Q.1-Chương 27-29
Q.1-Chương 27 : MẶC NGUYỆT VỊ THÀNH NIÊN
Hôm nay, Tần Vi Nhiên không có huấn luyện cho bọn họ, mà là để bọn họ nhớ kỹ tên cô, hơn nữa nói cho bọn họ biết, ngày mai cô sẽ sắp xếp huấn luyện cho bọn họ, nếu ai có hứng thú tham gia, cô đều rất hoan nghênh.
Huấn luyện viên mỹ nữ lên tiếng, đương nhiên là có nhiều người ủng hộ, đều tỏ vẻ chiều mai họ sẽ đến đúng giờ. Tần Vi Nhiên cũng không quản lời nói của bọn họ có đáng tin hay không, đúng lúc tan tầm, liền rời khỏi sân huấn luyện.
Minh Thủy nhìn bóng dáng Tần Vi Nhiên rời đi, mỉm cười một chút, lập tức đi theo.
Tần Vi Nhiên vừa ra khỏi Cục Quốc An, Phó Vân liền gọi điện tới. Tần Vi Nhiên thiếu chút nữa hoài nghi hắn đã đứng ở của Cục Quốc An giám thị cô, bằng không sao cô vừa bước ra hắn đã gọi tới?"
"Tam tầm?"
"Ừ."
"Tôi tới đón em."
"Tôi có lái xe."
"Được rồi, vậy em tới đón tôi đi!"
"Anh không có lái xe sao?"
"Có, nhưng mà em không thấy lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, đi ra ngoài ăn một bữa côm còn lái hai chiếc xe, không phải là quá mức xa lạ sao?"
"Địa chỉ?"
Tiếp xúc với Phó Vân hai lần, Tần Vi Nhiên cở bản đã biết cá tính của hắn, không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua. Cô cũng lười nói nhảm với hắn, coi như làm quên kinh đo một chút là được.
"Tập đoàn Phong Vân rất dễ tìm, ba tòa cao ốc cao nhất ở trung tâm kinh đo đều là của Tập đoàn Phong Vân, trừ bỏ trung tâm thương mại và khách sạn, cái còn lại chính là chỗ tôi làm việc."
Tần Vi Nhiên trực tiếp tắt điện thoại, mở phần mềm bản đò, đi theo hướng dẫn, còn bắt cô tìm ba tòa nhà, cô cũng không có thời gian để lãng phí.
Chiếc Hummer màu đen dừng trước của lớn Tập đoàn Phong Vân làm rất nhiều người chú ý. Có không ít người nhận ra chiếc xe này chính là xe Hummer mới nhất, lập tức thấy hứng thú với chủ xe. Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mặc quân trang ngồi trong xe, mấy người bọn họ lập tức không muốn đi. Bọn họ đều muốn biết người nào trong công ty bọn họ lại tốt số như vậy, lại quen với một nữ quân nhân.
Khi sắp đến, Tần Vi Nhiên có gọi điện cho Phó Vân, không nghĩ tới người này biết cô tới mà còn không đi xuống, đẻ cô chờ ở đay nhận mấy cái nhìn của những người đứng đây, cong không ngừng thảo luận. Tần Vi Nhiên cảm thấy tính tình lạnh nhạt của cô sắp bùng phát mất rồi.
Mười phút sau, Phó Vân thảnh thơi đi ra. Đi theo sau hắn vẫn là mấy người lần trước, chỉ là thiếu người nói nhiều Thường Tiếu thôi.
Mấy người kia nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân đi bộ ra, đều nghĩ mình nhìn nhầm, xoa xoa hai mắt. Sau khi xác định mình không nhìn lầm, bọn họ giờ mới bắt đầu khiếp sợ, dường như cos người đã đoán được gì đo.
"Tổng giám đốc..." Trong một mảnh âm thanh cung kính, Phó Vân đi tới bên cạnh xe của Tần Vi Nhiên, không nói gì mở cửa bước vào.
Đám người Triều Lạc thức thời không đi cùng.
Tần Vi Nhiên cũng không hỏi nhiều, lập tức rời khỏi hiện trường.
Phó Vân dựa vào ghế, nhu nhu mi tâm, dường như rất mệt mỏi.
Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng: "Nếu anh mệt mỏi, tôi đưa anh về nhà."
Phó Vân cười thấp hai tiếng: "Yên tâm, em nhất định sẽ có cơ hội đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi đói bụng. Đương nhiên, nếu em muốn đến nhà tôi ăn cơm, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định rất hoan nghênh.
"Đi đâu ăn cơm?"
"Em muốn ăn cơm Hoa hay cơm Tây?"
"Cơm Hoa."
"Vậy em tới nhà hàng khách sạn Phong Vân đi, trên tầng cao nhất đều có cơm Hoa cơm Tây."
Tần Vi Nhiên nhíu mày nhìn hắn, nếu đều có cả hai, vậy hắn hỏi cô làm gì?
Khi tới nhà hàng, nhà hàng đã có rất nhiều người. Người tới đây ăn cơm đa phần là nhân vật nổi tiếng, quý tộc, đương nhiên đều nhận biết Phó Vân. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Vi Nhiên mặc quân trang đi bên cạnh hắn, đều sửng sốt một chút.
Cho tới bây giờ Phó Vân luôn không có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, mà hiện tại, chẳng những có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, còn được hắn nắm tay, quan hệ của hai người đã rất rõ ràng.
Rất nhiều người thừa dịp này muốn chào hỏi Phó Vân, Phó Vân đều gật đầu mỉm cười, tuy không trả lời nhưng cũng đã cho họ mặt mũi.
Hai người ngồi vào bàn, có bức tường thủy tinh hạ rèm, không gian rất tao nhã, chất lượng phục vụ tốt, đều khiến cho giới thượng lưu lui tới đống đúc, cho dù ăn một bữa cơm trong đây cũng đủ để một gia đình bình thường tiêu dùng trong mấy tháng.
Hai người còn chưa gọi món thì có một chàng trai đi tới, nhưng lại không có ai ngăn cản. Phía sau cậu còn có một cô gái trông rất thanh thuần, thoạt nhìn như một nữ sinh trung học, hiển nhiên là rất ít khi đến nơi xa hoa này, có chút rụt rè cúi đầu.
Phó Vân nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày: Sao cậu lại ở đây?"
"Dẫn bạn gái nhỏ đi ăn cơm, đương nhiên là đến nơi của anh rồi, nước phù sa không đổ ruộng ngoài thôi." Nói xong, cậu còn cố ý nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh, cười: "Tĩnh Tĩnh, ngồi bên cạnh nữ quân nhân này đi."
Cô gái không trả lời, rất nhu thuận ngồi bên cạnh Tần Vi Nhiên.
Chàng trai vẫn nở nụ cười mê chết người không đền mạng: "Ngại quá, Thiếu tá đại nhân, tôi là Mạc Nguyệt, là bạn của Vân thiếu, không ngại khi ngồi chung chứ?"
Tần Vi Nhiên nâng mắt nhìn Mặc Nguyệt. Nếu nói Phó Vân là yêu nghiệt, Mặc Nguyệt chính là yêu mị. Khuôn mặt anh tuấn, mí mắt rất sâu, long mi vừa dài vừa cong, mỗi lần nháy mắt đều có thể nhìn thấy hàng mi dày đậm, đôi mắt này dường như còn xinh đẹp hơn phụ nữ, có lực sát thương toàn trường. Mũi anh tuấn tương xứng, đôi môi với độ dày hoàn mỹ. Hơn nữa, cậu có khí chất cao quý trời sinh, có thể nói, có rất nhiều phụ nữ như thiêu than lao đầu vào lửa vì cậu.
Tần Vi Nhiên còn chưa nói gì, Phó Vân sẽ không mở miệng: "Tôi rất để ý."
"Vân thiếu, tốt xấu gì thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ rất mật thiết, khó có khi mình cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần phải khó chịu như vậy."
"Tôi sửa lại một chút, là tôi nhìn cậu lớn lên. Mặc Nguyệt, cậu vẫn còn vị thành niên." Nói xong, hắn lại nhìn về phía cô gái.
