Chương 7

NỤ HÔN TẠM BIỆT

Chap 7: MƯA VÀ NƯỚC MẮT

Lan Vy nhắm mắt, cô quyết định quyên sinh để quên đi tất cả, để có thể giải thoát được mọi đau khổ trong cuộc sống này. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cô và cho anh. Cảm nhận được từng cơn gió buốt lạnh, cô buông thõng hai tay mình thì bất chợt một bàn tay kéo lấy cô lại, cả người cô liền nhanh chóng nhào vào ngực anh ấm áp. Hoảng hốt ngước mặt lên nhìn người đối diện. Cô lắp bắp cất giọng

- Anh là ai?

- Tôi là ai không quan trọng. Đừng dại dột như vậy. Ngay bây giờ tôi sẽ mang em đi khỏi đây

- Tôi không muốn đi đâu cả. Tôi chỉ muốn được chết thôi

- Thanh xuân của em còn đang chờ em ở phía trước, một thanh xuân đẹp đẽ vẫn đang chờ em đấy

- Không, anh sai rồi. Cuộc đời của tôi chỉ toàn bất hạnh mà thôi. Hãy để tôi chết đi. Tôi không còn muốn tiếp tục sống nữa....

- Em còn người thân không? Em còn gia đình không? Hãy nghĩ về họ..hãy nghĩ về ngày mai. Không có một nỗi đau tồn tại mãi mãi..và không có ngày mai nào giống như ngày hôm nay. Em hiểu không???

Trong đầu óc cô bây giờ chỉ là một mớ hỗn độn, rối ren. Cô lắc lắc đầu rồi đột nhiên hỏi anh

- Nhưng...hãy nói với tôi anh là ai? Tại sao anh lại cứu tôi?

- Đi theo tôi...em.sẽ biết ...

- Tin được anh không???

- Em thử một lần xem sao. Có điều gì đáng sợ hơn cái chết nữa đâu

- Nhưng là đi đâu???

- Gặp một người...Có thể em sẽ tìm thấy một con đường mới cho chính mình

- Tôi muốn biết tên anh?

- Tôi là Nam. Bảo Nam

Nói xong anh ta nắm tay cô dắt cô ra xe. Lan Vy tò mò đờ đẫn cứ thế bước chân theo anh. Xe lăn bánh khá lâu cho tới một ngôi nhà cổ, hình như là đã xây từ rất lâu rồi. Đi vào trong, cô ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi. Thoạt trông ông ta thật uy quyền, phong thái điềm tĩnh, Ông nhìn cô xoáy sâu với đôi mắt mang màu thương cảm rồi lên tiếng

- Cháu ngồi xuống đi

Cô ấp úng và có phần sợ hãi nhỏ nhẹ nói

- Dạ, bác..Bác muốn tìm cháu có việc gì sao ạ?

- Trước hết ta xin giới thiệu, ta là ba của Huy Hoàng

Lan Vy nghe xong không khỏi bỡ ngỡ và xấu hổ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa? Tại sao ba của anh lại biết cô đi đến cây cầu tình nhân? Tại sao ông lại dẫn cô đến đây? Là ông cho người theo dõi cô sao?? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu nhưng câu trả lời vẫn là ẩn số.

- Ta đã biết rõ chuyện giữa cháu và con trai ta. Tất nhiên là ta không gọi cháu tới để la mắng, để trách móc, để hành hạ hay để sĩ nhục. Ta muốn tâm sự với cháu một chút. Huy Hoàng lớn lên đã không có tình thương của mẹ. Đều một tay ta chăm sóc nó nên người. Vì vây ta rất hiểu tính nó. Và ta biết được tình yêu của nó dành cho cháu là thật sự và rất lớn lao. Nhưng nó đã có gia đình, để đến sai lầm ngày hôm nay một phần cũng là do ta đã ép nó lấy một người mà mình không dành tình cảm. Thiên Kim là một đứa con dâu tốt lại đang mang trong mình giọt máu của Lê gia. Là một người ba ta thật lòng vô cùng khổ tâm và khó xử. Nếu chia cắt tình cảm của hai con thì quả là tàn nhẫn. Nhưng cứ dung túng thế này cũng là sai với luân thường đạo lý. Huy Hoàng còn cả một sự nghiệp ở phía trước. Ghánh vác trên vai mình cả một trọng trách không hề nhỏ. Là niềm hi vọng cho cả gia tộc và hàng trăm nhân viên của tập đoàn Kim Lam Hiền. Chuyện này thật không hề dễ dàng.
Chỉ có tập đoàn Ngọc Minh Kim mới củng cố và tạo nền tảng vững chắc cho tương lai sau này của nó được.

