Bánh mì nướng
" Chị Cẩm Ca, Chị cẩm Ca."
Mộ Cẩm Ca phục hồi tình thần lại, nhìn Đại Hùng một cái : " Cái gì"
Đảo mắt đã là hạ tuần tháng năm, Trịnh Minh cùng Đại Hùng đều đã nghỉ hè, đến làm ở nhà hàng, một người ở phòng bếp nấu đồ ăn, một người ở phía trước lo việc phục vụ.
Mà gần tháng nay, việc làm ăn ở Capricco cũng thành công đi vào quy đạo, lượng khác tuy so với trước kia không bằng, nhưng ít ra cũng dần dần chuyển biến đi lên, Tống Anh tính toán theo chiều hướng này, không quá hơn 1 tháng sau sẽ có lương cho chính mình.
Chỉ thấy Đại Hùng nhìn cô, vẻ mặt lo lắng : " Chị Cẩm Ca, chị gần đây làm sao vậy, em thấy lo cho chị, có phải buổi tối không nghỉ ngơi tốt."
Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói : " Không có gì, vừa rồi, mải suy nghĩ chút chuyện."
Như thế nào ngủ không tốt.
Trong nhà chỉ có một mình cô, thanh nhàn tự tại, buổi tối về nhà trực tiếp là có thể tắm rửa đi ngủ, buổi sáng rời giường cũng không cần nhớ đổ đầy bát ăn cho mèo béo, thời điểm nghỉ ngơi lại thoải mái, ngủ thẳng đến tự nhiên tĩnh, lại bên tai thanh tịnh, lúc đói có thể tùy tiện ăn đại gì đó cho no, cũng sẽ không bị càm ràm, cũng không cần dọn lông mèo rụng đầy nhà.
Đơn giản, thoái mãi, hạnh phục.
Chiếu lý nên như vậy mới đúng.
Trịnh Minh tiến vào đưa chén đĩa, đem chén đĩa bỏ vào máy rửa chén : " Đây là bàn cuối cùng."
Đại Hùng nói : " Coi như thời điểm đông khách nhất đã qua."
"Kế tiếp chính là thời gian trà chiều, cố lên!"
Đại hùng thở dài : " Nội tâm mình thật mâu thuẫn, một bên hy vọng có thật nhiều khách đến, kinh doanh thật tốt, nhưng mặt khác huy vọng không cần có khách đến, làm cho mình có thời gian nghĩ ngơi ah~~~."
Trịnh Minh hướng sau lưng hắn, không lưu tình cho một chưởng, cười mắng : " Cậu thôi đi, chị Cẩm Ca người ta còn chưa than mệt, cậu thì than thở cái gì."
Sau giờ cơm trưa tăng thêm phục vụ trà chiều là Mộ Cẩm Ca đề xuất cho Tống Anh làm.
Thời gian phục vụ cơm trưa là 10:00-14:00, sau đó sẽ không phụ vụ, từ 15:30 -16:30 là thời gian phục vụ trà chiều, đều là các món mới, chủ yếu là thức ăn nhẹ.
An bài như thế so với số lượng nhân viên hiện tại thì có chút khẩn trương, đặt biệt là với bếp chính chỉ có mình Mộ Cẩm Ca.
Cũng may cô từ nhỏ đã được mẹ mình huấn luyện qua, sau đó lại có 5 năm học ở thực viện Hạc Hi, trải qua các loại huấn luyện cao cấp, kính nghiệm phong phú, cho nên là dù công việc áp lực rất lớn, cũng có thể phân bố công việc rõ ràng, không bị rối loạn chân tay.
Hai cậu sinh viện ở phòng bếp dọn dẹp, Mộ Cẩm Ca tháo khẩu trang xuống, đi qua phòng nghỉ, nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Nghỉ ngơi khoảng 40 phút xong, vừa vặn có khách từ cửa tiến vào.
