166 - Náo Loạn

  Bàn bạc nửa ngày, bản thân Cố Doanh Tích cũng không rõ đứa nhỏ trong bụng ả là của ai, ả thấy sắc mặt Tống Mẫn Nhiên rất khó nhìn, cùng với vẻ châm chọc của Ninh Vân Thành bên cạnh, ả đau lòng che mặt chạy ra ngoài.

Cố Doanh Nặc nhìn bóng lưng Cố Doanh Tích, lại thấy vẻ mặt âm lãnh của Tống Mẫn Nhiên, vụng trộm nở nụ cười.

Cô ta rất hiểu rõ tên Tống Mẫn Nhiên này, tuy quan hệ giữa anh ta và Cố Doanh Tích không danh chính ngôn thuận, nhưng anh ta là người theo chủ nghĩa đàn ông, thậm chí dù anh ta không phải bạn trai trên danh nghĩa của Cố Doanh Tích, nếu đứa bé không phải của anh ta, thì gã này tuyệt đối sẽ nổi điên.

Hiện giờ chỉ cần Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích bất hòa, thấy hai người họ thống khổ thì cô ta đã thỏa mãn rồi.

Lúc này quả thật trong lòng Tống Mẫn Nhiên bị đè nén, anh ta không thật sự yêu Cố Doanh Tích, nhưng Cố Doanh Tích cũng là người phụ nữ của anh ta, anh ta có ham muốn chiếm hữu với Cố Doanh Tích, nhưng lúc này người phụ nữ của anh ta có thể mang thai con của kẻ khác, trong lòng anh ta chợt không dễ chịu, liên tục vài ngày anh ta đều làm mặt lạnh, trong lòng càng tức giận hơn, đến cuối cùng hoàn toàn không thể phát tiết ra ngoài.

Bụng Cố Doanh Tích đã lộ, chưa đến hai tháng, nên khi ả mặc quần áo thì sẽ không nhìn ra, lúc cởi đồ thì sẽ thấy được nó nhô lên. Cố Nhàn đã khuyên ả nhiều lần rằng nếu ả không biết cha đứa bé này là ai thì đừng giữ nó, nhưng Cố Doanh Tích không đồng ý bỏ đi một sinh mạng, điều này càng khiến Tống Mẫn Nhiên không thoải mái.

Lúc anh ta mất hứng, bỗng nhớ đến lúc trước Cố Doanh Nặc từng nói với anh ta, trong số những người đắc tội với cô ta và khiến Cố Doanh Tích bất mãn có một người phụ nữ tên là Ninh Vân Hoan.

Tống Mẫn Nhiên bắt đầu muốn xả tức, phát tiết lên đầu người khác. Bằng không nếu cứ tiếp tục nhịn như vậy, thì sớm muộn gì lửa giận của anh ta cũng sẽ bùng nổ, không chỉ đốt sạch lý trí của anh ta, còn có thể thiêu cháy Cố Doanh Tích, nói cho cùng ả cũng từng là người phụ nữ của mình, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Dù Tống Mẫn Nhiên hận ả không giữ mình trong sạch, nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương ả, huống chi còn có quan hệ với Cố Doanh Nặc, anh ta cảm thấy thương tiếc và thật sự yêu thương Cố Doanh Nặc tàn tật này, còn cảm thấy thương hại vì cô ta không biết sự thật.

Một khi đã quyết định, Tống Mẫn Nhiên bắt đầu nghĩ cách giúp hai chị em Cố Doanh Nặc báo thù. Tuy anh ta là người thông minh, nhưng vì xuất thân bần hàn, Ninh Vân Hoan lại là người khá giả, nhà họ Ninh ở trong một khu biệt thự nhỏ, nếu anh ta muốn tiếp cận Ninh Vân Hoan thì sẽ không dễ dàng. Mà cơ hội duy nhất của anh ta đó là ở trong trường học, chuyện này cũng giống như lần trước, không thể làm lớn ra, bằng không tuy giáo sư Phương có chút địa vị, nhưng nếu gây ra mạng người thì giáo sư Phương vẫn không thể đè ép xuống. Tuy anh ta có chút thanh danh, nhưng vẫn không phải là nhân vật có thực quyền, Tống Mẫn Nhiên càng nghĩ càng tức, nhưng vẫn không đánh mất lý trí vì trút giận mà trả giá bằng tiền đồ của bản thân.