- Dạ..bác ...bác nói việc này với cháu là có ý gì ạ???

- Thôi không vòng vo nữa tránh mất thời gian của đôi bên. Lan Vy à, cháu là một đứa con gái hiền lành dễ thương. Ta thật không có một điểm nào ghét bỏ. Nhưng vì Huy Hoàng ta phải ra điều kiện với cháu. Mong cháu sẽ vì tình yêu dành cho nó mà buông bỏ cái thứ không thuộc về mình. Mà hi sinh để nó đi được đến cái đích cao nhất. Mong cháu sẽ chấp nhận những đề nghị mà ta đưa ra

Lan Vy mắt ngấn lệ, nhìn ông đầy bao dung mà đáp lại

- Bác cứ nói đi ạ, nếu trong khả năng của cháu thì cháu sẽ làm.

- Hãy chia tay với nó đi. Vĩnh viễn đừng quay đầu lại

- Cháu ... chỉ sợ mình không làm được. Cháu thật lòng yêu Huy Hoàng, yêu rất nhiều

- Có một cách sẽ khiến cả hai đứa không còn cơ hội nữa. Đó là cháu hãy đi lấy chồng

Cô nghe tới đây thì thất kinh hồn vía. Cô làm sao có thể lấy chồng???? không được. Lan Vy liên tục lắc đầu xua tay

- Không..không được đâu bác. Không thể nào

- Vì nếu cháu không có người khác. Dù cháu có trốn đến chân trời góc bể thì với tính cách của con trai ta nó cũng sẽ lật tung thế giới này lên để tìm được cháu.

- Không được đâu bác. Cháu không thể làm như vậy. Cháu còn muốn đi học, đi làm và quan trọng là cháu còn yêu anh. Cháu không muốn anh ấy mang hận trong lòng

- Dù gì thì cũng không đến được với nhau. Cháu hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu cháu đồng ý em gái của cháu sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác. Ta sẽ đầu tư cho em cháu ra nước ngoài học tập và sống trong sung sướng. Giữa gia đình và chút tình ngắn ngủi cháu nên biết mình cần lựa chọn cái nào. Ta không đủ kiên nhẫn đâu. Hôm nay như vậy đối với cháu là chưa đủ thảm hại hay sao?

Đôi mắt của ông nhìn cô đầy thâm thúy. Lan Vy đấu tranh và suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng thì cô cũng đáp lại

- Nhưng...nhưng mà lấy ai mới được? cháu....cháu....

- Bảo Nam. Cậu ấy cũng là một người đàn ông hào kiệt xuất sắc. Đủ che chở được cho cháu cả đời

- Nhưng..anh ấy...anh ấy làm sao có thể chấp nhận???

- Mọi việc đã sắp xếp ỗn thõa chỉ chờ cháu gật đầu.

- Rồi Huy Hoàng sẽ thành đạt đúng không? Rồi em gái cháu sẽ hạnh phúc phải không???

Cô hoang mang nhìn ông như muốn khẳng định lại điều đó một lần nữa

- Đúng. Ta đảm bảo. Nhưng để tránh cháu thay đổi. Cháu phải ký vào hợp đồng chung sống ít nhất 6 năm với Bảo Nam. Nếu lúc đó cháu không còn muốn tiếp tục có thể tùy ý ly hôn

- Vậy cháu có một thỉnh cầu. Bác sẽ cho phép chứ?

- Cháu cứ nói

- Cháu muốn có một ngày trọn vẹn bên Huy Hoàng. Sau ngày đó cháu sẽ tự mình chấm dứt

- Được

Tiếng cười mãn nguyện của ông thốt ra vang khắp cả căn phòng lại là nỗi đau xoáy sâu vào tâm hồn của cô. Ngăn không cho nước mắt chảy dài cô ngước mặt nhìn lên trần nhà trách đời oan trái. Ông nói đúng, giữa cô và anh sẽ mãi mãi là như vậy. Bước lại càng gần nhau thì càng đau...Càng cố chấp thì càng khiến tim mình nhỏ máu

