C56-57-58:
C56: Tin tức của Khinh Âm.
Kỷ Trác Vân chỉ cảm thấy má nóng rát, cơn say nhất thời tiêu tán tám chín phần, hắn không thể tin nhìn Cố Khinh Âm, "Khinh Âm, nàng..."
"Không được gọi tên tôi!" Cố Khinh Âm dùng chăn che trước ngực, vừa thẹn vừa giận, nói: "Kỷ Trác Vân, tôi cứ nghĩ ngài là chính nhân quân tử, kết quả thì sao, ngài lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
"Ta không có, " Kỷ Trác Vân bắt lấy cánh tay của nàng, vội vàng giải thích: "Khinh Âm, nàng tin tưởng ta, những chuyện vừa phát sinh giữa chúng ta đều là lưỡng tình tương nguyện."
"Ngài đừng chạm vào tôi!" Cố Khinh Âm lạnh lùng rút cánh tay về, "Lưỡng tình tương duyệt? Kỷ Trác Vân, ngài cho Cố Khinh Âm tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?!"
Kỷ Trác Vân bối rối, có một khoảnh khắc, hắn thậm chí hoài nghi những chuyện vừa rồi đều là do mình say rượu, tự cho là mọi chuyện đúng, nhưng thực tế lại là ép buộc nàng?
"Thế nào, chột dạ rồi?" Cố Khinh Âm theo dõi hắn, một thoáng do dự của hắn tất nhiên không thoát được mắt nàng.
"Khinh Âm, nàng tin tưởng ta, Kỷ Trác Vân ta tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng làm bất cứ chuyện gì! Ngày ấy nàng ở quý phủ của ta, nếu ta thật muốn cưỡng ép nàng, cần gì phải chờ tới bây giờ?" Kỷ Trác Vân phục hồi tinh thần, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng.
Cố Khinh Âm nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của hắn, bỗng dưng, mi tâm nàng nhảy dựng, trong đầu có một đoạn ký ức ngắn ùa đến, nàng đi đến phòng của Hàn Cẩm Khanh như thế nào, quấn quýt với hắn ở trên giường, rồi lại không để ý thể diện dụ hoặc Kỷ Trác Vân...
Cố Khinh Âm nhất thời quá sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, đôi môi run rẩy, hai mắt trống rỗng, "Không, không có khả năng, không phải tôi, không phải..."
Kỷ Trác Vân thấy thần sắc của Cố Khinh Âm đại biến, trong lòng biết có chuyện khác thường, lồng ngực đau xót, chưa kịp nghĩ nhiều liền nghiêng người ôm nàng, "Khinh âm, không có việc gì, mặc kệ phát sinh cái gì, ta đều ở bên cạnh nàng."
Cố Khinh Âm nhớ về sự việc vừa rồi, lại nhìn Kỷ Trác Vân, không biết nên làm thế nào, suy nghĩ rối loạn, cũng chưa từng chú ý đến ánh mắt chân thành tha thiết cùng giọng điệu dịu dàng của hắn, chỉ nói nhỏ: "Ngài buông ra."
Kỷ Trác Vân buông nàng ra, thân thể nàng mềm nhũn, lại ngã vào trong lòng hắn. Hắn hoảng hốt, gầm nhẹ: "Khinh Âm, Khinh Âm!"
Không ngờ Cố Khinh Âm lại ngất đi.
Lúc này trong phủ Cố đại học sĩ, vì Cố Khinh Âm vô cớ mất tích, khiến trên dưới đều rối loạn. Cố phu nhân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước không quan tâm, sắp ngã bệnh đến nơi, Cố đại học sĩ cũng không tốt chút nào, khuôn mặt như sắc trời u ám, khiến hạ nhân trong phủ đi đường cũng phải bước thật nhẹ.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc quan phục bước nhanh vào phòng khách, cung kính nói: "Hạo Chi thỉnh an Cố đại học sĩ, Cố phu nhân."
Cố phu nhân thấy hắn, đôi mắt sưng đỏ hơi sáng lên, "Hạo Chi, đều sắp là người một nhà, khách khí như vậy làm gì." Bà lôi kéo hắn đánh giá trên dưới một phen, lại nói: "Có nghe được tin tức của Khinh Âm không?"
