C291-292-293:
C291: Không phải hắn
Thân phận của Vân Thường là gì, người khác có thể không biết, nhưng Minh Tiêu Hạc đã điều tra rõ ràng từ lâu.
Bề ngoài, nàng nhậm chức ở Hộ Bộ, quản lý thuế từ các miền nộp lên, tiến hành ghi chép đồng thời thẩm tra đối chiếu, quan hàm lục phẩm, có thực quyền trong tay.
Trên thực tế, Vân Thường do một tay Hàn Cẩm Khanh cất nhắc lên, làm ở Hộ Bộ cũng để hắn dễ bề sử dụng. Có một thời gian nàng từng nhậm chức ghi chép tại Thượng thư tỉnh, những hồ sơ qua tay nàng hầu như đều được đưa tới cho Hàn Cẩm Khanh xem xét.
Nàng được tự do ra vào Tướng phủ, thậm chí còn được coi như chủ tử. Hàn Cẩm Khanh chịu để nàng xử lý một phần sự vụ trong phủ, người trong tướng phủ từ trước đến nay cũng nhất mực cung kính với nàng.
Có thể nói, Vân Thường chính là một trong những cấp dưới được Hàn Cẩm Khanh tín nhiệm nhất.
Với thân phận địa vị của Hàn Cẩm Khanh, muốn kiểu nữ quan nào ở bên hầu hạ chẳng được, Vân Thường có thể đi theo hắn nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng phải có chút ít tình cảm.
Minh Tiêu Hạc tự nhận rất hiểu điểm này, nên mới lấy Vân Thường để thử mối quan hệ giữa Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu một lần. Cho dù khiêu khích bất thành, ít nhất cũng phải khiến bọn họ sinh ra hiềm khích.
Hắn phái người đốt mê hương trong phòng Ngụy Lãnh Nghiêu, lại hạ dược trong trà của Vân Thường, sau đó đưa Vân Thường không còn đủ tỉnh táo lên giường Ngụy Lãnh Nghiêu, cởi hết quần áo, tạo ra cảnh nàng ta chủ động nhào vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hắn biết thủ đoạn của Ngụy Lãnh Nghiêu, vậy nên đặc biệt bỏ thêm nhiểu mê hương.
Hắn không dám chắc chắn Ngụy Lãnh Nghiêu và Vân Thường có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng chỉ cần bị người ngoài phát hiện nàng ta quần áo xốc xếch xuất hiện gần phòng ngủ của Ngụy Lãnh Nghiêu là đã đạt được mục đích. Lời nói và việc làm không thỏa đáng như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Vân Thường, đến lúc đó người không nhịn được sẽ là Hàn Cẩm Khanh.
Còn Ngụy Lãnh Nghiêu, dưới tình huống có đủ bằng chứng sẽ hết đường chối cãi. Cho dù Hàn Cẩm Khanh có muốn tiếp tục tin tưởng hắn ta thì cũng phải suy nghĩ lại.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần tiếp tục nghĩ cách lôi kéo Ngụy Lãnh Nghiêu, chẳng phải là vừa đẹp sao?
Đôi mắt màu hổ của Minh Tiêu Hạc được ánh nến chiếu rọi, đuôi mắt nhướng lên, toát lên vẻ phong lưu quyến rũ.
Kế sách của hắn vốn dĩ không chê vào đâu được, nhưng nào có ngờ được sau khi dạ yến kết thúc Ngụy Lãnh Nghiêu lại xuống núi luôn, chẳng cho hắn cơ hội hạ thủ.
Một mình Cố Khinh Âm đi lại chẳng có mục đích trong sơn trang, trong lòng trống trải, gió đêm mang hơi lạnh thổi trong triều phục dính sát vào người nàng. Nàng cứ đi như thế, bất giác đi đến sân nhỏ ở phía đông sơn trang.
Nàng ngẩn người, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng, ánh mắt không kìm được bắt đầu tìm kiếm.
Nàng đã từng tới sân của Minh Tiêu Hạc và Ngụy Lãnh Nghiêu, biết trước cửa của mỗi sân đều có ký hiệu họ của các trưởng quan.