* * *

Ngày mai

Huy Hoàng bồi hồi khi nhận được tin nhắn của Lan Vy. Cô nói hôm nay không đến trường, cô nói nhớ anh...muốn gặp anh. Cô nói muốn ở bên cạnh anh một ngày đúng nghĩa. Khẽ mĩm cười , anh hồi đáp ngay tức khắc

- Chờ anh. 15 phút nữa có mặt

Lan Vy chua xót nhìn lên màn hình điện thoại. Sau đó lập tức đứng dậy làm một món ăn thật thơm ngon. Mì ý và một chiếc bánh ngọt. Cô mua một ít hoa tươi và nến thắp lên trong căn phòng chật hẹp. Bận một chiếc váy màu xanh ngọc, thoa một ít son môi. Hồi hộp chờ anh đến

Huy Hoàng đẫy cánh cửa khép hờ và bước vào. Mắt anh mở to đầy thú vị

- Mới sáng sớm em đã làm gì đây? Có hoa có nến có bánh ngọt. Em tính tỏ tình với anh sao??

Bước lại gần nhẹ ôm lấy cô. Anh nheo mày khó hiểu

- Vy, sao em lại cắt tóc?

- hihi vì em muốn mình đỡ nhàm chán hơn? Sao anh thấy em có xinh?

Cô hồn nhiên lý lắc trả lời. Anh nhẹ xoa đầu cô rồi hôn lên trán cô

- Đối với anh. Em luôn xinh đẹp! Mãi xinh đẹp

- Huy Hoàng à, tuy thời gian chúng ta ở bên nhau không quá dài. Nhưng sóng gió chúng ta trải qua thì lại không hề ít. Thời gian đó cũng đủ để chúng ta nhận ra rằng mình yêu nhau. Anh là người đã cho em nhận ra được rất nhiều điều...anh cũng đã dạy em rất nhiều thứ. Anh là người đã xoa dịu những nỗi đau trong em, anh đã thắp lên cho em một ngọn lửa ấm áp, cho em niềm tin, cho em niềm vui và cho em những kỹ niệm đẹp. Dù sau này xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không bao giờ quên anh. Em không ngại cùng anh đi đến cùng trời cuối đất. em chỉ cần một lý do.... Em chỉ ước có một lý do để chúng ta có thể được nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất

Cô khóc, cô ôm anh và khóc nức nở. Cô không thể kìm nén được nỗi nhớ và nỗi đau đang dày xéo nơi con tim ấy. Huy Hoàng ôm chặt lấy cô vỗ về

- Em buồn sao? Sao em lại xúc động như vậy?

- à không...em chỉ là..chỉ là muốn nói với anh những điều chưa bao giờ có cơ hội để nói thôi. Em hâm quá, tự nhiên lai khóc

Lan Vy cười xòa tự trách bản thân rồi kéo tay anh ngồi xuống.

- Anh ăn đi, là em dậy sớm nấu cho anh đó nha

Huy Hoàng vừa ăn vừa đút cho cô ăn, miệng không ngớt lời khen ngợi

- Vy giỏi lắm, sau này nhớ làm thường xuyên cho anh ăn nha

Tim cô đau nhói khi nghe câu nói đó, nở một nụ cười gượng gạo cô gật đầu. Nhẹ nhàng nhõng nhẽo

- Em muốn đi chơi

Anh cưng chiều cô vui vẻ lên tiếng

- Em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi

- Đi tô tượng và làm tranh cát nữa. Đi chơi trò chơi và đi hát nữa

- Được

Họ nhanh chóng lên xe và di chuyển đến siêu thị, lựa một bức tượng có hình hai chú heo đang dựa đầu vào nhau. Huy Hoàng bỗng nãy ra ý tưởng

- Chúng ta mỗi người tô mỗi con sau đó đổi cho nhau và mỗi người giữ mỗi con

Lan Vy tuyệt đối không chịu. Bướng bỉnh nói

- Anh và em sẽ tô chung. Em sẽ giữ

- Còn anh thì sao? Anh cũng muốn..để mỗi khi nhìn thấy nó anh sẽ đỡ nhớ em

- Vậy lần..sau ( cô buồn bã nói )

- Thôi được nè, em vui lên đi

Họ miệt mài chăm chú tô vẽ những đường nét đủ sắc màu. Kết thúc anh viết thêm một chữ vào phía sau

" HV forever"

Lan Vy cầm lấy nó nước mắt cứ chực trào ra. Mới đó thôi đã nữa ngày trôi qua, cô chỉ có quyền ở bên anh thêm nữa ngày. Đè nén cảm xúc đang tan vỡ, cô kéo tay anh đi

- Hát..hát thôi

Lan Vy chọn một ca khúc mà cô nghe rất nhiều dạo gần đây, Lan Vy hát một cách say sưa như muốn mang hết tâm tư của mình ra để nói

" Giá như anh chẳng thuộc về ai..thì tình cảm đôi ta đâu là sai. Giá như mình gặp nhau khi trước thì em đã đến trước một bước..."