Mặc Nguyệt ôm lấy bả vai Phó Vân: "Này, tốt xấu gì thì em cũng là em trai của anh, không cần lôi em xuống đài như vậy. Yên Yên nhà anh còn nhỏ tuổi hơn em, cũng đã ra vào song bạc nhiều năm, em chưa thấy anh nói với cô ấy lần nào."
"Nếu cậu muốn nói, không có ai ngăn cản cậu."
"Sắc mặt Mặc Nguyệt có chút xấu hổ: "Ai muốn nói với cô ấy. Dựa vào tính tình của cô ấy, phỏng chừng về sau không ai muốn rước."
"Đó không phải là đúng ý cậu sao?"
Mặc Nguyệt hiển nhiên là không muốn nhiều lời: "Được rồi, không quấy rầy anh và chị dâu ăn cơm. Tĩnh Tĩnh, đi thôi."
Tần Vi Nhiên nhìn bóng dáng Mặc Nguyệt, dù thế nào cũng không ngờ, chàng trai thoạt nhìn thành thục cao quý này vẫn còn là vị thành niên.
Q.1-Chương 28 : SÒNG BẠC ĐẾ HÀO
Phó Vân bình tĩnh gọi phục vụ bưng món ăn lên, dường như chàng trai Mặc Nguyệt vừa rồi căn bản chưa từng xuất hiện.
Chờ các món ăn được đưa lên, Phó Vân mới nói: "Không cần đẻ ý, cậu ta là như vậy, cứ giả vờ cho người ta xem."
"Giả vờ? Anh nói là cậu ta giả vờ thành thục hai là cô bé kia?"
"Đều có cả."
"Hẳn là giả vờ cho em gái anh xem."
"Cho ai xem thì cũng chỉ có cậu ta biết. Món cá chiên thủy tô này không tệ, em nếm thử xem." (Mấy món ăn Phong không biết món gì đâu, đừng hỏi Phong)
Phó Vân bất động thanh sắc gắp thịt cá vào chén Tần Vi Nhiên. Hành động nhỏ này làm cho quan hệ giữa hai người lúc đó trong nháy mắt liền thân mật vô cùng.
Có không ít người chú ý tới bàn của họ, thấy cảnh này đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Vân thiếu lại có một mặt săn sóc ôn nhu như vậy.
Khóe miệng Mặc Nguyệt nhếch lên cười tà. Xem ra cây vạn tuế nở hoa rồi, chỉ là thân phận của cô gái này... Nghĩ đến đây, Mặc Nguyệt khẽ nhăn mi.
Cô gái đối diện thấy vậy, lập tức ôn nhu hỏi: "Nguyệt, anh làm sao vậy?"
Mặc Nguyệt nhăn mày càng sâu, lập tức cười nói: "Không có việc gì. Tĩnh Tĩnh, về sau gọi tôi là Mặc Nguyệt, hoặc là Mặc, biết chưa?"
Nháy mắt, cô gái có chút sợ hãi, liên tục gật đầu: "Đã biết, thực xin lỗi Mặc thiếu."
Mặc Nguyệt không nói gì, tao nhã ăn bữa tối. Cô gái đối diện cũng không dám nhiều lời, cúi đầu ăn cơm.
Tần Vi Nhiên nhìn chén mình sắp đầy, nói: "Phó Vân, anh không cần gắp thức ăn cho tôi, tôi không ăn được nhiều như vậy."
"Vi Nhiên, em gầy quá, nên ăn nhiều một chút."
"Anh không cần phải diễn trò, đã đủ rồi."
Phó Vân buông đũa, cười nhạt nhìn cô: "Em cho rằng tôi đang diễn trò sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Phó Vân cười, không nói gì cũng không có biểu tình gì. Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhận ánh mắt của hắn.
Thật lâu sau, Phó Vân trầm thấp cười hai tiếng: "Vi Nhiên, em thật sự không đáng yêu chút nào!"
Tần Vi Nhiên nhíu mày: "Anh không phải có quả cho tôi sao? Tôi ăn no rồi."
Phó Vân nhìn thức ăn trong chén cô, không tha: "Ăn hết thức ăn trong chén."
"Tôi đã no rồi."
"Ngoan, ăn hết."
Tần Vi Nhiên nhìn hắn, rất quyết đoán cầm đùa bắt đầu dùng bữa, rất nhanh đã ăn xong.