Nguyễn Hạo Chi trầm mặc, thần sắc lộ vẻ ưu sầu.
Cố phu nhân thấy hắn như vậy, lại nhịn không được khóc lên, "Lão gia, lúc trước tôi đã nói cái gì, sao ông cứ phải để con gái ra làm quan, nay ông xem, tự ông nhìn xem, con gái sống chết chưa biết, ông có an lòng?!"
Cố Đức Minh vốn đang lo lắng, lại thấy phu nhân khóc sướt mướt, huống chi có chút chuyện ông còn giấu bà, liền bảo quản gia đưa Cố phu nhân lui xuống, "Phu nhân, bàvề trước phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ miên man, tôi và Hạo Chi còn có chuyện quan trọng thương lượng."
Cố phu nhân nghe trượng phu nói vậy, ở tiểu bối trước mặt cũng không tiện phản bác, liền miễn cưỡng đồng ý, theo quản gia rời khỏi.
Cố Đức Minh bảo Nguyễn Hạo Chi ngồi xuống, nói: "Hạo Chi, tình hình hiện nay rốt cuộc thế nào? Ở Ngự sử đài có tin tức gì không?"
Nguyễn Hạo Chi bất đắc dĩ lắc đầu, "Cháu đã nhờ đồng nghiệp hỏi thăm, Hạ Tử Ngang nói có người từ phủ đại học sĩ đến ngự sử đài xin nghỉ thay Khinh Âm, hắn cũng chưa từng gặp nàng, nhưng..."
"Có chuyện cứ nói, nơi này cũng chỉ có mình ta và cháu thôi." Cố Đức Minh nói.
"Có người từng nhìn thấy Khinh Âm đến phủ Trấn quốc công, cùng một ngày đại học sĩ nói Khinh Âm mất tích." Nguyễn Hạo Chi thấp giọng nói.
Trong lòng Cố Đức Minh lộp bộp, ông giấu kín chuyện của Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm, sợ Nguyễn phủ biết. Cho nên dù ông bảo Nguyễn Hạo Chi cùng nhau tra xét tin tức của Cố Khinh Âm, nhưng không hề đề cập tới chuyện Cố Khinh Âm đi tìm Kỷ Trác Vân ngày đó, lúc này nghe Nguyễn Hạo Chi chủ động nhắc tới, liền trả lời: "Lại có việc này? Lão phu cũng không biết."
Nguyễn Hạo Chi không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: " Hẳn là đại học sĩ biết quan hệ giữa Kỷ Trác Vân và Hàn Cẩm Khanh, việc Khinh Âm mất tích liệu có liên quan đến họ? Dù sao nàng từng tố cáo không ít nhân mã của Hàn Cẩm Khanh, vừa rồi lại buộc tội Lý Thừa Phong, hơn nữa cháu nghe nói thời gian này Hàn Cẩm Khanh cũng xin cáo bệnh, không lâm triều."
Kỳ thực Cố Đức Minh đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng ông vẫn ôm một chút hy vọng, lại bảo Nguyễn Hạo Chi đi điều tra, nếu tất cả manh mối đều chỉ hướng đến hai người đó, vậy thì lần này chỉ sợ Khinh Âm thật sự là gặp vận hạn rồi.
Hai mắt Cố Đức Minh khép hờ, hơi thở nhất thời nghẹn lại, một lát sau, mới nói: "Nếu thật sự là hai người này..."
C57: Chưởng sự chọn người
Khuôn mặt Nguyễn Hạo Chi hơi nóng lên, chắp tay nói: "Tạ đại học sĩ thành toàn."
Cố Đức Minh xua tay, "Ta cùng với phụ thân con đã đính ước cho hai đứa từ khi còn nhỏ, con và Khinh Âm là thanh mai trúc mã, tình cảm lại rất tốt, thành hôn là chuyện tự nhiên, ta tin phụ thân con mà biết cũng sẽ cao hứng."
Vẻ mặt Nguyễn Hạo Chi chợt ảm đạm, không nói gì.
Cố Đức Minh thấy hắn trầm mặc, hỏi: "Thân thể của phụ thân vẫn khoẻ mạnh chứ?"
