C86-87-88:

C86: Hoàn toàn rời khỏi Ngọc Bình
Xe ngựa chạy trên con đường đá sóc nảy, Cố Khinh Âm cùng Tử Nguyên đều mặc trang phục nha hoàn đi theo, ngồi trong chiếc xe chuyên chở đồ linh tinh đi cuối cùng trong đoàn xe của Thượng Quan Dung Khâm.

Cố Khinh Âm nhấc một góc màn xe lên, nhìn mấy chục thị vệ bước nhịp nhàng theo xe, mím môi nói: "Tử Nguyên, cần phải theo dõi kỹ mấy người đí, đừng để gặp phải tai họa nữa, tránh rắc rối phức tạp."

Tử Nguyên ngồi một bên, cúi đầu, khẽ đáp lại.

Cố Khinh Âm nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú, ánh mắ linh động t, dù chỉ ngồi im nhưng vẫn toát lên sự quật cường.

"Ngươi muốn nói gì?" Cố Khinh Âm dựa vào vách xe, hỏi.

Tử Nguyên xoắn hai tay, bỗng ngẩng đầu, mắt long lanh nước, "Cố đại nhân, tiểu nhân không rõ, vì sao đại nhân lại nói chúng ta chỉ có thể mang theo ba người? Lúc trước, tiểu nhân cùng bọn họ bốn người đồng sinh cộng tử, đều vâng mệnh Nguyễn đại nhân tới cứu đại nhân mà."

"Bởi vì bọn họ phản bội, phản bội Nguyễn đại nhân và ta, đây là điểm mấu chốt." Cố Khinh Âm nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm như biển, "Huống chi, ta xác thực cần một người chết, giả trang Dương Tuyết Dao nằm trong địa lao, bằng không việc cứu Dương Tuyết Dao sẽ gặp nhiểu trắc trở hơn."

"Nhưng, Cố đại nhân, chúng ta, chúng ta vì sao phải cứu quận chúa ra, mà hi sinh bọn họ?"

"Chúng ta rời khỏi sơn trang, phải có sự giúp đỡ của Thượng Quan đại nhân, hi sinh một người phản bội, có gì không thể?"

Tử Nguyên hơi khiếp sợ nhìn nàng, nhất thời bất chấp những lời bất kính, "Vậy làm sao đại nhân biết bọn họ..."

Cố Khinh Âm cười khẽ, nhìn nàng, nói: "Những người cùng đường mạt lộ, vì sinh tồn thì không có gì là không làm được, đương nhiên bao gồm cả viếc giết đồng bạn và vượt ngục."

Tử Nguyên vỗ ngực, kinh sợ nhìn Cố Khinh Âm, đây là thanh mai trúc mã của Nguyễn đại nhân ư? Nguyễn đại nhân nho nhã như vậy, nhưng sao Cố đại nhân... Có lẽ, cũng là vì tình cảnh bức bách.

Bốn người bọn họ hiện nay đã chết một người, một người khác sau khi vượt ngục thì không biết tung tích, chỉ còn hai người lẫn trong đội ngũ thị vệ, cùng các nàng ra khỏi sơn trang.

Đây là lần đầu tiên Tử Nguyên ra ngoài làm việc cho Nguyễn đại nhân, không nghĩ tới kết quả lại thảm bại như vậy. Trong lòng nàng có chút hoảng sợ, nhưng nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng lại thầm nghĩ, dù có thế nào cũng coi như đã thành công cứu được người ra, không phụ sự tín nhiệm của Nguyễn đại nhân.

Ngọc Bình sơn trang, Ngâm Phong các.

"Lão phu đáng chết vạn lần, thỉnh tướng gia trách phạt." Hồng Thất Minh quỳ mặt đất, cúi đầu nhận tội.

Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nhìn ông ta, "Dương Tuyết Dao trốn thoát rồi?"