Phó Vân cười yếu ớt, tao nhã lấy một chiếc khan.
Tần Vi Nhiên nhận lấy chiếc khan, lau miệng, thản nhiên nói: "Có thể đi chưa?"
"Ừ, quà tôi đã để trong xe em."
Phó Vân đứng dậy, rất tự nhiên nắm tay Tần Vi Nhiên, kéo cô đi. Tần Vi Nhiên cũng không cự tuyệt. nắm tay, vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô.
Lần này là Phó Vân lái xe, bởi vì Tần Vi Nhiên không biết Phó gia nằm ở đâu.
Phó Vân vừa lái xe, lấy một tập hồ sơ từ trong túi ra: "Đây là chứng cứ phạm tội và cứ điểm hang ổ của Cuồng Lang."
"Cuồng Lang?"
"Em vừa vào Cục Quốc An nên không biết hắn cũng là chuyện thường. Cuồng Lang là trùm ma túy được Cục Quốc An chú trọng. Cục Quốc An hoài nghi hắn cấu kết với Sơn Khấu Tổ của Đảo quốc, ý đồ khống chế tập đoàn buôn lậu thuốc phiện trong nước ta. Cục Quốc An vây bắt hắn năm năm nhưng vẫn không bắt được. Có tư liệu này, tôi nghĩ em muốn bắt hắn cũng không có gì khó khăn."
Tần Vi Nhiên tiếp nhận tập hồ sơ: "Ngay cả Cục Quốc An cũng không bắt được hắn, anh làm sao mà tra được cứ điểm hang ổ của hắn?"
"Đương nhiên là tôi có thủ đoạn của mình. Vi Nhiên, hiện tại tôi đang giúp em."
"Cảm ơn." Tần Vi Nhiên không nói nhiều, cần tập hồ sơ, lập tức dựa vào ghế da mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.
Đưa Phó Vân về Phó viên, Tần Vi Nhiên liếc mắt nhìn Phó viên to lớn, cũng chẳng có kinh ngạc bao nhiêu, hiển nhiên là đã chuẩn bị tâm lý.
Hai người đồng thời xuống xe, Tần Vi Nhiên tới chỗ ghế lái, còn chưa ngồi vào chỗ thì nghe Phó Vân nói: "Có cần vào trong ngồi một chút không?"
"Không cần, tôi còn có việc." Tần Vi Nhiên khởi động xe, rất nhanh liền rời khỏi.
Phó Vân nhìn chiếc xe chạy mất dạng, cười nhạt, bước vào trang viên.
Tần Vi Nhiên không trực tiếp về Tần gia mà chạy trên phố nhìn chung quanh. Buổi tối, nới được hoan nghênh nhất đó chính là khu giải trí. Tần Vi Nhiên nhìn những chiếc siêu xe, đàn ông trung niên thì ôm những cô gái nhỏ không tương xứng bước vào khu giải trí, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Mặc kệ là mạt thế hay bây giờ, chuyện như vậy mãi mãi cũng không thay đổi.
Hiện tại, những cô gái dựa vào những người có tiền kia, sinh sống trong sự xa hoa đồi trụy. Ở mạt thế, nếu phụ nữ không có bản lĩnh, cũng chỉ có thể dựa vào dung mạo của mình dựa dẫm vào người đàn ông mạnh mẽ. Nếu may mắn thì có thể kết hôn sinh con. Bất hạnh thì chỉ có thể trở thành đồ chơi. Lúc chiến loạn, tùy lúc đều nhìn thấy thi thể phụ nữ xích lõa. Đố chính là mạt thế, là nơi cường giả vi tôn, mà kẻ yếu, chỉ có thể trở thành vật hy sinh.
Cô không thể trở thành kẻ yếu, nhưng chỉ có thể trở thành kẻ mạnh không thôi thì chưa đủ. Tại thế giới này, quyền thế là thứ quan trọng nhất, thế nhưng tiền tài cũng không thể thiếu. Giống như Phó Vân, hắn được tất cả mọi người tôn trọng như vậy, đớn giản là vì hắn nắm giứ mạnh máu kinh tế toàn cầu, hắn khiến cho quốc gia này có nền kinh tế mạnh mẽ, nên không thiếu người tôn kính hâm mộ.
