Chương 70

“Park Byung Hun, tên tiếng anh là Jabber. Sinh ra ở California Mỹ, hai mươi sáu tuổi.” Một viên thanh tra phía Busan đứng trước màn trắng, ở trên đó hiện lên hình ảnh một người đàn ông gốc Hàn da trắng tuấn tú, đẹp trai: “Cha hắn lúc còn sống là tổng giám đốc của tập đoàn Tillinghast, có tài sản cá nhân hơn mười triệu USD. Mẹ hắn lúc còn sống là một nhà sinh vật học, đã ly hôn lúc hắn bốn tuổi, hơn nữa còn từ bỏ quyền nuôi dưỡng.”

Đây là phòng hội nghị cơ mật của Busan, đám người Dae Sung, Eun Jung, Ji Yeon đều đang ngồi phía dưới. Sau cuộc quyết đấu sinh tử với tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ tối hôm qua, căn cứ vào phác họa chân dung mà Eun Jung đã đề ra trước đó: tuổi tác, thân hình, điều kiện gia đình, tư liệu về những nghi phạm của các vụ án lột da, khoảng thời gian không có mặt ở Mỹ, cùng với tình tiết mới là ‘đã từng bị hệ văn học của học viện nổi danh nhất nước Mỹ đuổi học’. Cảnh sát hai phía Hàn Mỹ liên hợp xác định được một người tình nghi, chính là Park Byung Hun.

Viên thanh tra tiếp tục giải thích: “Cho dù đã nắm rõ tư liệu của hắn, nhưng việc phát lệnh truy nã hắn vẫn gặp khó khăn. Bởi vì hắn đã mất tích vào năm 2006, tất cả tài sản cá nhân đều được chuyển sang nước ngoài. Từ đó về sau, không có bất kỳ ai thấy mặt hắn. Chúng tôi hoài nghi, hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ. Mọi người hãy nhìn xem.”

Trên màn hình lại xuất hiện hình của một người đàn ông, là bức ảnh của ‘Kim Myung Ho’ do giới truyền thông chụp được trong lễ trao giải ‘Cây bút viễn tưởng Tinh hà toàn Busan năm 2013’, phù hợp với người đã được gia đình bị bắt cóc chỉ ra lúc trước. Người đàn ông trên hình màu da hơi ngăm, mày rậm mũi cao, cùng với bức ảnh trước đó hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Chuyên gia kỹ thuật đã phân tích, chúng tôi cho rằng người đàn ông trên bức ảnh này, nhất định đã giả trang, đây cũng không phải là gương mặt thật của hắn. Nhưng cho dù nhìn từ đường nét khuôn mặt thì cũng đã có sự thay đổi rất lớn so với bảy năm trước. Vì thế, khả năng hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ là vô cùng lớn.”

Dae Sung lên tiếng: “Vậy có nghĩa, chúng ta nắm rõ được tên họ, thân phận thậm chí là tư liệu DNA của hắn. Nhưng lại không có bức ảnh thật của hắn hiện giờ, hắn rất có khả năng đã đổi thành một thân phận giả mới. Cho nên người chúng ta cần tìm, hoàn toàn là một người khác.”

Mọi người đều im lặng, tổ trưởng tổ chuyên án quay đầu hỏi Eun Jung: “Giáo sư Ham có ý kiến gì không?”

Eun Jung lãnh đạm đáp: “Tôi đồng ý với cách nhìn của Oh thám trưởng (*). Lấy nhân cách tự đại và phản xã hội hay thay đổi của hắn, trừ thân phận tiểu thuyết gia ‘Kim Myung Ho’ ra, rất có khả năng hắn còn dùng diện mạo thật hiện nay để sinh sống dưới một thân phận giả nữa.

(*) Thám trưởng: Chức vụ đứng đầu tổ thanh tra ở Busan. Eun Jung đang nói Oh Dae Sung.

Lần này kế hoạch gây án của hắn chết non giữa đường, nhất định sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, để lên kế hoạch cho một tội ác càng tinh vi và hung tàn hơn. Trong khoảng thời gian này chúng ta nên chú ý điều tra tầng lớp giàu có đang sinh sống ở Busan. Nếu như chúng ta nhanh hơn hắn, sẽ có thể kết thúc hắn ở đây.”

Ánh mặt trời giống như dải lụa ấm áp, phủ lên giường bệnh trắng tinh. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc và mùi khử trùng, nhưng không hề gay mũi, mà chỉ tạo cảm giác an tâm.