"Có một người chết trong ngục, là nam nhân." Hồng Thất Minh nói, giọng nói không có chút khiếp sợ nào mà rất thản nhiên, "Chỉ trách lão phu nhất thời mềm lòng, thấy nàng chỉ còn một hơi thở, nên mới tự chủ trương."

"Ông đứng lên rồi nói." Hàn Cẩm Khanh nói.

"Lão phu có tội, không dám xin tướng gia tha thứ."

"Ông thật sự có sai, sai vì dùng người thân, quản sự trong trang đều là người cùng tộc với ông?"

Hồng Thất Minh cúi đầu càng thấp, "Tướng gia đã biết rõ, lão phu nhất thời hồ đồ, mới có thể dùng thân tộc, lão phu sẽ giải tán hết toàn bộ bọn họ."

"Giải tán?" Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, cong môi, "Bọn họ phạm lỗi, nhưng lại để ông một mình gánh chịu?"

Hồng Thất Minh cả kinh, biết mình nói lỡ, vội nói: "Mặc tướng gia xử trí."

Hàn Cẩm Khanh lạnh lùng nhìn ông ta, nói "Mỗi người phạt hai mươi trượng, đều là người của ông, ông tự giải quyết đi."

Hồng Thất Minh gật đầu như giã tỏi, vâng vâng dạ dạ.

Lúc gần đi, thấy Hàn Cẩm Khanh vẫn im lặng ngồi đó, ông lại nói: "Ít nhiều cũng nhờ tướng gia thần cơ diệu toán, dù quận chúa có thoát được khỏi sơn trang thì sao, không có giải dược của lão phu, cũng chỉ là phế nhân."

"Được rồi, đi đi." Hàn Cẩm Khanh cầm lấy một quyển sách trên bàn lật xem, không nhiều lời nữa.

Xe ngựa vòng ra khỏi núi, đi lên bình địa, chạy thẳng về kinh thành.

Cố Khinh Âm thấy hơi bí bức bèn vén rèm lên cho thông khí, các nàng đi cuối cùng trong đoàn xe, vừa vặn có thể nhìn thấy một tiểu đội vẫn chậm rãi đi theo sau.

"Nói là Hàn tướng phái xe ngựa tới tiễn" Tử Nguyên nhìn theo mắt nàng, "cũng không biết có gì không yên tâm được."

Cố Khinh Âm nhìn đội người ngựa đó, vẫn thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Nàng thu hồi tầm mắt, nghĩ rằng rốt cuộc cũng rời khỏi Ngọc Bình sơn trang, rời khỏi địa phận của Hàn Cẩm Khanh, trong lòng có mấy phần vui vẻ.

Ký ức đêm qua bất ngờ ùa tời khiến nàng không kịp phòng bị, thân thể của nàng hoàn toàn nằm trong tay hắn, chìm đắm trong dục vọng điên cuồng...

Hàn Cẩm Khanh... Nàng nhắm hai mắt lại, không cho mình tiếp tục nghĩ nữa...

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy thân xe chấn động mạnh, thân xe va vào vách đá, khuỷu tay bị đập phát đau, đầu óc mông lung choáng váng.

C87: Nửa đường gặp nạn
Phía trước truyền đến tiếng binh khí va chạm, cùng tiếng quát tháo hỗn loạn và tiếng ngựa hí dài.

Cố Khinh Âm đỡ vách xe cố giữ thăng bằng, nhưng trời đất lại quay cuồng. Thân thể của nàng hoàn toàn không thể khống chế được nữa, nàng chỉ còn biết cố đến xem Tư Nguyên đang chảy máu, co người ở trong góc không nhúc nhích.

Nàng muốn gọi Tử Nguyên, nhưng lại không phát ra được tiếng nào, đành bám chặt lấy tay vịn duy nhất trong xe, cố gắng không để cho thân thể bị va chạm liên tục.

Đợi toa xe vững vàng lại, nàng chỉ nghe được tiếng xột xoạt, hai chân lạnh ngắt, nước hồ lạnh buốt tràn vào trong khoang xe, ngập đến đầu gối nàng. Không ít đồ ăn và quần áo trên xe đều đã ngấm nước.

