C35-36-37

C35: Đối chọi gay gắt
Cố Khinh Âm dựa vào một góc cách Hàn Cẩm Khanh xa nhất, kéo cái chăn bông lớn quấn chặt vào người.

Nàng nhìn hắn, muốn tìm một chút dấu vết đau đớn vì bị thương trên mặt hắn, đáng tiếc, hắn vẫn chẳng có gì khác thường, trừ bỏ gương mặt hơi tái nhợt chút.

Hàn Cẩm Khanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, mái tóc mượt như nhung theo động tác của rối tung ở sau lưng, "Cố đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, vì sao lại ở trong xe của bản tướng?" Hắn mở miệng, giọng nói thản nhiên, giống nhau lơ đãng.

Thần kinh của Cố Khinh Âm đã sớm căng lên, dành dụm được khí lực để đối mặt  với Hàn Cẩm Khanh, nàng lạnh nhạt nói: "Hạ quan cũng không biết đây là xe của tướng gia."

"Nga, Cố đại nhân không biết cũng không sao, nhưng... dù sao Cố đại nhân cũng là nữ tử, hơn nửa đêm còn ở bên ngoài, sao có được?" Hắn không nhanh không chậm, nâng mắt phượng nhìn nàng, bưng tách trà trong tay lên nhẹ nhấp một ngụm.

"Ngài.. Tôi..." Cố Khinh Âm nghe ra ngụ ý của hắn, tức giận không thôi, nhưng nàng từ nhỏ đã không giỏi nói dối, nhất thời tức đến đỏ mắt, cắn răng nói: "Tôi trốn khỏi phủ tướng quân."

Dù sao chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, huống chi nàng cũng không cho rằng mình có bản lĩnh giấu diếm ở trước mặt Hàn Cẩm Khanh.

"Phủ Tướng quân?" Hắn chậm rãi nói: "A, Cố đại nhân là mệnh quan triều đình, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý tạm giam, chẳng lẽ nói là Kỷ tướng quân..."

"Đây là chuyện của chúng ta, không nhọc tướng gia lo lắng!" Cố Khinh Âm vội nói, không phải vì che giấu thay Kỷ Trác Vân, nàng chỉ đơn thuần không muốn tốn nước miếng cùng người này.

"Ngô, " Hàn Cẩm Khanh gật đầu, giống như tùy ý hỏi, "Chúng ta? Thì ra Cố đại nhân rất thân thiết với Kỷ tướng quân?"

Cố Khinh Âm nghiêm mặt nói: "Ngài từng cứu hạ quan một mạng, có ân với hạ quan."

"Điểm này bản tướng suýt chút đã quên", đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh tránh đi, "Kỷ tướng quân có ân với Cố đại nhân, mà phương thức báo ân của Cố đại nhân chính là lấy thân báo đáp?" Khóe môi của hắn nhếch lên, mang theo nụ cười không rõ nghĩa.

Môi Cố Khinh Âm phát run, "Ngài, ngài nói cái gì?!"

"Cố đại nhân cần gì giật mình như thế, làm như bản tướng nói xấu cô vậy", hắn cố gắng ngồi thẳng, vì chạm đến vết thương trên vai mà khẽ nhíu mày, bình phục hô hấp, nhìn hai tròng mắt hơi đỏ lên của Cố Khinh Âm, tiếp tục nói: "Là bản tướng xem thường cô, Cố đại nhân không chỉ có có thể viết tấu chương buộc tội quan to tam phẩm, còn có thể thu phục nam nhân làm việc cho mình, công phu trên giường nhất định là tiến rất xa a..."

"Ngài câm miệng! Ngài là đồ tiểu nhân vô sỉ!" Trong mắt Cố Khinh Âm đầy sương mù, trong lòng xấu hổ và giận dữ, cả giận nói: "Bởi vì tôi thượng tấu buộc tội Lý Thừa Phong, trong lòng ngài ghi hận tôi, có đúng không?! Tôi gạt bỏ một cánh tay đắc lực của ngài, nên ngài e ngại có phải không? Hừ! Tôi làm điều này đều là vì triều đình, vì bách tính, tôi không thẹn với lương tâm! Không giống ngài, cả ngày tính toán, tư lợi cho bản thân, ngài, ngài căn bản không xứng làm thừa tướng!"

