Chương 76: Cá cắn câu
Kỷ lão phu nhân dù sao cũng là người chủ sự, vì thế nói.
"Hai vị, sự tình cũng đã trôi qua, thiên hạ đều có đạo luật, gia cũng có gia pháp, Vân Thư đã đẩy nha đầu Linh Chi chúng ta, gần như gãy cả tay nó, lúc này phụ thân nàng mới dùng roi đánh nàng, cũng coi như giáo huấn nàng, để tránh khi gả tới Vệ phủ, mang tới phiền toái cho các ngươi."
Ai da, đúng là một tổ mẫu tuyệt vời!
Cho dù Vệ phu nhân nói gì đi chăng nữa, cũng hiểu được sự tôn trọng đối với trưởng bối. Vệ phu nhân thoáng qua nhìn lão gia nhà mình, hơi nhấp môi, chỉ cười khẽ một chút.
Vệ phu nhân nói với giọng điệu khách khí: "Kỷ lão phu nhân, Vân Thư hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, ngay cả khi nàng đã phạm phải sai lầm, ta sao có thể nhẫn tâm giáo huấn nàng? Tuy nhiên......"
Vệ phu nhân cố tình kéo dài giọng, lặng lẽ cười lạnh lần nữa.
Sau đó mới tiếp tục nói: "Tuy nhiên, vừa rồi ngài nói Vân Thư đã đẩy nha đầu Linh Chi? Ta thật sự không tin. Rốt cuộc, tính cách của nha đầu Linh Chi như thế nào, ta cũng biết một chút."
Mặc dù Kỷ Linh Chi vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng thường đi theo Tam ca ca Kỷ Nguyên Chức, cùng nhau đi bắt nạt người khác.
Bởi vì, nhi tử bảo bối của mình, thường xuyên bị hai kẻ bỉ ổi kia khi dễ.
Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân cũng không có lời nào để vặn lại, bọn họ đều lâm vào tình cảnh tương đối xấu hổ hơn.
......Edit: Emily Ton.....
Trong khi đó, khi Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư đã bước ra khỏi tiền sảnh, đang chuẩn bị quay lại sân phía Tây.
"Thư Nhi, để ta cõng ngươi, ta đi rất nhanh, sẽ mang ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, được không?"
Vệ Dịch giờ phút này, vô cùng khẩn trương.
Kỷ Vân Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua, gật đầu: "Được."
Vì thế, Vệ Dịch hạ người xuống, giơ tấm lưng kiên cố đến trước mặt Kỷ Vân Thư, sau đó trở tay vỗ vỗ bả vai mình: "Thư nhi, lên đi."
Giọng nói cực kỳ to lớn vang dội!
Thấy một màn như vậy, Kỷ Vân Thư không nhịn được kín đáo cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Kỷ Vân Thư bò lên lưng hắn, Vệ Dịch móc lấy hai chân nàng, dưới sự hướng dẫn của nàng, đi về hướng sân phía Tây.
"Thư nhi, ngươi và ca ca rất giống nhau, đều rất nhẹ." Vệ Dịch nói.
"Phải không?"
"Ân."
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi rất thích ta sao?"
Hắn dùng sức gật đầu: "Thích, Vệ Dịch rất thích Thư nhi, sau này Thư nhi chính là nương tử của ta, muốn sinh thật nhiều thật nhiều tiểu Vệ Dịch với ta."
Lại là tiểu Vệ Dịch, thật sự đã bị nương ngươi tẩy não!
"Vậy nếu...... ta không thích ngươi thì sao?"
Lời nàng nói rất nhẹ, nhưng do bám vào bên tai Vệ Dịch, cũng đủ khiến hắn nghe thấy.
Trên mặt Vệ Dịch hiện lên một sự thất vọng, bước chân cũng chậm lại, phồng miệng lên, hỏi: "Có phải vì ta ngốc hay không?"
"Không phải." Kỷ Vân Thư trả lời hắn một cách chắc chắn, trong mắt mang theo một chút đau lòng, mở miệng: "Vệ Dịch, ngươi không ngốc một chút nào cả, ngươi biết không? So với rất nhiều người còn thông minh và chu đáo hơn bọn họ. Hơn nữa, trên người ngươi, có sự trung thực chân thành mà người khác không có. Ngươi là độc nhất vô nhị, ngươi biết không?"
"Vậy vì sao tỷ tỷ không thích ta?"
Đúng vậy, nếu hắn tốt như vậy, ngươi vì sao không thích hắn?
"Bởi vì......" Trong lòng ta đã có một người!
Những lời này, Kỷ Vân Thư đã không nói ra, chỉ nói: "Thôi, ngươi sẽ không hiểu được."
Ngay lúc đó, bọn họ đã vòng qua một hành lang gấp khúc.
Sau khi Kỷ Vân Thư xác định chắc chắn phía sau không có "đôi mắt" nào đi theo, lập tức vỗ vỗ vai Vệ Dịch: "Ngươi thả ta xuống."
"Không được! Thư nhi, hiện tại ngươi đang bị thương, không thể đi."
"Ta không bị thương, ngươi thả ta xuống trước đi."
Vệ Dịch nghe vậy liền sửng sốt, lúc này mới chậm rãi thả Kỷ Vân Thư xuống, kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, sau đó vòng đến sau lưng nàng, chỉ vào đó và nói: "Nhưng Thư nhi, sau lưng ngươi thật sự vẫn đang chảy máu."
Nàng cười cười, trở tay dùng đầu ngón tay dính dính "máu" phía sau lưng, nhanh chóng bôi một chút trên môi Vệ Dịch.
