Chương 62
Sắc đêm vắng lặng xen lẫn mưa phùn ẩm ướt. Lúc rạng sáng, thành phố núi thoạt nhìn một màu tối đen, không còn mấy hộ dân sáng đèn.
Eun Jung từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc đen ẩm ướt nhỏ giọt dính vào sau tai, trên người mặc một bộ đồ ngủ đen tuyền. Cô liếc nhìn trên giường, Ji Yeon đang ngủ rất say, đầu vùi sâu vào gối, tóc đen mềm mại rơi tán loạn trên drap giường màu trắng tinh, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Cô nhìn chằm chằm mấy phút, rồi đi đến trước cửa sổ, ngắm những hạt mưa rơi tí tách trên mái hiên, gọi điện thoại cho Qri.
Giọng điệu của Qri có chút phát cáu: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi hả đại giáo sư? Chín giờ sáng mai tôi còn có một ca phẫu thuật đó.”
Eun Jung liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, trả lời Qri một cách chính xác: “Một giờ hai mươi phút.”
Giọng điệu thản nhiên như không, khiến Qri muốn cáu bẳn cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ đành hỏi: “... Có chuyện gì?”
“Chúng ta đã mất tung tích của hắn rồi.” Giọng nói của Eun Jung trầm thấp lãnh đạm: “Hắn tuyên bố muốn thực hiện hành vi phạm tội nghiêm trọng hơn. Dựa trên mối quan hệ cá nhân giữa tôi và cậu, hy vọng cậu chú ý an toàn.”
Lần này Qri yên lặng trong thoáng chốc: “Ok, tôi tự có tính toán. Yên tâm đi.” Cô ta lại hỏi: “Cậu và Ji Yeon đều ổn cả chứ?”
Eun Jung đáp: “Tôi rất tốt, cô ấy thì rất không tốt. Một người bạn quan trọng của cô ấy, rất có khả năng đã bị tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ giết hại rồi.”
Qri ở đầu dây bên kia thở hắt một hơi, trầm mặc một lúc, nói: “Hỏi thăm cô ấy giùm tôi.”
“Ừ.”
Qri ngẫm nghĩ, lại nói: “Tôi biết cậu tra án rất căng thẳng, nhưng thân là người yêu cô ấy, cậu cũng phải cố gắng hết sức dỗ dành cô ấy, ở bên cạnh cô ấy.”
Những lời này vừa hay khơi đúng nỗi lòng của Eun Jung. Chân mày xinh đẹp khẽ chau lại.
Thấy cô trầm mặc một lúc lâu, Qri không hiểu vì sao: “Chuyện gì vậy?”
Lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô truyền đến: “... Phải dỗ dành thế nào?”
Nhìn thấy người trong lòng đau khổ vô cùng, thiên tài cũng có lúc không biết phải làm sao.
Qri nhất thời cười ngất, suy nghĩ một chốc, ý cười càng sâu: “Đơn giản lắm. Dù cô ấy có suy sụp hay đau khổ như thế nào, chúng ta đều có đòn sát thủ. Chỉ cần cậu chịu hát khó cho cô ấy nghe, cô ấy nhất định sẽ cười.”
Sắc mặt Eun Jung khẽ biến đổi: “Không thể nào.” Nói xong liền cúp điện thoại luôn.
Lúc đó, Ji Yeon ở trên giường động đậy một chút, chống tay lên giường ngồi dậy. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, đôi mắt vẫn còn hơi sưng, sắc mặt dưới ánh đèn có vẻ tái nhợt.
“Eun Jung unnie.” Cô thấp giọng gọi một tiếng.
Eun Jung lập tức đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô.
Gương mặt chị vẫn xinh đẹp, bình tĩnh như xưa, chỉ có mỗi đôi mắt đen dài nhìn cô chăm chú, lộ ra mấy phần lo lắng trầm mặc.
“Không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp, giống như dòng nước trong bóng đêm chảy tràn qua tai.