Anh lấy tay mình nhẹ đặt sau đầu cô, hôn cô một nụ hôn đầy ngọt ngào, anh hôn rất nhẹ giống như thể sợ làm cô đau. Nụ hôn của anh khiến cô vỡ vụn. Một giọt nước mắt mặn chát thấm vào môi anh. Huy Hoàng ôm cô thì thầm

- Đừng hát nữa... Anh không muốn nghe. Anh sợ làm em đau lòng!

- Em không hối hận vì đã yêu anh! Em cũng không sợ đau lòng. Em chỉ sợ ...sợ ngày mai sẽ đến

Câu nói lấp lửng của cô mang rất nhiều ý nghĩa nhưng Huy Hoàng lại hoàn toàn không thể biết trước được điều sắp xảy ra

Họ đi chơi rất vui sau một ngày đầy mệt nhoài. Lần đầu cô chủ động nói cùng anh ..

- Đêm nay đừng rời đi

Anh nhìn cô đầy âu yếm, giọng anh khàn khàn mang theo dụ hoặc tinh khôi

- Vậy anh sẽ ở lại

Ánh mắt họ nhìn nhau không rời đầy đắm đuối, anh mắt đó khơi dậy những yêu thương nỏng bỏng. Họ lao vào nhau đầy cuồng nhiệt bỏ quên tất cả phiền muộn ở phía sau. Hai cơ thể, hai trái tim hòa quyện vào nhau mạnh mẽ... Họ tan vào nhau trong nhung nhớ...Một đêm triền miên hạnh phúc. Ánh trăng cười xấu hổ nép mình vào những làn mây ...

* * *

Hai ngày sau

Tại quán bar Huy Hoàng như muốn phát điên, anh không biết làm gì vào lúc này ngoài uống rượu. Đã hai ngày sau cái đêm đáng nhớ đó, anh không thể nào liên lạc được với cô, nhắn tin không trả lơi, gọi điện cô không bắt máy. Qua phòng trọ tìm không thấy, Tuyết Trinh thì đã về quê. Anh đã lục tung hết Sài Gòn, anh đã cho người điều tra nhưng cô giống như là một cơn gió hoàn toàn biến mất. Anh bất lực và tuyệt vọng. Dường như cô đang giấu anh một điều gì đó. Tại sao cô lại trốn tránh anh?

Uống từng ly rượu một cách vô thức, thì bất ngờ Quang hải và Long đi đến

- Cậu còn ngồi đây uống được sao? Cậu nghe tin gì không?

- Tin gì?

- Mấy ngày trước Lan Vy bị đánh ghen một cách đầy dã man và tàn bạo. Họ còn phát tờ rơi hạ nhục cô ấy khắp nơi

Đập ly rượu thật mạnh xuống bàn.Nhớ lại những vết bầm mà cô nói là bị té trên cơ thể. Anh tức giận nắm lấy vai Long

- Cậu chắc không?

- Chắc chắn. Không ngờ Thiên Kim ra tay độc ác như vậy

Huy Hoàng không nói thêm điều gì đi thẳng ra ngoài. Anh lái xe như bay về biệt thự. Chạy nhanh lên lầu mở cửa thật mạnh. Nhìn Thiên Kim với ánh mắt đầy hung hãn lớn giọng

- Là cô làm sao? Cô ấy là cô sai người đánh sao???