Tần Vi Nhiên dường như hiểu rõ điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lực, đi thẳng vào vẫn đề: "Anh có biết sòng bạc lớn nhất kinh đô nằm ở đâu không?"
"Sòng bạc? Sòng bạc lớn nhất kinh đô là Đế Hào, địa bàn của Diêm Hỏa, ngay trung tâm thành phố."
"Diêm Hỏa?""Diêm Hỏa là tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới ngầm, lão đại Diêm Hỏa có thể nói chính là Hoàng đế ngầm, thế lực trên tay trải rộng toàn cầu, thậm chí ở nước ngoài cũng có địa bàn của họ."
"À? Anh có biết lão đại họ là ai không?"
"Không có ai biết, hắn ta quanh năm đều mang một chiếc mặt nạ màu vàng kim, xưa nay chưa từng có ai thấy mặt hắn, người ta gọi hắn là Diêm Vương."
"Diêm Vương?" Tần Vi Nhiên nhắc lại hai chữ này, rồi nói: "Ừm, tôi biết rồi."
Tần Vi Nhiên cúp điện thoại, chạy đến trung tâm thành phố, không lâu sau đã tìm thấy sòng bạc Đế Hào.
Trước cửa Đế Hào có đủ loại kiểu dáng hiệu xe, trong đó cũng không thiếu xe thể thao xa hoa nổi tiếng thế giới Lamborghini, Aston Martin...
Tần Vi Nhiên cười nhạt, đúng như cô nghĩ, người có tiền càng nhiều, cô kiếm lời càng nhiều. Tuy rằng Lam Thị không thiếu tiền, nhưng cô không muốn coi tiền bạc Lam Thị là tiền của mình. Muốn kiếm tiền nhanh nhất, đương nhiên là đánh bạc, cho nên cô mới lựa chọn nơi này.
Tần Vi Nhiên ngồi trong xe cởi quân trang ra, thay một bộ đồ thể thao, tiến vào Đế Hào. Cô nói với phục vụ mục đích của mình, phục vụ làm cho cô một tấm thẻ hội viên. Có tấm thẻ này, Tần Vi Nhiên mới có thể tiến vào sòng bạc ngầm.
Bên trong sòng bạc, cũng giống như bao sòng bạc khác, âm thanh ồn ào huyên náo, còn có nữ phục vụ mặc lễ phục xinh đẹp. May mà nơi này không giống như những nói hỗn độn kia, loại người gì cũng có. Những người tới đây đều là danh gia quý tộc, coi như là có không ít người kéo nữ phục vụ vào lòng ăn đậu hũ mấy cái nhưng cũng không có quá phận.
Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến Tần Vi Nhiên. Mục đích cô tới đây chỉ có một, chính là kiếm tiền.
Q.1-Chương 29 : ĐÁNH BẠC ĐỂ KIẾM TIỀN
Tần Vi Nhiên đi vào, đi thẳng đến bàn cược lớn nhỏ. Nhưng người tới đây đều là tay lão luyện, người mới như Tần Vi Nhiên đúng là thu hút sự quan tâm của không ít người.
Một trung niên dại gái nhìn Tần Vi Nhiên, cười nói: "Mỹ nữ, mới tới sao?"
"Hừm, đến thử vận may."
"Sao vậy, thiếu tiền? Thiếu tiền thì nói với anh. Thiếu bao nhiêu, anh cho em. Đánh bài rất dễ thua đó."
"Lý tổng, anh không nên xem thường người ta. Anh xem mỹ nữ này mặc y phục Chanel số lượng có hạn, có tiền cũng không mua được đâu."
"Nói không chừng là kim chủ người ta mua cho. Mỹ nữ thì sao, đi theo tôi thì cái gì cũng có."
"Tôi không thiếu tiền, chỉ tới chơi thôi."
Lời Tần Vi Nhiên vừa thốt ra, những người ở đây không nói gì thêm nữa. Ý của cô rất rõ ràng, cô không phải loại phụ nữ đó. Nếu đúng là như vậy, người có thể mua được bộ quần áo kia cũng là người trong giới thượng lưu. Bọn họ cũng không muốn sau khi đùa giỡn mới biết được, thì ra đay là con gái nhà nào, đến lúc đó gặp mặt sẽ rất lúng túng.
