Chương 8
Buổi sáng ngày đông, bầu trời ảm đạm hiền hòa. Rừng cây một màu xanh mướt, sừng sững trong không gian rộng lớn, dãy núi tĩnh mịch giá lạnh.
Ngôi biệt thự vẫn không một bóng người. Ji Yeon đi cầu thang lên tầng hai, gặp cánh cửa sắt khép hờ. Lần đầu tiên đặt chân vào ‘lãnh địa’ của Ham Eun Jung, cô vô thức đi rón rén.
“Ham Eun Jung! Ham Eun Jung!”
Không có tiếng trả lời.
Ji Yeon đi tới cửa căn phòng thứ nhất liền dừng bước.
Cửa phòng mở toang, bên trong tối mờ mờ. Trên mặt bàn cạnh cửa sổ xếp đầy tài liệu, còn vứt mấy quyển sách, trông rất bừa bộn. Cạnh chiếc bàn là ghế sofa cỡ lớn, trên sofa có một tấm thảm. Bàn uống trà đặt cốc trà sứ men xanh, nước trà vẫn còn một nửa.
Trên bức tường đối diện ghế sofa treo một tấm bảng màu trắng. Tấm bảng dính đầy ảnh chụp, và chi chít dòng chữ viết tay bằng bút dạ màu đen.
Ji Yeon đi đến trước tấm bảng trắng, lặng lẽ quan sát.
Trên bảng có tổng cộng chín tấm ảnh, là ảnh chụp những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đều là trẻ em xuất thân từ nông thôn, có gương mặt ngây thơ thật thà. Bên dưới ba tấm ảnh ghi chú địa điểm, lần lượt là ‘chợ ở phía nam thành phố’, ‘nhà ga’, ‘khu bán vật liệu xây dựng’.
Ji Yeon từng nghe Jun Hyung nói, đây là địa điểm đã xác định có trẻ em mất tích. Bởi vì trước khi mất tích, chúng từng nói với người nhà và bạn bè chúng sẽ đi tới nơi này. Những đứa trẻ còn lại đều không rõ mất tích ở đâu.
Bên dưới tấm bảng xuất hiện một loạt địa danh như chợ nằm ở phía đông thành phố, bến xe, chợ nông sản... Ji Yeon ngẫm nghĩ, liền hiểu ra vấn đề. Những địa danh này đều có đặc điểm chung, là nơi đông người qua lại. Ngoài ra, quán internet, tiệm chơi game, phòng chiếu phim là nơi bọn trẻ thích đi. Do đó có khả năng là nơi tội phạm thường xuất hiện.
Tuy nhiên, những địa điểm nói trên phân tán khắp cả thành phố, muốn tìm ra tội phạm, chỉ e là mò kim đáy bể.
Ji Yeon lại đưa mắt xuống dưới. Chữ viết rất hỗn loạn, tiếng Hàn pha lẫn tiếng Anh, có từ đơn chỉ viết một nửa, Ji Yeon nhìn toét mắt vẫn không hiểu nghĩa. Thậm chí ở góc bảng còn vẽ một con rùa nhỏ. Tuy chỉ vài nét bút đơn giản nhưng trông rất sinh động.
Lúc phân tích vụ án, Ham đại thần thích vẽ rùa để tăng thêm cảm hứng? Khóe miệng Ji Yeon cong lên.
Nhưng giữa những dòng chữ hỗn độn xuất hiện mấy từ viết rất rõ ràng, hơn nữa còn lặp đi lặp lại vài lần.
‘Không có nhân chứng.’
Không có nhân chứng?
Đây là điều kiện bất lợi mà ai cũng biết, tại sao cô ta lại nhấn mạnh điều này?
Ji Yeon nghĩ mãi không ra. Nhưng cô vẫn rút điện thoại, nhắn tin cho Jun Hyung: “Kp: Không có nhân chứng.”
Tối qua sau khi quyết định, Ji Yeon lập tức thông báo cho Jun Hyung. Jun Hyung đến nhà cô ngay, anh nói với cô: “Anh muốn ‘học trộm’ bản lĩnh của cô ta.”
Ji Yeon không khỏi bất ngờ: “Học trộm kiểu gì?”
“Em hãy ghi lại toàn bộ từng câu nói, từng lời phân tích, quan điểm, lý luận về vụ án và tinh túy trong tư tưởng của cô ta rồi báo cho anh biết.” Jun Hyung giải thích: “Đây không coi là hành vi xâm phạm quyền lợi của người khác. Tóm lại em biết gì anh biết nấy.”