Ji Yeon gật đầu: “Không sao.”
“Vậy hôn Jung một cái.”
Giọng nói của Ji Yeon vẫn còn hơi khàn khàn: “Unnie là trẻ con chắc?”
Đôi mắt đen tối thâm sâu của Eun Jung nhìn cô chằm chằm: “Ngày hôm qua nước mắt của em ở trên áo Jung ít nhất cũng có tới một lít. Ai mới là trẻ con hả?”
Lời này của chị khiến Ji Yeon nhớ đến một màn ngày hôm qua: Hiện trường bom nổ khói đen tán loạn; những miếng thịt vụn còn sót lại trong túi vật chứng của cảnh sát; một chiếc áo cảnh sát còn vắt trên chiếc sô pha trong ngôi nhà trống vắng của Jun Hyung...
Cô ấn tay lên trái tim vẫn còn đang đau nhói.
Không cần nghĩ nữa. Còn chưa tìm thấy thi thể, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn Eun Jung: “Lẽ nào từ trước tới nay unnie chưa từng rơi nước mắt bao giờ?”
“Đương nhiên.” Chị bình thản trả lời: “Kể từ lúc bắt đầu có ký ức.”
Trái tim Ji Yeon mềm nhũn, cô ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo của chị, không lên tiếng. Chị hình như nhớ đến điều gì đó, mặt không chút biểu tình nói: “Bi kịch chính là, bắt đầu từ thời nhi đồng đến giờ, đã có rất nhiều người khóc trước mặt Jung.”
Ji Yeon hơi giật mình, cuối cùng không nhịn được phì cười.
Rõ ràng, người phụ nữ này không biết rơi lệ, cũng rất ghét nhìn thấy nước mắt của người khác.
Chỉ có điều...
Trừ những người bị hại cảm kích đến rơi nước mắt ra. Những người khác, có lẽ là do bị miệng lưỡi cay độc của chị chọc tức đến phát khóc...
Mấy lời này đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng, cô khẽ vươn tay ra, từ phía sau ôm lấy eo chị.
Eun Jung rõ ràng rất hưởng thụ cái ôm của cô, chị ngoan ngoãn ngồi im không động đậy, để mặc cho mặt cô nhẹ nhàng dán lên lưng chị.
Ji Yeon khẽ hỏi: “Vậy trong nửa năm đó... unnie đã trải qua như thế nào?”
Eun Jung trầm mặc mất mấy giây, quay người nhìn cô một cái, chị lập tức nằm xuống, đồng thời túm lấy eo cô, để cô nằm sấp trong lòng mình.
“Không có gì đặc biệt, tất cả đều tiến triển theo kế hoạch của Jung. Về việc bị thương, cũng là cái giá hợp lý không thể tránh khỏi.”
Chị kể lại nhẹ nhàng như vậy, khiến Ji Yeon vừa đau lòng vừa buồn cười. Đại khái cho dù có khó khăn nguy hiểm đến đâu, ở trong mắt chị đều không đáng để tâm.
Trời đã tờ mờ sáng, mưa phùn lại dần lớn hơn, phía chân trời vang lên từng trận sấm chớp.
Eun Jung chợt mở mắt. Trong căn phòng mờ tối, Ji Yeon vẫn nằm trong cánh tay chị như cũ, cuộn tròn lại ngủ rất say, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo dường như cuối cùng đã thoải mái trở lại, chân mày không còn chau nhẹ nữa, đôi mắt cũng đã bớt sưng rất nhiều.
Eun Jung im lặng nhìn Ji Yeon chăm chú, trong đầu lại nhớ tới câu hỏi vừa nãy của em: Vậy trong nửa năm đó, unnie đã trải qua như thế nào?
Có rất nhiều hình ảnh điên cuồng và vặn vẹo, dường như đang lướt qua trước mắt: Những vũng máu đầy trên mặt đất, cơ thể người bị tách rời, những mẫu thịt vụn trong khay, máu tươi mỗi ngày dọc theo lưng cô, lặng lẽ chảy vào trong chén...
