C207-208-209:

C207: Phù điêu ảo ảnh.

Con ngươi đẹp đẽ của Thượng Quan Dung Khâm co lại, tầm mắt dao động, rơi xuống bên phải bức phù điêu vừa rồi. Hình ảnh một nữ tử khỏa thân, nằm úp sấp, nam tử sau lưng nâng đôi chân thon dài của nàng lên để gậy th*t to lớn xâm nhập vào hạ thân nàng...

Thần sắc bình tĩnh hờ hững của hắn xuất hiện một vết nứt, con ngươi không tự chủ được tiếp tục nhìn về phía những bức phù điêu. Lần này ánh vào tầm mắt hắn là một nam một nữ cùng ngồi, nữ tử ngẩng cao đầu, đưa bầu ngực sữa vào trong miệng nam tử, còn nam căn của nam tử đâm vào trong cơ thể nữ tử theo hướng từ dưới lên...

Hơi thở của Thượng Quan Dung Khâm bắt đầu dồn dập, bởi hắn đã từng thành thân nhưng đó chỉ là hình thức. Gần ba mươi năm cuộc đời, hắn rất ít thân cận cùng nữ tử, cho dù là lúc niên thiếu lông bông, hắn chí thích luyện võ, đọc sách, du ngoạn, chưa từng để nữ sắc trong lòng.

Hắn cũng chỉ là một nam tử bình thường, không thể tránh được thất tình lục dục. Những quan viên lưu luyến phong nguyệt từng cố tình đưa cho hắn xem xuân cung đồ, còn cố ý hoan ái với nữ tử ngay trước mặt hắn. Khi đó, nam căn của hắn cũng sẽ cương cứng, đau đớn, kêu gào, nhưng hắn chưa bao giờ để mình phóng túng, bởi tin chắc có thể tìm được nữ tử mà hắn yêu tha thiết, cùng bái cao đường, động phòng. Hai người phải tâm linh tương thông, thân thể hòa hợp, chứ không phải là loại ái ân chỉ để phát tiết dục vọng.

Những bức trên phù điêu thạch bích sống động như thật, từng bức từng bức bày ra trước mắt hắn, đủ các loại tư thế khiến người ta đỏ mắt tim đập, khiến hắn không thể dời mắt.

Thượng Quan Dung Khâm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng bởi hắn không phải là người ý chí bạc nhược, thế mà cũng bị mê hoặc. Hắn thở sâu, ép mình nhắm mắt lại, khi mở ra lập tức nhìn sang Cố Khinh Âm, lay vai nàng, "Tiểu Cố, không được nhìn, nhìn ta, chỉ nhìn ta thôi!" Hắn vội vàng nói.

Ánh mắt Cố Khinh Âm đã mông lung, làn da trắng nõn phiếm ánh màu hồng như thoa phấn điểm son. Bị Thượng Quan Dung Khâm lay một cái, nàng lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhìn khuôn mặt thanh nhã trong trẻo đối diện mình.

Nàng thích hắn, thích mái tóc đen dài như thác, thích hàng mày dài nhập tóc mai, con ngươi đen sóng nước liễm diễm, cái mũi cao thẳng, đôi môi duyên dáng, thậm chí giữa lông mày của hắn còn có một nốt ruồi son rực rỡ, khí chất thanh nhã hờ hững, quanh thân thoang thoảng mùi đàn hương.

Ánh mắt si ngốc của nàng quẩn quanh trên người hắn, một lần lại một lần miêu tả hình dáng của hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần gặp đầu tiên ở hành lang Hàn Lâm Viện, hoặc cũng có thể là lúc vô tình gặp trong rừng mai ở Ngọc Bình sơn trang, dù nàng có thừa nhận hay không, cái tên Thượng Quan Dung Khâm đã chiếm một vị trí trong lòng nàng. Nhưng nàng phải đè nén, không cho phần cảm tình này nảy mầm.

Nhưng vào giờ khắc này, trong lúc nàng không phòng bị, phần cảm tình ấy từ một cái cây non trong chớp mắt biến thành một cây đại thụ.

Nước mắt Cố Khinh Âm lặng lẽ chảy xuống, nàng cố gắng giãy dụa, giọng nói nghẹn ngào: "Thượng Quan đại nhân, ngài, ngài đừng chạm vào tôi."

Cố Khinh Âm dùng hết toàn bộ sức lực thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, những nơi bị hắn chạm qua đều hơi nóng lên. Nàng miễn cưỡng đứng lên, thân thể lung lay, chậm rãi đi đến bên kia bàn đá ngồi xuống, ánh mắt lại kìm lòng không đậu nhìn những bức phù điêu trên thạch bích.

Nàng bối rối phát hiện những bức phù điêu này như đang động đậy, cả trai lẫn gái thay nhau ái ân trước mặt nàng. Thậm chí nàng còn có thể nghe được tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của bọn họ...

