Chap 6

Ngọn nến trong Ngự Thư Phòng chập chờn, ánh sáng mờ ảo vẽ nên những bóng hình lạ lùng trên tường. Sở Yến vẫn giữ chặt thanh kiếm trong tay, nhưng ánh mắt nàng đã không còn lạnh lùng như trước. Ánh sáng từ ngọn nến làm nổi bật lên đôi mắt sắc bén của nàng, như đang suy tính bước đi tiếp theo.

Hoàng đế, thấy nàng không còn phản kháng mạnh mẽ, liền nới lỏng tay. Hắn cúi xuống, một lần nữa, đôi mắt kiên định của hắn giao hòa với nàng. Không phải vì hắn không hiểu được nàng, mà chính hắn muốn đoán biết nàng sẽ làm gì tiếp theo.

– "Ngươi không thể cứ mãi là cái bóng." – Hoàng đế nói, giọng hắn không còn ngông cuồng, mà có chút dịu lại.

Sở Yến hơi lùi lại, ánh mắt nàng lấp lánh, có chút lạnh lùng nhưng không hề sợ hãi.

– "Ta không cần phải là ai khác, chỉ cần là chính ta." – Nàng đáp, giọng nói vững vàng, nhưng không che giấu sự căng thẳng đang bùng lên trong tim.

Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn lột tả hết những suy nghĩ của nàng qua ánh mắt. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi đẩy nàng một bước ra khỏi giá sách. Mặc dù Sở Yến không bị tổn thương, nhưng nàng cảm thấy hơi thở của sự nguy hiểm vẫn còn vờn quanh.

Bầu không khí căng thẳng vẫn bao trùm, nhưng Sở Yến không để nó làm mình lung lay. Đột nhiên, nàng quay lưng lại, đẩy thanh kiếm vào vỏ, khép lại hành động mà chỉ vài giây trước đó nàng còn nghĩ rằng sẽ là lời tuyên chiến.

Hoàng đế hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó bật cười nhẹ. Đó không phải là sự đầu hàng, mà là một sự chọn lựa khác. Sở Yến, mặc dù không trực tiếp đối đầu, nhưng nàng cũng không bỏ cuộc.

– "Ngươi có biết, nàng ta là một phần của ta, hay ngươi chỉ muốn giam cầm nàng ấy mãi mãi?" – Sở Yến hỏi, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế ngừng lại, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Hắn đã quá quen với những cuộc chơi quyền lực, nhưng câu hỏi của nàng khiến hắn phải suy nghĩ. Đó là câu hỏi không dễ dàng trả lời, bởi vì nó không chỉ là về quyền lực, mà còn là về điều gì đó sâu xa hơn, mà hắn chưa bao giờ nhận thức rõ ràng.

– "Ngươi sẽ không bao giờ hiểu." – Hoàng đế đáp, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng. Nhưng trong mắt hắn, một phần mềm yếu nào đó cũng vừa lóe lên.

Sở Yến quay lại, nhưng không nói thêm lời nào. Cảm giác này, giữa hai người, có lẽ sẽ còn tiếp diễn lâu dài.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, không khí trong Ngự Thư Phòng trở lại nặng nề, dày đặc như bao trùm bởi sự căng thẳng. Sở Yến đứng thẳng, ánh mắt nàng không còn những nét sắc bén như trước, mà giờ đây có chút gì đó mơ màng, như đang đấu tranh với chính bản thân mình. Dẫu vậy, sự lạnh lùng không hề mất đi, nó chỉ được che giấu bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh.

Hoàng đế đứng lặng, không hề có chút vội vã. Hắn quan sát Sở Yến, nhận ra có một điều gì đó thay đổi trong nàng, không còn là sự đối đầu đầy quyết liệt mà là một tâm trạng phức tạp. Hắn biết, dù nàng không nói ra, nhưng nàng đang chọn lựa một con đường khác – một con đường không dễ dàng.

– "Ngươi thay đổi rồi." – Hoàng đế lên tiếng, giọng nói như khẽ đâm vào những suy tư của nàng.

Sở Yến không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của hắn, như muốn tìm ra những ý nghĩ ẩn giấu trong đó. Sự thay đổi mà Hoàng đế nói đến, có lẽ chính nàng cũng chưa nhận ra rõ ràng.

– "Không phải ta thay đổi." – Sở Yến đáp, nhưng không hoàn toàn tự tin. "Chỉ là... ta nhận ra, dù có muốn hay không, ta cũng không thể rời bỏ vương triều này."

Hoàng đế nghe thấy thế, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Hắn đã từng đoán được phần nào điều này. Sở Yến, dù là một nữ thị vệ, dù là kiếm của Tần Kính, nhưng nàng vẫn nằm trong mối quan hệ đầy ràng buộc với triều đình, với Hoàng đế. Và chính điều đó, chính sự lựa chọn của nàng, là điều làm cho hắn cảm thấy vừa mãn nguyện vừa bất lực.

– "Vậy thì, ngươi đã sẵn sàng chấp nhận số phận của mình?" – Hắn hỏi, giọng nói không còn sắc bén, mà có chút thăm dò.

Sở Yến nhìn hắn một lúc lâu, rồi cười nhẹ, nụ cười ấy không mang theo sự đắc thắng, mà là sự bình thản đến lạ.

– "Số phận của ta... đã được định đoạt từ lâu rồi. Dù muốn hay không, ta cũng không thể tránh khỏi." – Nàng nói, và trong đôi mắt ấy, ánh sáng không còn là sự kháng cự, mà là sự chấp nhận.

Hoàng đế không thể không cảm thấy một chút thất vọng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hắn cũng hiểu được tâm trạng của nàng. Cả hai đều bị ràng buộc bởi những quyết định từ quá khứ, và không thể dễ dàng thay đổi được.

Tuy nhiên, Hoàng đế biết, trong khoảnh khắc này, không có gì là vĩnh cửu. Sở Yến có thể đã chấp nhận số phận của mình, nhưng hắn cũng biết, nàng không bao giờ là một quân cờ dễ dàng.

– "Vậy thì... từ bây giờ, ta sẽ không để ngươi phải gánh vác một mình nữa." – Hoàng đế nói, ánh mắt kiên định như muốn khẳng định sự quyết tâm trong lòng.

Sở Yến không đáp, nhưng ánh mắt của nàng có gì đó thay đổi. Có thể là sự ngạc nhiên, cũng có thể là sự nghi ngờ. Nàng không biết, liệu những lời của hắn có thực sự mang lại sự thay đổi, hay chỉ là lời nói dối của một kẻ quyền lực đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi thứ có thể thay đổi.

Nhưng một điều rõ ràng là, cuộc sống của nàng, dù có muốn hay không, sẽ không bao giờ là bình yên. Nàng sẽ phải lựa chọn một lần nữa, lựa chọn con đường mình đi, và cả những người nàng sẽ theo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top