Chap 109: Tâm động

"Ăn bữa trưa sao?" Phác Tố Nghiên hỏi.


"Bữa sáng ngươi chuẩn bị vừa ăn không lâu." Không thể không thừa nhận, Phác Tố Nghiên làm đồ ăn rất ngon miệng.

"Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, chờ ta trở lại, chúng ta cùng ăn trưa." Trước đây Phác Tố Nghiên đối với chuyện lão ba thu xếp cho mình ở gần bệnh viện không phải rất hài lòng, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy cực kỳ may mắn bệnh viện cách nhà không xa, chạy qua chạy lại không tốn bao nhiêu thời gian.

"Rất phiền phức, ngươi ăn trong bệnh viện là tốt rồi." Lý Trí Hiền nghĩ từ bệnh viện chạy về nhà ăn bữa cơm rất mệt mỏi.

"Ta chạy hơn mười phút là về đến nhà, còn chưa kẹt xe, đồ ăn bên ngoài đều có bột ngọt, nào được ngon như chính mình làm?" Phác Tố Nghiên biết Lý Trí Hiền có bệnh đau bao tử, kẻ kia không nặng chuyện ăn uống, cho tới bây giờ đều là qua loa giải quyết. Bản thân từng hạ quyết tâm muốn điều dưỡng bệnh đau bao tử cho nàng, cho nên đã chuẩn bị một cuốn sách dạy nấu ăn thật dày.

"Vậy tùy ý ngươi." Nếu Phác Tố Nghiên không chê mệt nhọc, Lý Trí Hiền không có lý do để từ chối.

Lý Trí Hiền ngồi trên sô pha, đột nhiên phát hiện bản thân không việc để làm, sinh hoạt không có trọng tâm như vậy làm Lý Trí Hiền không thể thích ứng. Nàng rất nhanh phát hiện đối diện sô pha trên tường có dán một tờ ghi chép, rất hiển nhiên là do Phác Tố Nghiên để lại, Lý Trí Hiền kéo nó xuống.

"Ngươi hiện tại có thể cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị cho ngươi một cuốn tạp chí tài chính – kinh tế và một tờ báo." Lý Trí Hiền cầm cuốn tạp chí và tờ báo lên, tạp chí mới toanh, hẳn là vừa mua không lâu, vì mình chuẩn bị sao. Nàng nhớ kỹ Phác Tố Nghiên dường như không hề có hứng thú với tài chính – kinh tế. Lý Trí Hiền nhớ tới Phác Tố Nghiên, trong lòng có cảm giác khá kỳ lạ, có chút không được tự nhiên, thế nhưng vô luận thế nào, Phác Tố Nghiên đối xử với mình thật tốt, cũng không lơ là mình.

Lý Trí Hiền chờ không bao lâu, Phác Tố Nghiên đã trở về, đúng như lời Phác Tố Nghiên, bệnh viện cách nhà khá gần. Lý Trí Hiền hơi ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang bước vào cửa, phong cách ăn mặc của Phác Tố Nghiên không giống với trước đây, tuy vẫn gắn liền với vẻ thành thục gợi cảm, thế nhưng rốt cuộc còn pha lẫn một chút đoan trang. Lý Trí Hiền nghĩ trang phục như vậy mới phù hợp với thân phận của nàng, thế nhưng sau đó rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Phác Tố Nghiên mở cửa, thấy Lý Trí Hiền an vị trên sô pha nhìn tạp chí, tâm tình trở nên thoải mái, khó thấy được nữ nhân này có thời gian rảnh rỗi chờ mình, nguyên lai cảm giác có người chờ đợi tuyệt đối bất đồng với cảm giác chờ người khác.