Nàng không thể tránh, cũng chẳng thể trốn, nắm chặt tay lại gõ lên bàn đá, chỉ một lát sau hai tay đã trầy da chảy máu, in dấu đỏ lên mặt đá.

Bị Cố Khinh Âm đẩy ra, Thượng Quan Dung Khâm khiếp sợ nhìn những giọt nước mắt của nàng, trong lòng nghi ngờ có phải nàng không thoải mái. Lúc này nhìn thấy hành động khác thường của nàng, hắn vội vàng đi đến bên cạnh, ngăn cản tầm mắt nàng, nói: "Không được nhìn, Tiểu Cố, đừng làm mình bị thương, nhưng cái đó không phải là thật!"

Hắn có thể khẳng định, những bức phù điêu có điểm kỳ quái, có lẽ lúc khắc đã dùng ảo thuật, người nào nhìn lâu sẽ mất hết tâm trí, trầm luân trong dục vọng.

Hắn ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng trấn an, đợi nàng bình tĩnh lại.

Sau một lúc lâu, Thượng Quan Dung Khâm cảm thấy y bào bị túm lại, hắn cúi đầu, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện Cố Khinh Âm đang bối rối cởi đai lưng của hắn, khuôn mặt thanh lệ gần sát hông hắn, biểu tình say mê...

C208: Ngài chọn một đi.

Mắt Thượng Quan Dung Khâm híp lại, đôi môi mỏng nhếch lên, kéo Cố Khinh Âm dậy, "Tiểu Cố, nàng tỉnh táo một chút, có thấy rõ ta là ai không?"

Cả người Cố Khinh Âm gần như dính sát vào người hắn, ánh mắt mông lung, hơi thở ngày càng nặng nề. Nàng hơi nhíu mày nói: "Ngài, tất nhiên là tôi biết..." Nàng thấy hơi buồn cười, nếu hắn không phải Thượng Quan Dung Khâm thì sao nàng ra nông nỗi này.

Trong mắt nàng bừng bừng dục hỏa, tham lam nhìn khuôn mặt thanh nhã của hắn, ngón tay nắm chặt góc áo hắn, móng tay như muốn đâm qua lớp vải.

"Ta muốn nàng nói, " Thượng Quan Dung Khâm nhìn vào đôi mắt mờ hơi nước của nàng, "ta là ai?"

Con ngươi của nàng vừa sáng vừa sâu, khi hắn nhìn thẳng vào đó, nhất thời lại không rời tầm mắt đi được, ánh mắt của hai người quấn lấy nhau.

Cố Khinh Âm hoàn toàn dựa vào tôn nghiêm và lý trí để áp chế tình triều và dục vọng đang ùa tới mãnh liệt. Người nàng căng cứng, "Tôi rất tỉnh táo, Thượng Quan đại nhân." Giọng nàng run rẩy, bên chóp mũi toàn là mùi đàn hương thản nhiên trên người hắn, huyết dịch toàn thân nóng rực như lửa.

Tảng đá trong lòng Thượng Quan Dung Khâm bất giác được buông xuống, "Vậy là tốt rồ. Tiểu Cố, đừng để ý đến những cái này, những bức phù điêu có khả năng mê hoặc lòng người, chỉ cần nội tâm bình tĩnh, suy nghĩ thanh minh, thì sẽ không bị quấy nhiễu."

Nàng vẫn là nàng, tạm thời chỉ bị mê hoặc mà thôi, hắn tự nói với chính mình.

"Nàng không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi ở trong này một lúc." Thượng Quan Dung Khâm đỡ nàng ngồi xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhìn ra được sự khác thường của nàng, nhưng may mà không rối loạn tâm thần giống như lần trước. Hắn vội chuyển đề tài: "Lúc nãy ta đã xem xét xung quanh, tạm thời không phát hiện được gì. Cửa ra khác chắc cũng được thiết lập cơ quan, lát nữa ta sẽ đi xem lại."

Cố Khinh Âm im lặng ngồi đó, nhưng thực ra nàng không nghe rõ sở rốt cuộc Thượng Quan Dung Khâm đang nói cái gì. Ánh mắt nàng dừng trên bàn tay hắn, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà sáng bóng. Nàng không thể ngăn chặn suy nghĩ đôi tay này sẽ vuốt ve thân thể mình...

Thân thể nàng bỗng nhiên run lên, Thượng Quan Dung Khâm lập tức phát hiện ra dáng vẻ khác thường của nàng. Hắn dùng tay thử nhiệt độ trên trán nàng, "Nàng sốt ư?" Hắn lo lắng hỏi.

Dường như Cố Khinh Âm tỉnh táo lại đôi chút, nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, đột nhiên nàng dùng sức hất tay hắn ra, "Tôi nói rồi, ngài đừng chạm vào tôi!" Giọng nàng thanh thanh, hơi thở dồn dập.

