56 - Đuổi Đi

Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy không được tốt, nếu là kiếp trước cậu ta đã là người nổi danh bậc nhất, Cố Thiếu Đào tâm ngoan thủ lạt đến nói với cô những lời này, chỉ sợ cô cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Nhưng hôm nay cậu ta vẫn hai bàn tay trắng, là Cố Thiếu Đào phỏng trừng trên người ngay cả hai trăm đồng cùng móc không ra nói với cô những lời này, Ninh Vân Hoan không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại nhịn không được muốn cười ra tiếng, cô thấy ba Ninh mẹ Ninh tức tới mức lồng ngực phập phồng, liền vỗ lưng thay cho ba mẹ, lúc này mới quay đầu nhìn vào Cố Thiếu Đào:

"Đây là nhà tôi, có thể để chị cậu ở lại đây một thời gian đã là tốt lắm rồi, sao nào, còn muốn ỳ ở đây không chịu đi sao? Tôi xem cậu đúng là khẩu khí lớn, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà của chúng tôi, đúng là bệnh thần kinh!" Bề ngoài Ninh Vân Hoan có vẻ lơ đễnh, nhưng thực ra trong lòng cô đã quyết định không thể không quản Cố Thiếu Đào, không thể để cậu ta có cơ hội phát triển như một đời trước được.

Phải ở trước thời điểm cậu ta chưa nổi dậy, phế cậu ta đi, làm cho cậu ta cứ tự mơ giấc mộng cao sang quyền quý, lại làm cho cậu ta cả đời chỉ có thể làm tên côn đồ nho nhỏ, để cho cậu ta trả giá đối với hành vi ngông cuồng tự đại của mình ngày hôm nay.

"Thiếu Đào, không cần nói nữa, thôi bỏ đi, dù sao bác Ninh đối với chị cũng không tệ..." Nói đến hai chữ không tệ, ngữ điệu của Cố Doanh Tích có chút u oán, nước mắt trong mắt long lanh cuồn cuộn, lại không rớt xuống dưới, thanh âm mềm nhũn, hữu khí vô lực, làm cho Cố Thiếu Đào nghe thấy không khỏi đau lòng, ánh mắt cậu ta chỉ nhìn thấy khuôn mắt tái nhợt nhu nhược lúc nào cũng có thể ngất đi của Cố Doanh Tích, cũng không nhớ tới sự oán hận và không cam lòng đối với quan hệ nam nữ của Cố Doanh Tích lúc vừa rồi.

Đang trong thời điểm này, Ninh Vân Thành xách vài túi đồ to cùng với một chiếc va li to ngoại cỡ xuống dưới, nhìn thấy bầu không khí quỷ dị ở phía dưới, nhất thời lạnh giọng nói: "Tích nhi, có phải nó lại ức hiếp em không?"

Câu nói này làm cho mẹ Ninh cũng cảm thấy đứa con trai của mình có chút không có đầu óc, cau mày nói, "Vân Thành, Hoan Hoan là em gái con mà, đánh gãy xương cốt còn liền gân, sao con lúc nào cũng giúp người ngoài vậy?"

"Để nó cút đi!" Ba Ninh tức tới mức toàn thân run rẩy, oán giận phất phất tay, Ninh Vân Thành thấy ba mẹ đều chỉ trích mình, lại phát hiện ra ba Ninh mẹ Ninh bất công, bởi vậy một chút hối hận trong lòng liền bị đè xuống, lạnh giọng nói: "Nơi này không lưu con, ắt có chỗ lưu con, đến lúc đó ba mẹ hai người đừng có gọi con trở về, có nó liền không có con."

Lời nói này lại làm cho ba Ninh tức tới mức lảo đảo, ngay cả mẹ Ninh cũng thấy lời nói này của Ninh Vân Thành không đúng, bởi vậy không lên tiếng, chỉ nhìn theo con trai mang người nhà họ Cố ròi đi, thở dài một tiếng.

Buông xuống mi mắt, Ninh Vân Hoan dấu đi lãnh ý cũng hận ý trong mắt, sau khi đứng im lặng một lúc liền quay đầu nhanh chóng đỡ ba Ninh ngồi xuống, một bên mẹ Ninh vội vàng lấy thuốc hạ huyết áp cho chồng uống, nghĩ tới chuyện vừa rồi của con trai, khuôn mặt u sầu:

"Náo loạn thành ra chuyện gì đây không biết!"

Phu thê hai người tỉnh táo lại, lại tường tận hỏi Ninh Vân Hoan về mọi chuyện của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan đem bản tính của Cố Doanh Tích ra kể một lượt, nghe nói cô gái họ Cố này ngay cả cha chồng tương lai của em gái mình cũng quyến rũ, ba Ninh ghê tởm tới mức buồn nôn, lúc này mẹ Ninh cũng sinh ra sự cảnh giác, Cố Doanh Tích này có bản lãnh làm ba chồng nhà thông gia tương lại cũng quyến rũ tới, con trai mình cũng bị cô ta làm cho thần hồn điên đảo, khó tránh khỏi một ngày bởi vì quan hệ giữa cô ta và con trai mà xuống tay với chồng mình.

Ba Ninh mặc dù tuổi tác có hơi lớn, nhưng Cố Doanh Tích kia lại là loại người cứ thấy đàn ông là chủ động quyến rũ, không thể không phòng bị!

