Chương 32: Mùi thịt lợn viên
Vì sao nàng bỗng chợt nhớ ra, trong tiểu thuyết những vị Vương gia đều luôn lạnh lùng kiêu ngạo và cô độc, người sống chớ gần, hoàn mỹ như vàng không phải hay sao?
Nhưng hiện tại...... đúng là một sự gian lận!
Kỷ Vân Thư nhiều lần đã bị những tiết mục của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thừa nhận thất bại.
"Tiểu nhân chân ngắn, vì thế nên đến chậm, hy vọng Vương gia không trách tội."
"Bổn vương thích những người nhận ra lỗi của họ, nhưng hãy nhớ kỹ, không có lần sau, bổn vương không thích chờ đợi."
Hắn nhướng lông mày, trông khá bắt mắt.
Kỷ Vân Thư không muốn tranh luận, nói về chủ đề chính: "Vậy không nên chậm trễ thời gian, tiểu nhân sẽ đi nhìn xem thi thể trước."
"Nằm ở bên kia."
Cảnh Dung dùng cằm để chỉ cách đó không xa, có năm cỗ thi thể được dùng vải bố trắng phủ lên trên.
Kỷ Vân Thư nhìn lướt qua, lại nhìn nhìn Cảnh Dung, nói: "Thỉnh Vương gia mở miệng."
"Cái gì?"
"Mở miệng."
"Vì sao?"
Dài dòng thế!
Kỷ Vân Thư đơn giản vươn năm ngón tay nhỏ dài, nhón mũi chân, nắm hai má hắn, một bàn tay khác lấy ra một vật nhỏ ở bên hông mình, nhanh chóng nhét vào trong miệng của hắn, sau đó buông tay.
Động tác rất rành mạch lưu loát, có thể nói là rất hoàn hảo!
Cảnh Dung đột nhiên bị nhét vật vào trong miệng, vẻ mặt ngây ngốc, mãi đến khi trên đầu lưỡi truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng tê dại, mới kinh ngạc hồi phục lại.
"Ngươi...... ngươi cho bổn Vương ăn gì vậy?" Hắn rất lo lắng hỏi.
Không phải là độc, đúng không?
Rốt cuộc, tiểu thư sinh này có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại thờ ơ liếc mắt nhìn hắn: "Đừng lo lắng, đó chỉ là gừng."
"Gừng? Sao ngươi lại cho bổn Vương ăn gừng? Gừng sao lại khiến đầu lưỡi tê liệt vậy?"
"Gừng ngâm với dầu vừng." Trong khi nói chuyện, nàng đã đi về phía năm cỗ thi thể kia, không nặng không nhẹ nói: "Không phải Vương gia cũng ngửi thấy mùi tử thi sao? Một lát gừng ngâm dầu mè có thể khiến ngài cảm thấy dễ chịu hơn, hoặc là, Vương gia có thể đi ra ngoài."
"Ngươi xem bổn Vương là kẻ hèn nhát như bọn chuột nhắt thế hay sao?"
"Tiểu nhân không dám."
Nàng đã xốc một tấm vải bố trắng trên một thi thể lên, lại chuyển ánh mắt liếc nhìn Cảnh Dung một cái, khóe miệng nhuộm một chút trêu chọc.
"Mấy thi thể này có mùi hôi thối còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tiểu thư Chu gia, còn mang theo một mùi máu tươi, mùi cháy và mùi thịt nướng chín, giống như...... mùi thịt heo viên mà Vương gia vừa mới ăn."
Ngay lập tức Cảnh Dung cảm thấy dạ dày quay cuồng một trận, cảm giác ghê tởm kéo dài từ bụng thẳng đến cổ họng, khiến cả khuôn mặt hắn đều biến đổi.
Hắn dám cá cược rằng, tiểu thư sinh này, chính là đang cố ý!
"Ngươi...... sao ngươi biết bổn Vương ăn đã ăn thịt heo viên?"
Kỷ Vân Thư nhướng mày giải thích: "Chỉ có thịt heo viên Quảng Phúc Lâu mới dùng lửa than nướng trong nửa canh giờ (1h). Vì thế nên thịt mới mềm mà không lỏng, sau đó lại dùng xương để nấu thành nước sốt. Hơn nữa lại được trộn với các loại thảo mộc, gia vị, thế nên nước sốt rất tươi mà không bị nhờn, màu sắc sẽ có màu đỏ. Nếu như bị dính ở trên gấm vóc thượng đẳng, màu của nước sốt không những sẽ không lan ra, mà còn sẽ ngấm lên một tầng mỏng trên đó, thật giống như một chỗ trên cổ áo Vương gia."
"Ách?"
Cảnh Dung đang chịu đựng buồn nôn khó chịu, theo bản năng cúi đầu nhìn về phía trên cổ áo của mình, lại dùng tay một sờ lên, quả nhiên, nước sốt thịt viên không hề tản ra hay mờ đi, vẫn nằm trên đó.
"Ngươi là đầu bếp?"
"Không phải."
"Vậy sao ngươi biết nhiều như thế?"
"Nghe khuất cái nói trên góc phố." Nàng không tâm không phổi trả lời.
Ngươi đang chơi đùa ta sao? Khuất cái trên đường có thể ăn được thịt heo viên ở Quảng Phúc Lâu sao?
Cảnh Dung cảm giác bộ não của mình đã hoàn toàn đạt đến giới hạn của nó, sau khi gặp Kỷ Vân Thư, cả người hắn đều luôn phải tắt máy và khởi động lại.
Điều đó không nhất thiết thì tốt!
Nhưng đây lại là sự thật, Kỷ Vân Thư thật sự đã nghe khất cái ven đường nói vậy.