Lúc toa xe lộn vòng rơi xuống nước, cửa xe lại nằm trên đỉnh đầu nàng, nàng lập tức đưa tay bám lấy khung cửa muốn bò ra ngoài.

"Tử Nguyên, cửa ở đây, nhanh lên!" Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Khinh Âm không còn giữ được sự trấn định vốn có nữa, đến giờ phút này nàng mới phát hiện Tử Nguyên đã không còn trong xe.

Nàng đưa chân gạt những đồ linh tinh muốn tìm thử, nhưng mới một lát mà nước hồ đã dâng lên đến bụng. Nàng thở hổn hển, bất chấp tất cả bám vào cửa xe thoát ra ngoài.

Lúc này quần áo của Cố Khinh Âm đã ướt đẫm, tóc tai rối tung, thở dốc mệt mỏi. Nàng nhìn quanh bốn phía, những đồ linh tinh nổi đầy trên mặt nước, nhưng không thấy một bóng người. Nàng đang ở gần bờ, cách đó là một sườn đồi không cao, nhưng dốc ngược, vết bánh xe in hằn trên lớp cỏ dại. Trên đồi vẫn thấp thoáng tiếng đánh nhau, tiếng đao kiếm va chạm.

Ở đằng xa, mười vệ binh bảo vệ Thượng Quan Dung Khâm và Dương Tuyết Dao, vừa đánh vừa lui.

"Đại nhân, ngài và quận chúa mau lên ngựa đi trước!" Một vệ binh trẻ tuổi đứng gần Thượng Quan Dung Khâm nói, đó là thân vệ của Thượng Quan Dung Khâm, tên gọi Lâm Khôn.

Xe ngựa của Thượng Quan Dung Khâm bị đánh bất ngờ, vỡ tan tành. Nếu không phải thân thủ của hắn cao siêu, thì cho dù có bảo vệ được tính mạng, nhất định cũng bị trọng thương.

Hắn ôm Dương Tuyết Dao vẫn còn mê man, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm túc. Hắn nghe rất rõ những hắc y nhân võ công cao cường đó luôn mồm hô: "Giết Hàn Cẩm Khanh", nhưng lại chỉ đối phó với người của hắn, đội thân vệ của hắn chỉ trong thời gian ngắn chết hơn nửa.

Thượng Quan Dung Khâm quay lại nhìn xe ngựa mà Hàn Cẩm Khanh phái theo hộ tống, im lặng đứng cách đó không xa, trên xe đã không còn bóng người.

Hắn bỗng nhớ ra gì đó, căng thẳng hỏi: "Chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe đâu?"

Bọn họ dần bị vây lại, Lâm Khôn vừa chém giết vừa trả lời: "Vừa rồi bị trúng mai phục nên xe đó đã rơi xuống sườn đồi, ty chức đã phái người đi tìm."

Thượng Quan Dung Khâm ôm Dương Tuyết Dao xoay người lên ngựa, nói: "Ngươi lưu lại điều tra, Cố đại nhân vẫn còn trên xe."

"Dạ, ty chức nhất định dốc hết toàn lực tìm Cố đại nhân, đại nhân mau tức tốc rời khỏi đây đi." Lâm Khôn ôm quyền nói.

Trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Dung Khâm như phủ một lớp sương mù, khiến người ta chẳng thể hiểu nổi. Hắn yên lặng ngồi trên lưng ngựa, ngóng nhìn một lát, rốt cục cũng chịu xoay người, quất roi, phi ngựa rời đi.

Cố Khinh Âm thâm nhất cước thiển nhất cước, rốt cục bay qua sườn đất, về tới mới vừa rồi xe ngựa chạy trên quan đạo.

Bụi đất bay lên gian, mấy chục cỗ thi thể máu chảy đầm đìa ngã vào ven đường, phần còn lại của chân tay đã bị cụt phân tán, thảm thiết mà huyết tinh, trong không khí đều là nặng nề rỉ sắt hương vị.