Nàng phát tiết liền một hơi xong, trong lòng cũng vơi bớt một nửa cơn tức, kỳ thực nàng biết có những lời không nên nói ra, nhưng trong cơn giận dữ không phải nàng có thể khống chế được.

Hàn Cẩm Khanh nheo đôi mắt nguy hiểm lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười, "Hay cho một câu vì triều đình, vì bách tính, Cố đại học sĩ thật sự là có cách dạy nữ nhi, cái miệng này," hắn đột nhiên đưa tay giữ cằm nàng, ngón cái đặt lên môi dưới của nàng, "biết ăn nói, đến bản tướng cũng không làm gì được cô. Nhưng Cố đại nhân nói chuyện có cân nhắc trước hay không, cô biết không, một người từng nói bản tướng không xứng làm thừa tướng, đã phải chết."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất đạm, như là đang nói chuyện râu ria, trong lòng Cố Khinh Âm phát lạnh, không thể tin được nhìn hắn.

"Nhưng, cô sẽ không," ngón tay hắn bắt đầu vuốt cánh môi phấn nộn của nàng, khi nhẹ khi mạnh, "bởi vì, bản tướng luyến tiếc." Hắn lại cười rộ lên, khóe mắt hơi giương lên, tà tứ mà mị hoặc, "Bản tướng còn muốn muốn thưởng thức một chút xem công phu trên giường của Cố đại nhân rốt cuộc tiến bộ bao nhiêu."

"Ngàii buông tay, mau thả tôi ra!" Trong lòng Cố Khinh Âm kinh sợ, bắt đầu dùng sức giãy dụa.

Xe ngựa chợt xóc nảy một cái, cả người Cố Khinh Âm đổ về phía trước, cả người cả chăn nhào vào người Hàn Cẩm Khanh.

C36: Ánh mắt
Vai trái của Hàn Cẩm Khanh bị kiếm đả thương, vì không muốn đối thủ thừa nước đục thả câu, nên lúc ấy chỉ băng bó đơn giản, rồi ngồi xe cả đêm nhanh chóng chạy đến biệt viện.

Cũng may là Sở Phong ứng phó kịp, kẻ hành thích sau khi đắc thủ liền rút lui. Miệng vết thương bên vai trái của Hàn Cẩm Khanh hơi thâm lại, lúc đầu cũng đau nhức khó chịu, sau dần dần tê dại, chỉ thỉnh thoảng co giật một cái. Hàn Cẩm Khanh đã trải qua nhiều sóng gió, nên cũng không để vết thương nhỏ ấy vào mắt. Đúng lúc này xe ngựa lại nảy lên một cái, cả người Cố Khinh Âm ngã về phía hắn, cằm đập trúng vai trái của hắn.

Hàn Cẩm Khanh đau nhức, nhịn không được kêu lên, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.

"Cô, còn không lui ra cho ta, " hắn thở hổn hển, hai hàng lông mày nhíu chặt, một tay dùng sức ấn bả vai, "Cô cố ý." Hắn nhìn nàng, ánh mắt tối tăm.

Này biến đổi cố đem Cố Khinh Âm làm mông, nàng còn chưa kịp phản ứng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh thay đổi sắc mặt.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trên mặt Hàn Cẩm Khanh xuất hiện biểu tình sinh động như vậy. Hắn cực lực nhẫn nại, hô hấp trở nên dồn dập, có thể nghe thấy tiếng thở rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp, đầu mày nhíu chặt, thậm chí nàng có thể nhìn rõ mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.

Nàng bỏ chăn trên người ra, chậm rãi ngồi xuống, "Ở trong mắt ngài tôi đã cố ý, hì có cãi lại thế nào cũng uổng công."

Hàn Cẩm Khanh cười lạnh, mắt phượng híp lại, cố hết sức muốn ngồi dựa vào vách xe một lần nữa.

"Gia, ngài không sao chứ?" Tốc độ xe chạy chậm lại, Sở Phong chui vào bên trong xe.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Cẩm Khanh vẫn không thay đổi, ngồi xuống, nói: "Nâng ta vẫn ngồi tốt."

"Dạ, gia cứ giữ lấy chặt tay..., từ từ sẽ đến..."

Qua hồi lâu Hàn Cẩm Khanh mới ngồi thẳng lại được, trên mặt đã phủ một lớp mồ hôi mòng, Sở Phong đưa khăn gấm qua cho hắn lau.

