C152-153-154:
C152: Thăm bệnh
Hàn Cẩm Khanh lập tức đẩy cửa đi vào, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía bóng dáng gầy yếu đang tựa vào đầu giường.
Thanh Lộ đứng lên, cung kính lui sang bên cạnh, cúi người thỉnh an: "Tướng gia."
Cố Khinh Âm cúi đầu, xê dịch thân mình muốn chào hắn. Ai dè mới dùng chút lực mà cánh tay đã đau thấm tâm can, đành ngồi im, thở hai hơi mới nói: "Hạ quan thỉnh an tướng gia."
Lúc này Hàn Cẩm Khanh đã đi đến bên giường, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế ở đầu giường, gần nàng trong gang tấc xa, ngả ngớn nhìn nàng, "Thân thể Cố đại nhân không tiện, không cần đa lễ."
Khoảng cách với hắn gần như vậy khiến Cố Khinh Âm bỗng thấy nặng nề, không nói được gì. Dù có làm mọi cách nàng cũng không thể tự nhiên như bình thường được, nàng đành cúi đầu nói: "Đa tạ tướng gia đã lo lắng chiếu cố bao ngày qua, hạ quan vô cùng cảm kích."
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, mái tóc ngày thường lúc nào cũng được chải chuốt cẩn thận, búi lên gọn gàng của nàng lúc này đang xõa tung, gương mặt trắng trong thuần khiết tái nhợt, khiến dáng vẻ nàng lúc này có phần nhu nhược. Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình mình, nói: "Nếu nàng thực sự cảm kích bản tướng thì mấy ngày tới cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng nghĩ nhiều rồi lại sinh bệnh."
Cố Khinh Âm nghe hắn nói, nhìn dung mạo như họa của hắn, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Hắn quyền cao chức trọng, khuynh đảo triều đình dân chúng, với diện mạo khí độ bậc này mà lại có thể nhớ thương nàng, rốt cuôc nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá, trái tim nhất thời loạn nhịp. Nhưng hắn là người tâm cơ thâm trầm trầm, không phải nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn, nói đến cùng hai người bất đồng chính kiến. Lúc trước là hắn cưỡng ép nàng, mới có những chuyện sau này, khiến nàng hãm sâu trong đó, chẳng thể kiềm chế, sao nàng có thể không hận?
Nhìn hắn như đang dụng tâm chiếu cố cho nàng, nhưng sau lưng nhất định lại cất giấu bí mật nào đó. Dù lần này nàng bị thương không phải do hắn bày mưu đặt kế, nhưng cũng không thể không liên quan đến hắn.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Nghĩ vậy, Cố Khinh Âm thu hồi tâm tư tình cảm, bình tĩnh nhìn Hàn Cẩm Khanh một lát, nói: "Thương thế của hạ quan không đáng ngại, việc xuân tuần không thể trì hoãn."
Cẩm Khanh cũng nhìn lại nàng, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Cố đại nhân tưởng không có nàng thì những người phía dưới đều ngồi không, bản tướng cũng thành vật trang trí?"
Cố Khinh Âm bị hắn làm nghẹn họng, dừng một chút, mới nói: "Chức trách của mọi người không giống nhau, tướng gia là người làm chuyện lớn, hạ quan không dám tự tiện đánh đồng tướng gia với những người khác."
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, từ trên cao nhìn nàng, mắt phượng híp lại, "Cố đại nhân còn có gì không dám? Không nói đâu xa, người dám ra mặt chống đối bản tướng còn mấy người sống được?"
Hắn thật sự tức giận, từ đêm biết nàng bị thương, lòng hắn nóng như lửa đốt, sự vụ lớn nhỏ trước sau có loại nào không phải do hắn xử lý, còn ở bên nàng đến nửa đêm, đến khi đại phu nói không sao mới cho Thanh Lộ đến săn sóc nàng. Hôm nay nghe nói nàng vừa tỉnh, hắn lại vội vã tới thăm nàng, chỉ nói vài câu bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe, thế mà chỉ đổi lại được mấy câu không biết nặng nhẹ của nàng.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu, "Hạ quan còn phải cảm tạ tướng gia đã nâng đỡ mới đúng." Ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến sắc mặt Hàn Cẩm Khanh càng trầm xuống.
Hàn Cẩm Khanh vẫn thản nhiên nói: "Cố đại nhân, đừng quá xem trọng mình."
