Chương 3

NỤ HÔN TẠM BIỆT

Chap 3 : CHUYỆN CỦA CHÚNG TA DÙ CÓ TỐT ĐẸP TỚI ĐÂU CŨNG ĐỪNG NÊN BẮT ĐẦU VÌ SẼ CÓ NGÀY PHẢI KẾT THÚC

Một bàn tay giật mạnh lấy điện thoại trong tay cô, không thương tiếc lôi cô đi rất nhanh. Huy Hoàng không nói gì cứ thế đi thẳng, Lan Vy bất ngờ theo phản xạ chạy theo anh. Do quá say chân đi không vững nên cô vấp té. Vừa đau vừa bực cô la lên

- Anh bị thần kinh hả??? Sao anh cứ ám tôi hoài vậy?

Nhìn cô mặt nhăn nhó ngồi trên mặt đất hai tay chống xuống dưới điệu bộ ủ rũ mệt mỏi.

Anh lẩm nhẩm một câu khó chịu

- Chết tiệt

Rồi sau đó cúi xuống bế cô nhanh chóng đi ra xe. Lan Vy vùng vẫy trong vòng tay anh bướng bỉnh

- Tôi không thích đi theo anh, trả điện thoại đây và bỏ tôi xuống mau lên

- Cô ồn ào quá

- Kệ tôi. Không muốn nghe thì bỏ ra

Mở cửa xe nhẹ đặt cô vào trong, anh đi vòng sang bên kia và vào chỗ của mình. Cô vẫn tiếp tục lên giọng

- Anh không nghe tôi nói sao? đồ điếc

Khuôn mặt giận dữ, Huy Hoàng cho xe chạy với tốc độ cao. Chỉ trong phút chốc đã tới được địa điểm cần tới. Đó là một cây cầu rộng lớn, yên tĩnh. Bên dưới là sông thơ mộng, nhìn về đối diện lại thấy những hàng cây. Lạnh lùng nhìn cô anh nói

- Xuống đi

Do đã uống quá nhiều nên ý thức có vẻ mơ hồ hơn.Cô nhõng nhẽo đáp lại

- Xuống đâu? Xuống đây ư?

Cô thò đầu ra bất chợt rùng mình

- Nè anh. Anh muốn giết tôi sao? Anh ghét tôi tới mức độ định đẩy tôi xuống sông à

Anh nhìn cô gái trước mặt ngán ngẩm lắc đầu. Đưa tay kéo cô xuống, lên tiếng

- Cô tỉnh lại giùm tôi đi

Không khí mát mẻ khiến Lan Vy dễ chịu hơn một chút. Một trận gió lớn thổi qua khiến cô nhăn mặt

- Tôi ..tôi..buồn nôn...

Chưa kịp thốt ra hết câu thì cô đã up mặt lên vai anh và nôn thốc nôn tháo. Nôn ướt hết lưng áo anh

- Trời ơi

Anh khẽ cau có rồi lấy tay ôm nhẹ cô vỗ vỗ vào lưng cô.

Mọi thứ trong bụng đều bị cô cho ra hết, cảm giác mình đã thoải mái hơn một chút. Đầu óc cô cũng đã ổn định hơn. Cô xấu hổ cười xòa

- Cám ..cám ơn anh

- Cô uống rượu nhiều như vậy để làm gì?

- Để lấy tiền

- Cô thích tiền đến mức như vậy sao? Đến mức muốn bán rẻ chính mình

- Sao anh biết tôi muốn bán rẻ chính mình???

Huy Hoàng đưa tay giơ tấm card có số điện thoại của Long ra trước mắt cô cất giọng

- Không phải sao? Không phải cô muốn gọi điện cho bạn tôi và đáp ứng mọi yêu cầu của nó sao?

- Anh ... chuyện của tôi không cần anh quan tâm

- Rốt cuộc cô cũng chẳng khác gì những cô gái mang tham lam vinh hoa phú quý ngoài kia. Sẵn sàng đánh đổi để sống một cuộc đời tầm gửi. Thì ra cô cũng rẻ mạt đến như vậy

Lan Vy nghe những lời nói đó mà cay đắng trong lòng. Cô nhìn anh cười nhạt rồi gật đầu

- Đúng. Tôi chính là con người như vậy. Tôi như vậy thì đã sao? Ãnh hưỡng gì tới anh chứ? Chúng ta cũng chẳng là gì của nhau