Eun Jung khẽ nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa sát vào mái tóc em, ngửi thấy mùi hương thanh đạm, bình yên ngủ thiếp đi.
Những chuyện quá khứ đó có gì đáng nói đâu? Không cần thiết cho em biết để khiến em đau lòng làm gì.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng hội nghị của Cục Cảnh sát thành phố.
Lúc này, cách thời gian Jun Hyung mất tích đã quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Phía cảnh sát điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát, tìm kiếm ở các huyện thị gần đó, thiết lập các chốt chặn trên đường quốc lộ, cũng đã đem tình hình thông báo trên toàn quốc.
Còn tin nhắn Eun Jung đã nhận được lúc đó, cuối cùng cũng đã truy tìm được dấu vết dẫn đến một chiếc điện thoại còn sót lại ở hiện trường vụ nổ. Điện thoại đã được thiết kế chức năng hẹn giờ nhắn tin, không có dấu vân tay, đầu mối này đã đứt đoạn giống như dự kiến.
Ở trên bàn tròn, vẻ mặt mọi người rất nghiêm trọng. Tổ trưởng tổ chuyên án hỏi: “Giáo sư Ham, cô thấy thế nào?”
Eun Jung mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng, gương mặt xinh đẹp càng thêm vẻ lạnh lẽo.
“Trên thế gian này không có tội ác nào là hoàn mỹ, chỉ có manh mối chưa được phát hiện mà thôi. Hắn tự mình gây án tất nhiên là một chuyện rất long trọng, cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ trong một khoảng thời gian. Tôi cho rằng khoảng cách thời gian này đại khái từ mười đến hai mươi ngày. Chúng ta nhất định phải tìm ra manh mối trước lúc ấy.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, có người nghi hoặc hỏi: “Giáo sư, tại sao lại từ mười đến hai mươi ngày?”
Eun Jung vô cùng bình tĩnh trả lời: “Tôi đã ước chừng thử, nếu như là tự tôi lập kế hoạch, thực hiện một vụ án tinh vi phức tạp nhất, đại khái cần chừng đó ngày. Nếu như là hắn, chắc cũng xấp xỉ thời gian này.”
Người hỏi: “Ồ...”
Những người đang ngồi, đại khái chỉ có Ji Yeon hoàn toàn theo thói quen tin tưởng vào suy đoán tự cao tự đại nhưng thường vô cùng chuẩn xác của chị. Cô nhấc bút lên, viết con số quan trọng vào trong sổ: ‘Mười đến hai mươi ngày.’
Nhưng mà, giống như để xác minh suy đoán của Eun Jung, Doo Joon đang bận rộn gõ bàn phím đột nhiên lên tiếng: “Có manh mối rồi.”
Mọi người đều rùng mình, Eun Jung cũng hơi nhíu mắt nhìn về phía anh ta.
Doo Joon cầm điều khiển từ xa trên bàn, nhấn xuống, màn hình trắng phía trước xuất hiện một hình ảnh của máy chiếu.
Hình ảnh tối tăm mơ hồ, xuyên qua những cành lá thưa thớt, có thể nhìn thấy đuôi xe của một chiếc SUV màu đen trên con đường nhỏ xám trắng. Biển số xe rất mơ hồ, Doo Joon lại nhấn chuột, nói: “Sau khi phóng to xử lý độ nhòe xong, đã có kết quả.”
Trên màn hình xuất hiện một chuỗi phóng lớn, mơ hồ có thể nhận ra được số hiệu: ‘Chun N05893.’
Một vị hình cảnh đang ngồi nhận ra bối cảnh của bức hình, thấp giọng hô lên: “Con đường này... là bên trong xưởng pháo!”