Nàng vội vàng tìm kiếm, khi thấy trên một cánh cửa ghi hai chữ "Thượng Quan", trái tim nàng gần như nhảy bật lên.
Tim nàng thành thật hơn con người nàng rất nhiều. Trước mặt người khác, nàng có thể che giấu không sơ hở tý nào, nhưng không lừa được chính mình, không gạt được lòng mình, trong lòng nàng vô cùng chua xót. Nhưng nàng ép mình phải tê dại, không được để cho những cảm xúc mãnh liệt kia trào ra ngoài.
Nàng nên hỏi hắn, nghe chính miệng hắn giải thích mọi chuyện, hắn nhất định có lý do, nàng tin tưởng hắn.
Nàng lấy dũng khí đi tới trước cửa, định đưa tay gõ cửa, nhưng lại phát hiện bên trong tối đen. Cổng chính của các sân khác phần lớn đều mở rộng, cho dù trưởng quan tạm thời không có mặt, thì cũng có mấy gã sai vặt nha đầu bận rộn bên trong.
Trong lòng nàng trống rỗng, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh. Nàng ôm chặt hai tay, lùi mấy bước, hốc mắt nóng lên.
Nàng quay người rời đi, đi rất nhanh, từng cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong cổ áo nàng.
Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ, ánh trăng mông lung, sau khi đi qua một khúc ngoặt, nàng mơ hồ nhìn thấy một người đứng trên tảng đá lớn cạnh hàng tu trúc.
Người kia hướng lưng về nàng, đứng chắp tay, thân hình cao lớn, mặc áo bào màu đậm, mái tóc đen dài đến eo tung bay trong gió.
Nàng bất ngờ dừng lại rồi lại vội vàng đi thêm hai bước, "Thượng Quan......" Nàng gọi hắn, giọng không lớn, nhanh chóng bị gió đêm thổi tan.
Thân hình của người kia khẽ động, nhưng không quay lại.
"Thượng Quan?" Nàng lại gọi, giọng hơi run run.
Người kia chậm rãi xoay người lại, dưới ánh trăng, hàng mày dài nhướng cao, mắt sáng như sao, dung nhan tuấn mỹ, khóe miệng cong lên vẻ chế nhạo, lạnh lùng nhìn nàng.
Cố Khinh Âm kinh ngạc lui về sau một bước, "Ngài......"
Hàn Cẩm Khanh đứng trên tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Thất vọng lắm à?"
Lúc này Cố Khinh Âm mới nhìn rõ hắn đang mặc trường bào màu tím đậm bằng gấm dài quét đất, Thượng Quan Dung Khâm chưa bao giờ mặc loại áo này. Vừa rồi sao nàng lại nhận nhầm cơ chứ?
Nàng nhíu mày, tựa như đang tự hỏi, chốc lát sau, mới cung kính nói: "Không dám quấy rầy tướng gia, hạ quan xin cáo lui."
Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nói sau lưng nàng: "Đã trống canh một, nàng là nữ quan tham gia đánh giá thành tích, không ở lại trong phòng mà chạy tới nơi này làm gì?"
C292: Có quan tâm hay không
Cố Khinh Âm cúi thấp đầu, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy cần cổ trắng nõn xinh đẹp của nàng.
"Hạ quan chỉ là...... tùy tiện đi loanh quanh một chút, bây giờ trở về ngay." Nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lòng nàng hỗn loạn, nhưng vẫn buộc mình phải bước nhanh hơn, tiếp tục đi về trước.
Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh lạnh băng, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, giọng điệu lạnh nhạt: "Thượng Quan Dung Khâm đã đi rồi."
Cố Khinh Âm bất ngờ dừng bước, tim đập lỡ một nhịp.
"Xem ra hắn không nói cho nàng biết, " Hàn Cẩm Khanh chậm rãi bước xuống khỏi tảng đá lớn, mắt phượng híp lại, "Cho dù nàng đứng đây chờ tới hừng đông cũng vô ích."
Cố Khinh Âm cắn môi, không nói gì, chốc lát sau lại tiếp tục bước về phía trước, đi nhanh ra khỏi khu rừng nhỏ.