Cố Khinh Âm chưa từng nhìn thấy cảnh địa ngục trần gian bao giờ, bụng quặn lại chỉ muốn nôn ra. Nàng đưa tay che miệng, cố nén cơn buồn nôn, quay người chạy đi.

Nàng nhanh chóng tìm thấy chiếc xe ngựa vừa rồi luôn đi sát phía sau, trên xe không có gì. Nàng không kịp nghĩ gì, chui thẳng vào trong xe, cầm lấy cái chăn mỏng đắp lên người, cố gắng bình phục nhịp tim đập hỗn loạn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng cũng dần bình tĩnh lại, đang nghĩ tới bước tiếp theo nên làm thế nào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Toàn ca, bây giờ nên làm thế nào?"

Lặng im một lát, một người trả lời: "Ngươi lập tức trở về bẩm báo tướng gia, thứ ngài ấy muốn không có, người cũng không ở trên xe."

Cố Khinh Âm cả kinh, giọng nói trầm ổn bình thản, không nhanh không chậm này hình như nàng đã từng nghe ở đâu.

Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh.

C88: Đến nhà họ Nguỵ
Cố Khinh Âm tựa vào bên cửa sổ, trầm ngâm lắng nghe, bên ngoài chỉ có tiếng xe ngựa lao đi vun vút. Hơn nữa vừa rồi nghe họ nói chuyện với nhau, nàng kết luận hiện nay mình đang ngồi trên chiếc xe mà Hàn Cẩm Khanh phái ra lúc đó.

Lúc ấy Hàn Cẩm Khanh phái chiếc xe này đi theo lấy cớ là hộ tống đồ đạc, nhưng lúc đoàn xe của Thượng Quan Dung Khâm gặp nạn, những người đi theo chiếc xe này lại chẳng tổn hại mảy may. Nàng không dám nói trận tàn sát đó là do Hàn Cẩm Khanh gây nên, nhưng tất nhiên là có liên quan đến hắn.

Suýt chút nữa là nàng đã chết đuối, nhớ tới Tử Nguyên, nhớ tới những thi thể ngổn ngang trên đường, đôi mắt nàng lại lạnh đi. Rõ ràng là Hàn Cẩm Khanh muốn đuổi tận giết tuyệt, đợi đến khi bọn họ hoàn toàn ra khỏi sơn trang, tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình, đúng là dụng tâm lương khổ mà.

Nghĩ đến đêm qua hắn còn thân cận da thịt với mình, thế mà không đến một ngày đã đưa nàng vào hiểm cảnh như thế, nàng chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Biết hắn là người tâm cơ thâm trầm trầm là một chuyện, tự mình trải qua lại là chuyện khác. Nay nàng lại ở trên xe ngựa mà hắn phái đi, con đường trước mắt không biết thế nào, nàng than nhẹ một tiếng, chỉ mong Thượng Quan Dung Khâm có thể thuận lợi thoát được.

Nghĩ đến dáng vẻ hắn ôm Dương Tuyết Dao, trong lòng nàng cứng lại, có một cảm giác rất kỳ lạ lan ra. Nàng lắc đầu xua đi, bây giờ chỉ đành hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Trong lúc bối rối nàng mới leo lên chiếc xe này, trong xe quả thực chở rất nhiều đồ đạc linh tinh: đệm chăn lông thảm, quần áo sạch sẽ, còn túi dược liệu lớn chất đống ở trong góc, mùi thảo dược thoang thoảng trong xe.

Cố Khinh Âm thầm nghĩ, chiếc xe ngựa này đúng là để vận chuyển đồ dùng. Chẳng qua, không phải là cho Thượng Quan Dung Khâm. Vậy thì cho ai đây?

Nghĩ vậy, nàng lại an tâm không ít, ít nhất xe ngựa này sẽ không trở lại Ngọc Bình sơn trang, nàng vẫn còn cơ hội trốn đi.