Mộ Cẩm Ca đeo khẩu trang lên, liên gặp một vị khách có khuôn mặt xinh đẹp, gật đầu khách khí nói : "Chào mừng quý khách."
Vị khách này là một cô gái tóc ngắn đã trêu ghẹo Mộ Cẩm Ca là bánh yến mạch thành món trứng, lúc này một bộ jumpsuit sọc đen vàng xen kẽ, cổ áo chữ V, mang đôi giày cao gót màu be, và mang theo một cái laptop màu xám như thường lệ.
Hôm nay cpo thoa son môi màu hồng san ho , khí sắc không tồi . Nhà thấy Mộ Cẩm Ca , cô liền cười nói : "Chào buổi chiều, cho tôi một phần bánh mì nướng với trà như hôm qua đi."
"Đã biết , mời cô ngồi chờ một chút."
Cho đu luôn ở trong phòng bếp , ít khi tiếp xúc với khách hàng , nhưng Mộ Cẩm Ca vắn biết cô gái này là khách quen của Capricco.
Trước đó Tống Anh đã hỏi thăm qua , cô ấy nói mình họ Cố.
Kể từ hôm ăn thử qua món bánh yến mạch bạc hà chocolate của Mộ Cẳm Ca , cô gái này cơ hồ mỗi ngày đều có ghé qua, một tuần gần đây đều là đến uống trà chiều.
Nhưng dù là ghé qua thời gian nào, Cố tiểu thư đều không quên mang theo laptop, mỗi lần ăn cơm xong đều đem máy ra, giống như là đem nhà hàng thành công ty.
Tiểu Minh cùng Đại Hùng đều đoán cô ấy hơn phân nữa là tác giả tự do.
Tác giả tự do, danh hiệu Mã Tự Cơ.
Ngay lúc Mộ Cẩm Ca tiếp đón Cố tiểu thư ngồi xuống, chuẩn vị trở lại phòng bếp, nhà hàng lại đón tiếp hai vị khách mời.
Một nam một nữ, là một đôi tình nhân.
Đích thật là khách mời, nhưng đều là gương mặt quen thuộc của Mộ Cẩm Ca.
"Anh Hiên...." cô gái với thân hình quả lê nóng bỏng, mặc chiếc váy ngắn màu hoa hồng, thoạt nhìn rất dịu dàng động lòng người. " Nghe nói nhà hàng này vốn sắp phải đóng cửa, không nghĩ tới đột nhiên lại khởi tử hồi sinh, chắc là đầu bếp cũng có chút thực lực, làm đồ ăn nhất định không tồi."
Chàng trai mặc quần jeans bụi phố áo sơ mi, diện mạo tuấn tư, thập phần ôn nhu sờ đầu bạn gái, ngữ khí tràn ngập sủng nịnh : '' Em nha, cũng không biết nghe lời đồn từ đâu...Bất quá đã nói hôm nay đều nghe lời em, em muốn ăn ở đây thì đương nhiên anh không có ý kiến gì cả, em vui là tốt rồi."
"Hì hì, anh Hiên, anh là tốt nhất!"
Mộ Cẩm Ca dừng lại một chút, sau đó mặt không đổi sắc, xoay người đi vào phòng bếp
"Ah, kia không phải là Mộ sư tỷ sao?"
Ai ngờ ánh mắt của Tô Viện Viên lại tinh như thế, chỉ dựa vào bóng lưng liền nhận ra Mộ Cẩm Ca, còn hét lớn cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Mà cố tình Tống Anh cũng vừa từ phòng nghỉ bước ra, kêu : " Cẩm Ca, dì nhìn cháu gần đây tinh thần không tốt lắm, muốn hay không... A, có khách đến a, xin chào quý khách, hai vị đi cùng nhau sao?"
Nghe được tên từ miệng Tống Anh, Tô Viện Viện ra vẻ kinh ngạc nói : "Nha, không nghĩ tới thật sự là Mộ sư tỷ!"