Cố Khinh Âm run lên, nàng nhìn hắn, thân cao ngọc lập, mi dài mắt phượng, long ấn phượng tư, người có khí chấtv lại chỉ làm nàng cảm thấy chói mắt. "Đưa người của ngài đi, hạ quan không nhận nổi." Nàng quật cường nhìn thẳng vào hắn.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Thanh Lộ đứng một bên xem mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này bất giác nói: "Tướng gia, nô tỳ..."
"Ngươi cứ ở lại, không có mệnh lệnh của bản tướng thì lúc nào ngươi cũng phải ở trong này, không được rời khỏi nửa bước." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nói, ánh mắt không rời khỏi Cố Khinh Âm giây nào.
Thanh Lộ cúi đầu đứng sang một bên.
"Hàn Cẩm Khanh! Ngài muốn giam lỏng tôi?!" Cố Khinh Âm nén đau, miễn cưỡng ngồi dậy.
Hàn Cẩm Khanh cong môi, thâm thúy nhìn nàng, "Giam lỏng? Nếu Cố đại nhân có ý muốn bản tướng làm vậy..."
"Ngài câm miệng!" Cố Khinh Âm tức giận.
Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng lúc đầu còn đang tốt đẹp, vì sao hai người nói tới nói lui lại không thể xong việc?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Khinh Âm còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp, "Khinh Âm, rốt cục nàng cũng tỉnh, ta đã trở về, ta đến thăm nàng đây."
C153: Ngài hiểu lầm rồi
Trên đường quay về Kỷ Trác Vân nghe nói Cố Khinh Âm bị tập kích, gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng thúc giục đánh xe mau chút nữa. Phu xe hoảng hốt, thiếu chút nữa chạy lầm đường, may mà có kinh nghiệm phong phú, nên trở về đầu tiên.
Lúc ôm Cố Khinh Âm vào ngực, Kỷ Trác Vân mới yên lòng. Hắn luồn tay vào trong mái tóc dài đen tuyền của nàng, cằm tựa nhẹ trên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: "Xin lỗi vì đã khiến nàng gặp phải những chuyện thế này." Nói xong, đường đường là nam nhi cao bảy thước mà mắt hắn đỏ hết cả lên.
Lúc trước Cố Khinh Âm còn đang tranh chấp với Hàn Cẩm Khanh, vô cùng tức giận. Khi bị Kỷ Trác Vân đột nhiên ôm chặt như vậy, nàng nhất thời sửng sốt, những lời đã đến bên miệng không thể không nuốt về, nàng dính sát vào ngực hắn, ngửi mùi bụi đất trên người hắn, nghe nhịp đập trái tim dồn dập hữu lực của hắn, nàng khẽ thở dài.
Có lúc nàng cảm thấy mình rất ích kỷ, lợi dụng Kỷ Trác Vân để từ hôn, lại tham lam vòng tay ấm áp của hắn. Trước kia nàng không biết khi được đối xử thực lòng lại khiến người ta trầm mê đến vậy.
Nàng cử động nhẹ, Kỷ Trác Vân liền buông nàng ra, thân thiết hỏi han: "Ta làm nàng đau sao?"
Nàng lắc đầu, ánh mắt vượt qua bả vai rộng lớn của hắn, chạm vào đôi mắt như ngọc đen đang tụ tập gió lốc, cảm xúc nơi đó mãnh liệt đến mức khiến người ta kinh hãi. Nàng vừa định tránh đi, đa thấy hắn xoay người, chiếc áo bào màu tím nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của nàng, chỉ còn lại tiếng "ầm" do hai cánh cửa gỗ đập mạnh vào nhau.
Kỷ Trác Vân quay đầu lại, lặng im, ánh mắt trầm xuống.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Kỷ Trác Vân ở trong phòng nói chuyện với Cố Khinh Âm, dặn dò cái này cái kia, lại bày tỏ nỗi buồn ly biệt, cầm thìa bón nốt bát cháo hoa cho nàng, đợi nàng ăn xong, thấy nàng thực sự mệt mỏi, mới lưu luyến rời đi.
Cố Khinh Âm đưa gối dựa cho Thanh Lộ, rồi tự mình nằm xuống đắp chăn, không nói gì nữa.
Thanh Lộ dém góc chăn, thấy Cố Khinh Âm nằm nghiêng hướng mặt vào trong, thử thăm dò: "Cố đại nhân, ngài hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia..."
"Đừng nói đến tướng gia nữa, đã muốn ở trong này thì ít khiến ta phiền lòng một chút." Cố Khinh Âm lạnh nhạt nói.
Thanh Lộ đành phải yên lặng than thở, khép cửa phòng lại, ra bên ngoài đứng canh.