Nhà cái lắc xí ngầu: "Mời đặt cược."
Tần Vi Nhiên híp mắt, dường như có thể nhìn thấy hạt xí ngầu bên trong như thé nào. Tần Vi Nhiên lấy ra thẻ tiền vừa đổ, đặt mười vạn vào ô mười bốn điểm. Mà xí ngầu bên trong cũng quỷ dị từ 2-2-1 năm điểm biến thành 4-4-6 mười bốn điểm.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng. Rất ít người to gan như Tần Vi Nhiên, vừa ra tay là mười vạn, hơn nữa lại không đặt vào ô lớn hay nhỏ, mà đặt vào ô điểm. Đặt cược như vậy vô cùng mạo hiểm. Tuy rằng có thể thắng được gấp mười lần, nhưng thua thì mất trắng, hơn nữa phần thắng rất nhỏ. Tất cả mọi người ngồi đây đều cho rằng mười vạn của Tần Vi Nhiên chảy đi theo nước.
Bất quá cũng không ai để ý tới mười vạn này. Mười vạn đối với bọn họ mà nói thì cũng giống như mười tệ mà thôi.
Tiếp theo, bọn họ liền nghe nhà cái hô: "4-4-6 mười bốn điểm, lớn."
Xoạt một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Tần Vi Nhiên. Đúng là mười bốn điểm ! Lẽ nào cô có thể nhìn xuyên thấu?! Tần Vi Nhiên đương nhiên là không thể nhìn xuyên thấu, nhưng cô có thể khống chế xí ngầu mà thôi. Cô muốn nó mấy điểm, nó sẽ bấy nhiêu điểm, muốn không thắng cũng không được.
Tần Vi Nhiên bởi vì có năng lực như vậy cho nên mới dám đi đánh bài. Xưa nay cô chưa bao giờ làm chuyện chưa chắc chắn. Nếu như thất bại, cô sẽ không tới.
Lấy được thẻ một trăm vạn, Tần Vi Nhiên không thu lại mà đặt vào bàn cược. Mà ván bài này, cô cũng không đặt vào ô lớn nhỏ, mà trực tiếp đặt vào ô ba điểm.
Một lúc sau, nhà cái mở ra, âm thanh có chút run rấy nói: "ầ con 1, báo tử*."
(* Trong sòng bạc, ba con một được gọi là báo tử)
Nhà cái cũng biết rằng, hắn không thể nào lắc ra báo tử, cho nên mới kinh ngạc như vậy, cũng có thể là vì Tần Vi Nhiên thắng được ngàn vạn cho nên mới run rẩy. Tần Vi Nhiên không quan tâm đến chuyện đó, cầm thẻ rời đi.
Tần Vi Nhiên đến ba bàn cược, cũng thắng tất cả, hơn nữa mỗi lần đặt đều vào điểm số, hiển nhiên là thu hút sự chú ý không ít.
Trong phòng giám thị, một người dàn ông cau mày nói: "Có nhìn thấy gì hay không?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn lắc đầu nói: "Không có bất kỳ sơ hở nào, có lẽ là trùng hợp."
"Trùng hợp? Lần đầu mười bốn điểm, lần thứ hai báo tử. Con như cô ta có thể đoán đúng thì bài của chúng ta cũng không thể lắc ra điểm chính xác như vậy được."
"Hòa tổng, có cần thông báo cho thủ lĩnh không?"
"Không cần, chút tiền lẻ này không cần kinh động tới thủ lĩnh." Tần Vi Nhiên không sợ người trong song bạc đặt sự chú ý lên người cô, tiếp tục đi tới bàn cược thứ tư. Người đàn ông trong phòng giám thị cười lạnh: "Hừ, lần này có trò hay để coi rồi."
Tần Vi Nhiên hơi kinh ngạc. Ở bàn cược này dĩ nhiên lại có một cô gái mặc váy trắng. Cô gái kia cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cũng không biết đã thành niên chưa, lúc này đang chau mày nhìn bàn đổ xí ngầu.