Anh ta học chuyên hóa, tuy có thể thầm lặng giết người nhưng chuyện này sẽ không tốt lắm, cũng dễ dàng lưu lại dấu vết, vẫn nên giống lần trước, không thể gây ra bất kỳ dấu vết nhỏ nhặt nào, lại thật sự có thể khiến Ninh Vân Hoan chịu thiệt, tốt nhất có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định cho cô.

Trong hoàn cảnh này, Tống Mẫn Nhiên chợt nghĩ đến bao thư và bức thư có tẩm độc, nhưng vì lần trước đã ầm ĩ một phen rồi. Bây giờ trường học quản rất nghiêm, trong mỗi phòng học đều lắp camera, hành lang cũng có, nên không thể lại sử dụng phòng học. Mà Tống Mẫn Nhiên không cơ hội để tiếp cận cặp của Ninh Vân Hoan, về phần xe, anh ta đã đi sau lưng Ninh Vân Hoan nhiều lần trong sân trường, phát hiện mỗi lần xe của cô đều dừng ngoài trường học, hoàn toàn không đậu trong trường, những cách mà anh ta nghĩ ra sẽ không thể dùng được.

Độc đã không thể dạy dỗ được Ninh Vân Hoan, Tống Mẫn Nhiên chỉ đành phải sử dụng cách khác.

Suy nghĩ vài ngày, anh ta đã nghĩ ra một ý. Anh ta muốn tạo ra một chuyện ngoài ý muốn, để Ninh Vân Hoan bị thương, nhưng sẽ không đến mức đi tìm chết, tốt nhất chỉ để bản thân anh ta bồi thường một khoản tiền nhỏ là được. Tuy nhà họ Tống chỉ là gia đình bình thường, nhưng sau khi Đoạn Linh, mẹ của Tống Mẫn Nhiên, ly hôn với Tống Thanh Vân từng cho anh ta một số tiền, không biết vì sao, sau khi ly hôn Đoạn Linh cầm chi phiếu một trăm vạn giao cho Tống Mẫn Nhiên. Mỗi ngày anh ta đều ăn ngủ ở nhà họ Cố rồi đến trường học, số tiền này vẫn chưa có được đất dụng võ, Tống Mẫn Nhiên là người làm nghiên cứu, nên anh ta không xem trọng vấn đề tiền bạc, nếu có thể sử dụng số tiền này cho Ninh Vân Hoan một bài học thì anh ta cảm thấy sẽ rất giá trị.

Vài ngày sau, khi Tống Mẫn Nhiên làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, vì tâm thần không yên còn quan hệ quá mức, nên mấy chất hóa học cho vào cùng nhau sinh ra phản ứng dữ dội, may mắn bỏ vào không nhiều, bởi vậy không tạo thành tổn thương gì nghiêm trọng, tay Tống Mẫn Nhiên run lên, ngoại trừ vài vết cháy xém dính trên áo khoác của anh ta, thì chỉ có mu bàn tay bị bỏng thôi, trong phòng thí nghiệm trở nên hỗn độn, tất cả mọi người cuống quít chạy đến dập tắt mấy đốm lửa nhỏ đó. Giáo sư Phương đeo khẩu trang đã xụ mặt xuống, hơi mất bình tĩnh hỏi: "Mẫn Nhiên, gần đây em bị sao vậy? Nhìn có vẻ không yên lòng?" Tuy việc nhỏ này không tính là gì, nhưng trong phòng thí nghiệm có chứa một số chất dễ gây cháy, dính chút lửa thôi cũng sẽ dễ gặp chuyện không hay, gần đây Tống Mẫn Nhiên gây ra một số lỗi nhỏ, giáo sư Phương cũng nghe nói cha mẹ anh ta ly hôn, trong lòng luôn yêu thương đứa học trò giỏi này, bởi vậy không trách anh ta, nhưng hôm nay anh ta lại phạm vào sai lầm nghiêm trọng vậy, điều này khiến giáo sư Phương không nhẫn nại nổi, tài sản trong phòng thí nghiệm đều rút ra từ Hoa Hạ, cho dù chỉ là thí nghiệm nhỏ, nếu làm hỏng thì sẽ phải trả giá rất nhiều.