Cánh tay bỗng nhiên bị kéo giật về sau, nàng lảo đảo suýt ngã, cố gắng lắm mới đứng vững được thì phát hiện mình đã bị Hàn Cẩm Khanh ôm vào trong ngực.
Mùi hương của hắn bay vào mũi, khiến nàng hơi choáng váng. Giọng nàng run run cất lên: "Buông ra."
"Không phải nàng nhìn ta thành Thượng Quan Dung Khâm sao? Nếu đúng là thế, chắc nàng đã sớm nhào vào lòng hắn luôn rồi." Hàn Cẩm Khanh châm biếm, bàn tay đang đặt bên hông nàng đột nhiên tăng thêm sức.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, ánh trăng phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng một quầng sáng màu trắng bạc. Nàng im lặng nhìn thẳng vào hắn, "Đúng vậy, trái tim tôi thuộc về hắn, làm gì cũng cam tâm tình nguyện."
"Trái tim thuộc về hắn?" Hàn Cẩm Khanh trầm giọng nhắc lại, ánh mắt thâm sâu, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi nàng, "Cho dù hắn không quan tâm đến nàng?"
Cố Khinh Âm hoảng loạn, nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào hắn, "Chuyện giữa tôi và Thượng Quan không liên quan đến ngài."
"Nếu như hắn quan tâm nàng, dù có chuyện lớn, cũng sẽ không từ mà biệt." Hắn ngưng mắt nhìn nàng, nói từng câu từng chữ.
Môi Cố Khinh Âm run lên, trên khuôn mặt quật cường xuất hiện một kẽ nứt.
Gió đêm trong núi thấm lạnh, lại một trận gió thổi tới, thân thể mong manh nhỏ xinh của nàng rõ ràng rùng mình một cái.
Hàn Cẩm Khanh bỗng nhiên nắm tay nàng, kéo nàng đi về một hướng khác.
"Ngài, làm gì vậy?!" Cố Khinh Âm giãy giụa sau lưng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Hai người nhanh chóng tới một cái sân nhỏ, gã sai vặt đang đứng chờ chào họ, nhưng lập tức bị Hàn Cẩm Khanh phất tay cho lui.
Cho đến khi bước vào phòng, đóng cửa chính, hắn mới thả nàng ra.
Trên bàn nước nhỏ ở góc phòng đặt một cái giá cắm nến, ánh nến chiếu sáng khắp phòng khách không lớn lắm, cũng giúp thân thể Cố Khinh Âm dần ấm hơn.
Nơi này chính là chỗ ở của Hàn Cẩm Khanh trong sơn trang, được bày biện rất đơn giản tinh tế. Sau khi ổn định tâm thần, nàng mới nói: "Ngài dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
Hàn Cẩm Khanh ngồi xuống ghế thái sư, bình thản rót một tách trà cầm trong tay, lười biếng dựa vào ghế, khác hoàn toàn dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc nãy.
Dưới ánh nến mộng ảo, chiếc áo gấm màu tím đậm trông càng lộng lẫy, tôn lên khuôn mặt như vẽ và tuấn mỹ cao quý của hắn.
Hắn giơ tay lên, đưa chén trà trong tay cho nàng, ngữ điệu nhàn nhạt, "Không lạnh sao?"
Cố Khinh Âm giật mình nhìn chén trà còn bốc hơi nóng, quỷ thần xui khiến thế nào lại đưa tay nhận lấy. Khi chạm vào đầu ngón tay hắn, nàng nhanh chóng rụt tay, suýt chút nữa hất đổ chén trà.
"Nàng sợ cái gì?" Hắn cười khẽ, khóe môi cong lên, "Sợ ta bắt nàng thực hiện lời hứa, khiến mối quan hệ giữa ta và nàng không phủi sạch được nữa ư?"
Cố Khinh Âm nắm chặt chén trà, lùi về sau một bước.
Hắn nói không sai, nàng đang sợ. Bởi giữa hắn và nàng luôn tồn tại sự đối nghịch mạnh mẽ, trước mặt hắn, nàng không có phần thắng, lúc nào cũng phải dùng mười hai vạn phần tinh thần để ứng đối, khiến cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi.