Ji Yeon ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu ngắm gương mặt Jun Hyung đang ngủ say. Hiện tại anh đã được chữa trị băng bó toàn thân, gương mặt vẫn anh tuấn như ngày nào, chỉ là vẻ ngoài hơi tái mét và gầy sọp đi khiến cô đau lòng không thôi.

Cô nắm lấy đôi tay lớn đầy vết thương của anh, yên lặng không nói lời nào.

Cách đó khoảng nửa mét sau lưng cô, Eun Jung ngồi bắt chéo chân trên sô pha, dáng vẻ thản nhiên ở bên cạnh người con gái của mình, ngẫu nhiên sẽ nhìn người đàn ông ở trên giường... Quả nhiên, vẫn thấy chướng mắt. Nhưng mà đã là người Ji Yeon coi trọng, lại còn là người thứ hai, ngoài Eun Jung cô ra, còn sống dưới tay của tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’... Ngược lại cũng có chút thú vị.

Đúng lúc này, ngón tay đang ở trong lòng bàn tay Ji Yeon khẽ cử động. Lòng Ji Yeon vui mừng, lại thấy đôi mắt thâm thúy dần dần mở ra. Ánh mắt u tối giống như sắc trời đêm thuần khiết.

“Jun Hyung...” Ji Yeon thấp giọng gọi một tiếng, nhưng đã vượt qua ngàn vạn lời nói. Eun Jung ngồi sau lưng thấy thế, cũng đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn người trên giường.

Đôi môi của Jun Hyung vẫn còn rất khô và nứt nẻ, anh khẽ cử động, vẽ ra một khuôn mặt tươi cười ấm áp: “Đến đây, nhéo anh... một cái thử coi... có phải là... đang nằm mơ không?”

Hốc mắt Ji Yeon lại ướt át, cô khẽ nói: “Hiện giờ anh đã an toàn rồi. Em và Eun Jung unnie, còn có cảnh sát phía Busan đều đang bảo vệ anh.”

Jun Hyung nhìn Ji Yeon chằm chằm, khoảnh khắc này, trong đôi mắt của người đàn ông cứng rắn đó, cũng có chút ẩm ướt. Anh nắm chặt lấy tay cô, từ từ tăng thêm lực đạo, bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, rồi đều cười xòa lên.

Jun Hyung thả tay cô ra, nhìn về phía Eun Jung, cánh tay khẽ giơ lên: “Cám ơn.”

Thông minh như anh, đương nhiên có thể đoán ra được, bản thân mình có thể sống lại từ cõi chết, tất nhiên là nhờ vào tài năng như quỷ thần của Ham Eun Jung. Câu ‘cám ơn’ này tuy chất giọng có hơi khàn khàn, nhưng ngữ điệu đặc biệt chân thành khẩn thiết.

Eun Jung giơ tay, bắt lấy tay anh: “Không cần thiết, là do anh mạng lớn thôi.”

Jun Hyung khẽ cười không nói. Ji Yeon cũng cười, liếc xéo Eun Jung một cái: “Anh ấy mạng lớn là do người tốt nên có quả báo tốt, unnie cũng không cần khiêm tốn. Toàn nhờ vào unnie cố gắng xoay chuyển tình thế thôi.”

Lúc cô nói những lời này, gương mặt trắng trẻo sáng bừng lên trong ánh mặt trời, đôi mắt dịu dàng như sóng nước. Trong đôi mắt oán trách đó mang theo một tia ái mộ và vui sướng...

Ồ... đôi mắt Eun Jung khẽ nhíu, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Vô cùng tốt. Tình yêu của Ji Yeon đối với cô càng lúc càng mãnh liệt rồi!

Jun Hyung kể lại vắn tắt những chuyện sau khi bị bắt. Ngày hôm đó vốn là do vết thương cũ của anh chưa khỏi, nên đến bệnh viện để kiểm tra. Đến lúc y tá tiêm thuốc mê xong, tỉnh dậy lại thấy mình đang ở trong lồng giam. Chỉ có thể nói là Park Byung Hun đã trà trộn tiếp cận không một tiếng động, khiến người ta không tài nào phòng bị nổi.

Eun Jung hỏi tiếp: “Tại sao hắn không giết anh? Nếu nói là bởi vì muốn có người mang bom, vậy thì đến Busan tùy tiện bắt đại một người là được rồi. Nhưng Park Byung Hun lại mang anh lén nhập cư vào Busan, còn giữ mạng anh lại, quả là hao tâm tổn sức.”

