22 - Người Tới

"Anh rất nhanh sẽ tới."
Không lâu sau, một tiếng bíp báo hiệu có tin nhắn gửi đến vang lên, Ninh Vân Hoan duỗi ngón tay ra gẩy gẩy màn hình điện thoại di động, Lan Lăng Yến vừa gửi tin nhắn tới liền được cô mở ra luôn. Lúc này cô mới phát hiện bản thân mình trong lúc vô ý thức đã đem chuyện Tạ Trác Doãn đi tới bên ngoài phòng học nói ra cho Lan Lăng Yến!
Cô như thế nào lại đột nhiên vô ý thức gửi tin nhắn cho hắn? Cô cảm thấy Tạ Trác Doãn là người rất nguy hiểm, bởi vì  đời trước thân thiết với Cố Doanh Tích, cũng coi như đã từng quen biết với Tạ Trác Doãn. Tài sản của Tạ gia vốn không sạch sẽ, nghe nói từ hắc đạo tẩy trắng rất nguy hiểm, đương nhiên không thể so sánh được với tổ chức Lan thị đã tồn tại từ trăm năm trở lên được.
Trải qua hai đời, tuy không có tài năng gì đặc biệt, thế nhưng cảm giác đối diện với nguy hiểm lại giống như bản năng nhạy cảm của cơ thể vậy, cô cảm thấy Tạ Trác Doãn không có ý tốt, thậm chí trong lòng mơ hồ nổi lên một dự cảm bất an, cũng không phải là lo lắng lắm?
So với Tạ Trác Doãn mà nói, Lan Lăng Yến mới là người nguy hiểm nhất, căn bản Tạ Trác Doãn không có cùng một cấp bậc với Lan Lăng Yến, hành động của chính mình bây giờ là dẫn hổ vào nhà. Khuôn mặt Ninh Vân Hoan đờ đẫn, hận không thể đập cho mình một phát, nhưng tin nhắn đã gửi đi, cũng không thể thu hồi lại được, chính cô bây giờ cũng không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì nữa, không giống như ngày đầu tiên sợ hãi, không biết có phải là do đã cùng hắn xảy ra quan hệ thân mật hay không, nên lúc cảm thấy không an toàn, cô chưa gửi tin cho cha Ninh, cũng chưa gọi điện thoại cho Ninh phu nhân, ngược lại trong đầu nghĩ đến trước tiên lại là hắn!
Hàm răng của Ninh Vân Hoan không tự chủ được mà bắt đầu 'Khanh khách' va vào nhau, chuyện này thật sự quá nguy hiểm, phía sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, không có chú ý tới ánh mắt ngoan lệ của Tạ Trác Doãn rơi xuống trên người mình, mang theo khát máu muốn giết người.

Trái với sự sợ hãi của Ninh Vân Hoan là tâm trạng vui sướng của Lan Lăng Yến, thậm chí hắn còn làm rơi công tác trong tay xuống. Người đàn ông hôm qua ở bên ngoài sân trường cùng người phụ nữ tên Cố Doanh Tích kia dã hợp (là làm chuyện ấy ngoài trời đó), hắn ta không biết Lan Lăng Yến, nhưng thật ra thì ở bên trong máy của Lan Lăng Yến đã sớm có tư liệu của hắn ta, thời điểm hôm qua nhìn thấy cũng đã sớm nhận ra hắn ta là ai.
Hiển nhiên hắn ta đã tra ra Ninh Vân Hoan, chỉ là không nghĩ tới chính mình còn chưa có hành động, hắn ta cũng đã không chịu được mà đưa tới cửa. Lan Lăng Yến không biết mình có nên cảm ơn hắn ta đã giúp mình một tay hay không, đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ nhà mình gửi tin nhắn xin giúp đỡ, cần phải cười Tạ Trác Doãn kia ếch ngồi đáy giếng, không biết sống chết! Lấy tay đẩy gọng kính, xuyên qua thấu kính phản xạ lại ánh sáng mặt trời chói mắt, che lại đôi mắt xếch lạnh lẽo.

