Chap 12

Từ khi Sở Yến đến gần Hoàng đế, nàng cảm thấy mình như một người lạ, nhưng cũng có một sự bất ngờ kỳ lạ khi nhận ra rằng trong đôi mắt của hắn có sự quan tâm không dễ thấy. Hoàng đế không chỉ là người lãnh đạo, mà còn là một người đầy bí ẩn, phức tạp. Đôi khi, nàng cảm thấy như hắn có thể đọc thấu mọi suy nghĩ của mình, khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an.

Một buổi tối, khi đêm buông xuống và ngọn đèn trong Ngự Thư Phòng vẫn cháy sáng, Sở Yến bước vào, mang theo một bầu không khí yên tĩnh đến lạ. Cô bước vào phòng với những bước chân vững vàng, nhưng trong lòng lại có sự bồn chồn không dễ nhận ra.

Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế lớn, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. Khi hắn thấy Sở Yến bước vào, ánh mắt ấy lập tức dừng lại. Hắn ra hiệu cho nàng đến gần.

– "Ngươi có vẻ mệt mỏi," – Hoàng đế cất giọng trầm ấm, có phần nhẹ nhàng. "Có chuyện gì làm ngươi lo lắng?"

Sở Yến cảm thấy một chút ngỡ ngàng. Trong những lần gặp gỡ trước đây, hắn chưa bao giờ hỏi nàng như vậy, và cũng không phải kiểu người dễ dàng thể hiện sự quan tâm.

Nàng đứng đó một lúc, không nói gì, chỉ cảm nhận sự im lặng nặng nề giữa hai người. Cuối cùng, nàng thở dài, buông lỏng kiếm trên tay, và bước lại gần hắn.

– "Ta chỉ... chỉ là có cảm giác như mình đang đứng giữa hai con đường, không biết phải đi về đâu."

Hoàng đế không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy sự thấu hiểu. Đôi mắt hắn như thể muốn nhìn vào sâu trong tâm hồn nàng.

– "Ngươi không cần phải một mình đối mặt với tất cả. Đôi khi, ta nghĩ, việc ngươi không biết con đường mình phải đi là điều tất yếu." – Hắn mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của hắn chứa đựng một sự ấm áp lạ thường. "Nhưng, nếu ngươi cần, ta sẽ ở đây."

Sở Yến cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. Dù nàng không thể dễ dàng nói ra những cảm xúc của mình, nhưng nàng cảm thấy sự an ủi đến từ chính sự hiện diện của hắn. Một sự ấm áp không thể nói thành lời, nhưng lại đủ để xua tan mọi lo âu trong lòng.

Bước một bước lại gần hơn, Hoàng đế nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Cảm giác bàn tay hắn trên vai nàng làm tim nàng đập loạn nhịp. Cô ngước nhìn hắn, ánh mắt như đang tìm kiếm một điều gì đó trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

– "Hoàng đế..." – Nàng thì thầm, giọng nàng khẽ run. "Ngài có thật sự hiểu ta không?"

Hoàng đế cúi xuống, ánh mắt đầy kiên định nhưng cũng không thiếu sự mềm mỏng. Hắn nhìn nàng trong một khoảnh khắc dài, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má nàng. Sự tiếp xúc đó khiến Sở Yến bối rối, nhưng đồng thời cũng khiến nàng cảm nhận rõ rệt sự gần gũi, như một người bạn, một người đồng hành.

– "Ta không biết tất cả về ngươi, Sở Yến, nhưng ta hiểu rằng ngươi là người mà ta không thể bỏ qua." – Hắn thì thầm.

Những lời nói ấy khiến trái tim nàng như ngừng đập trong giây lát. Nàng cảm thấy một sự giao thoa kỳ lạ giữa sự lo lắng và một cảm giác ấm áp, như thể lần đầu tiên nàng tìm thấy ai đó thực sự hiểu mình. Hoàng đế không ép nàng, không yêu cầu nàng phải đáp lại tình cảm ngay lập tức, mà chỉ âm thầm ở bên, khiến nàng cảm thấy an toàn.

Một lần nữa, nàng cảm thấy sự gần gũi của hắn, không phải như một mệnh lệnh, mà là một sự quan tâm nhẹ nhàng, đầy thấu hiểu. Sự chạm vào ấy không chỉ là sự quan tâm, mà còn là lời hứa hẹn.

– "Sở Yến, dù ngươi có lựa chọn ra sao, ta sẽ luôn ở bên. Và nếu ngươi cần, ta sẽ là người ở cạnh ngươi."

Từ trong sâu thẳm, nàng cảm nhận được rằng, dù chưa phải là lúc để nàng mở lòng hoàn toàn, nhưng với những gì Hoàng đế đã nói, nàng biết rằng tình cảm giữa hai người sẽ còn phát triển theo một cách thật sự đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top