"Xin lỗi thầy." Tống Mẫn Nhiên hơi cau mày, ánh mắt dưới lớp kính che giấu sự hưng phấn, lúc này anh ta không kiên nhẫn nói nhiều với giáo sư Phương, thẳng thắn nhận sai: "Gần đây trong nhà em có một số việc không vui, để thầy lo lắng rồi, chắc chắn em sẽ không gây ra lỗi như vậy nữa đâu ạ." Thấy anh ta đã nhận lỗi, hơn nữa Tống Mẫn Nhiên được giáo sư Phương rất kỳ vọng, sau này chờ khi anh ta tốt nghiệp sẽ cho anh ta làm trợ lý của ông, lúc này thấy anh ta không viện cớ, nhanh chóng nhận lỗi, nên giáo sư Phương không trách anh ta, hơn nữa do tinh thần anh ta bị nhiễu loạn, nghĩ đến chuyện nhà của anh ta, thở dài một hơi: "Được rồi, thầy biết em cũng đang gặp khó khăn. Nếu vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm tình, thì em nghỉ ngơi một lát rồi lại làm tiếp, đừng gắng gượng, thầy nghĩ gần đây em nghỉ ngơi không đủ. Sau này phải đợi bình tĩnh thì mới làm thí nghiệm." Ông thấy mắt Tống Mẫn Nhiên có quầng thâm, nên thật lòng khuyên bảo, ai ngờ lúc này Tống Mẫn Nhiên chỉ nghĩ đến chủ ý của bản thân, nên không kiên nhẫn nói nhiều với giáo sư Phương, chỉ gật đầu lung tung, rồi bắt đầu thu lại đống hỗn độn mà mình đã gây ra.

Lúc này trong lòng Tống Mẫn Nhiên vô cùng kích động, trước kia anh ta chỉ muốn dùng một ít chất để làm tổn thương làn da hoặc có thể khiến bộ phận trong cơ thể bị mất cân đối thôi, luôn buồn rầu không biết nên tiếp cận Ninh Vân Hoan thế nào, nhưng hôm nay phản ứng bùng nổ này làm mu bàn tay anh ta cháy thành một miệng vết thương nhỏ, Tống Mẫn Nhiên không chỉ không cảm giác sự đau đớn của miệng vết thương này mà anh ta chỉ thấy bản thân đã tìm được cách rồi.

Trước kia anh ta nghĩ hóa chất trong phòng thí nghiệm chỉ có một ít độc dược thôi, nhưng anh ta đã quên mất những chất axit thế này, tính ăn mòn của thứ này rất mạnh, anh ta chỉ bị dính một chút. Nếu đến lúc đó giả vờ không cẩn thận đụng vào Ninh Vân Hoan, cũng đủ cho cô ăn khổ rồi, chỉ cần anh ta không hắt vào mắt cô, thì sẽ không tạo thành ảnh hưởng trí mạng, để cô đau đớn ngã xuống, thì tiền bồi thường sẽ không nhiều, sau này nếu tâm trạng không tốt thì có thể tìm cô trút giận. Nhưng cô sẽ không biết anh ta cố ý!