- Ai cũng được.Long thì ko được

- Tại sao không? Đến với ai cũng vậy thôi. Mục đích duy nhất của tôi chỉ là tiền

Huy Hoàng siết vai cô làm cô thấy đau gằn giọng

- Tôi muốn cô hiểu rằng. Có những việc bước vào thì dễ nhưng bước ra thì không hề dễ dàng như vậy

Lan Vy hất tay anh ra dứt khoát nói

- Chở tôi về chỗ làm, muộn rồi tôi muốn lấy đồ ra về. Chuyện của tôi không liên quan anh

Gật gật đầu một cách bất cần xen lẫn bực mình anh lạnh nhạt nói

- Được. Vậy tùy cô

* * *

Xe dừng lại ở Rose cô bước xuống, anh ngay lập tức lái xe vụt đi. Mệt mỏi đi vào trong lấy túi xách rồi lững thững ra về. Quán bar cách phòng trọ một cây số nên cô thường đi bô, ngoại trừ một vài lần đi ké xe của Tuyết Trinh
Lê từng bước chân thẫn thờ trên đường khuya. Một vài tia chớp và tiếng sấm làm cô cảm thấy lạnh. Ngước mặt lên trời cô nhủ thầm

" Ông trời ơi đừng mưa ông nhé..con quên mang áo mưa theo rồi"

Vừa mới dứt lời thôi, một cơn mưa xối xả chợt ập đến. Lan Vy lấy hai tay ôm vai mình. Cô định trú mưa nhưng rồi lại thôi. Đi trong mưa cũng tốt, mưa sẽ gột sạch hết mọi bụi bẩn trong tâm hồn cô. Mưa sẽ che đậy nỗi buồn trong mắt cô. Và mưa sẽ xoa dịu mọi đau khổ trong tim cô.

Không hiểu sao thấy mưa cô lại yếu đuối, cô khóc một giọt lệ nỏng hổi lăn dài xuống gò má. Cô nhớ mẹ, nhớ em gái. Ước gì mẹ còn sống...Có lẽ cô sẽ không bất hạnh đến mức này

Đang mông lung suy nghĩ không để ý đến mọi thứ xung quanh, một chiếc xe sang trọng ngang qua vô tình làm bắn nước tung tóe lên người và tóc cô. Bùn đen lấm bẩn toàn bộ cơ thể cô từ trên xuống dưới là một mùi hôi thối
Lan Vy đứng khựng lại, nhìn xuống. Hốc mắt cô lại càng đỏ lên. Lúc này trông cô thật thảm hại.

Một người con gái xinh đẹp dịu dàng tay cầm chiếc dù trong suốt vội vàng đi về phía cô.

Thiên Kim cất giọng nhỏ nhẹ

- Xin lỗi cô, cô có sao không?

Ngước mặt lên nhìn và khẽ nói

- Không..tôi không sao. Về đến nhà tắm rửa sẽ ổn thôi

Thiên Kim nhét vào tay cô 500 ngàn tiếp tục nói

- Thật xin lỗi. Cô vui lòng nhận số tiền này và đi mua một bộ quần áo sạch sẽ khác giúp tôi nhé. Cám ơn cô

Rồi liền rời đi không để cô có cơ hội từ chối. Lan Vy nhìn chằm chằm số tiền trong tay mình thầm nghĩ

- Tiền. Mày thật là quan trọng. Đúng! Rất quan trọng

Xong cẩn thận nhét vào túi quần thật sâu và đi tiếp quãng đường còn lại. Mưa đêm nay nghe thật buồn....

* * *

Sáng ngày mai

Dù là hôm qua thức khá khuya nhưng Lan Vy đã dậy từ rất sớm. Cô cứ ngồi ngẩn ngơ trên giường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó. Tuyết Trinh bưng đến một tô cháo thịt bằm nóng hổi có thêm vài cọng hành lá rồi nói

- Ăn đi mày, ăn đi cho khỏe mới có sức đi làm

- Hôm nay mày siêng thế lần đầu t thấy mày dậy sớm đấy

- haha Tao thấy mày bị dầm mưa lại uống rượu tao sợ mày bệnh mất. Tao đã dặn mày bao nhiêu lần rồi nhưng mày không bao giờ nghe

- Tao...tao có nghe mà

Cô thốt ra một câu vô cùng hồn nhiên làm Tuyết Trinh bật cười

- Con hâm này..mày cũng ngang lắm đấy

- Ngang như cua..hả hả ....

Hai người vừa ăn vừa ôm bụng nhìn nhau cười ngặt nghẽo. Như vừa phát minh ra chuyện gì. Lan Vy đặt nhẹ chiếc muỗng xuống bàn trố mắt nhìn mặt bạn mình và hỏi

- Ê Trinh Trinh, bán ...bán máu được nhiều tiền không mày???