Ji Yeon đáp: “Em không hiểu về tâm lý tội phạm, nhưng em sẽ cố gắng.”
Vì vậy bây giờ, khi phát hiện ra keypoint (*) đầu tiên, Ji Yeon liền gửi tin nhắn cho anh.
(*) Keypoint = Điểm quan trọng.
Jun Hyung nhanh chóng nhắn lại: “???”
Ji Yeon mỉm cười, cô vừa cất máy di động liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền tới. Eun Jung khoác áo ngủ màu trắng, chậm rãi đi vào phòng.
Cảnh gặp gỡ không giống sự tưởng tượng của Ji Yeon. Hôm qua cô ta rất ngạo mạn, tự phụ, ăn nói độc địa. Hơn nữa, cô ta thể hiện là một người có EQ thấp, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Có điều lúc đó cô ta mặc comple chỉnh tề, tỏa ra khí chất xuất sắc và cao quý khác người thường. Nhưng vào thời khắc này, cũng vẫn là gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh, mũi cao và bờ môi mỏng đó, nhưng sắc mặt cô ta không được tốt, có vẻ thờ ơ, trông cô ta hình như không vui lắm.
Hơn nữa, cô ta còn đi chân đất trong nhà.
Lúc Eun Jung đi qua Ji Yeon, cô ta ngoảnh đầu nhìn cô. Ji Yeon tưởng cô ta sẽ nói câu gì đó, nào ngờ cô ta cứ như không thấy cô, điềm nhiên đi về phía trước. Đến bên bàn nước, cô ta cầm tách trà rồi quay người đi ra ngoài.
Ji Yeon cũng không sốt ruột, việc gì cô phải chủ động trò chuyện với cô ta?
Hai người một trước một sau xuống dưới tầng một.
Eun Jung đi vào nhà bếp, cúi người lấy một hộp sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng. Tiếp theo, cô ta bỏ mấy lát bánh mì vào lò nướng và ném một lọ mứt hoa quả lên bàn. Sau đó, cô ta ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Ji Yeon đứng ở cửa nhà bếp chờ đợi. Lúc cô tưởng Eun Jung sẽ nói chuyện công việc, cô ta đột nhiên đặt hai tay lên bàn, nằm bò xuống mặt bàn.
Đến khi lò vi sóng ‘ding’ một tiếng, Eun Jung mới ngẩng đầu và đứng dậy, lấy đồ ăn, bắt đầu ăn sáng với sắc mặt vô cảm. (Giống rôbôt =))))
“Tối qua unnie ngủ muộn à?” Ji Yeon hỏi.
“Ừ.” Eun Jung thốt một tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Một lúc sau, Eun Jung bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt cô ta khôi phục sự sắc bén: “Cô nên thay đổi phong cách mặc đồ.”
Ji Yeon cúi xuống ngắm bộ váy công sở màu đen trên người mình, lặng lẽ gật đầu. Cũng chỉ vì phối hợp với phong cách mặc đồ của cô ta, cô mới cố tình khoác bộ đồ nghiêm chỉnh từng diện trong buổi phỏng vấn thử việc.
Eun Jung nhìn cô chăm chú, ánh mắt cô ta rất tập trung.
Ji Yeon bị ‘chiếu tướng’ hồi lâu nên không mấy tự nhiên. Eun Jung lắc đầu: “Không bắt mắt như mấy ngày trước, tốt nhất cô nên đổi lại phong cách đó.”
Ji Yeon nhìn Eun Jung bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cô ta tiếp tục ăn đồ, không để ý đến cô.
Phụ nữ đều thích nghe người khác khen ngợi hình thức bề ngoài. Đặc biệt, câu nói đó thốt ra từ miệng Ham Eun Jung.
Ji Yeon hiếm có dịp mỉm cười với Eun Jung: “Được.”
Sau khi ăn xong, Eun Jung đứng dậy. Tuy vẫn mặc áo ngủ và đi chân đất, nhưng thần sắc cô ta đã khôi phục hoàn toàn vẻ cao ngạo thường lệ.
“Cô trợ lý nghiệp dư, xin hãy sắp xếp tài liệu ở tầng trên, sau đó cầm ra xe ô tô đợi tôi.”
Trên đường cái gần ngôi biệt thự đỗ một chiếc xe cảnh sát. Người tài xế đã đến một lúc.
Ji Yeon ngồi ở ghế sau xem tài liệu vài phút mới thấy Eun Jung từ con đường nhỏ đi ra.