Doo Joon gật đầu: “Con đường này hướng đến phân xưởng xảy ra vụ nổ, trước đây chúng ta đã từng kiểm tra, ba chiếc camera trên đường này đều bị phá hỏng. Nhưng chiếc camera này đã được trang bị từ cách đây mấy năm, vị trí bị cây lá che kín, vô cùng khuất mắt, hình ảnh thu được cũng không ổn định. Kết quả, nó ghi lại được lúc khoảng ba giờ sáng, có một chiếc xe khả nghi xuất hiện. Tôi đã đối chiếu, chiếc xe này thuộc về một công ty cho thuê xe địa phương, người thuê xe dùng tên giả để đăng ký, không hề lộ diện.”
Mọi người đều yên lặng. Tuy rằng không có cách nào điều tra ra thân phận của người thuê xe, nhưng có bức hình này, đã là một bước đột phá quan trọng.
Lúc này, Eun Jung lại liếc nhìn Ji Yeon, ánh mắt như có ẩn ý. Tâm tư Ji Yeon vừa dao động, đột nhiên mơ hồ hiểu được hàm ý trong ánh mắt của chị, lẽ nào...
Quả nhiên, một người hình cảnh già bản địa đã thấp giọng khàn khàn nói: “Có lẽ Yong Jun Hyung cố ý dẫn dụ hung thủ đến chỗ này. Xưởng pháo, trạm xe lửa, những địa phương này thường có vấn đề về trị an. Còn bởi vì vụ án ‘Cỗ máy giết người’ lần trước, tên nhóc Yong Jun Hyung dường như đã lục soát toàn bộ khu đó một lần, chỗ nào có máy camera nó đều rõ như lòng bàn tay...”
Mọi người đều im lặng không nói, trong lòng Ji Yeon phút chốc thắt lại đau đớn, trầm mặc không lên tiếng.
Cô không biết tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đối mặt với một cao thủ tội phạm quốc tế cố chấp giảo hoạt như thế, sinh mệnh của Jun Hyung nguy hiểm trong sớm tối, lại còn nghĩ cách để lưu lại manh mối quý giá như vậy cho bọn họ.
Lúc này Eun Jung nhìn về phía Doo Joon: “Chiếc xe này hiện giờ đang ở đâu?” Ngữ khí thản nhiên, dường như chắc chắn rằng Doo Joon có thể tìm ra được.
Sau đó, mọi người bao gồm cả Ji Yeon, sau mấy ngày làm việc chung, nhìn thấy vị thiên tài máy tính này lộ ra nụ cười mỉm đầu tiên. Đi kèm với đôi mắt kiếng gọng vàng, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, còn có lún đồng tiền ở hai bên má, nụ cười này rõ ràng có chút đáng yêu.
Anh ta di chuột một cái, một bức ảnh thứ hai lại xuất hiện trên màn chiếu.
Đây là cửa ra của đường quốc lộ cao tốc, vào ban đêm nên xe cộ rất ít, một chiếc SUV xuất hiện trong bức ảnh. Chỉ có điều ngăn cách bởi cửa sổ xe màu tối nên nhìn không rõ mặt người ngồi bên trong, nhưng biển số xe thì lại thấy rất rõ.
Doo Joon nói: “Đây là đường cao tốc của bến cảng thông đến Busan.”
Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Eun Jung cũng hơi giật mình.
Sau khi hắn hạ chiến thư với Eun Jung xong, lại vượt mọi trắc trở chạy đến Busan làm gì?
Mười lăm ngày sau.
Thành phố Crescent, California, Mỹ, nhà giam Pelican Bay.
Hoàng hôn như màn lụa mỏng màu xám, bao trùm lên đồng cỏ và núi rừng. Vô số trạm gác cao chới với, thấp thoáng các cảnh vệ đứng thẳng tắp, bảo vệ nghiêm ngặt canh gác nhà giam rộng lớn.
Ji Yeon và Eun Jung đứng trên bãi cỏ ngoài nhà giam, có mấy người Hàn Quốc và người Mỹ đứng bên cạnh. Bọn họ đang đợi phía giám ngục sắp xếp vào thăm Tommy.