Trong phòng học các sinh viên đã sớm thả hồn lên trời rồi, nữ giảng viên kia cảm thấy mình có nói gì cũng không có hiệu quả, nên dứt khoát thuận theo lòng người, sau khi nói một câu mọi người tự học, liền thu dọn đồ đạc của mình đi ra ngoài. Khi đi ngang qua người Tạ Trác Doãn thì dừng lại, mọi người trong phòng học đều không nghe được hai người họ đang nói chuyện gì, chỉ là nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Trác Doãn mặc dù đang cười nhưng lại mang theo vẻ không kiên nhẫn, lúc này nữ giảng viên kia mới chậm rãi cầm theo đồ của mình rời đi.

Giáo sư vừa đi, trong phòng học lập tức ồn ào hẳn lên, bạn cùng bàn của Ninh Vân Hoan liền hướng về phía cửa cười nói với cô: "Tạ học trưởng rất đẹp trai đúng không?"

Cô gái này có đôi má tròn trịa, khuôn mặt trắng nõn giống như hai cái bánh bao nhỏ, lúc nói đến Tạ Trác Doãn thì khuôn mặt đỏ bừng, một bộ dáng cấp bách như muốn nói bạn thấy mình nói có đúng không, Ninh Vân Hoan bị chọc cho nở nụ cười.
Chỉ sợ là Tạ Trác Doãn không có ý tốt khi đến đây, Ninh Vân Hoan có chút lo lắng nhưng nghĩ tới chính mình vừa mới gửi tin cho Lan Lăng Yến thì trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn.

"Học muội Ninh Vân Hoan." Tạ Trác Doãn một tay chọc vào túi, một tay gõ lên cửa kính thủy tinh bên ngoài phòng học, một đôi mắt hoa đào đầy tà khí nói: "Không biết có thể mời em ra ngoài nói chuyện một lát không?"

Giả vờ giả vịt! Ninh Vân Hoan cau mày, tất cả bạn học đều theo ánh mắt của Tạ Trác Doãn dừng lại trên người cô.
Mặc dù tướng mạo của cô có thể nói là xinh đẹp thanh tú, nhưng so với các bạn học cùng lớp về sau sẽ tiến vào trong giới giải trí mà nói, họ cũng hơn hẳn Ninh Vân Hoan rất nhiều. Nhưng dưới tình huống này, người mà Tạ Trác Doãn gọi không phải ai khác ngoài Ninh Vân Hoan, làm cho tất cả bạn học nữ trong lớp đều cảm thấy không phục, tự nhiên ánh mắt của họ nhìn cô cũng trở lên phức tạp hơn. Ninh Vân Hoan cúi đầu xuống thật thấp, làm bộ như không nghe thấy tiếng gọi của hắn ta.
Không khí trong phòng học lập tức trở nên yên tĩnh. Rất nhiều người đều không thể tin được bắt đầu bàn tán xôn xao:
"Ninh Vân Hoan là ai vậy? Tại sao Tạ học trưởng gọi cô ta, mà cô ta lại dám có gan không trả lời học trưởng?"

Ánh mắt của Tạ Trác Doãn lại nhìn chằm chằm về phía Ninh Vân Hoan đang ngồi, hơn nữa lúc này Phó Viện lại đang đi về phía cô, một bộ rất sợ người khác không biết mà lớn tiếng nói: "Hoan Hoan, có người gọi bạn kìa!"
Lập tức ánh mắt của tất cả bạn học trong lớp đều đổ dồn về phía Ninh Vân Hoan đang cúi thấp đầu, không có người nào lại không nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tạ Trác Doãn, bọn họ đều cảm thấy Ninh Vân Hoan đang cố ý giả ngu, còn có một giọng nữ chua chát vang lên:
"Bộ dạng cũng không có gì đặc biệt, làm sao mà Tạ học trưởng lại coi trọng cô ta được? Chẳng lẽ là ăn thịt cá đã ngán rồi, nên bây giờ muốn ăn chút ít dưa muối hay sao?"
Có người nghe được lời nói này tất nhiên đều theo sau phụ họa một câu, nhưng cũng có không ít bạn học nam đứng ra bênh vực cô: "Dưa muối cái gì, các cậu là ăn không được nho thì liền nói nho xanh à."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top