Tống Mẫn Nhiên nghĩ vậy, kích động đến nỗi không muốn làm thí nghiệm tiếp, anh ta vội vàng muốn kết thúc sớm mọi chuyện, nên đã xin phép giáo sư Phương, anh ta đã hỏi thăm rồi, hôm nay khoa của Ninh Vân Hoan có tiết chiều. Tống Mẫn Nhiên thừa dịp người khác không chú ý mà mang theo một bình a xít sunfuric nhỏ, anh ta vội vàng mặc nguyên áo bành tô (áo khoác dài) ra khỏi phòng thí nghiệm.

Vốn gần đây chuyện Bruce Green trốn thoát vẫn chưa được giải quyết, Lan Cửu dặn dò Ninh Vân Hoan không nên ra ngoài, nhưng không biết có phải Bruce Green ăn quá nhiều mệt rồi không, mà anh ta đã trốn mất rồi. Nửa tháng nay, Lan Cửu liên tục cài bẫy mà anh ta vẫn không ló mặt.

Gia tộc Green bên Anh quốc đã tuyên bố huỷ bỏ vị trí tộc trưởng của Bruce Green, dù sao lần này cho dù mọi người không biết do Lan Lăng Yến chỉ điểm trả thù Bruce Green, nhưng một ít trưởng bối ở gia tộc Green vẫn cảm thấy Bruce Green vô năng vì ký cái hợp đồng không có lợi ích ở Trung Hoa, sau đó khi gia tộc gặp nạn thì lại không thể khống chế được mọi việc, không có bản lĩnh giải quyết tốt, khiến gia tộc Green tổn thất nặng nề khó cứu vãn, không chỉ năm nay không thể cung ứng rượu Bồ Đào, mà còn mất đi một bộ phận tài nguyên khách hàng, mấu chốt là trong hầm rượu gia tộc Green có vài bình rượu có giá trên trời, đã được gia tộc Green xem như chiêu bài chí bảo cũng mất luôn, ngoài những tổn thất trên giấy ra, người bên ngoài càng nhìn càng cảm thấy gia tộc Green đã đánh mất biểu hiện tư bản của gia tộc mình.

Mà không biết có phải vì ngày đó thấy Lan Lăng Yến nên Bruce Green bị dọa bể mật không, rất sợ Lan Cửu tìm anh ta trả thù, từ ngày trang rượu Green cháy hết, dưới sự bảo vệ, Bruce Green đã rời khỏi Anh quốc, liên tục nửa tháng không hề lộ diện.

Mười ngày trước thế lực của Lan thị ở Italy từng báo cáo thấy anh ta xuất hiện ở Italy, nhưng lại lập tức biến mất.

Đợi lâu không thấy Bruce Green xuất hiện, ai cũng biết chắc anh ta đã ẩn trong bóng tối rồi. Lần này hai phe đã kết cừu oán, hoàn toàn không chết không ngừng, tuy nhà họ Lan gia không sợ thế lực của dượng Bruce Green ở Italy, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng [1], không thể vì muốn Ninh Vân Hoan tránh né Bruce Green, mà cả đời ngốc ở trong nhà được. Hơn nữa sắp đến năm mới, Lan Lăng Yến không muốn mừng năm mới còn phải gặp loại chuyện này, nên khi ba Lan nổi trận lôi đình giáo huấn xong, vẫn quyết định dùng chiêu dẫn xà xuất động này.


[1] minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng

Ban đầu anh tính dùng bản thân làm mồi nhử, nhưng mấy ngày qua Bruce Green đều không xuất hiện, điều này đã chứng minh dù người này hận anh tận xương, đồng thời cũng bị Lan Lăng Yến dạy cho một bài học, nhưng biết không thể trực diện chống lại anh, cho nên sau vài ngày gió êm sóng lặng, vì sự an toàn của ba mẹ Ninh, Lan Cửu mới đồng ý để ba Lan cho Ninh Vân Hoan ra làm mồi, ba Lan cho anh mượn một nhánh lực lượng tinh nhuệ của Lan thị, trước đây anh vẫn chưa có tư cách chỉ huy người bí mất ẩn núp phía sau Ninh Vân Hoan, cũng vì đã chuẩn bị kỹ càng, nửa tháng trước Ninh Vân Hoan ở trong nhà nghỉ ngơi gần một tháng, mới lại bắt đầu đến trường.