Jun Hyung chỉ khẽ mỉm cười: “Tôi nhớ là... lúc xảy ra vụ án ‘Cỗ máy giết người’... cô từng nói, loại sát thủ liên hoàn... có tổ chức có năng lực này, thường cảm nhận được niềm vui từ trong quá trình... tra tấn nạn nhân. Cho nên... chuyện gì tôi cũng... chống đối hắn, không để hắn chiếm được chút khoái cảm nào... từ trên người tôi….

Không ăn cơm, không nói chuyện, mặc hắn tra tấn, mặc hắn giận thì mắng vui thì cười, chỉ coi như hắn không tồn tại.”

Ji Yeon nghe thấy mà đau lòng. Trong mắt Eun Jung lại lướt qua ý cười nhàn nhạt, nhìn Jun Hyung một cái, thong thả nói: “Cách làm có chút ngu ngốc, nhưng cũng coi như hữu dụng.” Lời vừa nói xong Ji Yeon liền kéo lấy tay áo Eun Jung tỏ ý kháng nghị. Eun Jung nhíu mắt nhìn về phía ngón tay trắng trẻo của cô ở trên tay áo mình, thần sắc lạnh nhạt trầm mặc. Nhưng trong đôi mắt đen nháy lại xuất hiện ý cười như có như không.

Jun Hyung nhìn hai người bọn họ, vẫn cứ mỉm cười không thay đổi.

Hai người ngồi mãi đến lúc mặt trời lặn mới rời đi, Jun Hyung đưa mắt tiễn hai người rời khỏi, mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang nữa, mới từ từ nhắm mắt lại.

Yên lặng một lúc, anh hít sâu mấy lần, khóe môi lộ ra một nụ cười khẽ.

Cám ơn hai người, bạn của tôi. Tôi thật sự cảm kích, tôi đúng là rất may mắn.

Sắc đêm thâm trầm như tấm màn đen vô cùng vô tận, mưa phùn lất phất, cũng yên lặng rơi xuống đất.

Tầm nhìn của Ji Yeon mơ hồ, trước mắt là sương mù dày đặc tối đen thoắt đậm thoắt nhạt. Chỉ nhìn thấy thấp thoáng một người phụ nữ cao ngất đứng đó, đôi chân thon dài phối hợp với thắt lưng thon gầy, trông rất quen thuộc.

Eun Jung unnie... Eun Jung unnie...

Cô giẫm lên những vũng nước mưa, khập khiểng bước về phía chị. Chị lại giống như đột nhiên tăng tốc, đầu cũng không ngoảnh lại, phút chốc đã tiến vào trong bóng đêm... Ngay lúc này, bên tai đột nhiên có một tiếng nổ vang thật lớn, âm thanh vô cùng lớn, sau đó cô nhìn thấy một ngọn lửa hừng hực xông ra từ trong bóng tối.

Ngọn lửa muốn thiêu cháy Eun Jung, cũng muốn thiêu rụi cô! Ý nghĩ này nhanh chóng xông vào não.

Eun Jung unnie, cô cố hết sức gọi, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.

Eun Jung unnie, nước mắt nhanh chóng tràn mi, trong lúc cô hoảng loạn, chân giẫm vào khoảng không, liền rơi thẳng xuống!

...

“A...”

Ji Yeon mở trừng mắt ra, chỉ thấy ánh đèn nhu hòa trong phòng, mà bên ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi liên miên xen lẫn màn đêm u ám. Cô đang ngồi trên ghế trong khách sạn, trên người đắp một cái chăn, trong tay vẫn còn cầm một quyển sách.

Thì ra vừa rồi là ngủ mê.

Cô đi đến phòng tắm rửa mặt, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ đêm.

Giấc mộng đau buồn như vậy, tuy rằng rõ ràng là giả, nhưng vừa rồi lúc mới tỉnh dậy, tâm tình vẫn đau buồn như cũ. Nhưng cô biết, điều khiến cô đau buồn, thật ra không phải mộng, mà là cảnh Eun Jung bất chấp thân mình đi về phía quả bom ngày hôm qua.

Sự thản nhiên như không của chị, lại khiến cô khắc cốt ghi tâm.

Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, kiếm một cái áo choàng khoác lên, đi vào trong phòng sách đang sáng đèn. Mưa nhỏ tí tách tô vẽ cho sự yên tĩnh, Eun Jung đang khoanh tay đứng trước một tấm bảng trắng, bóng dáng yên tĩnh và chuyên chú.