- Tao không biết, tao đã bán bao giờ đâu. Mà mày hỏi chuyện đó để làm gì?

- Ờ thì tao thấy tò mò thì hỏi thôi. Ngày xưa tao xem bộ phim kia có cảnh đi bán máu

- Tao nghĩ cao nhất cũng được một triệu. Mà phải tùy vào mình bán nhiều hay ít. Sức khỏe của mình như thế nào?

- Ừ rồi, thôi vậy ăn tiếp đi mày

Nói xong, cô ăn thật nhanh và vội vã thay quần áo đi ra ngoài. Để giải đáp cái thắc mắc còn bỏ ngỏ đi đôi với nó là hi vọng sẽ kiếm thêm được một số tiền. Lan Vy rất quyết tâm đi thực hiện cái ý nghĩ đó của mình. Góp gió thành bão dù sao cô cũng không còn nhiều thời gian nữa. Mai chính là thời hạn cô phải gửi tiền về cho ba rồi. Cô chột dạ sao bây giờ chưa thấy ông gọi điện hối thúc cô

Tới bệnh viện, cô đi vào trong và trình bày nguyện vọng của mình. Vị bác sĩ nhìn cô e dè và có phần thương xót

- Thân thể thế này lại là con gái sao lại phải đi bán máu?

- Dạ..dạ cháu cần tiền ạ

- Bán máu không được nhiều tiền đâu. Cháu có cần suy nghĩ lại không

- Dạ cháu không

Dứt khoát trả lời. Cô tiến hành hoàn tất phiếu đăng ký bán máu. Sau đó được bác sĩ khám và tư vấn sức khỏe thêm vào đó là làm một số xét nghiệm cần thiết.

Mọi việc xong xuôi, cô nhận tiền một số tiền nhỏ nhoi. Thở dài nặng nề quay lưng đi ra phía cổng, cơn chóng mặt và buồn nôn bỗng nhiên xuất hiện khiến cô lạnh cả sống lưng. Đáng nhẽ nên nằm nghỉ một chút thì cô lại về ngay tức thì. Mua một chai nước suối uống vào, cô ráng hết sức di chuyển ra bến xe buýt. Cô còn vài việc muốn làm. Điều đầu tiên là về nhà mượn xe của Tuyết Trinh đi tìm một công việc bán thời gian nào đó rồi nghĩ cách tiếp.

Xe buýt hôm nay hơi đông đúc cuối cùng lại chẳng còn một chỗ ngồi nào. Cô đành chấp nhận đứng vào một góc, lúc này cô đã thấy vô cùng mệt, mồ hôi lạnh toát ra trên đầu cô, ngột ngạt khó thở. Cô cố gắng chịu đựng cho đến khi tới con hẻm đi vào phòng trọ. Xuống xe đi được một đoạn rất ngắn, trời đất chao đảo ý thức mất dần. Lan Vy ngất xỉu ngay tại chỗ. Lúc này có một vài bác cao tuổi ở gần đấy nhận ra, vội chạy lại đỡ cô và kêu to

- Tỉnh..tỉnh lại đi cháu. Có khi nào tụt huyết áp.

Xoa dầu vào tay chân cho nó, tay chân lạnh ngắc à. Bà mau pha thêm ly nước gừng đường.

- Được ..được ...

Tuyết Trinh nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy ra, nhận thấy bạn mình. Cô tái xanh mặt hốt hoảng lay lay

- Vy..Vy ơi. Tỉnh dậy đi mày..Vy ...tỉnh lại đi mày

Vì lần đầu gặp phải chuyện này mà Tuyết Trinh rối qua tay chân run lên, cô khóc.

Được sự giúp đỡ của mọi người Lan Vy được bế vào phòng từ từ tỉnh lại mơ mơ màng mang thều thào

- Không..không sao....

Sau đó lại tiếp tục thiếp đi. Vì gần nhà có cô làm bác sĩ tốt bụng nên Lan Vy đã được cô thăm khám kịp thời. Chỉ là lao lực quá mức dẫn đến suy nhược cơ thể. Cần nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều vào. Sau đó đưa một ít thuốc bổ kêu Tuyết Trinh sau khi Lan Vy tỉnh lại thì cho cô uống. Mọi việc đã ổn, Tuyết Trinh thở phào nhẹ nhõm cám ơn tất cả mọi người

* * *

Lan Vy không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi cô tỉnh giấc cũng đã hơn 7h tối. Vì được ngủ một giấc sâu nên cô thấy mình cũng đã khỏe khoắn hơn một chút, chỉ có điều tay chân vẫn rũ rượi. Tuyết Trinh nhìn cô mừng rỡ lại gần

- Mày làm tao lo muốn chết à.