Cố Khinh Âm ngủ khá sâu, đến khi lên đèn mới tỉnh, nghe tiếng Thanh Lộ bước vào, trong tay còn cầm theo hộp cơm, lấy ra mấy món điểm tâm.
Hai canh giờ trước Cố Khinh Âm chỉ ăn một bát cháo hoa, bụng đã đói meo kêu vang, thấy Thanh Lộ đưa đến bèn cắn một miếng.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
"Đại nhân, Kỷ tướng quân lại qua đây, mấy vị Ngự sử cùng đến, thấy ngài đang nghỉ ngơi thì đều đi về, có cần nô tỳ đi thông truyền một tiếng không ạ?" Thanh Lộ vừa cẩn thận bón cho nàng ăn, vừa nói
Cố Khinh Âm liếc nhìn nàng ấy một cái, nàng đang định đến phòng nghị sự hỏi về tình hình tuần tra hai ngày nay, nghe vậy liền gật gật đầu.
Thanh Lộ cầm hộp cơm đi đến cạnh cửa, chợt nghe Cố Khinh Âm nói: "Chưa được đồng ý mà ngươi đã tự tiện cho người của Ngự sử đài vào đây, coi chừng bị tướng gia nhà ngươi trách phạt."
Thanh Lộ xoay người nhìn nàng, nói: "Đại nhân, tướng gia không phải là người như thế, tướng gia bảo nô tỳ đến chăm sóc ngài, chứ không phải là giám sát ngài. Ai tới thăm ngài, ngài nói gì với bọn họ, đều tùy ý ngài. Nô tỳ đã nói chắc chắn ngài đã hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia thật lòng quan tâm ngài. Đêm ngài bị tập kích, tướng gia ở bên ngài cả đêm, không chợp mắt đâu." Nói xong, Thanh Lộ liền đi ra ngoài truyền lời.
Cố Khinh Âm vừa định phản bác, thì bị câu nói cuối cùng của Thanh Lộ làm cho kinh hãi. Hàn Cẩm Khanh ở bên nàng cả đêm, không chợp mắt? Có khả năng sao? Có không? Nàng và hắn là gì của nhau, bất quá là hắn cường thủ hào đoạt, kéo ra một đoạn nghiệt nợ,...
Nàng hơi xuất thần, nên không để ý đến tiếng gõ cửa. Lúc Thanh Lộ đẩy cửa tiến vào nàng mới phục hồi tinh thần, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, nàng mới xốc lại chút tinh thần.
Người đến là ba vị Ngự sử, trong đó có Phùng Thì Viễn. Đây đều là những người cực tinh thông trong việc tuần tra sự vụ. Cố Khinh Âm liếc mắt nhìn Thanh Lộ một cái, Thanh Lộ thức thời lui ra ngoài.
C154: Người khởi xướng
Cố Khinh Âm hỏi ba vị Ngự sử về tình hình tuần tra trong hai ngày nay, tất cả đều do Phùng Thì Viễn ghi lại, y nói lại tỉ mỉ cho Cố Khinh Âm, vấn đề lớn thì không có, chỉ có vài chuyện vụn vặt thôi, đều do sơ sẩy. Chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Cố Khinh Âm, có mấy chuyện nhỏ này làm báo cáo kết quả công tác là đủ rồi. Nhưng chung quy nàng vẫn không cam lòng, nhìn Phùng Thì Viễn một cái, thần sắc Phùng Thì Viễn hơi nghiêm trọng, gật gật đầu.
"Dù có thế nào thì cứ báo chuyện tôi bị thương cho chưởng sử đại nhân biết, bảo ngài ấy mau chóng tới đây." Cố Khinh Âm nói với Phùng Thì Viễn.
Kỳ hạn bảy ngày tuần tra cấm quân doanh sắp hết, trước mắt với thương thế của nàng thì không thể đi tuần tra những quân doanh đóng quanh kinh thành. Và một khi trở về phủ, phụ thân và mẫu thân chắc chắn sẽ không cho nàng đi nữa, nên kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Ngự sử đài phó sử bị tập kích ở cấm quân doanh, đây chính là đại sự trong triều, một khi truyền đi ngoài, Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân đều sẽ bị liên lụy. Hàn Cẩm Khanh mất bò mới lo làm chuồng, hắn cố gắng ép sự việc xuống, bắt đầu điều tra xử lý. Nếu sự tình nằm ngoài tầm kiểm soát thì hắn cũng sớm có kế sách ứng đối.