Trên bảng trắng gắn tấm bản đồ của Califonia Mỹ, trên đó có rất nhiều vị trí được đánh dấu đỏ ghi chú, chị đang nhớ lại vụ án năm đó. Ji Yeon vừa định đi qua ôm lấy chị, thì di động chị để trên bàn bỗng vang lên.

Chị quay người nhận điện, nhìn thấy cô, đôi mắt dài mát lạnh hiện lên ý cười nhàn nhạt. Ji Yeon cũng cười với chị, rồi đi tới bên cạnh chị.

Là điện thoại của Yang Ji Won. Chị ta đã đến Busan được một khoảng thời gian, nhưng Eun Jung không rảnh để bận tâm đến chị ta.

Đầu mày của Eun Jung khẽ nhíu lại: “...Vẫn chưa có tung tích của anh ta. Nhưng mà dựa theo tình hình của Yong Jun Hyung, tôi nghĩ tỷ lệ sống của anh ta rất lớn. Thật ra thì tôi cho rằng chị trở về Seoul ngược lại sẽ không gây thêm phiền phức cho tôi.” Chị yên lặng trong chốc lát: “... Tùy chị. Tự bảo vệ bản thân cho tốt. Đương nhiên, tôi tự có chừng mực.”

Ji Yeon yên lặng lắng nghe, cô ôm chặt lấy eo chị, chúi đầu vào lắng nghe nhịp tim trầm ổn của chị. Những luyến tiếc và bi thương trong giấc mộng kia, dường như im hơi lặng tiếng biến mất.

“Ok, Jung đã nhận được tín hiệu của em rồi.” Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, dường như còn trầm thấp hơn lúc nãy mấy phần.

Ji Yeon hơi sững người ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy đôi mắt chị gần trong gang tấc. Thì ra chị đã cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cô trong lòng, ánh mắt đó sâu thăm thẳm.

Ji Yeon nhất thời hơi thẹn thùng, buông chị ra, thấp giọng nói: “Cái gì chứ, em đâu có phát tín hiệu gì cho unnie đâu.”

“Em chắc chứ?” Đầu chị lại cúi xuống mấy tấc, trong nháy mắt ép tới gần: “Không muốn?”

Gò má Ji Yeon phát sốt! Cái người này tại sao vĩnh viễn luôn trực tiếp như lẽ thường tình thế chứ! Chị muốn cô phải trả lời thế nào đây?

Cô không thèm để ý đến chị, quay người đi. Nhưng Eun Jung xem như yêu đương đã lâu, sớm đã nắm vững được quy tắc ‘Con gái im lặng tức là thừa nhận’, khóe môi khẽ nhếch lên, theo sau lưng cô, sung sướng đi vào phòng ngủ.

...

Bóng đêm triền miên, ánh đèn mờ ám, mỗi một tấc, mỗi một hơi thở trong gian phòng này, dường như đều bởi vì sự trần trụi của hai người mà nhuộm đầy màu tình dục ngọt ngào.

Hai tay Eun Jung chống ở hai bên người Ji Yeon, nhìn ngắm cơ thể vừa mới bị mình lột sạch quần áo, cuộn mình ngượng ngùng, bất giác mày dài của Eun Jung khẽ nhếch lên.

Người phụ nữ có lòng nhẫn nại và trí thông minh này, trừ lần đầu tiên chật vật bị đánh tơi tả, mỗi một lần sau này đều là sự hưởng thụ cao cấp. Cho dù đã nhiều ngày chưa được thân mật, nhưng chị vẫn không chút vội vàng xúc động thâm nhập, mà chỉ đảo mắt thưởng thức từng tấc đường cong thướt tha trắng trẻo ngọc ngà của cô.

Đã thế chị lại còn huýt sáo nữa chứ.

Ji Yeon được cánh tay Eun Jung bao bọc, trong phạm vi nhỏ hẹp này, chị chính là trời đất của cô. Ngay lúc ý loạn tình mê, lại nghe thấy tiếng huýt sáo khẽ khiêu khích của chị, cô bất giác đỏ mặt: “Jung càng lúc càng xấu xa!”

Eun Jung lại giương đôi mắt sâu thẳm lên, liếc nhìn cô: “Tại sao?”

Ji Yeon: “...”

Thôi bỏ đi!