Cô ta mặc bộ comple nghiêm chỉnh, bên ngoài là áo khoác đen dài, càng tôn thêm nước da trắng của cô ta. Cổ cô ta quấn khăn màu cà phê, trên mặt còn đeo khẩu trang cỡ lớn, chỉ để lộ đôi mắt đen dài.
Eun Jung ngồi vào ghế sau ô tô cạnh Ji Yeon. Lúc này, cô ta mới tháo khẩu trang, ném sang một bên, bình thản cất lời: “Có thể xuất phát rồi.”
“Tại sao unnie đeo khẩu trang?” Ji Yeon hiếu kỳ.
Eun Jung nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô không cảm thấy lạnh sao?”
Ji Yeon: “... Tôi không cảm thấy.”
Mặc dù nói vậy nhưng cô biết nhiều người miền bắc không thích ứng với mùa đông của phương nam. Eun Jung trưởng thành ở nước ngoài, có lẽ do không hợp thủy thổ nên cô ta mới đeo khẩu trang. Chỉ là cô ta thích làm theo ý mình, trong khi người miền nam không có thói quen đeo khẩu trang, thảo nào cô ta bị thiên hạ gọi là ‘quái nhân’.
Ô tô đi một đoạn, rời khỏi nội thành, lên đường quốc lộ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ji Yeon hỏi.
Eun Jung tựa vào thành ghế, dáng vẻ rất thư thái. Thân hình của cô ta chiếm nửa không gian. Ji Yeon chỉ còn lại góc nhỏ. Vậy mà cô ta cũng chẳng bận tâm, bàn tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ, cô ta cất giọng lười nhác: “Đi lấy địa chỉ của hắn.”
“Hắn? Hắn là ai?”
Khóe miệng EunJung ẩn hiện ý cười: “Đương nhiên là tên tội phạm của chúng ta.”
Xe cảnh sát chạy nhanh trên đường quốc lộ. Hàng cây hai bên đường tiêu điều trong sắc trời mùa đông ảm đạm.
Ji Yeon nhìn gương mặt nghiêng thản nhiên của Eun Jung, hỏi tiếp: “Ý unnie là... tội phạm chỉ có một tên? Hơn nữa còn là người bản xứ?” Trước đó, Eun Jung nghi ngờ tội phạm là một nhóm chuyên bắt cóc trẻ em, hoặc đám giang hồ từ tỉnh ngoài đến đây gây án. Nhưng theo cách nói của Eun Jung, cô ta đã phủ nhận hai khả năng này.
Eun Jung liếc cô: “Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch. Nạn nhân của mười vụ án có đặc điểm tương đồng, khoảng thời gian giữa hai vụ án có trật tự, thủ pháp gây án như nhau, tội phạm có trình độ ổn định và không bao giờ sẩy tay. Đây rõ ràng là đặc điểm của cá nhân, do đó chỉ có thể là một người.”
Ji Yeon chau mày trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, cô rút điện thoại gửi tin nhắn.
Eun Jung không hề nhìn cô, lãnh đạm hỏi một câu: “Cô lại báo cáo cho bạn trai cô đấy à?”
Ji Yeon đờ người, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Eun Jung không đáp lời, cô ta tựa người vào thành ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Ji Yeon hỏi: “Unnie để bụng chuyện tôi báo cáo không?”
“Tại sao tôi phải để bụng việc làm vô vị đó?”
***
Xe cảnh sát dừng lại ở một làng quê. Hai bên đường quốc lộ đều là nhà cửa. Có tòa nhà bốn năm tầng, nhưng cũng có ngôi nhà gỗ thấp cũ kỹ.
Eun Jung và Ji Yeon đi đến một ngôi nhà gỗ tương đối lụp xụp. Đây là nhà của Lee Hong Chun, cậu bé đầu tiên bị mất tích, địa điểm mất tích không rõ.
Eun Jung chỉ nói với Ji Yeon, mục đích đến đây là để tìm ra địa điểm nạn nhân mất tích chính xác, nhưng cô ta không cho biết lý do. Ji Yeon tiến lên gõ cửa với tâm trạng đầy nghi hoặc.
Trong căn nhà cũ kỹ tăm tối chỉ có ba gian phòng, đồ đạc hết sức đơn giản. Sắc mặt bố mẹ Hong Chun hốc hác tiều tụy.
Theo lời khai trước đó, Hong Chun sáng sớm rời khỏi nhà, khoảng tám giờ đến thành phố Chuncheon. Cậu bé vừa tròn mười lăm tuổi, là học sinh năm thứ ba trung học cơ sở. Cậu bé tới nhà cô ruột ở Chuncheon, ở nhà cô khoảng nửa tháng để tham gia lớp học thêm. Nhiều tiếng đồng hồ sau, người cô vẫn không thấy Hong Chun nên gọi điện về nhà cậu bé, mới biết cậu bé mất tích.