Thiên Kim nhìn anh trân trân, bộ dáng vẫn yếu đuối và đây mệt mỏi . Một lần nữa anh nắm lấy vai cô lay mạnh và hét lên

- Cô nói đi

- Đúng..là em làm. Nhưng mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu

- Không phải sao

Anh nghiến răng nói, bàn tay bóp chặt vào nhau

- Là cô ấy thách thức em trước, là cô ấy nói sẽ cướp anh đi khỏi em. Thật sự e quá chán nãn Huy Hoàng à. Em đường đường chính chính là vợ của anh, dù sao cũng được cưới hỏi đàng hoàng. Chúng ta chính thức đã là vợ chồng. Có ai khi thấy chồng mình ở bên người con gái khác mà không đau xót đâu anh. Tại sao bây giờ anh lại quay ngược lại trách móc em?? hả? Anh thấy bản thân mình có vô lý hay không? Anh có biết mang thai trong người khó chịu thế nào không. Em không phủ nhận em quá nóng nảy. Vì muốn bảo vệ cho đứa con của mình có ba. Nên đã làm điều dại dột đó. Em đã sai rồi..Em đã tự chất vấn bản thân mình rồi. Vốn dĩ em không phải là con người như vây? Anh cũng hiểu tính cách của em là như thế nào mà. Đúng không?

Thiên Kim khóc, khóc đến thương cảm. Huy Hoàng đứng yên không biết phải nói gì. Trong chuyện này người có lỗi là anh.

- Nhưng đáng nhẽ em không nên làm như thế. Cô ấy không đáng phải chịu những điều như vậy. Người sai là anh

- Anh có biết tại sao chúng ta lại phạm lỗi hay không?Là để chuộc lại lỗi thứ nhất cho lỗi lầm thứ hai. Có ai mà luôn muốn mình mắc sai lầm. Chỉ là bị ép buộc mà thôi... Chỉ là em qua yêu anh nên mới thành ra như vậy

- Thôi em đừng nói gì nữa...

Anh thở dài đi ra ngoài. Thiên Kim cười khẩy nghĩ ra kế hoạch tiếp theo

* * *

Mới mấy ngày không gặp anh mà cô đã tiều tụy đến như vậy. Lan Vy chẳng nói chẳng cười. Cứ ngồi một nơi nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Bảo Nam đi đến nhỏ giọng nói .

- Em ăn một chút đi

- Tôi không muốn ăn. Cám ơn anh

Cô đáp lại một cách hờ hững. Cô biết chỉ có ở chỗ này anh mới không tìm thấy được cô, nhưng không ngờ lại luôn có sự xuất hiện của anh ta ở đây. Cô vẫn chưa quen với một hình bóng mới. Điện thoại lại đổ chuông. Lần này không phải là Huy Hoàng

- Hẹn cô tại quán cafe Room 8h30 tại đường X

Lan Vy giật mình nhận ra người gửi là Thiên Kim, cô ta còn muốn gặp cô để làm gì? Nghĩ mãi không ra cô quyết định đi tới đó

Trên chiếc xe sang trọng, Thiên Kim cười tươi khi nhìn thấy tin nhắn trả lời lại của Lan Vy. Sau đó rất nhanh nhắn tin cho Huy Hoàng

- Hôm nay có lịch hẹn khám thai, anh qua quán cafe Room đi cùng em nhé. Đúng 8h45 em sẽ chờ anh

Khi Lan Vy tới nơi cũng là lúc Thiên Kim vừa tới. Bước xuống xe Thiên Kim cất giọng chua chát

- Lan Vy vẫn khỏe?

- Cô muốn nói gì với tôi?

- Có cần gấp như vậy không? Không hỏi thăm nhau được một câu sao?

Cô ta cười khẩy. Lan Vy khó chịu lên tiếng

- Tôi không có thời gian.

- Không có thời gian nói chuyện chỉ có thời gian ve vãn đàn ông của người khác. Hay ho thật

- Cô....

- Cắt tóc rồi thấy cô có vẻ đẹp ra đấy hahaha . Tóc hư rồi có thể nuôi lại được nhưng nhân cách thối tha thì khó mà thay đổi. Dơ bẫn thì vẫn là dơ bẩn mà thoi.