Nàng trốn trong xe, chiếc xe cứ đi thẳng về phía trước, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại ngoài một đại viện.

Trên đường nàng đã ngủ được một lúc, nên lúc này tinh thần không tệ, nàng lặng lẽ nhấc rèm xe lên. Hình như đoàn xe đang dừng trong một ngõ nhỏ, nàng nghe được thấy tiếng người nói chuyện ở đằng trước, vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ nội dung. Một lát sau, xe ngựa bắt đầu chạy vào trong nội viện, đến khi dừng hẳn lại thì xung xung quanh có rất nhiều người.

"Toàn ca, tới nơi rồi, tôi đã chuẩn bị tốt rượu nước. Viện này mới được bố trí, nhân thủ không đủ, nên bận rộn quá. Ôi chao, huynh còn thất thần làm gì, cùng giúp chuyển đồ đi." Là tiếng của một nữ nhân, giọng nói khá tinh tế. Cố Khinh Âm thừa dịp tình hình đang rối loạn bèn nhảy xuống xe.

Nàng nhanh chóng liếc nhìn nữ nhân này, tầm trung niên, trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo, chắc là quản sự của nơi này.

Cố Khinh Âm mặc trang phục nha hoàn, nên dễ dàng trà trộn được vào trong đám hạ nhân đang đi tới đi lui. Nàng đi theo mấy nha hoàn trẻ tuổi chuyển dược liệu xuống xe, bê vào trong kho.

Tiếng người ồn ào, ánh nến mờ nhạt, vốn tưởng rằng sẽ không ai để ý, nhưng đôi mắt tĩnh lặng của A Toàn lại nhìn thẳng vào phương hướng Cố Khinh Âm rời đi.

"Toàn ca, uống rượu đi." Bà quản sự đó muốn kéo A Toàn vào trong nhà.

A toàn chau mày, hỏi: "Ngụy tướng quân ở trong nhà?"

"Không, tướng quân đã ra ngoài từ sớm rồi." Bà bà đáp.

"Tôi đi trước, trong sơn trang còn có việc."

Bà ta thấy không ngăn được hắn, bèn nói: "Được rồi, Toàn ca là quý nhân bận nhiều việc, nhưng đừng quên giúp tôi tìm mấy tiểu nha đầu đến đây. Còn có, trăm ngàn lần không thể chặt đứt việc cung cấp thảo dược."

Cố Khinh Âm đi theo mấy người khác khuân vác dược liệu, cuối cùng khi bước ra khỏi kho, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Phía trước có ba nữ tử đang đi tới, đều mặc trang phục nha hoàn, màu sắc quần áo rất giống nàng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng trà trộn vào được.

"Sớm biết nơi này đáng sợ như vậy, có chết tôi cũng không theo ý người nhà đến đây." Cô gái có thân hình thấp bé bên trái nói.

Cố Khinh Âm nhớ rõ cô gái này, khuôn mặt tròn nhỏ ngây thơ, lúc khuân vác dược liệu đều cực kỳ thật cẩn thận, sợ mắc sai lầm. Bọn họ đều gọi nàng ấy là Tiền tiểu nhi.

"Ai, tôi cũng vậy, lúc trước cha mẹ hỏi thăm thì người ra đều nói nơi này là tòa nhà bố trí cho Hàn tướng gia, mới để tôi tới nơi này làm việc, nào biết đâu rằng sẽ gặp phải một chủ tử như Diêm vương sống như vậy chứ." Cô gái đi bên phải nói, cô gái đó có thân mảnh mai cao ráo.

"Tiền tiểu nhi, Phượng Vân, hai người không muốn sống nữa sao, trong nhà mà dám nói như vậy." Cô gái đi giữa nhìn hai người bên cạnh: "Đã đến nơi này, cũng chỉ còn biết nghe theo mệnh trời. Huống chi, tướng quân cũng không đáng sợ như hai người nói đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top