Khi não hắn gần như sụp đổ, Cảnh Dung đột nhiên phán ra một câu: "Vật thì hãy chờ ngươi tra xong án của bổn Vương, bổn Vương sẽ mang ngươi đi ăn."
Đột nhiên, ngoài cửa bỗng nhiên thổi vào một luồng gió lạnh, tựa hồ như thổi trúng vào trên nắp quan tài khiến nó lung lay.
A uy, hai vị, nơi này là nghĩa trang, chung quanh nếu không phải là thi thể thì chính là bài vị đuốc hương. Hai người các ngươi lại thảo luận về hương vị thịt viên, không phải là khiến cho quỷ chết thất vọng vì đói hay sao?
"Vậy tiểu nhân đa tạ Vương gia trước."
Kỷ Vân Thư trả lời hắn một câu, kéo tấm vải bố màu trắng xốc lên, da thịt xác chết bị cháy ban đầu sưng to đã trở nên co lại, dán chặt ở trên xương cốt, lộ ra khung xương rất rõ ràng.
Chung quanh còn có một bể máu loãng, nhìn kỹ, chính là chảy ra từ trong thân thể của xác chết.
Nơi thấm người nhất, đó là vùng bụng bị phơi bày của người chết. Bởi vì khi Ngỗ tác nghiệm thi, bụng đã bị mổ ra, thi thể bị đào lên, lại dùng sợi dây câu cá thô ráp để khâu vá lại, nhưng rõ ràng là quá lớn và quá rộng, vị trí mắt rốn còn lộ ra một nửa đoạn ruột non.
Cảnh Dung đi đến bên cạnh nàng, nhăn mũi lại, quả nhiên không ngửi được mùi xác chết, vì thế nghiêm túc hỏi: "Như thế nào, tra ra gì không?"
"Khó."
"Ý ngươi là gì?"
Kỷ Vân Thư châm chước một chút, đáp: "Nếu Vương gia muốn biết hung thủ là ai, vậy thì tiểu nhân đành bất lực. Tiểu nhân chỉ có thể căn cứ vào tình trạng của thi thể và phán đoán ra nguyên nhân vì sao lại chết, và người giết hắn có đặc điểm như thế nào mà thôi."
Cảnh Dung nhướng cao lông mày.
Nàng lại tiếp tục nói: "Năm cỗ thi thể này, đầu tiên đã đánh nhau rất kịch liệt với người khác, rồi sau đó mới trúng độc bỏ mình. Có thể đoán rằng, hung thủ chính là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, nếu như tiểu nhân đoán không sai, mục đích cuối cùng, hẳn vì Vương gia mà tới."
Cảnh Dung cũng không kinh ngạc, trong lòng đã sớm hoài nghi, khóe mắt nheo lại cho đến khi chúng mỏng như một sợi chỉ, tâm tư quỷ quyệt khiến người rất khó suy đoán.
Nhìn thấy hắn như vậy, Kỷ Vân Thư đã hiểu.
"Xem ra Vương gia sớm đã biết hung thủ là ai, vậy vì sao còn muốn tiểu nhân tới đây nghiệm thi?"
"Bổn vương không biết." Hắn trả lời chắc chắn, nói: "Chỉ là mơ hồ cảm thấy, có người đang cố tình ngăn cản bổn Vương hồi kinh, nhưng hắn là người phương nào? Bổn Vương không thể nào biết được."
Cảnh Dung nghiêm túc như thế, trong suy tư trầm mặc, gương mặt đã được đánh bóng đến nỗi thập phần tuấn mỹ, tản ra sự ổn định của nam nhân từ trong xương cốt, giống như viên ngọc được điêu khắc hoàn mỹ.
Trong lúc nhất thời khiến Kỷ Vân Thư không dời được mắt!
Cho đến khi cảnh tượng này bị Cảnh Dung bắt được, con ngươi hắn đảo qua: "Trên mặt bổn Vương có dính vết bẩn hay sao?"
Kỷ Vân Thư chuyển ánh mắt, sợ chính bản thân mình.
Hắn là Vương gia cao cao tại thượng, hỗn đản chanh chua, mình chính là người vô dụng, cũng chướng mắt hắn!
Ánh mắt nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nàng nói: "Vương gia không nhìn ta, làm sao biết được ta đang nhìn ngài."
"Miệng lưỡi thật là sắc bén."
Cảnh Dung cố giữ một hơi, mặt mày vẫn cau có như cũ: "Không phải tiên sinh đã nói, có thể giúp ta tìm ra đặc điểm của hung thủ hay sao? Vậy còn không làm việc đi?"
Không còn lựa chọn nào khác!
Kỷ Vân Thư khéo léo lấy một túi đồ trên bàn cách đó không xa, sau đó mở ra ở bên cạnh thi thể, nguyên lai là cái bọc nhỏ, bên trong cắm những đao nhỏ đầy đủ các loại kiểu dáng.
"Những thứ này là của ngươi?"
"Ân, đôi khi gặp phải chủ sự khó chơi, đêm hôm khuya khoắc bọn họ sẽ đột nhiên kêu ngươi tới nghĩa trang, không có lựa chọn nào khác, đành phải đem đồ vật tới nơi này, miễn cho khi vội vàng mà quên mang theo."
Cảnh Dung run rẩy một cái, chủ sự khó chơi, hắn cũng ở trong đó!
Trong khi Kỷ Vân Thư đang nói, đã chọn một con dao, nâng cằm của thi thể lên, cắt vào trên cổ.
Bởi vì thi thể đã bị đốt cháy, thời điểm khi cổ bị cắt ra, máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ nghe thấy âm thanh nổ tung giòn dã vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top