Giang Hiên giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn : "... Cẩm Ca?"
Từ lần ở trước cửa phòng bệnh nghe được hai người nói chuyện, Mộ Cẩm Ca trở về liền chủ động gửi tin nhắn chia tay với Gianh Hiên, sau đó không đợi Giang Hiên trả lời, cô liền thay số, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Tống Anh có chút nghi hoặc : " Cẩm Ca, là người quen cháu sao?"
Mộ Cẩm Ca lạnh nhạt nói : " Cháu không quen biết bọn họ."
" Mộ sư tỷ, chị vẫn như xưa, luôn thích đùa như thế." Tô Viện Viện thanh âm ngọt ngào, nũng nịu. "Tuy Mộ sư tỷ đã không cỏn là người của Thực Viện, nhưng chị với em và anh Hiên nói thế nào đều xem như là đồng môn, là sư huynh tỷ muội nha."
Giang Hiên kéo tay cô ta : " Quên đi, Viện Viện, chúng ta không ăn ở đây."
Tống Anh đã biết trước kia Mộ Cẩm Ca là học viên ở Thực Viện, lại thấy thái độ của Cẩm Ca đối với hai người đã biết trước kia chắc chắn họ cùng Cẩm Ca có vẫn đề.
Bà là người bao che khuyết điểm, lập tức nói : " Hai vị đi thong thả."
Không nghĩ tới Tô Viện Viện lại nói : " Ăn ở đây đi anh, vừa lúc đã lâu em không ăn qua đồ của Mộ sư tỷ nấu rồi."
Giang Hiên trầm giọng nói : " Viện Viện..."
Tô Viện Viện cười dài nói : " Anh Hiên, anh không cần lo lắng, tuy lần trước em vì đồ Mộ sư tỷ nấu mà bị nhập viện, nhưng kỳ thật cũng không có quá nghiêm trọng, không phải sao? Hơn nữa nếu hiện tại sư tỷ có thể làm đầu bếp chính, nói như vậy đồ ăn chị ấy làm cũng an toàn nhiều đi."
Vẫn không lên tiếng nãy giờ, Mộ Cẩm Ca lạnh lùng nói : " Cô như thế nào biết tôi làm đầu bếp ở đây?"
Tô Viện Viện : " ...... "
Giang Hiên nhướng mày : " Viện Viện, em đã sớm biết Cẩm Ca làm ở chỗ này?"
Đương nhiên là một Bạch Liên Hoa chuyên nghiệp, Tô Viện Viện sẽ không dễ dàn lột bản chất thật của mình.
Mặt cô ả trắng một chút, lập tức cắn môi, làm ra bộ dáng biết lỗi : " Phải, anh Hiên, em lừa anh, kỳ thật em đã sớm biết Mộ sư tủ làm đầu bếp ở đây, cho nên mới mang anh tới... Thực xin lỗi..."
" Vì cái gì?"
"Em....." Tô Viện Viện nhìn sang Mộ Cẩm Ca, lại lằn nữa thu hút sự tập trung. "Tuy lần trước em ăn đồ ăn do sư tỷ nấu mà phải nhập viện, nhưng em biết sư tỷ không phải cố ý, đều trách em chính mình không tốt... Cho nên sau khi ra viện trở về biết sư phụ bởi vậy đem sư tỷ đuổi ra Thực Viện, cảm thấy đặc biệt có lỗi với sư tỷ....Biết được Mộ sư tỷ có công việc ổn định, em thật cao hứng, đã nghĩ đến chuyện xem chị ấy, muốn chính mình nói lời xin lỗi."
Mộ Cẩm Ca căn bản không thích bộ dáng nạy nọ của ả ta, cười lạnh nói : " Nga, nguyên lai là vì việc này a, tôi còn tưởng rằng cô nắm tau bạn trai trước của tôi lại đây, là muốn quỳ xuống, khóc lóc cầu tôi
thành toàn cho hai người đâu."