Vừa nhìn thấy chiếc xe của anh từ đằng trước đi tới. Thiên Kim bỗng hét lên

- Sao..sao..cô vẫn chưa muốn dừng lại. Cô muốn hại con của tôi đúng không? Cô muốn hại mẹ con tôi đúng không? Cô nói đi. Con tôi có tội gì mà cô hại nó? Cô làm ơn tha cho chúng tôi đi. Toii xin cô đấy

Tay Thiên Kim liên tục đẩy vào người Lan Vy. Không hiểu chuyện gì Lan Vy đưa tay đẩy nhẹ cô ta ra. Vì biết Thiên Kim đang mang thai nên lực của cô dùng là rất yếu

Nhân cơ hội đó Thiên Kim giả bộ ngã nhào xuống đất. Nhưng không may cô lại bị trượt chân ngã thật. Cú ngã rất mạnh làm Thiên Kim la lên hoảng hốt và đau đớn, máu từ trong chảy ra. Huy Hoàng trông thấy cảnh tượng này thì xót xa chạy tới nhìn Lan Vy hét lên hoàn toàn quên mất nỗi nhớ nhung kiếm tìm bao ngày trôi qua

- Em làm cái gì vậy hả?

Rồi ôm lấy Thiên Kim mang lên xe tức tốc chạy vào bệnh viện

Lan Vy thấy Thiên Kim bị như vậy cũng vô cùng lo lắng, cô không cố ý hoàn toàn không cố ý cô lắc đầu bắt taxi đi theo anh

Cô chỉ dám đứng ở ngoài, nhìn Huy Hoàng sốt sắng mà cô hối hận vô cùng. Hối hận vì đã đẩy Thiên Kim ra

Vị bác sĩ bước tới nói một câu khiến cô đứng từ xa run rẩy

- Rất tiếc, cô ấy đã bị sẩy thai rồi

Anh ôm mặt ngồi xuống đầy đau xót. Không kìm lòng mình được cô chạy lại gần anh cúi đầu

- Xin...xin lỗi...Chỉ là vô...tình..nnn..hhhhh....

- Nó chỉ một đứa bé. Nó là con của anh. Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao em tàn nhẫn đến vậy. Lan Vy,anh không ngờ em là con người như vây. Em đi khỏi đây ngay đi. Đi ngay đi. Tôi không muốn nhìn thấy em

Huy Hoàng hoàn toàn suy sụp. Anh lớn tiếng đuổi cô đi. Và lập tức đi vào trong tìm Thiên Kim. Anh muốn ở bên cô ấy. Ít nhất là vào lúc này. Trong một khắc Lan Vy khóc. Khóc nghẹn cả cổ họng. Cô bước đi với một tâm trạng tồi tệ và đắng cay

* * *

Một tuần sau

Thiên Kim nằm trên giường đôi mắt vô hồn nhìn ra xa, cả tuần nay cô chẳng muốn ăn uống gì. Bây giờ thì cô mới hiểu được nỗi đau mất con nó bi ai như thế nào? Cô mới hiểu được sự ngu ngốc của mình khi lấy con ra làm trò thí nghiệm. Tự trách mình dốt nát cô chỉ biết khóc. Nếu cô suy nghĩ sâu sắc hơn một chút thì chuyện này đã không xảy ra. Càng nghĩ thì tâm can càng bị cào xé. Đến cả một lời cô cũng không đủ sức lực để nói . Cô nhớ cảm giác mỗi buổi tối tự mình ôm bụng nói chuyện với con đến vô hạn. Đến lúc này cô đã không còn uất hận Lan Vy mà mất mát này là do chính mình gây nên chính mình ghánh chịu

Huy Hoàng cũng đã bình tĩnh hơn, anh nhớ cô, thực sự rất nhớ. Anh đã nặng lời khi oán trách cô. Tất cả chỉ là vô tình, đáng nhẽ anh phải tin cô. Nhưng không, chính anh lại buông những lời khiến cô thương tổn. Thời gian này anh ở bên chăm sóc cho Thiên Kim. Bù đắp một phần nỗi đau cho cô ấy. Nhưng chưa một phút nào anh quên được Lan Vy. Cô đã nằm sâu trong tiềm thức anh không thể xóa nhòa

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Quang Hải gọi tới. Anh bắt máy nhàn nhạt trả lời

- Nghe

- Bạn học của cậu nói với tôi Lan Vy chuẩn bị tổ chức đám cưới. Là sao cậu?

- Cậu nói gì? Đừng đùa như vậy?