Sau một hồi hỏi tỉ mỉ bố mẹ cậu bé, Eun Jung vẫn không tìm ra manh mối mới, cậu bé không nói cho bất cứ ai biết, cậu sẽ đi đâu.
Đến buổi trưa, sau khi an ủi bố mẹ Hong Chun, Ji Yeon đi vào phòng ngủ của cậu bé. Cô thấy Eun Jung đứng giữa phòng, quan sát đồng đồ lặt vặt bày đầy giường, thần sắc của cô ta rất tập trung.
Ji Yeon đi vào bên trong. Trên giường đều là đồ chơi ưa thích của trẻ em như mặt nạ, con quay, thẻ chơi game và một máy chơi game đơn giản. Dưới gầm giường có một số lon bia rỗng, có lẽ cậu bé nhặt về để bán kiếm tiền. Bây giờ cậu bé mất tích, những thứ này lại trở thành vật kỷ niệm của bố mẹ.
Ji Yeon hỏi: “Unnie có phát hiện mới không?”
Eun Jung tiếp tục trầm tư, tựa hồ không nghe thấy. Vài giây sau, cô ta mới từ từ ngoảnh đầu, nhìn Ji Yeon bằng ánh mắt thờ ơ: “Ra ngoài.”
Ji Yeon lập tức quay người rời đi. Nhưng đến cửa phòng, cô lại nghe cô ta nói tiếp: “Cô cũng đi tìm. Đầu óc cô không phải để trưng bày. Tôi cần bất cứ tin tức nào liên quan đến Lee Hong Chun. Trong ngôi nhà này chắc chắn có manh mối liên quan đến việc thằng bé đi đâu hôm bị mất tích.”
Bây giờ Ji Yeon đã quen với cách nói chuyện của cô ta. Cô không tức giận, cũng chẳng thèm bận tâm. Cô đi một vòng quanh sân, dừng bước trước chuồng nuôi gia cầm ở sau ngôi nhà.
Ji Yeon tiến lại gần, trong chuồng có mấy chục con gà. Cô đoán đây là một trong những nguồn thu nhập của gia đình. Trên cái tủ bên cạnh chuồng gà còn có một khay trứng gà.
Ji Yeon ngẩn ra vài giây rồi đi tìm mẹ Hong Chun.
Một lúc sau, Ji Yeon lại quay về phòng ngủ của Hong Chun lần nữa.
“Tôi có một số phát hiện, nhưng chưa chắc đã có tác dụng.” Ji Yeon lên tiếng.
Eun Jung không nhìn cô, sắc mặt vẫn vô cảm như thường lệ: “Cô nói đi.”
Ji Yeon liếc qua gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô ta. Nghĩ đến việc trước mặt mình là chuyên gia nổi tiếng thế giới, cô cảm thấy một khi nói ra thế nào cũng bị cô ta chê cười.
Ji Yeon dè dặt mở miệng: “Thành tích học tập của Lee Hong Chun thuộc loại trung bình, thỉnh thoảng còn không đạt yêu cầu. Cậu ta có quan hệ tốt với bạn học, rất thích chơi game. Nhưng do nhà nghèo nên cậu ta thường chỉ lượn lờ ở quán net hoặc tiệm chơi game...”
Lúc Ji Yeon nói chuyện, Eun Jung vẫn cứ trầm tư, chẳng biết cô ta có nghe thấy lời cô nói hay không.
Ji Yeon tiếp tục lên tiếng: “Hôm Lee Hong Chun mất tích, cậu bé mang một giỏ trứng gà cho người cô ruột...”
“Dừng lại!” Eun Jung đột nhiên cắt ngang lời Ji Yeon, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời và sắc bén: “Sao cô biết chuyện đó?”
Ji Yeon đáp: “Tại vì sau nhà có chuồng gà. Tôi nghĩ nếu bố mẹ cậu bé để cậu bé đến nhà cô sống một thời gian, thế nào nào cũng gửi chút quà, ví dụ trứng gà ta chẳng hạn. Tôi đã đi hỏi mẹ Hong Chun, hôm đó đúng là cậu ta cầm đi một giỏ trứng. Trước đây cậu bé cũng thường mang trứng gà cho cô ruột. Tuy nhiên, những điều này chắc vô dụng, tôi không tìm ra manh mối khác...”