Kỳ thực trong lòng Hàn Cẩm Khanh đã sớm hoài nghi về người khởi xướng,, nhưng lại cố ý án binh bất động, cho đến khi Triệu Hàn Thiên chủ động tìm đến, quỳ trước mặt hắn một lúc lâu.
"Chuyện đã bại lộ, ngươi còn có gì để nói?!" Hàn Cẩm Khanh khoanh tay đứng ở trước mặt y, vẻ mặt băng lãnh, khí thế bức người.
Triệu Hàn Thiên cúi đầu nói: "Ty chức làm việc thất bại, thỉnh tướng gia trách phạt."
yes24 ads
Hàn Cẩm Khanh xoay người, đá mạnh vào vai y, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc chuyện lớn đến mức nào, đáng để ngươi đích thân đi lấy hồ sơ?! Còn suýt lấy một mạng người!"
Triệu Hàn Thiên quen Hàn Cẩm Khanh cũng khá lâu, nhưng chưa bao giờ thấy hắn nói nhanh như vậy. Y nén cơn đau ở bả vai, đứng lên, miễn cưỡng kìm nén cảm xúc nói: "Không biết Ngự sử đài lấy được ở đâu tình hình quân nhu, đã nhìn ra manh mối, chuyện quá khẩn cấp, ty chức bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."
Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, "Bọn họ biết được bằng cách nào? Xuất nhập quân nhu đều có hai bản, là ai tiết lộ ra ngoài?! Hàn Thiên, ngươi có biết chuyện này sẽ thế nào không, bản tướng không muốn nghi ngờ năng lực của ngươi!"
"Là ty chức làm việc lỗ mãng, nhưng," y ngẩng đầu nhìn Hàn Cẩm Khanh, gằn từng tiếng: "Tướng gia, một khi bị tra ra, không chỉ Đường Tĩnh chịu tội, Kỷ tướng quân cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó mưu đồ bao năm của chúng ta ở cấm quân doanh sẽ đổ xuống sông xuống biển."
Sao Hàn Cẩm Khanh lại không hiểu những lời này của y. Kỳ thực hắn đã dự đoán được là chuyện quan trọng nên Triệu Hàn Thiên mới bị bức bách mới hành động như thế. Chỉ Triệu Hàn Thiên không biết gì, dám khiến Cố Khinh Âm bị thương.
Vừa nghĩ đến Cố Khinh Âm, cảm xúc trong mắt hắn cũng thay đổi, khóe môi khẽ run lên, mãi mới bình ổn lại. Hắn biết giờ không phải lúc truy cứu chuyện đó, việc đã đến nước này, phải làm gi tiếp theo mới là quan trọng. Hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ngươi cho là phái người đi ăn cắp hồ sơ trong lúc xuân tuần, khiến mệnh quan triều đình bị thương, sẽ chỉ tổn hại chút danh dự của cấm quân doanh? Sẽ không có ai điều tra sao? Nếu tới lúc đó, ngươi định làm thế nào?!"
Triệu Hàn Thiên trầm mặc quỳ xuống, lúc y phái người đi cũng đã đặc biệt dặn dò không được làm ai bị thương. Nay đồ đã nằm trong tay y, nhưng người cũng bị thương, y hết đường chối cãi, chỉ có thể bắt tên đó vào ngục, chờ xử trí.
"Người đâu?" Hàn Cẩm Khanh thấy y không lên tiếng, bèn hỏi.
"Đã giam vào tử lao trong doanh địa sau núi, mặc cho tướng gia xử trí." Triệu Hàn Thiên trả lời.
Hàn Cẩm Khanh nặng nề nhìn Triệu Hàn Thiên: "Ngươi cho rằng giao người ra là xong? Hàn Thiên, nếu ngươi không nghĩ ra đối sách vẹn toàn, bản tướng cũng không giúp được ngươi." Dứt lời hắn liền phất tay áo bỏ đi.
Lúc Minh Tiểu Hạc trình bản lịch trình lần thứ hai, Hàn Cẩm Khanh đang thẩm tra các khoản mục, hắn nhíu mày nhìn tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn, muốn bảo Minh Tiểu Hạc về làm lại như lần trước. Trước đây, hắn lấy cớ Minh Tiểu Hạc phải lên lịch trình, không cho hắn tham dự xuân tuần, nhưng tình thế hôm nay đã thay đổi lớn, Cố Khinh Âm bị thương, lý do này hiển nhiên không dùng được nữa.
Vốn dĩ hắn không muốn cho Minh Tiểu Hạc tham dự vào việc tuần tra quân doanh, nhưng xem tình hình hiện tại thì không thể không cho Minh Tiểu Hạc tham gia cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top