"Ngày gần đây sức khỏa gia phụ ngày càng không tốt, ho nhiều." Nguyễn Hạo Chi thấp giọng trả lời.
"Bọn họ khắt khe với ông ấy quá, ngày mai ta mời thái y đến khám cho ông ấy." Cố Đức Minh nói.
"Làm phiền đại học sĩ, đây là bệnh cũ của gia phụ, chỉ vì nơi đó quá áp lực, nên lần này mới trở nặng."
Hai hàng lông mày của Cố đức minh nhíu chặt lại, thâm trầm nhìn Nguyễn Hạo Chi, mới nói: "Phụ thân con là quân tử, đáng tiếc sinh không gặp thời."
Trong lòng Nguyễn Hạo Chi cảm khái cho cảnh ngộ của phụ thân, nhất thời lại thấy đau khổ, sau một lúc lâu, mới chuyển chuyển đề tài: "Đại học sĩ, chuyện của ngự sử đài Tống đại nhân, ngài đã biết chưa?"
Cố Đức Minh gật đầu, lạnh nhạt nói: "Là Hàn Cẩm Khanh lấy Tống Dịch Khôn ra khai đao, giết gà dọa khỉ, người Thừa tướng thực sự muốn đối phó là một người khác."
"Người đó..."
"Trong lòng chúng ta đều biết rõ, không phải sao?" Cố Đức Minh nhìn hắn.
"Như thế, nếu Khinh Âm còn tiếp tục ở lại ngự sử đài, chẳng phải là..." Nguyễn Hạo Chi lo lắng.
"Hừ, hắn có lý do gì động đến Khinh Âm, huống hồ, hắn biết rõ sau lưng Khinh Âm là ai, dù hắn có thực sự muốn động vào, cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không." Cố Đức Minh lạnh lùng nói.
Nguyễn Hạo Chi trầm tư, giữa lông mày thêm vài phần ưu sắc, "Đại học sĩ, có thể lấy được tin tức chưởng sử kế nhiệm của ngự sử đài không?" Nếu kế nhiệm là người của Hàn Cẩm Khanh, sau này Cố Khinh Âm ở ngự sử đài cũng không dễ sống.
Cố Đức Minh lắc đầu, "Trước mắt chưa chọn được người, phải xem ý của thánh thượng."
Hai ngày sau có thánh chỉ, nguyên chưởng sử của ngự sử đài Tống Dịch Khôn không làm tròn trách nhiệm bị biếm tới nhậm chức tri huyện ở Kỳ huyện, Minh Tiểu Hạc tạm thời giữ chức chưởng sử.
Đạo thánh chỉ này vừa ra, cả triều đều kinh sợ, nguyên lão trong triều đều hoang mang, không thừa nhận cũng không được, Hoàng Thượng thật sự bị tửu sắc mê hoặc, không nhìn rõ người tài nữa rồi.
Minh Tiểu Hạc là người phương nào? Trong kinh thành nổi danh là công tử phóng đãng, ăn chơi trác táng, tinh thông ăn uống cờ bạc. Ỷ vào đường tỷ được Hoàng Thượng chuyên sủng, trước mắt đang giữ chức quan lục phẩm, không có thực quyền, cả ngày chơi bời lêu lổng, lăn lộn trốn phố xá, năm ngoái mới mở một tửu lâu, chuyên chiêu đãi người giàu có quyền quý, làm ăn rất tốt.
Một người như vậy mà Hoàng Thượng lại để nhậm chức chưởng sử ngự sử đài, chức quan trực tiếp từ lục phẩm lên tứ phẩm, thật là khiến người ta phải than thở, chỉ sợ đến tấu chương thế nào hắn cũng không biết.
Việc triều đình và dân chúng khiếp sợ với vị quan mới nhậm chức nhanh chóng truyền tới Thúy Bình sơn trang, rơi vào tai Hàn Cẩm Khanh.
"Minh Tiểu Hạc?" Kỷ Trác Vân nhíu mi nghĩ nghĩ, "Chính là cái tên mở tửu lâu?"
Tay Hàn Cẩm Khanh bưng bát trà, nhẹ nhấp một ngụm, đầu ngón tay vân vê quân cờ đen bằng ngọc, nhíu mày nhìn hắn, "Trác Vân cũng biết hắn, xem ra tiếng tăm của người này không nhỏ."