Nhưng mà một khi tiến vào vấn đề chính, phong cách ‘lão luyện tình trường’ của Eun Jung lại một lần nữa tỏ ra ưu nhã không sai sót chút gì. Ji Yeon bị chị hết sức chuyên chú dỗ dành, hôn, đùa giỡn, rất nhanh liền thở gấp không ngừng. Mà ý cười trên môi chị càng lúc càng sâu, cuối cùng triệt để tiến lên, bắt đầu ở lối vào nghiên cứu cọ sát, ép tới từng tấc.

Ji Yeon bị chị giày vò đến mức toàn thân nhũn ra, tóm lấy gối khẽ đập lên mặt chị: “Unnie... unnie...” Chị dứt khoát một chút đi! Chết tiệt, muốn cô làm sao nói ra miệng được đây!

Chị lại phủ thân hình thon dài xuống dán chặt vào người cô. Sau đó mười ngón tay nắm chặt, môi lưỡi mát lạnh cuồng nhiệt, ở trên gò má cô lưu luyến tùy ý, cực kỳ khiêu khích.

“Jung thì sao?” Chị thấp giọng cười hỏi.

Gò má Ji Yeon càng nóng lên, chị rõ ràng hiểu được, ở phương diện này chị luôn hiểu rất nhanh lại cứ hay tự đắc.

“Đáng ghét...” Cô thấp gọng hừ một tiếng, cũng cười xòa. Hai người ghé mặt lại gần nhau, vừa hối hả vừa mỉm cười hòa làm một thể, ôm chặt lấy nhau. Chị cũng không chút chậm trễ, cuối cùng tay chị cũng tiến thẳng vào, lập tức khiến nụ cười cô khẽ cứng lại, chị lại còn thấp giọng than thở một tiếng, cúi đầu xuống, giam giữ tất cả những tiếng thở dốc kịch liệt của cô.

Đêm nay, đối với đôi tình nhân là ngọt ngào quyến luyến, có thể tạm thời buông xuôi tất cả những chuyện phiền não rối ren của thế gian, chỉ nhìn thấy tình ý chân thật của đối phương.

Mà đối với người nào đó, lại là đêm dài đằng đẵng, trằn trọc khó ngủ.

Yang Ji Won nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng, đã nằm hơn một tiếng đồng hồ, chị lại nhẹ xoa đầu mày, ngồi bật dậy. Nhìn cả căn phòng trống vắng xa hoa, chị có chút bi thương khó nói thành lời.

Đây là ngôi biệt thự giữa chân núi của Go Soo ở Busan, chị chống đỡ ở đây đã mấy ngày, chỉ là vẫn không chút tiến triển như cũ. Vốn chị muốn trở về đại lục, nhưng lại không muốn làm trái ý của mẹ Go Soo nên lần lữa thêm mấy ngày, bận rộn thị sát sản nghiệp của chị và Go Soo ở Busan.

Chắc có lẽ là do lo lắng cho Go Soo, mấy hôm nay chị luôn ngủ không ngon, trong đầu cứ mơ hồ hỗn loạn. Tìm đến bác sĩ gia đình, lại nói là do suy nghĩ quá nhiều nên thần kinh có chút suy nhược.

Chị dứt khoát rời giường, một mình đi đến phòng sách, lật xem tài liệu nghiệp vụ.

....

Lúc ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, Ji Won mới ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn vào khoảng không tối đen quanh mình, khẽ nhíu mày.

Biệt thự này có nguồn điện độc lập, trước giờ chưa bao giờ bị cắt điện, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Dì Park, dì Park!” Chị lớn giọng gọi người làm.

Dưới lầu lại không có tiếng người trả lời.

Trong lòng chị hơi hoảng sợ một chút, lập tức đứng dậy trước bàn. Đúng lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’.

“Yang tiểu thư!” Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước cửa, có lẽ bởi vì chạy vội, vẫn còn hơi thở gấp: “Vô cùng xin lỗi, biến thế của biệt thự xảy ra chút vấn đề, đã sửa chữa rồi.”

Anh ta cung kính đặt một cái đèn lên trên bàn sách. Ji Won cũng hơi yên tâm, mượn ánh đèn nhìn sang, thấp thoáng có thể thấy được gương mặt trẻ tuổi thanh tú của người đàn ông.

Cô lễ phép mỉm cười: “Cám ơn, anh là?”

Người thanh niên khẽ cười.

“Tôi là một trong những vệ sĩ bên cạnh ngài Go Soo ở Busan.” Giọng nói của anh ta thuần khiết trong vắt, dường như mang đến sức mạnh khiến người ta yên tâm: “Rất hân hạnh, hôm nay được gặp cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top