Liên quan đến việc cảnh sát hai bên hợp tác, luôn có nhiều khúc chiết. Từ lúc đưa ra đề xuất cho đến giờ, cũng mất hơn nửa tháng. Eun Jung dẫn đầu tổ chuyên án đi vào Busan, phối hợp với cảnh sát địa phương lục soát mạnh tay. Nhưng độ khó của việc phá án nơi đất khách rất lớn, thu hoạch lại nhỏ vô cùng.
Hiện giờ, hắn lúc nào cũng có thể gây án. Giống như một quả bom hẹn giờ, chôn ở Busan.
Gió đêm thốc lên, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ. Ji Yeon quấn chặt áo khoác ngoài, Eun Jung mặc một cái áo gió màu đen, như một cây tùng to lớn đứng bên cạnh cô, chị cúi mắt nhìn cô: “Lát nữa em đứng ở bên ngoài, Jung sẽ nói chuyện với hắn.”
Ji Yeon yên lặng trong nháy mắt, đáp: “Được rồi. Unnie hãy tự mình cẩn thận.”
Cuối cùng, giám ngục mở cửa lớn, dùng tiếng Anh gọi bọn họ đi vào.
Đây là một phòng giam hoàn toàn kín mít, vách tường đổ bê tông cốt thép thật dày. Cánh cửa kim loại trang bị khóa bằng mật mã.
Ji Yeon và những người khác đứng trong căn phòng cách bên kia một tầng kính pha lê. Một mình Eun Jung ngồi dưới ánh đèn trắng sáng, khí chất lạnh lùng bình tĩnh. Hai giám ngục võ trang đầy đủ đứng trước cửa, một khi xuất hiện tình huống nguy cấp sẽ lập tức hành động.
Tiếng bước chân chậm chạp nặng nề vang lên, một người giám ngục đẩy một thanh niên da trắng mặc áo tù, đi vào trong phòng.
Ji Yeon hơi giật mình.
So với tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ trên tư liệu vụ án, người thật Tommy càng trắng trẻo nhã nhặn hơn nhiều. Cho dù đang ở trong nhà ngục dành cho tội phạm nghiêm trọng nhất, canh giữ nghiêm ngặt nhất trên toàn nước Mỹ, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới còn có gương mặt đều sạch sẽ, đến một cọng râu cũng không thấy.
Có điều chỉ cần bạn nhìn vào đôi mắt của hắn, sẽ giật nảy mình.
Đôi mắt màu lam nhạt, tựa như nước hồ thu, vừa giống đang hàm chứa ý cười lại như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, còn có vẻ lạnh lùng vô cùng.
Đó là một đôi mắt chuyên thuộc về tên sát thủ liên hoàn cấp cao.
Tommy ngồi xuống phía bên bàn đối diện, giám ngục dùng tiếng Anh răn đe mấy câu, sau đó lui ra khỏi cửa, chỉ để lại hắn cùng Eun Jung.
Eun Jung ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nước: “Hi.”
Tommy lộ ra một nụ cười có thể coi là sáng lạn: “Hi.”
Hai người đều yên lặng một lúc, Eun Jung dường như cũng không vội mở lời.
“Mày thay đổi rồi.” Tommy đột nhiên dùng tiếng Anh nói.
Eun Jung án binh bất động, nhìn thẳng vào hắn.
Tommy đột nhiên cười rộ: “Trên người mày có mùi vị của đàn bà.”
Ở phía bên này cửa kính, lòng Ji Yeon đột nhiên khẩn trương. Kết quả lại nghe thấy hắn nói: “Tao muốn gặp con nhỏ đó. Nếu như gặp được nó, tao có thể nói cho mày biết, người mày muốn tìm là ai.”