Hai người ngồi đánh cờ trong cái đình giữa hồ, đầu vai của Hàn Cẩm Khanh đã được băng bó lại, tóc đen rũ ra, mặc cẩm bào không cổ màu tím sẫm rộng thùng thình, mi dài nghiêng nghiêng, mắt phượng khẽ nhếch. Còn Kỷ Trác Vân vẫn mặc bộ trường bào xanh như màu nước hồ, tóc mượt như nhung dùng một sợi gấm màu xanh lam buộc lại, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn.
Kỷ Trác Vân buông một quân cờ xuống, ánh mắt thanh minh nhìn hắn, nói: "Chuyện trước đây của Minh Tiểu Hạc cũng là tính toán của tướng gia sao?"
Khóe môi của Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, nhìn ván cờ trước mặt, nói: "Chuyện này ngoài ý liệu."
"Xin chỉ giáo?"
"Tống Dịch Khôn đi rồi, vị trí ở ngự sử đài cũng không phải là dễ ngồi như vậy, tạm thời tìm một người rảnh rỗi ngồi vào đó cũng không tệ. Nhưng, bản tướng cũng không nghĩ tới, mấy phương đấu sức kết quả đúng là làm cho này nhân đáp sân khấu kịch." Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, hạ quân cờ đen xuống.
"Ý của Tướng gia là, người này là chỉ là cái thùng rỗng, không đủ gây sợ hãi?"
"Chỉ hy vọng như thế. Nhưng, bản tướng cũng không hiểu rõ người này lắm, phải điều tra một phen mới quyết định."
Kỷ Trác Vân trầm tư một lát, lại hạ xuống một con cờ, chậm rãi nói: "Tống Dịch Khôn bị biếm là do tướng gia âm thầm sắp xếp, đây cũng là nguyên nhân ngài không cho Cố Khinh Âm rời khỏi sơn trang?" Hắn nhìn Hàn Cẩm Khanh, không tránh né.
C58: Nếu mang nàng đi
NỮ QUAN VẬN SỰ
58: Nếu mang nàng đi
TrướcTiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<tbody></tbody>
Ngày ấy sau khi Cố Khinh Âm đột nhiên ngất đi, Kỷ Trác Vân không dám kinh động đến người khác, nếu không một khi để người ngoài biết được Cố Khinh Âm không mặc quần áo đêm hôm khuya khoắt đến phòng nam tử, danh tiết của nàng chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Khi sắc trời còn nhá nhem, Kỷ Trác Vân hoảng loạn bất an tắm rửa sạch sẽ cho Cố Khinh Âm, mặc quần áo cho nàng, rồi ôm nàng trở lại phòng mình. Sau đó mới vội vã mới Hồng Thất Minh đến khám cho nàng. Đương nhiên, những chuyện này cũng không thể giấu diếm được Hàn Cẩm Khanh, mà Kỷ Trác Vân cũng không cố ý muốn gạt hắn chuyện đi qua đi lại trên hành lang ngày hôm ấy. Bởi vậy, chuyện đêm đó trong lòng hai người cũng tự hiểu không truyền ra ngoài. Nhưng, Kỷ Trác Vân lại không biết được trước đó Cố Khinh Âm và Hàn Cẩm Khanh đã quấn quýt lấy nhau.
Lúc này, Hàn Cẩm Khanh nhắc lại, không khỏi khiến Kỷ Trác Vân hơi xấu hổ, dù sao cũng là chuyện giường chiếu nam nữ, hắn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đã mời Hồng lão tiền bối xem qua, không có gì đáng ngại, đợi nàng tỉnh lại, ta cũng sắp phải đi rồi."
Hàn Cẩm Khanh nghịch một con cờ, nói: "Chuyện cấm quân lớn như vậy, đúng là ngươi nên trở về sớm, cần gì phải chờ tới khi nàng tỉnh lại?"
Kỷ Trác Vân cụp mắt, một lát sau mới khẽ nói: "Nếu ta muốn đưa nàng đi cùng thì sao?"
"Đợi nàng dưỡng bệnh tốt rồi nói sau, dù sao lúc trước còn trúng tiêu cốt tán." Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói.