Ji Yeon dừng lại ở đây, bởi Eun Jung đột nhiên tiến lên một bước, cúi người ôm cô vào lòng.
Buổi trưa ánh nắng ấm áp, căn phòng tĩnh mịch. Toàn thân Ji Yeon cứng đờ, Eun Jung nhanh chóng buông người cô, nhưng đôi mắt trong suốt của cô ta vẫn nhìn cô chăm chú, đáy mắt ẩn hiện ý cười vô cùng ôn hòa.
“Sao em nghĩ ra điều này? Mang trứng gà cho cô ruột? Em đúng là thiên tài.”
Ji Yeon: “Đây là đối nhân xử thế cơ bản...”
Eun Jung mỉm cười: “Lee Qri nói em là người có tri thức, hiểu lý lẽ, sẽ bổ sung cho tôi. Hừm, cậu ta cũng có lúc đoán bừa mà lại đúng.”
Ji Yeon: “...”
Eun Jung mở điện thoại di động, chỉ vào một điểm trên bản đồ thành phố: “Lee Hong Chun mất tích ở nơi này.”
Ji Yeon xem kỹ, đó là một chợ nông sản. Cô hỏi: “Tại sao?”
Thái độ của Eun Jung lúc này đặc biệt hòa nhã, cô ta mỉm cười: “Come on! Thằng bé xách một giỏ trứng gà, đi đâu cũng không tiện. Tại sao nó không đến nhà cô ruột ngay? Lẽ nào nó cầm cả giỏ trứng gà đi chơi hoặc đi tiệm game? Em đã từng thấy một người nào như vậy chưa?
Thằng bé rất thích chơi game, lại không có tiền. Do đó khả năng lớn nhất là hôm đó nó lén lút mang trứng gà đi bán. Nó cũng thường đem trứng gà tới nhà cô ruột nên bán một hai lần sẽ không bị phát hiện. Ở gần chợ nông sản có tiệm chơi game, hơn nữa cũng cách nhà cô ruột không xa.”
Ji Yeon nghe xong, gật đầu: “Nhưng việc chúng ta tìm ra địa điểm Lee Hong Chun mất tích có tác dụng gì?”
Ý cười trên khóe miệng Eun Jung càng sâu hơn.
Hai người trở về xe ô tô, lên đường quay về Chuncheon.
Eun Jung cầm laptop, cúi đầu viết lách. Ji Yeon chống cằm nhìn cô ta, đồng thời gửi tin nhắn thứ ba cho Jun Hyung.
Một lúc sau, Eun Jung quẳng laptop vào lòng cô: “Gọi điện thoại cho cậu ta.”
Ji Yeon cầm laptop, đọc lướt qua nội dung. Cô giật mình khi thấy hàng chữ:
“Nam giới, hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, người bản xứ, dáng người hơi gầy, ngoại hình bình thường;
Sống trong phạm vi cách chợ nông sản ba cây số, địa điểm làm việc cũng ở khu vực gần đó;
Không có xe hơi;
Đối tượng có khả năng giao tiếp tốt, biết cách ăn nói, thường xuyên ra vào tiệm chơi game, hoặc phòng chiếu phim...”
Ji Yeon quay sang nhìn Eun Jung: “Những điều này... tại sao? Tại sao tội phạm lại sống gần địa điểm nạn nhân đầu tiên mất tích? Tại sao hắn từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi?”
Eun Jung gối hai tay ra sau gáy: “Sáng nay em đã xem tấm bảng trắng của tôi? Nguyên nhân đều ở trên đó.”
Ji Yeon nỗ lực hồi tưởng, trong khi Eun Jung giở tấm bản đồ trên điện thoại, chỉ tay vào một điểm: “Báo với bọn họ, lập tức tìm kiếm ở rừng cây phía đông chợ nông sản. Một khi có phát hiện hãy gọi điện cho chúng ta ngay.”
Ji Yeon giật mình: “Phát hiện gì cơ?”
Eun Jung liếc cô một cái: “Em đã nghĩ đến rồi, tại sao còn hỏi tôi?” Ji Yeon biến sắc mặt. Eun Jung mỉm cười, nụ cười của cô ta sáng chói, ánh mắt lấp lánh, giọng nói trầm ấm dễ nghe vô cùng: “Cô trợ lý thân yêu, tôi đã từng nói với em, tôi chỉ bắt tội phạm hung ác nhất. Tội phạm bắt cóc buôn người đã lỗi thời. Kẻ giết người hàng loạt mới là khẩu vị của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top