Phác Tố Nghiên cởi giày cao gót màu trắng, đi dép bông đến trước mặt Lý Trí Hiền, cởi áo khoác bác sỹ xuống đặt bên cạnh sô pha, thân thủ lấy tạp chí trong tay Lý Trí Hiền, thuận thế ngồi vào trên đùi, hành động ôm ấp yêu thương của Phác Tố Nghiên làm cho thân thể Lý Trí Hiền trở nên cứng ngắc. Lý Trí Hiền nghĩ tư thế này thật sự phóng đãng, khí tức đoan trang khó có được ở trên người Phác Tố Nghiên tiêu thất hầu như không còn. Lý Trí Hiền không giống trước đây không hề khách khí từ chối hành động yêu thương này, thế nhưng chẳng biết phản ứng như thế nào, đẩy ra cũng không được, ôm vào cũng không xong.

"Nếu như ngươi vươn tay ôm ta, ta có lẽ càng hài lòng." Tuy Phác Tố Nghiên cảm giác được cơ thể của Lý Trí Hiền cứng ngắc, thế nhưng nàng vẫn hài lòng, Hiền Hiền so với trước đây có nhân tính hơn, không khách khí đẩy ra đại mỹ nhân, đó là hành động đả thương người.

Lý Trí Hiền chần chờ trong chốc lát, mới thân thủ vòng tay qua eo Phác Tố Nghiên, hành động như vậy ắt làm cho thân thể của hai người dựa sát vào nhau, Lý Trí Hiền ngửi được khí tức dung hợp với mùi nước hoa phảng phất trên người Phác Tố Nghiên. Lý Trí Hiền chưa bao giờ dùng nước hoa, đối với những thứ này không có hiểu biết, cho nên nàng không biết Phác Tố Nghiên dùng nước hoa loại nào, chỉ cảm thấy thật dễ ngửi, nàng vẫn không ghét khí tức trên người Phác Tố Nghiên, nếu không phải cũng sẽ không duy trì quan hệ lâu dài đến giờ.

Tư thế thân mật như vậy chưa từng có qua, Phác Tố Nghiên rất thích tư thế này, chính là bản thân Lý Trí Hiền cũng phát hiện mình kỳ thực không bài xích sự gần gũi này, trước đây chỉ là thói quen cự tuyệt, thân thể Lý Trí Hiền hơi buông lỏng, nàng ngửi khí tức của Phác Tố Nghiên, không tự giác ôm Phác Tố Nghiên chặt hơn một chút.

"Muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi ăn." Phác Tố Nghiên vùi mặt vào cần cổ trắng nõn của Lý Trí Hiền nhẹ nhàng hỏi, mặc dù Lý Trí Hiền không thể đáp lại tình cảm của mình, nhưng ở chung như bây giờ nàng cũng đã thỏa mãn, kỳ thực mình chính là một nữ nhân rất dễ hài lòng.

"Sau này làm cơm để ta làm đi, gần đây cũng không có chính sự gì." Lý Trí Hiền nghĩ bản thân không có công tác nhưng làm cho Phác Tố Nghiên người bề bộn nhiều việc như vậy về nhà còn phải hầu hạ mình, tóm lại là không được tốt cho lắm. Vốn Lý Trí Hiền dự định nghỉ ngơi khoảng ba tháng, dù sao hiện tại vừa mới ly hôn cũng vừa rời khỏi Tiền thị, tin đồn vẫn còn nóng sốt, tránh đi một chút cũng tốt, bất quá hiện tại Lý Trí Hiền hận không thể lập tức đi tìm một công việc, ngày không có việc gì để làm, trong mắt Lý Trí Hiền đặc biệt khổ sở.

"Hiền Hiền biết làm sao?" Phác Tố Nghiên vừa cười vừa hỏi, nàng từ trước đến nay thích nấu ăn, làm cho người yêu ăn càng cảm thấy thích thú, bất quá nghĩ đến Hiền Hiền làm cơm cho mình, Phác Tố Nghiên càng mong đợi.

"Ngươi có thể dạy ta." Lý Trí Hiền nghiêm túc trả lời, cái gì không phải từ không biết đến biết chứ.