Mỗi lời nói hành động của hắn đều khiến nàng nhìn không thấu, đoán không được, chỉ có ngụy trang mình thành dáng vẻ đao thương bất nhập, đối chọi gay gắt với hắn, cho dù có bị thương đến máu chảy đầm đìa.
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, chậm rãi đến gần nàng, ánh nến kéo dài cái bóng của hai người, chồng khít lên nhau.
Cố Khinh Âm nhìn hắn đến gần, bỗng nhiên nói: "Cha tôi sẽ được trở về phủ ngay thôi."
"Vậy nên?" Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, vầng sáng như lưu động trong mắt, "Để ta đoán thử xem nàng muốn nói gì."
"Nàng muốn nói, Thượng Quan Dung Khâm đã nghĩ hết cách cứu phụ thân nàng thoát khỏi hiểm cảnh, hắn không phụ lòng tín nhiệm của nàng." Hàn Cẩm Khanh bức nàng đến góc tường, mỉm cười, nói tiếp: "Còn lời hứa của nàng với ta, là do ta cưỡng ép nàng, nhưng thực tế lại không chịu giúp Cố gia."
Cố Khinh Âm bối rối nhìn hắn, hơi thở dồn dập.
"Đừng vội phủ nhận." Tay hắn khẽ vuốt gò má nàng, "Thời gian qua nàng xem ta là kẻ địch, chưa từng tin tưởng ta, dù ta có làm gì đi nữa."
"Thượng Quan Dung Khâm đúng là biết tranh thủ thời cơ," Hắn chợt nắm chặt cằm nàng, "không đợi nổi đã kịp tranh công với nàng rồi."
"Ngài, có ý gì?!" Nàng vừa luống cuống vừa khẩn trương, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.
C293: Trông ta giống hắn sao?
Hàn Cẩm Khanh nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, "Nàng quan tâm ta nói gì sao?"
Cố Khinh Âm thở sâu, không thể đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn, bèn cúi xuống, nói: "Tôi chỉ quan tâm đến sự thật."
"Sự thật?" Hắn hôn nhẹ lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, hài lòng thấy hai mắt nàng trợn lên, mới nói:"Sự thật cần một cái giá rất lớn."
"Nếu như nàng sợ thì không cần biết." Hắn dùng ngón cái vuốt ve gương mặt non mềm của nàng.
Cố Khinh Âm áp sát lưng vào tường, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn biết."
Ý cười bên môi hắn dần sâu, "Dù lần này Nguyễn Hạo Chi có không nhúng tay vào hay không, thì Đại Lý Tự cũng đã tìm được chứng cứ vô cùng bất lợi với phụ thân nàng."
"Chứng cứ gì?" Nàng lo lắng nhìn hắn, vội vàng hỏi.
"Cụ thể là gì, nàng không cần biết, dù sao cũng đã bị tiêu hủy, sau này phụ thân nàng sẽ không còn bất kỳ nỗi lo nào nữa."
"Không còn vật chứng, cộng thêm vụ án xảy ra đã lâu, không thể nào tra được, tất nhiên Đại Lý Tự không có lý do tiếp tục tạm giam cha nàng. Thượng Quan Dung Khâm đi đòi người, Đại Lý Tự khanh vừa vặn thuận nước giong thuyền thôi." Hàn Cẩm Khanh nói không nhanh không chậm.
Mí mắt Cố Khinh Âm rung rung, sau một lúc mới nhẹ nói: "Là ngài làm ư?"
Hàn Cẩm Khanh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, để nàng đối mặt với mình, "Nàng có chịu tin ta không?"
"Tôi......" Nàng nhất thời nghẹn lời, Hàn Cẩm Khanh làm việc nhất định có lý do. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà hắn không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, giúp đỡ kẻ thù chính trị ngày xưa tiêu hủy chứng cứ?
Như có cái gì đó xuất hiện trong đầu, nhưng nàng không muốn tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Không đợi câu trả lời của nàng, hắn đã thở dài: "Nàng tin ta thì chính là nghi ngờ Thượng Quan Dung Khâm, ta không thích như thế......" Mấy chữ cuối cùng gần như không phát ra thành tiếng.