Người ba Lan phái đương nhiên không giống bình thường, nếu bọn họ muốn đi theo bên người Ninh Vân Hoan thì Bruce Green nhất định không thể nhìn ra được, chính vì cả Bruce Green cũng nhìn không ra, cho nên kẻ chỉ có vài phần tài lẻ như Tống Mẫn Nhiên, lại chỉ chuyên về hóa học, có vài phần tâm cơ thì không có nghĩa là anh ta là nhân vật giỏi về bày mưu nghĩ kế, nên đương nhiên càng không thể nhìn thấu mọi chuyện.

Buổi chiều Tống Mẫn Nhiên mang theo một đống sách lớn, phía trên đặt thêm một đống thiết bị thí nghiệm linh tinh gì đó đi về phía Ninh Vân Hoan đang vừa bước vào cổng trước. Sau khi bông tai kim cương trên lỗ tai của vệ sĩ Lan Cách đi theo sau Ninh Vân Hoan khẽ chấn động, ông yên tĩnh nghe một lát, nhịn không được trợn mắt, tiến lên hai bước, nói khẽ: "Phu nhân, có kẻ ngoài ý muốn xuất hiện." Lan Cách mang họ Lan, điều đó chứng minh bản thân ông xứng đáng với cái họ này, người mà nhà họ Lan huấn luyện ra dù tâm trí hay thực lực đều đạt hạng nhất, hai vệ sĩ bên cạnh Ninh Vân Hoan này là do ba Lan cho, vốn là người vô cùng ít nói, đi theo Ninh Vân Hoan thời gian dài như vậy nhưng Ninh Vân Hoan thấy họ không lộ ra vẻ gì khác trừ gương mặt lạnh lùng, lúc này nhờ Tống Mẫn Nhiên ban tặng, lần đầu tiên cô nhìn thấy một biểu cảm khác của họ ngoài vẻ lạnh lẽo như đá granite.

Về phần vì sao ông biết Tống Mẫn Nhiên này là kẻ ngoài ý muốn. Đó là vì Tống Mẫn Nhiên tự nhận mình ẩn giấu rất tốt nhưng mọi cử động của anh ta đều bị người nhà Lan nhìn thấy hết...

Vì chuyện của Bruce Green, cô không biết Lan Lăng Yến đã cho bao nhiêu người ở cạnh cô, đối với người bình thường thì cử chỉ của Tống Mẫn Nhiên sẽ không là gì, dù sao anh ta không phải là người chuyên về theo dõi, không thể hành động tinh tế được. Nếu một người thường không có phòng bị chỉ sợ thật sự có thể để anh ta đạt được mục đích, nhưng nếu anh ta muốn dùng loại chiêu vụng về này đối phó với người có thân phận địa vị, đừng nói bây giờ Ninh Vân Hoan đang cảnh giác với Bruce Green, mọi người bên cạnh đều căng thẳng, dù cô không có, trải qua việc lần trước bị Đông Phương Ngạo Thế bắt cóc, thì kẻ ngoài ý muốn như Tống Mẫn Nhiên vẫn dễ bị nhận ra.

"Anh ta muốn làm gì?" Ninh Vân Hoan cạn lời khẽ giật khóe môi. Mí mắt Lan Cách cũng hơi giật, ở trong mắt bọn họ, Tống Mẫn Nhiên giống hệt một tên nhóc trẻ trâu, vậy mà còn không biết tự giác, nếu thủ đoạn anh ta cao siêu một chút thì thôi, nói không chừng mọi người sẽ để mắt nhìn một lát nhưng lúc người ta đang cố tình cảnh giác kẻ đến từ Italy, một kẻ tự cho là thận trọng như anh ta, nhưng hành vi đều bị mọi người thấy được, thật sự khiến người ta có chút dở khóc dở cười.