***
Câu chuyện nhỏ số 8
Giọng hát của thần thám (1)
Trong nửa tháng sau khi Jun Hyung mất tích, tuy rằng cả thể xác và tinh thần của Ji Yeon đều đặt vào công tác, nhưng rốt cuộc tri kỷ tình thâm, có những khi đêm khuya cô cũng sẽ trăn trở ngủ không yên.
Mỗi lần như thế, Eun Jung luôn bị làm ồn mà tỉnh giấc, đôi mắt nhập nhèm nhìn cô gái đang khẽ chau mày trong lòng mình, tim cũng có chút đau nhói.
Cuối cùng, một đêm nào đó, Ji Yeon đang ngủ say mơ mơ hồ hồ, đột nhiên thấp thoáng nghe thấy một tiếng hát trầm thấp khe khẽ.
Giọng hát này rất quen thuộc, nhưng cô đang đắm chìm trong mơ, nhất thời nghĩ không ra là ai. Bài hát này cũng rất quen, dường như là một bài hát nổi tiếng, chỉ là giai điệu của người hát thì hoàn toàn lệch tông, không đúng một nhịp nào.
Vì vậy giấc mộng tối hôm đó, Ji Yeon mơ vô cùng rối rắm. Giọng hát này giống như âm thanh ma quỷ xuyên vào tai, lúc trầm lúc bổng. Cô rất muốn tỉnh dậy nói với người đó, người đó hát không đúng rồi, quá tàn phá rồi, quá đau đớn rồi...
Đến khi trời sáng, Ji Yeon choáng váng tỉnh dậy, trông thấy Eun Jung đã mặc xong áo sơ mi trắng và quần tây, thân hình như cây cao đón gió đứng bên cạnh giường, cười nhàn nhạt với cô, khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc: “Tối qua ngủ thế nào?”
Ji Yeon ngồi trên giường, vô cùng buồn bực lắc đầu: “Ngủ không ngon chút nào, em mơ thấy tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’.”
Eun Jung giật mình, trong mắt lộ ra mấy phần lo lắng. Kết quả liền nghe thấy cô nói tiếp: “Em mơ thấy hắn đang hát bên tai em, rất khủng bố.”
Trên mặt Eun Jung không chút biểu cảm, qua loa hỏi một câu: “Ồ, hắn hát hay không?”
Vẻ mặt Ji Yeon dường như vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Dùng câu mà unnie thường nói để hình dung, quả thật là một thảm họa.” (=))))))
Eun Jung yên lặng mất mấy phút, gò má đột nhiên ửng đỏ, chị lập tức sải bước, mặt không chút biểu cảm đi ra cửa. Duy nhất chỉ có giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ sau lưng chị: “Jung bảo đảm với em, sau này em sẽ không còn nghe thấy giọng hát của hắn nữa đâu.”
{Lịt-đờ Quý tộc hại bạn rồi =)))))))))}
***
Câu chuyện nhỏ số 9
Giọng ca của thần thám (2)
Trên thực tế, trước khi gặp Ji Yeon, trong cuộc đời hai mươi sáu năm của Eun Jung, cô chỉ hát có mỗi một lần.
Một lần, liền chấm dứt vĩnh viễn.
Đó là trong buổi lễ tốt nghiệp tiến sĩ. Tối hôm đó, chủ nhiệm khoa tâm lý tội phạm vô cùng yêu thích văn hóa California, mời nhóm đệ tử yêu dấu cùng đi hát karaoke. Vốn dĩ loại hoạt động này Eun Jung không thèm liếc mắt, nhưng mà chủ nhiệm khoa lại là một trong số những người cô rất yêu thích, cho nên cô cũng miễn cưỡng đi.
Ngồi trong phòng bao dưới ánh đèn chớp tắt âm nhạc ầm ĩ, người nào cũng rất high, cầm lấy micro xoay qua xoay lại khàn giọng hát vang. Chỉ có mỗi Eun Jung ngồi một mình lạnh lùng như ngọc, nhấm nháp ly rượu.
Lúc này có một cô gái đến dỗ: “Eileen hát một bài đi!”