Sở Phong xem xét vết thương trên vai hắn, "May quá, nhưng lại hơi rỉ máu", hắn lấy ra một cuộn băng gạc màu trắng quấn một vòng trên vai Hàn Cẩm Khanh. "Gia đừng ngại xấu, tiểu nhân băng chặt một chút, đến biệt uyển lại thỉnh lão Hồng Đầu nhìn xem."

Cố Khinh Âm vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt nhạt nhẽo.

"Gia, không có chuyện gì nữa, tiểu nhân ra ngoài trước", Sở Phong liếc mắt nhìn hai người trong xe một vòng, thu khăn lại, "Có việc ngài cứ gọi."

Sở phong vừa muốn xoay người, chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nói một tiếng, "Chậm đã."

"Ánh mắt của cô có ý gì?" Câu này của Hàn Cẩm Khanh cũng là nói cho Cố Khinh Âm nghe.

"Tôi chỉ nhìn mà thôi, xe này lớn như vậy mà." Cố Khinh Âm vô tội nói.

"Xem? Xem kịch vui sao?!" Hàn Cẩm Khanh nói.

"Tùy ngài nghĩ thế nào thì nghĩ, nếu tướng gia không muốn, lúc nào cũng có thể đuổi tôi xuống xe." Cố Khinh Âm bất chấp, dù sao cho dù bị đuổi ra cũng không bằng tình cảnh gian nan lúc này. Bây giờ nàng tình nguyện chết cóng chết đói, cũng không muốn ở lại trong này bị khinh bỉ, phải tiếp tục ngồi cùng Hàn Cẩm Khanh.

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Cố đại nhân thật là có cốt khí, nhưng đã lên xe của ta, thì không dễ xuống vậy đâu! Sở phong!"

"Có tiểu nhân."

"Kéo nàng lại đây cho ta!"

"... Gia, cái này..."

"Có nghe không?!"

"Dạ, Cố đại nhân..." Sở phong bất đắc dĩ nhìn Cố Khinh Âm, "Tiểu nhân xin đắc tội". Hắn đưa tay ra, thoáng chốc Cố Khinh Âm đã đến trước mặt Hàn Cẩm Khanh.

"Ngài làm cái gì?!" Cố Khinh Âm cả giận nói, nàng cũng không phải hàng hóa, dựa vào cái gì bị hắn cho người ta kéo tới kéo lui như vậy.

Hàn Cẩm Khanh không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục phân phó: "Ngươi cơi quan phục của nàng cho ta!"

Sở Phong cả kinh, "Gia, chuyện này... chỉ sợ không ổn?"

Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh nhíu lại, môi mỏng hơi giương lên, "Làm sao không ổn?"

"Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân..." Sở phong cúi đầu liền muốn kéo áo choàng của Cố Khinh Âm ra.

Cố Khinh Âm bắt được tay hắn, "Ngươi dám!" Nàng trợn mắt lên, trừng trừng nhìn Hàn Cẩm Khanh.

Sở Phong run run, lại nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Gia, Cố đại nhân..."

"Ngươi còn muốn tiếp tục chần chừ?!" Ngữ điệu chợt cất cao, khiến Sở Phong sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, bất chấp tất cả dùng sức kéo toàn bộ áo choàng và quan phục của Cố Khinh Âm xuống!

Toàn thân trên dưới của Cố Khinh Âm chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo này, vừa kéo ra, thân thể băng cơ ngọc tuyết hoàn toàn bại lộ trước mặt hai nam nhân.

Hô hấp của Sở Phong cứng lại, trời ạ, hắn nhất định sẽ chảy máu mũi mất, có thể nhìn thân thể trần trụi của nữ tử ở khoảng cách gần như vậy. Hắn âm thầm nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nhìn thân hình mê người của nàng.

Làn da nõn nà, sáng bóng, cổ rất nhỏ, như là gập lại sẽ đứt, trước ngực... bộ ngực cư nhiên lớn như vậy, còn rất...

"Sở Phong, ngươi đi ra ngoài." Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nói.

Sở Phong không phản ứng lại, ánh mắt hắn như dính vào người Cố Khinh Âm.

Hàn Cẩm Khanh đá vào đùi hắn, "Lăn ra đi!"

C37: Thiếu
Chương này bị nhảy chương 😭 sorry mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top