Hỏi hắn: "Ngươi nếm thử xem, có phải máu hay không?"
Vệ Dịch vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm trên môi, híp híp mắt, giống như suy tư điều gì, nhỏ giọng nói: "Ta nếm không ra vị gì."
"Ngốc tử, đây là thuốc màu, không phải máu."
Giải thích xong, Kỷ Vân Thư lập tức xoay người đi về phía trước.
Vệ Dịch đi theo sau, quấn lấy nàng hỏi thuốc màu là gì? Kỷ Vân Thư cũng không biết giải thích như thế nào, nói vài câu cho có lệ.
Hai người đi qua hoa viên hậu viện, đột nhiên bị người gọi lại.
"Hai người các ngươi đứng lại."
Giọng nói rất quen thuộc.
Không phải Kỷ Mộ Thanh, thì là ai!
Kỷ Vân Thư nhìn về phía phát ra giọng nói, trong đình được xây dựng ở trên mặt nước cách đó không xa, Kỷ Mộ Thanh đang ngồi ngay ngắn, hơi nghiêng người, một bàn tay đặt ở bên trên cột bên cạnh, một tay khác đang cầm một cái hộp tinh xảo đựng mồi câu cá trong nước.
Hình ảnh kia, vốn nên đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư lại cảm thấy, cực kỳ ghê tởm!
Trong đình, ngay cả Kỷ Linh Chi cũng có mặt, đang dùng bút viết thư pháp ở trên bàn đá.
Không phải thiếu chút nữa tay sẽ bị gãy hay sao? Mới qua mấy ngày, đã có thể lấy bút ra viết.
Ngay lúc đó, Kỷ Linh Chi cũng nhìn lại về phía Kỷ Vân Thư, trên bộ dáng nho nhỏ, tràn ngập ghét bỏ.
Kỷ Vân Thư không thèm để ý tới, mang theo Vệ Dịch tiếp tục bước đi, nhưng Kỷ Mộ Thanh lại châm chọc mỉa mai một câu: "Ngốc tử, hôm nay tới đây là để nhìn xem nương tử tương lai của ngươi, đúng không? Ngươi ngàn vạn không cần nhìn rõ quá. Rốt cuộc, loại con hoang sẽ vẫn là con hoang, nhìn nhiều, sẽ bị mù mắt."
Vậy sao ngươi vẫn còn nhìn xem ta!
Vệ Dịch nghe không hiểu ý nàng ta, nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư, nhỏ giọng hỏi: "Thư nhi, tỷ tỷ kia nói gì vậy?"
Ai biết, thay vì trả lời hắn, Kỷ Vân Thư lại nghiêng mắt hỏi hắn một câu: "Ngươi biết bơi không?"
Vệ Dịch lắc đầu.
"Ân, vậy tốt rồi."
Ân? Có ý gì? Vệ Dịch vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩa phía sau những lời nàng nói.
Trong nháy mắt, trên mặt Kỷ Vân Thư điểm nhẹ một nụ cười đầy thâm ý, bước chân đi về phía trước, đi theo một hành lang dài dẫn đến bên trong đình ở trên mặt nước.
Nàng nói: "Tỷ tỷ mới vừa rồi gọi ta, có việc gì không?"
"Không có việc gì, chỉ thuận miệng gọi một tiếng, ta thích."
Khuôn mặt kiêu ngạo đáng yêu, Kỷ Mộ Thanh còn không quên rải một chút mồi câu trong nước, nhưng bỗng chốc chú ý tới vết máu sau lưng Kỷ Vân Thư, nhăn mũi hỏi: "Cái gì sau lưng ngươi vậy?"
Kỷ Vân Thư cười cười: "Chỉ bị dính một chút nước màu đỏ, tỷ tỷ không cần kinh ngạc."
Kỷ Mộ Thanh chanh chua mím môi hừ lạnh một tiếng!
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Thật khéo, Vệ công tử tới phủ gặp ta, ở trong đình này, vừa lúc có thể thưởng thức cảnh đẹp hoa viên." Kỷ Vân Thư xoay người đi tới bên cạnh Vệ Dịch nói: "Vệ Dịch, ngươi thích nơi này không?"
Hắn ngửa đầu, xoay một vòng tròn nhìn nhìn, gật đầu: "Thích."
"Ai cho phép các ngươi vào đây, đi ra ngoài, nơi này là của ta và đại tỷ tỷ." Kỷ Linh Chi chu miệng, bắt đầu ồn ào, dùng bút trong tay, phẫn hận chỉ vào Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch.
"Linh Chi, không được hồ nháo, nếu như Tam tỷ ngươi muốn đưa tên ngốc này tới đây nhìn xem cảnh đẹp, vậy cứ để cho bọn nhìn xem, miễn cho người Vệ phủ nói chúng ta không hiểu lễ nghĩa." Kỷ Mộ Thanh nói.
Kỷ Linh Chi tất nhiên không vui, trừng lớn hai mắt.
Nhóc con, đợi lát nữa sẽ khiến ngươi khóc.
"Trên đó là gì vậy?" Kỷ Vân Thư đột nhiên chỉ vào một chỗ trên mặt nước và kinh hô một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngón tay nàng chỉ, không có gì bất thường!
Dường như đã bắt được tâm tính tò mò của Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Vân Thư lại tiếp tục nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ nhìn không thấy sao? Nó ở ngay nơi đó."
"Nơi nào?!"
Cá cắn câu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top