“Đúng rồi, trước giờ chưa từng nghe thấy Eileen hát!”
Eun Jung chỉ thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ một cái: “Không có hứng thú.” Cô quay đầu nhìn chủ nhiệm khoa: “Tôi có thể đi được chưa? Tôi nghĩ, về phương diện lễ nghĩa tối nay tôi đã làm đầy đủ hoàn tất.”
Chủ nhiệm khoa cũng đang uống rất vui vẻ, lỗ mũi to phập phồng, lắc đầu nói: “Không được, hôm nay là party của tôi, em hát một bài rồi mới được đi. Đây là nhiệm vụ cuối cùng tôi giao cho em. Eileen, lẽ nào giọng hát của em rất khó nghe nên không dám hát sao?”
Eun Jung cười chế giễu: “Sao có thể chứ?”
Mọi người đều hưng phấn, cũng không ồn ào nữa, đợi người phụ nữ gốc Hàn xinh đẹp lạnh nhạt này hát.
Eun Jung tỉnh bơ đứng dậy, đi đến trước màn hình cầm lấy micro, chọn một bài hát đang rất nổi ‘You are beautiful’. Tuy đây không phải bài hát cô yêu thích, chỉ là tivi khắp phố đều mở bài này, cô nghe mấy lần liền nhớ.
Còn về việc bản thân hát có hay không? Do trước giờ chưa từng hát, cho nên phán đoán của Eun Jung đối với vấn đề này chính là, đương nhiên là hay rồi.
Tại sao ư?
Nói thừa, loại kỹ năng đơn giản này, sao cô có thể không nắm vững được chứ?
Âm nhạc vang lên....
Bờ môi xinh đẹp hé mở.
“My life is brilliant.” (Cuộc đời tôi tràn ngập ánh sáng)....
Mới vừa hát câu đầu tiên, tất cả mọi người đều chết đứng.
Đây là, đây là....
Hoàn toàn lạc điệu! (Há há =))))
Rõ ràng, Eun Jung vừa hát liền cảm thấy không đúng lắm. Nhưng cô tuyệt đối không buông tay rời đi vào loại thời điểm như thế này, cô nghiêm mặt cầm micro tiếp tục hát. Có vấn đề gì chứ? Cô nhất định có thể rất nhanh tìm được cảm giác thôi.
Giọng hát từ trong cổ họng cô không ngừng truyền đến. Chỉ là, lúc bình thường nói chuyện, giọng nói của cô róc rách động lòng người. Lúc này lại lúc trầm lúc bổng lúc nhanh lúc chậm. Biến hóa kỳ lạ tra tấn màng nhĩ của mọi người...
Từ từ, gương mặt của Eun Jung phủ một màn sương đo đỏ.
Từ từ, mọi người bắt đầu cười khẽ, cười lớn, cười điên cuồng, ôm bụng ngã xuống sô pha cười chết đi sống lại... Cả phòng đều cười hô hố, sau đó nhìn thấy vị tiến sĩ thiên tài trước giờ luôn cao ngạo tự phụ lạnh mặt ném micro giận dữ bỏ đi!
Hôm sau, ‘bát quái’ của đại học Maryland nhanh chóng lan rộng.
Các bạn, các bạn tin rằng trên đời này có người phụ nữ hoàn mỹ?
Đương nhiên là không có.
Tháng trước các bạn đã bình chọn Eileen là người phụ nữ châu Á hoàn mỹ nhất, hot nhất toàn trường. Không sai, chính là cô ấy. Nếu như muốn hẹn hò cùng cô ấy, kiến nghị nên đăng nhập vào địa chỉ trang web: ‘XXXXXX’. Xem video clip Eileen đơn ca, xác định lúc mình và cô ấy ở bên nhau, tim gan phèo phổi có đủ năng lực thừa nhận.
PS: Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường hôm đó đều bày tỏ rằng, quả thật là một thảm họa cực kỳ thảm khốc!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top