Hắn bỗng nhiên hôn nàng, khiến nàng trở tay không kịp.
Môi hắn dịu dàng áp lên cánh môi mềm mại căng mọng của nàng. Dù nàng cắn chặt răng, hắn cũng không cường ngạnh xâm nhập, mà chỉ ngậm lấy môi nàng, nhẹ nhàng gặm cắn.
Trái tim Cố Khinh Âm run lên, Hàn Cẩm Khanh chưa từng đối xử với nàng như vậy. Ngữ khí và thái độ ôn nhu này khiến nàng hốt hoảng.
Môi hắn ấm áp ướt át, lúc ngậm lấy môi nàng khiến nàng có cảm giác như bị mây mù quấn quanh, dịu dàng, âu yếm. Nàng bất giác nhắm hai mắt lại, như bị mê hoặc, cam nguyện mặc hắn dẫn dắt.
Một lúc lâu sau hắn mới lui ra, để nàng dồn dập thở dốc, đuôi mắt phượng của hắn nhướng lên, giọng điệu lười biếng: "Ta và Thượng Quan Dung Khâm có giống nhau không?"
Cố Khinh Âm ngẩn ra, từ từ mở mắt. Trước nàng là khuôn mặt tuấn mỹ bức người của hắn, mày kiếm mắt sáng, bên môi là nụ cười tà bất chấp mọi thứ.
Ngực nàng như bị cái gì đâm mạnh, đau đớn lan khắp lục phủ ngũ tạng, môi nàng run run, không nói nên lời.
"Thực ra nàng cũng không để ý đến hắn nhiều như nàng nghĩ." Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ cánh môi nàng, "Dù nàng có thừa nhận hay không, trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng không hề kháng cự ta."
"Hàn Cẩm Khanh ——" Nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng, không thể nhịn được nữa vung tay lên nhưng lại bị hắn bắt được.
Hắn áp tay nàng lên mặt mình, cười yếu ớt: "Nếu như nàng đánh ta, sẽ bị hủy tư cách thi."
"Tôi không quan tâm!" Cố Khinh Âm thật sự bị hắn chọc giận, tay kia cầm lấy ly trà vẫn còn ấm, lập tức tạt vào mặt hắn.
May mà nước trong chén không nhiều lắm, dưới tình thế cấp bách nàng còn giội lệch, nhưng vẫn vài giọt nước dính vào cằm Hàn Cẩm Khanh, rồi nhỏ xuống dưới.
Hắn giữ nốt tay còn lại của nàng, chén trà rơi xuống đất, vỡ vụn.
"Ta quan tâm." Hắn bắt lấy hai tay nàng, ánh mắt sắc lẹm, "Nàng nhất định phải thông qua lần này đánh giá thành tích này, lấy được cơ hội thăng chức."
Cố Khinh Âm nghiến răng nói: "Chuyện của tôi chưa tới phiên ngài để ý tới!"
"Đúng, suýt chút là ta quên mất." Hàn Cẩm Khanh bỗng nhiên buông nàng ra, nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: "Nàng luôn muốn phân rõ giới hạn với ta."
Cố Khinh Âm hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Hóa ra ngài vẫn còn nhớ, thả ta ra!"
Nàng đẩy hắn ra, đi về phía cửa chính.
"Một khi tội danh mưu phản Giang Lăng Vương được chứng thực, trong triều sẽ đại biến." Giọng hắn từ phía sau chậm rãi truyền tới: "Nàng và phụ thân nàng đều từng dốc sức cho ông ta, đắc tội không ít người. Hiện nay phụ thân nàng còn khó bảo toàn cho chính mình, nàng lại muốn phân rõ giới hạn với ta, lẽ nào nàng thật sự trông chờ Thượng Quan Dung Khâm có thể bảo vệ trên dưới Cố phủ?"
Giọng hắn không lớn, nhưng vào tai Cố Khinh Âm không khác gì sấm sét.
Nàng đột nhiên quay người, đối mặt với hắn, run rẩy nói: "Giang Lăng vương mưu phản?!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top