"Ưng Thất đã đến cạnh gã, nói gã có mang theo thứ có mùi giống axit sunfuric." Lan Cách chạm vào lỗ tai. Trong đầu Ninh Vân Hoan chợt có tính toán.

Nói chuyện khoảng 4 phút, bóng dáng Tống Mẫn Nhiên bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Ninh Vân Hoan giả vờ không biết vẫn nói chuyện với Lan Cách, nhưng không đi vào trường, ngược lại lui về sau vài bước. Hai người Lan Cách cũng một trái một phải đứng cạnh cô, đột nhiên Tống Mẫn Nhiên như bị người đụng phải, anh ta lảo đảo như đứng không vững, "bình bịch" lui về phía sau vài bước, trong tay mở ra.

Ninh Vân Hoan thấy rất rõ ràng, động tác này do tự Tống Mẫn Nhiên làm ra, hình như anh ta muốn nhặt gì đó, vừa xoay đầu, nhìn thấy Ninh Vân Hoan đang muốn ra khỏi cổng trường, ánh mắt sáng lên, khóe môi lộ ra ý cười rất nhẹ, trong miệng lại la to: "Mọi người cẩn thận, đây là thiết bị thí nghiệm..." Một bên nghiêng ngả chao đảo chạy đến chỗ Ninh Vân Hoan, cách khoảng 4 hoặc 5 bước, anh ta thấy đám người Ninh Vân Hoan đã ra bên ngoài, trong lòng run lên, sau khi tiếp lấy cái chai, thấy bản thân đã không thể tiếp cận cô, đồng thời cũng thấy được hai vệ sĩ bên cạnh Ninh Vân Hoan, trong lòng thầm hận dứt khoát mở chai ra, làm bộ như té ngã, nghiêng về một phía rồi dùng sức tạt qua chỗ Ninh Vân Hoan.

Hành động này có thành công hay không đã không còn nằm trong dự liệu của anh ta, nên Tống Mẫn Nhiên đành không cam lòng buông tha cho cơ hội khó có được này, anh ta biết Ninh Vân Hoan là người có tiền, chuyện này quá lắm chỉ có thể làm một lần, không ngờ người ta phòng bị như vậy, bản thân anh ta không có cơ hội, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hoàn toàn dựa vào ý trời.

Vào lúc này, ngay cả Tống Mẫn Nhiên thường không tin thiên địa quỷ thần thì trong lòng cũng sốt ruột cầu nguyện, Ninh Vân Hoan sớm đã có chuẩn bị xoay người chạy ra sau vài bước, mắt Lan Cách cũng co lại, cũng bất chấp, kéo tay Ninh Vân Hoan ra, tiếng động vang lên, "xèo" một tiếng vang rất nhỏ, bồn hoa bên cạnh xuất hiện một cái lỗ, một đám hoa cỏ bị xuyên thủng bốc khói, lúc này không ngừng rung tinh.

"Súng bắn tỉa..." Lan Cách khẽ hô, một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó cái chai Tống Mẫn Nhiên ném ra rơi xuống đất, "xèo" một tiếng trên mặt đất bắt đầu sủi bọt, phát ra âm thanh mục nát như dầu sôi trong chảo.

Ninh Vân Hoan vừa nghe Lan Cách nói xong, biết rốt cuộc Bruce Green cũng xuất hiện, lại không ngờ ngay lúc này, cô lạnh lùng té xuống đất, liếc mắt nhìn axit sunfuric và vẻ thất vọng của Tống Mẫn Nhiên, trong lòng sinh ra vài phần tàn nhẫn.