Tô Viện Viện : "..."
Mộ Cẩm Ca nhíu mày : " Không phải đến xin lỗi sao? Phiền toái mau một chút, tôi cọ muốn đi làm cho xong món khách đặt."
Tô Viện Viên trợn nắt há hốc mồm.
Mộ Cẩm Ca trong ấn tượng chính là một tòa băng sơn mỹ nhân, mặt không biểu tình, trầm mặc ít nói, cơ hồ không thể cùng cô nói chuyện, vì thế cô ả cũng theo lý thường nghĩ rằng, Mộ Cầm Ca là một người không giỏi nói chuyện, sẽ không đi biện giải hay bài xích gì.
Chỉ có mình Giang Hiên biết, Mộ Cẩm Ca không chỉ cao lãnh, mà còn rất độc miệng.
Tùy tần suất cũng không cao, nhưng mỗi lần đều đều có thể làm cho hắn ngậm miệng không nói gì.
Hiện tại hắn dù sao cũng đang là bạn trai Tô Viện Viện, không thể im lặng, vì thế liền mở miệng nói : " Cẩm Ca, em không thế nói vô lý như thế, tháng trước người đột nhiên nói chia tay không phải là em sao? Gửi tin nhắn xong liền đổi số, cắt hoàn toàn mọi liên hệ? Em có tư cách gì nói...."
Mộ Cẩm Ca không lưu tính ngắt lời : " Anh không phải không biết đường chứ? Trước kia đưa tôi về nhiều lần như thế, cũng không biết nhà của tôi ở đâu sao?"
Giang Hiên sửng số, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ hói vấn đề như này.
Mộ Cẩm Ca liền tiếp tục nói : " Tô Viện Viện có thể có tâm hỏi thăm tin tức của tôi, thế vì sao anh không thể? Chẳng lẽ cô ta mới là thật sự yêu tôi??"
"Anh..."
Mộ Cẩm Ca lại nói : " Anh cho rằng tôi không biết lúc anh còn quen tôi, sau lưng lại cùng Tô Viện Viên này nọ sao?"
Giang Hiên thấy cô cái gì đều biết, nhất thời có một chút hoành, cả giận nói : " Mộ Cẩm Ca, cô khong cần kinh người quá đánh, nói năng bức người! Nếu không phải Viện Viên kiên trì tới chỗ này, ai muốn ăn đồ ăn hắc ám của cô chứ?!"
Mộ Cẩm Ca không kiên nhẫn nói : " Hắc ám thì sao, không thì cút."
Giang Hiên : "...." Người này thái độ gì đây!
Mắt thấy cục diện lâm vào giằng co, Cố tiểu thư ngồi ở một bên xem diễn đã lâu mở miệng nói : " Ngượng ngùng cắt ngang, xin hỏi các vị vừa rồi nói ' Thực Viên', là Hạc Hi Thực Viên sao?"
Ba người đồng thời chuyển hướng nhìn cô.
Cố tiểu thư đánh giá Giang Hiên : " Tôi nhớ rõ anh, anh là đại đệ tử của Trình An, Giang Hiên đúng không? Nửa năm trước xuất sư, có kế hoạch tự mở một nhà hàng đúng không?"
Giang Hiên sưng số một chút :" Đúng vậy, xin hỏi cô là...?''
Trình An có đến tìm tôi vì chuyện của anh, tôi là Cố Mạnh Du." Cố tiểu thư mỉm cười. " Tên bày anh thấy xa lạ cũng thục bình thường, tôi bình thường dùng bút danh ' Sóc Nguyệt'."
Nghe vậy, Tô Viện Viện kinh hộ một tiếng :" Cô chính là nhà phê bình ẩm thực trẻ giỏi nổi tiếng Sóc Nguyệt?"
Cố Mạnh Du gật gật đầu cười : " Đúng vậy ah~."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top