Tần Vi Nhiên vừa vặn đứng bên cạnh cô. Sau khi nhà cái lắc xí ngầu, Tần Vi Nhiên liền đặt thẻ cược vào ô sáu điểm.
Cô gái kia kinh ngạc nhìn cô, nói: "Tôi còn tưởng rằng chỉ có mình thích cược điểm. Này, sao cô chơi lớn như vậy?"
Tần Vi Nhiên gật gù: "Thử vận may."
"Này, xem như chúng ta có duyên, tôi nhắc nhở cô một câu, không phải sáu điểm."
"Làm sao cô biết?"
"Trực giác."
Tần Vi Nhiên không muốn nhiều lời, nhưng nhìn thấy cô gái đặt toàn bộ tám triệu vào ô mười hai điểm, không nhìn được ngăn cản: "Nhưng tôi cảm thấy là sáu điểm."
Cô gái sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Phó Tố Yên tôi ngang dọc trong sòng bạc nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại đụng tới người thú vị như cô. Được rồi, tôi đánh cược theo cô." Nói xong, cô gái lại chuyển toàn bộ vào ô sáu điểm.
Nhà cái lật ra, kêu lên: "Ba con hai, sái điểm."
Cô gái vừa nghe, lập tức cười: "Này, trực giác của cô còn chuẩn hơn tôi nữa. Hôm nay tôi đã gặp cao thủ chân chính rồi. Hôm nay tôi kiếm lời đủ rồi, cô thì sao?"
"Ừm, được rồi."
"Đi, tôi cùng cô lên lầu uống một ly, coi như cảm ơn cô hôm nay giúp tôi kiếm nhiều tiền."
Tần Vi Nhiên rất thích bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt của cô gái này, liền gật đầu: "Được rồi."
Phó Tố Yên dẫn Tần Vi Nhiên ra khỏi sòng bạc, vừa đi vừa nói: "Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ, cô chưa từng tới đây à?"
"Ừm, lần đầu tiên tới đây."
"Sau này cô phải thường xuyên tới đây nha. Ở trong Đế Hào này từ sáng tới tối kiếm được không biết bao nhiêu tiền, đều là tiền đen. Chúng ta làm như vậy, thực sự là trừ hại cho dân, chỉ là của dan thì trả cho dân thôi, cô nói cơi có đúng không?"
Tần Vi Nhiên thấy cách nói của cô gái này có chút buồn cười, nhưng cũng gật đầu một cái. Hai người tời quầy bar ngồi xuống, Tần Vi Nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp quá đáng của cô gái nói: "Cô vẫn còn nhỏ."
"Nhỏ thì sao chứ? Mười tuổi tôi đã tới đây chơi, cũng mấy năm rồi."
"Cô còn nhỏ như vậy mà đã tới đây chơi? Ngươi nhà cô mặc kệ cô sao?"
"Sao lại muốn xen vào chứ? Lần nào tôi cũng đến đây kiếm tiền mà. Mẹ tôi tuy lần nào cũng càm ràm nói không thể tha thứ cho tôi, nhưng mà trong long thì vẫn hy vọng tôi kiếm được tiền, bởi vì tôi kiếm được tiền thì sẽ chia cho mẹ một nửa. Lúc đó, mẹ sẽ cảm thấy tôi vừa hiếu thuận vừa đáng yêu, còn nói gì trách tôi. Còn cho tôi, mẹ tôi nói gì thì làm cái đó, cái gì cũng không quan trọng, bình thường tôi cũng là nước đổ đầu vịt mà thôi."
"Xem ra cô là công chúa trong nhà rồi."
"Hết cách rồi, ai bảo anh già tôi giống như con cá chết vậy, nhiệm vụ làm vui mấy người già trong nhà đều đặt lên vai tôi, họ đương nhiên là sủng ái tôi rồi. Nếu ngày nào đó tôi khó chịu thì buông tay không làm nữa."
Tần Vi Nhiên cảm thấy thật kỳ diệu, nói chuyện với cô gái, cô không có cảm giác áp lực nào cả, hơn nữa lại cực kỳ sảng khoái.
"Haizz... nói chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết cô tên gì?"
"Tần Vi Nhiên."
"Tần Vi Nhiên? Cái tên này nghe quen lắm nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top