- Tôi nói thật mà. Cậu không biết gì hả. Chỉ vài ngày nữa thôi. Thiệp tôi còn xem rõ ràng rồi mà

Không để Hải nói hết anh không còn bình tĩnh được nữa. Lập tức gọi cho cô. Chuông đỗ bên kia cất giọng nhỏ nhẹ

- alo

- Vy, Anh muốn gặp em, ngay bây giờ

- Được

Cô hờ hững trả lời

- Hẹn gặp anh tại cây cầu tình nhân, em muốn nói rõ một số việc

Ngoài trời đang mưa rất to kéo theo vài tia chớp. Huy Hoàng thật nhanh thay đổi trang phục rồi ra ngoài

Vừa tới nơi đã thấy Lan Vy đứng ở đấy và đợi sẵn từ bao giờ. Cầm cây dù trên tay đôi vai mỏng manh bị gió lạnh thổi qua có chút run rẩy. Ánh mắt nhìn ra xa một cách đầy buồn bã. Anh chạy ngay tới gần cô, hai người đứng đối diện nhau một cách bình thản. Anh nói

- Hãy nói với anh chuyện đó không phải là sự thật

- Hoàn toàn là thật

Chỉ một câu nói ngắn gọn của cô mà khiến tai anh như ù đi. Hoảng hốt anh tiếp tục nói

- Tại sao?

- Đừng hỏi em tại sao..

- Tại sao? Tại sao? TẠI SAO vậy hả Vy?

Anh ném cây dù trên tay xuống nắm mấy hai vai của cô lay mạnh. mắt anh đau xót nhìn cô hét to

- Hoàng à? Lúc em cần anh ..thì anh ở đâu. Lúc em chịu uất ức thì anh ở đâu? Nếu nói yêu ... mà không bảo vệ được em..thì xin anh hãy...đi đi....

Cô nhìn anh trách móc , giọng cô lạc đi

- Lan Vy, chờ anh thêm một chút nữa thôi..

Cô lắc lắc đầu chua xót nhìn anh trả lời

- Yêu anh em đã sức cùng lực kiệt. Thứ cần em cần là một danh xưng đúng nghĩa, là một người có thể cho dựa vào, cho em thãnh thơi sau những ngày khốn khó. Còn anh thì sao? Anh không cho em được những điều đó. Em còn gia đình, em cần tương lai.Vậy nên mình chia tay đi

- Vy à, anh không làm được..không thể

Anh như gào lên. Nỗi đau này ai thấu. Mưa tuôn xối xả càng làm cho tim này xót xa thêm

- Nhưng trong em đã quyết. Coi như em cầu xin anh, hãy buông tha cho em. Buông tha cho em đi được không?

- Nhưng anh còn yêu em. Lan Vy, tại sao anh có thể từ bỏ tất cả để có được em...mà em lại không thể từ bỏ tất cả để ở bên anh?Em đã quên những gì mình đã nói sao em. Đừng bỏ anh...đừng...Anh sợ mất em

- Anh sẽ là tất cả nếu em muốn nhớ..và sẽ chẳng là gì cả nếu em muốn quên đi. Em quên rồi. Quên sạch rồi. Giải thoát cho em đi

Huy Hoàng tuyệt vọng nhìn cô thật sâu. Anh hiểu rằng lúc này ngoại trừ cho cô một cái ôm đầy ấm áp, đều không thể làm gì nữa

Anh ôm cô rất chặt, chiếc dù trên tay cô nhẹ theo cái ôm đó rơi xuống mặt đường ướt át. Tay anh nhẹ luồn vào tóc cô, đôi môi anh nhẹ đặt lên môi cô. Anh hôn cô một nụ hôn trong nước mắt. Anh khóc...cô khóc...Hòa chung với mưa là những dòng lệ nóng hổi. đứng dưới cái lạnh đang dần thấm dẫm vào cơ thể anh bỗng thấy nhớ cô da diết, nhớ vòng tay cô..nhớ nụ cười của cô. Họ cứ như thế ôm nhau rất lâu mà chẳng ai nói với ai một lời nào. Trong khoảnh khắc đó anh bất ngờ hôn lên trán cô rất khẽ, cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô ....Sau đó lặng lẽ quay mặt đi về hướng khác

Lan Vy nhìn bóng lưng của anh xa dần...xa dần. Cô vẫn đứng trong cơn mưa đó chẳng thể rời khỏi, khó quên nhất chính là sự dịu dàng của anh ...

Cô nhất mực bướng bỉnh cho đến khi mưa đã tạnh... nước mắt đã khô khốc... môi cô mấp máy đầy xót xa

" Chia tay không phải vì hết yêu mà chỉ là không được ở bên nhau nữa"

Huy Hoàng - Tạm biệt anh !

* * *

6 năm sau !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top