"Tiểu Cố, nàng, " Thượng Quan Dung Khâm sợ hãi nhìn nàng, đôi mắt vốn bình tĩnh tràn đầy lo lắng, "Tay nàng còn đang chảy máu, ta băng bó giúp nàng."

"Ngài, đừng tới đây!" Cố Khinh Âm đứng lên, lui về phía sau từng bước, máu chảy dọc theo mu bàn tay, theo đầu ngón tay rơi xuống, biến mất trên tấm thảm tối màu.

Nàng hơi ngẩng đầu, trông thấy bức phù điêu cực lớn trên đỉnh hang. Nữ tử trong bức phù điêu nằm ngửa, thân dưới mở rộng, hai đùi quấn bên hông nam tử. Nam tử cúi người hôn môi nàng, thân dưới của hai người dính sát vào nhau. Cố Khinh Âm nhìn rất rõ khuôn mặt thanh lệ của nữ tử kia, chính là nàng, còn nam tử tuấn tú trác tuyệt kia chính là Thượng Quan Dung Khâm... Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống.

Thượng Quan Dung Khâm thừa dịp Cố Khinh Âm xuất thần, nhanh chóng đi đến bên cạnh, lấy ra một cái khăn lụa trắng, cẩn thận băng bó cho nàng.

Cố Khinh Âm hoàn hồn, nhìn hắn dùng khăn lụa quấn quanh tay mình, ánh mắt nàng đình trệ, một lát sau mới chậm rãi nói: "Thượng Quan Dung Khâm, ôm tôi, hoặc là trói tôi lại, ngươi chọn một đi." Gọng nàng không lớn, âm cuối như chưa thoát ra khỏi miệng, nhỏ đến mức gần như nghẹn ngào.

Thượng Quan Dung Khâm dừng tay, hắn không ngẩng đầu, một lát sau mới tiếp tục băng bó cho Cố Khinh Âm, cuối cùng thắt lại. "Cánh tay này đừng dùng sức nữa." Hắn nói, tiếng nói vẫn thuần hậu nhu hòa như trước.

"Ngài có nghe thấy không, " Cố Khinh Âm vùng thoát khỏi tay hắn, cúi đầu, mái tóc đen phủ lên hai bên má nàng. "Nếu ngài không chọn, thì cách tôi một chút, đừng quản nữa!"

Nàng lui về phía sau từng bước, lại lui từng bước, sau đó xoay người, ngồi xuống chiếc ghế dựa vào tường, nhanh tay cởi triều phục, cột chặt thân thể mình vào tay vịn của ghế dựa.

"Tiểu Cố, nàng làm cái gì vậy?!" Thượng Quan Dung Khâm khiếp sợ nhìn hành động của nàng.

Lúc trước hắn nghĩ Cố Khinh Âm bị phù điêu mê hoặc, cho nên mới không để ý tới lời nói của nàng, nhưng tình trạng của nàng bây giờ khiến hắn bất ngờ.

Hắn bước tới, cúi xuống kéo nàng, "Nàng sẽ làm chính mình bị thương đó!"

Trước mắt Cố Khinh Âm chỉ còn một màu đỏ rực, trong mơ màng, nàng nhìn thấy đôi môi mỏng duyên dáng của Thượng Quan Dung Khâm, có sức dụ hoặc trí mạng. Không thể kìm nén được nữa, nàng hôn lên môi... Thượng Quan Dung Khâm...

C209: Tình cảm của nàng.

Môi Thượng Quan Dung Khâm hơi lạnh, nàng vụng về thử ngậm lấy rồi vươn đầu lưỡi ra miêu tả theo viền môi hắn, lúc thì liếm nhẹ, lúc lại in mạnh lên môi hắn, sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Mí mắt nàng rung rung, trên hàng lông mi dài còn dính chút nước mắt. Lúc nàng chậm rãi mở mắt, đối diện với con ngươi đen sâu thẳm đang nhìn thẳng vào mình.

"Nếu ngài không muốn, có thể đẩy tôi ra, " nàng rời khỏi môi hắn, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đừng chạm vào tôi, cũng đừng quản tôi."

Ánh mắt Thượng Quan Dung Khâm hơi tránh đi. Hắn không thể bỏ qua cảm giác tim đập rộn ràng lúc nàng hôn hắn, đó là cảm giác hắn chưa từng có. Cánh môi nàng mềm mại ngọt ngào, hơi thở của nàng quanh quẩn bên miệng mũi hắn, khiến hắn rung động. Khi nàng lùi lại, hắn chỉ muốn kéo nàng vào lòng thêm lần nữa.

"Không có khả năng, Tiểu Cố, " hắn chăm chú nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, "Ta tuyệt đối không bỏ mặc nàng, ta không làm được."