"Ngày mai được nghỉ, ta có thể chỉ ngươi, để ta sắp xếp lịch một chút. Ân, 7 giờ rời giường, ta xuất môn mua nguyên liệu nấu ăn để vào tủ lạnh, 8 giờ xuất môn theo ta đến quán cà phê một chuyến, 9 giờ rưỡi rời quán cà phê cùng đi dạo phố mua quần áo, 2 giờ đi coi phim, 3 giờ đi..." Nghĩ đến hành trình ngày mai, Phác Tố Nghiên rất hưng phấn. Hiền Hiền chưa bao giờ dành nguyên một ngày cho mình, cả ngày có thể làm rất nhiều chuyện mà tình nhân có thể làm, Phác Tố Nghiên cố gắng xếp đầy hành trình cho ngày mai.

"Ngươi nói được không?" Phác Tố Nghiên biểu tình mong chờ nhìn Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền gật đầu, hành trình xác thực được bố trí chặt chẽ, tuy rằng có rất nhiều chuyện bình thường Lý Trí Hiền sẽ không làm, cũng không muốn làm, nhưng hiện tại nhàn nhã không có việc gì, thử một chút cũng không sao.

"Hiền Hiền tốt nhất." Phác Tố Nghiên hôn một cái trên mặt Lý Trí Hiền, bộ dáng hết sức phấn khởi giống như tiểu cô nương. Lý Trí Hiền nhìn Phác Tố Nghiên trong lòng lan tràn một loại cảm giác kỳ lạ, kỳ thực nữ nhân vừa xinh đẹp lại thành thục này, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ chín chắn, càng ở chung với Phác Tố Nghiên, Lý Trí Hiền càng phát hiện những mặt khác của nàng mà không ai biết.

"Hiền Hiền thích ăn thịt, các loại thịt đều thích, chờ chút ta đi chiên bít – tết là được, thời gian buổi trưa không đủ, chờ tối trở về, sẽ chuẩn bị nhiều đồ hơn." Phác Tố Nghiên là một người thích hành động, nghĩ xong sẽ từ trên đùi Lý Trí Hiền nhảy xuống, chui vào trong bếp.

Lý Trí Hiền như có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng rời xa của Phác Tố Nghiên, nữ nhân này lại vì mình mà bận rộn, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng hoàn toàn không phải là một cảm giác chán ghét, tương phản có chút thích ý.

Cơm trưa kết thúc, thời gian nghỉ trưa không sai biệt lắm cũng nhanh chóng trôi qua, Phác Tố Nghiên bất đắc dĩ lại trở về bệnh viện một chuyến, trong lòng vạn phần không muốn, nàng nếu sinh ở cổ đại nhất định là một kẻ hôn quân vì mỹ nhân quên giang sơn.

"Nếu như buồn chán, có thể đến phòng sách của ta, mọi thứ của ta, ngươi đều có thể sử dụng." Phác Tố Nghiên nói với Lý Trí Hiền.

"Cám ơn." Lý Trí Hiền nói lời cảm tạ.

Lúc Phác Tố Nghiên rời đi, Lý Trí Hiền đến phòng sách, phòng rất lớn, hai bên sắp xếp đầy đủ các loại tác phẩm y học, Lý Trí Hiền tiện tay rút một quyển ra, phát hiện bên trong chứa đầy bút tích, nhìn không thấy Phác Tố Nghiên là hội người chịu khó ghi chép như vậy. Lý Trí Hiền không tin, lại rút một quyển khác, xem ra thiên tài cũng là người phải dựa vào nỗ lực đào tạo mà thành, thiên phú và sự chăm chỉ thường thường là những yếu tố mà một thiên tài nhất định không thể thiếu. Lý Trí Hiền bản thân là một người theo trường phái hiện thực, nàng rất có hảo cảm với những người nghiêm túc nỗ lực, cho nên hình tượng của Phác Tố Nghiên ở cảm nhận của nàng trong quá khứ hoàn toàn bị xóa bỏ, đây mới là con người chân thực của Phác Tố Nghiên sao?

Trên giá sách còn một phía khác, bày một ít sách và báo chí không thuộc về lĩnh vực y học, tên sách thoạt nhìn có vẻ kỳ quái, xem ra là một ít sách loạn thất bát tao (loạn xà ngầu), Lý Trí Hiền ngay cả đụng cũng không dám đụng vào, viết cái gì cổ đại nữ tử đông cung đồ.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top