Nhìn thấy biểu tình của ba mẹ, Ninh Vân Hoan biết trong lòng họ thực sự phòng bị Cố Doanh Tích rồi, chỉ cần có phòng bị là tốt rồi, sau này ba Ninh mẹ Ninh sẽ không đến nỗi bị Cố Doanh Tích làm cho cảm động nữa, hơn nữa có lớp phòng bị này, dù Ninh Vân Thành có vì Cố Doanh Tích mà đối kháng với ba mẹ đi nữa, cho dù sẽ nhận được sự bao dung của ba Ninh mẹ Ninh giống như đời trước, ba mẹ cũng không thể đối với hắn ta ngày càng yêu thích được.

Trong thiên hạ này không có tình cảm nào là không thể chặt đứt, đời trước Ninh Vân Thành đối xử với cô như thế nào, cô đều hoàn trả lại đầy đủ, cảm tình cũng có thể kinh doanh, kể cả là cha mẹ cũng có thời điểm bị hắn làm cho đau thấu tim can, đây chỉ là mở đầu mà thôi, thời gian sau này còn dài.

Ở Ninh gia ngây người nửa ngày, ba Ninh hôm nay bị chọc tức, tuy rằng luyến tiếc con gái, nhưng suy nghĩ vì sức khỏe, vẫn bị mẹ Ninh khuyên về phòng nghỉ ngơi trước, Ninh Vân Hoan cũng mượn cớ có việc ở trường, liền rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của mẹ Ninh.

Hôm nay tiêu trừ được tâm bệnh, khi rời khỏi biệt thự, khuôn mặt của Ninh Vân Hoan đầy ý cười. Lan Lăng Yến đã sớm đợi cô ở đầu ngõ ngoài tiểu khu, cũng không biết đến bao lâu rồi, lúc Ninh Vân Hoan nhìn thấy anh mới nghĩ tới những lời Cố Doanh Tích nói cuối cùng trước khi rời đi, cô ta suýt nữa thì nói ra chuyện của Lan Cửu, may mà ba Ninh vì chuyện Cố Doanh Tích một chân đạp mấy cái thuyền mà coi nhẹ chuyện của mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Vân Hoan mắng Cố Doanh Tích máu chảy đầu rơi, lúc này mới để cho Lan Lăng Yến kéo lên xe.

Con trai Lan Ý lúc này cũng tỉnh ngủ, mở to đôi mắt nhìn Ninh Vân Hoan vừa mới lên xe, cậu nhóc này mặc dù chỉ biết trương ra cái miệng không có chiếc răng nào a a kêu vài tiếng, lúc nhìn thấy mẹ bước lên xe, cậu nhóc mặc dù không biết nói chuyện, nhưng vẫn làm cho người ta nhận ra cậu nhóc muốn được mẹ ôm vào trong lòng.

Đứa nhỏ này không thích khóc, từ lúc sinh ra đã ngoan ngoãn, cũng không giày vò người khác, nhìn qua đã thấy mềm mại đáng yêu, bộ dáng trắng noãn, nhưng cũng có chút giống Lan Lăng Yến, vừa rồi ngồi trong lòng Lan Lăng Yến còn có bộ dáng yên tĩnh, Ninh Vân Hoan nhìn thấy trong lòng liền mềm nhũn, lúc này nhìn thấy cậu nhóc dướn người qua, đang định đón lấy con, thần sắc Lan Lăng Yến lại lạnh lùng, kéo vách ngăn ở giữa xe xuống, ném Lan Ý đang dơ tay ra muốn mẹ ôm vào trong lòng bà vú đang ngồi ở phía trước...

Vách ngăn thủy tinh ở giữa xe được kéo lên, ngăn chặn biểu tình bĩu môi của Tiểu Lan Ý, Ninh Vân Hoan da đầu tê dại bị Lan Lăng Yến ôm vào trong lòng.

"Chơi vui không?" Lan Lăng Yến thay cô vuốt vuốt mái tóc dính mồ hôi, anh đã dừng ở đây được một lúc rồi, hơn nữa cũng phái người nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích ở bên kia, tất nhiên cũng biết Cố Doanh Tích đã ở cùng một chỗ với Ninh Vân Thành, cũng biết chuyện Ninh Vân Thành mang Cố Doanh Tích về nhà ra mắt, đến nay nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Ninh Vân Hoan, lại nghĩ tới thuộc hạ báo lại tình cảnh chật vật của người nhà họ Cố, tất nhiên là biết Ninh Vân Hoan đã chiếm được thắng lợi.

"Sao anh lại biết?" Đích thật là tâm tình của Ninh Vân Hoan không tồi, hôm nay mặc dù không gây ra thương tích mang tính thực chất cho Cố Doanh Tích, nhưng ít nhất cũng thành công làm cho ba Ninh mẹ Ninh không thích cô ta, chuyện sau này từ từ tính, rồi sẽ có một ngày báo thù cho chính mình.

Đầu tiên cô kinh ngạc nhìn Lan Lăng Yến, hai người tốt xấu gì cũng làm vợ chồng một năm rồi, lại có một đứa con, nghĩ tới lời nói của Lan Lăng Yến vừa rồi, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một ý niệm lớn mật: "Anh đã sớm biết Cố Doanh Tích đến nhà em rồi?" Cô vừa nghĩ tới đây, mí mắt đều nhảy lên: "Anh đã sớm biết cô ta ở cùng Ninh Vân Thành rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top