Kỷ Trác Vân còn muốn nói gì nữa, chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nói: "Ngươi thua rồi." Kỷ Trác Vân cúi đầu xem ván cờ, không biết từ lúc nào hắn đã rơi vào bẫy của Hàn Cẩm Khanh, nay thắng bại đã định, không có khả năng quay lại.
"Trác Vân, lúc chơi cờ tâm phải bình thản, thần chí thanh minh, ngươi không làm được, cho nên mới thua." Hàn Cẩm Khanh thu hồi bàn cờ cất trong hộp, ngón tay hắn dài nhỏ, khớp xương rõ ràng.
"Nàng chưa tỉnh, ta không yên lòng." Kỷ Trác Vân thản nhiên nói, con ngươi đen sâu thẳm nhìn mặt hồ, nước hồ phiêu đãng, phản chiếu hình ảnh đình đài lầu các bên hồ.
Hàn Cẩm Khanh cầm lấy ấm trà bạch ngọc, rót cho Kỷ Trác Vân một chén, nhìn hắn nói: "Trác Vân, hiện nay thời buổi rối loạn, bản tướng không muốn ngươi phân tán tâm trí vì chút tình cảm vô vị."
Kỷ Trác Vân nhíu mi tâm, "Ta thật sự lo lắng cho Cố Khinh Âm, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến công vụ, ta sẽ ở lại đợi hết hôm nay, dù nàng có tỉnh lại hay không, chạng vạng ngày mai ta sẽ khởi hành hồi kinh." Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn chén trà.
Hàn Cẩm Khanh nghe xong, bình tĩnh bưng chén trà lên, cũng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Tất nhiên là được."
Bên ngoài đại hiên, có một người râu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước từ xa đi tới.
"Lão phu thỉnh an tướng gia, Kỷ tướng quân." Hồng Thất Minh khom người hành lễ.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, nói: "Hồng lão tiền bối cố ý lại đây, là sơn trang đã xảy ra chuyện gì?"
"Tướng gia anh minh, gần đây vùng phụ cận của sơn trang xác thực có những người giang không rõ hồ lai lịch qua lại, không biết họ muốn gì. Thỉnh tướng gia và tướng quân cẩn thận một chút." Hồng Thất Minh nói.
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, thần sắc không thay đổi, "Đa tạ Hồng lão tiền bối nhắc nhở."
Kỷ Trác Vân nhìn Hàn Cẩm Khanh, mi tâm chợt nhíu, nói: "Ta sẽ ở lại mấy ngày nữa."
"Không cần, cấm quân doanh không thể thiếu ngươi, nếu ngươi không quay về, sợ là sẽ lại có chuyện." Hàn Cẩm Khanh bình thản nói.
"Tướng quân không cần quá lo lắng, lão phu dù có liều chết cũng sẽ bảo vệ tướng gia chu toàn." Hồng Thất Minh nói.
"Nghe chưa? Trác Vân." Hàn Cẩm Khanh liếc mắt nhìn Kỷ Trác Vân. Kỷ Trác Vân ngồi ở một bên không hé răng.
Hồng Thất Minh cảm thấy không khí kỳ lạ, bèn lên tiếng trước: "Ách, Cố cô nương vừa tỉnh, lão phu đã cho người làm chút thức ăn thanh đạm đưa qua, không biết tướng gia cùng Kỷ tướng quân có gì khác phân phó?"
Kỷ Trác Vân đứng lên nói: "Ta đi xem nàng."
Hàn Cẩm Khanh ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có ý cười, "Thay bản tướng ân cần thăm hỏi một tiếng."
Kỷ Trác Vân gật đầu đáp ứng, tự ý rời đi.
Hồng Thất Minh tiến vào trong đại hiên, đứng bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, cung kính nói: "Tướng gia, mạch tượng của Cố cô nương xác thực khác hẳn với người bình thường, nhưng không có chứng bệnh gì, lão phu nhất thời cũng không thể phán đoán."
"Không vội, việc này Hồng lão tiền bối cứ để ở trong lòng, còn nhiều thời gian."
"Đương nhiên, để giúp tướng gia giải nỗi lo, lão phu sẽ dốc hết toàn lực."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top