"Không làm được? Nhưng ngài cũng không hôn tôi, ôm tôi, cho dù tôi có hy vọng." Khuôn mặt Cố Khinh Âm thoáng vẻ thê lương, khóe mắt rưng rưng, "Bởi vì tôi không xứng, tôi biết."

Nàng biết mình rất kỳ lạ, có thể là bị người ta hạ thuốc, cũng có thể là vì ảo ảnh do bức phù điêu tạo ra. Nhưng dù có thế nào, lúc này suy nghĩ của nàng là thật, tình cảm của nàng cũng vô cùng chân thành. Nàng có thể vứt bỏ tất cả, bày ra dáng vẻ chân thực nhất của mình, không liên quan đến thân phận, không giữ mặt mũi, cũng chẳng cần tự tôn, nàng chính là nàng, là một tiểu nữ tử thầm ngưỡng mộ Thượng Quan Dung Khâm, rút bỏ tình triều mãnh liệt, dâng lên tình cảm trân quý nhất.

Ánh mắt của Thượng Quan Dung Khâm vô cùng dịu dàng, con ngươi đen như ngọc, bình tĩnh nhìn nàng, trên khuôn mặt trong trẻo nhất thời hiện lên đủ loại cảm xúc, khiếp sợ, nghi hoặc, lo lắng, thương tiếc, và trong tim có một niềm vui rất nhỏ.

Hắn giữ vai Cố Khinh Âm, thở sâu, trịnh trọng nói: "Nói cái gì mà xứng với không xứng, Tiểu Cố, ta không tốt như nàng nghĩ đâu, ta chỉ sợ nàng sẽ hối hận."

Hắn nhìn thấy rõ sự bất thường của nàng, dù vì nguyên nhân gì, hắn đều muốn ở bên nàng, lo lắng cho nàng, nhưng tuyệt đối không lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn.

Hắn không thể nói rõ sự tồn tại của nàng có vô cùng có ý nghĩa với hắn, bởi hắn đã nhìn nàng lớn lên, từ một oa nhi phấn điêu ngọc mài, đến một tiểu cô nương trổ mã thanh lệ xinh đẹp. Nàng tốt đẹp như một giấc mơ, khiến hắn phải quý trọng, phải bảo vệ, lặng lẽ yêu chiều, dung túng cho nàng. Nhìn nàng té ngã, nhìn nàng đứng lên tiếp tục đi về phía trước, hắn chỉ biết đứng yên bên cạnh, không can thiệp, không quấy rầy nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ giữa hai người sẽ có chuyện gì.

Cho đến càng ngày càng nhiều nam tử xuất hiện bên cạnh nàng, bọn họ phát hiện ra sự tốt đẹp của nàng, muốn chính đại quang minh đứng bên cạnh nàng. Họ cũng có năng lực bảo vệ nàng, giúp nàng, thậm chí còn làm nhiều hơn cả hắn, lúc ấy hắn mới bất giác cảm thấy mất mát.

Còn lúc này, nàng hôn hắn, muốn hắn ôm nàng, vội vàng đột ngột, hắn thật sự sợ chỉ vì xúc động nhất thời của nàng và hắn sẽ làm nàng bị thương.

Cố Khinh Âm cười khổ, lắc đầu, nói: "Ngài cũng nghe thấy những lời đồn đại rồi đấy, đó đều là sự thật, tôi đã không còn là xử nữ, không xứng yêu cầu ngài chuyện gì, sao có thể nào cầu mong xa vời ngài sẽ ôm tôi?"

Trái tim Thượng Quan Dung Khâm rung động, thần sắc hờ hững thâm trầm từ trước đến nay hơi thay đổi, suy nghĩ trở nên do dự, sự hờ hững và kiên trì trong nháy mắt sụp đổ, hắn lập tức giữ lấy gáy Cố Khinh Âm, cúi xuống hôn nàng.

Lúc đầu hắn hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như lông chim, dùng tất cả sự quý trọng hôn nàng, sau đó thì triền miên lưu luyến, không buông tha mỗi một tấc trên đôi môi căng mọng của nàng, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Hai tay hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, tròng mắt như giăng sương mù. "A Âm", hắn gọi nàng, lưỡng lự như ca, lần đầu tiên hắn nghe được hai chữ này chính là từ miệng phụ thân nàng, đó là tên nàng.

Cố Khinh Âm hoàn hồn trong cảm giác mê mang và không thể tin nổi, huyết dịch toàn thân đều hướng khuôn mặt và đôi môi được hắn nâng niu. Nàng cảm thấy trong đầu như có gì nổ tung, biến thành quầng sáng loá mắt. Nàng vươn cánh tay không bị trói ra, ôm chặt lấy hắn, như dây mây quấn quanh thân thể hắn, như muốn dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top