược thời gian, y nhất định sẽ không để cho Lạc Vũ Minh mang nàng đi. Nhất định không!

     Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay ngược lại, thứ y có thể giữ nguyên như thủa ban đầu... chỉ là hồi ức...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top