Trước đây cô cũng đã đoán được Tống Mẫn Nhiên không vô hại như vẻ ngoài của anh ta, lúc này quả nhiên thấy thủ đoạn của anh ta, tuy không biết vì sao anh ta nhằm vào cô, nhưng anh ta dám làm thế thì đương nhiên Ninh Vân Hoan sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Tiếng động nhỏ vừa vang lên, lúc này Tống Mẫn Nhiên ngã xuống đất nên không thấy viên đạn, cũng cảm giác có gì đó không đúng, lần này không cần Lan Cách kéo, thấy trên tay Tống Mẫn Nhiên không có gì thì cô chợt chạy đến phòng an ninh, trông sân trường có vẻ rất yên tĩnh, nhưng bên trong đã có người của Lan Lăng Yến, còn có những người khác, nên nếu chạy ra đó sẽ không thích hợp, tốt xấu gì phòng an ninh vẫn có chỗ che chắn, dù viên đạn có xuyên qua kính thì cũng khó đến được chỗ cô, đám người Lan Cách chỉ cần tìm được vị trí bắn tỉa, thì cô sẽ tránh được nguy hiểm.

Cô không giỏi như đám người Lan Cách, nên cần phải giảm bớt phiền phức cho họ.

Sau một tiếng vang nhỏ khác, Ninh Vân Hoan thật vất vả chạy đến phòng an ninh rồi ngồi xuống, trên đường đi còn đánh rơi một chiếc giày, thấy vài bảo vệ có chút kinh ngạc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Phu nhân, đã tìm được rồi."

Là tiếng của vệ sĩ, Ninh Vân Hoan vừa ngẩn người, cửa phòng an ninh đã bị người mở ra, không đợi cô lấy lại tinh thần, vệ sĩ nhìn tình hình trong phòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.

Cách khoảng 300 mét trên một tòa nhà có một người ngoại quốc đã bị bắt, người của ba Lan đã mai phục nhiều ngày như vậy, không sợ tìm không được dấu vết của những người này, chỉ cần bọn họ lộ ra manh mối, thì có bắt được hay không chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trong vườn trường đều hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện nguy hiểm gì, Tống Mẫn Nhiên bị ngã trước cổng trường đã được vài bạn học đỡ đứng lên, mặc dù Tống Mẫn Nhiên là thiên tài về hóa học, tuy rằng học lệch nghiêm trọng, nhưng vẫn khá nổi tiếng trong trường, hơn nữa vẻ ngoài lịch sự và tài năng hóa học ưu tú của anh ta vẫn được không ít nữ sinh hoan nghênh, lúc này vừa thấy anh ta ngã sấp xuống, nhiều người đã đỡ anh ta đứng lên, có nữ sinh còn sốt ruột ngồi trước mặt giúp anh ta phủi chân mặc dù nó không có tí bụi nào: "Bạn học Tống, sao lại thế này? Sao lại ngã, có chỗ nào không thoải mái không? Muốn đến phòng y tế khám một chút không?"

"Hình như trẹo chân rồi." Tống Mẫn Nhiên vốn không muốn đến bệnh viện, anh ta cố ý té xuống nên chỉ bị trầy da, hơn nữa anh ta không chế lực khá tốt, vì thế không có vấn đề gì lớn, nhưng anh ta không hiểu vì sao thấy Ninh Vân Hoan trốn vào phòng an ninh sau lại đột nhiên đi ra, hôm nay anh ta làm chuyện có tật giật mình, hiện giờ bên cạnh Ninh Vân Hoan lại có vệ sĩ, nếu xung đột xảy ra chỉ sợ bản thân anh ta sẽ gặp xui xẻo lớn, bởi vậy Tống Mẫn Nhiên do dự một lát, vẫn gật đầu, để bạn học đỡ anh ta lên, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, nên quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Vân Hoan, khiến anh ta sợ run cả người.

Tuy hôm nay không bị thương, nhưng đã chịu đủ chuyện kinh khủng, Ninh Vân Hoan bắt đầu hơi nóng nảy, nếu Tống Mẫn Nhiên vô tình gây ra, cô sẽ không đến mức chật vật như vậy, tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng con gián không cắn người mà vẫn khiến người ghê tởm nó, nên cô vẫn quyết định dạy cho Tống Mẫn Nhiên một bài học thật hay.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top