- Tao..tao bị sao vậy mày. Tao vẫn nhớ mang máng là tao xĩu lúc nào không hay

- Thì làm việc quá sức chứ sao. Tao tức mày ghê.Làm gì thì làm cũng phải lo cho sức khỏe giùm cái đi

- Tao không sao rồi

Nói xong cô với tay lấy túi xách lục tìm điện thoại. Tuyết Trinh thấy vậy lên tiếng

- Chiều giờ mày có mấy cuộc gọi ấy mà tao không nghe

- ừ

Cô mở ra không ngoài dự đoán chính là ba cô. Đứng dậy và đi ra chỗ khác. Cô gọi lại cho ông. Giọng nói ồm ồm pha lẫn bực bội vang lên bên tai

- Mày làm gì mà tao gọi cho mày mấy cuộc đều không được. Bây giờ mày tính sao.Nói để tao còn biết

- Ba à, ba nói với họ cho thêm vài ngày nữa được không? Chứ thế này gấp quá con xoay không kịp

- Tao mà nói được tao đã nói lâu rồi không chờ mày dạy tao

- Chứ 100 triệu chứ đâu phải vài ba triệu mà kiếm nhanh cho được

Cô ứa nước mắt nói lớn

- Tao không biết. Mày nói được thì mày làm được. Còn không cứ làm như kế hoạch. Cho con My sang Trung Quốc. Lấy chồng chứ đâu phải đi lao động nặng nhọc đâu mà. Tụi bay ngu lắm

Cô cười nhạt, đau lòng nói

- Ba à.Ba không xứng làm cha chúng tôi. Ông là con người vô trách nhiệm. Sẵn sàng bán con mình cho cầm thú để lấy tiền che đỡ bản thân. Rồi ông cũng sẽ phải hối hận... chắc chắn ông sẽ phải hối hận

Lấy tay lau đi giọt nước mắt đang chảy dài. Cô không thể tin một ngày ba cô có thể nói ra được những lời tàn nhẫn như vậy

- Mày im miệng. Hối với hận. Tao hối hận vì sinh ra một lũ ngu như tụi mày.

Ánh mắt phẫn nộ, cô mạnh mẽ đáp lại

- Ngày mai. Chắc chắn ngày mai tôi sẽ gửi tiền về cho ông. Nhưng ông phải hứa không đánh đòn em gái tôi. Cho nó ăn uống đầy đủ đi học đàng hoàng

- Được rồi. Mày không cần phải nói nhiều. Gửi đủ tiền em mày mày không phải lo

Ba cô cúp máy, cô vẫn đứng ở đó thêm vài phút cho đến lúc bình tĩnh lại thì mới quay vào trong.

Tuyết Trinh để ý thấy sắc mặt cô không tốt, không nhịn được chạy đến nhìn kỹ hơn và nói

- Vy à, mày nói thật cho tao biết đi. Mày đang gặp phải chuyện gì đúng không?

Cố gắng nở một nụ cười gượng gạo cô trấn an bạn mình

- Mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Tao thì có chuyện gì. Chỉ là tao nhớ bé My ở nhà thôi

- Ừ vậy tao yên tâm. Mày nhớ dù có bất kỳ chuyện gì cũng không được giấu tao nha

- Tao nhớ mà. Cám ơn mày

- Bây giờ vào ăn cháo rồi uống thuốc. Tao mua gà về hầm hạt sen cho mày. Phải ăn nhiều vào

- Trời, đã không có tiền mày còn lãng phí

- Con khùng nay, muốn tao đánh cho 1 cái không? Tiết kiệm quá đổ bệnh lúc đó chạy không kịp đâu con à. Bao nhiêu tiền mà đủ

- Được rồi tao ăn. Tao cũng đói quá đây nè

Tự dặn mình phải kiên cường lên, có thực mới vực được đạo. Lan Vy vui vẻ ăn liền hai chén một cách ngon lành. Sau đó uống thuốc bổ nhanh chóng và đứng dây trêu đùa

- Tao no rồi. Cháo mày nấu ngon quá, tao khỏe lại như trâu rồi

- Mày.. cứ quở. Tao giận bây giờ. Nghỉ đi tao rửa chén đã

- Mấy giờ rồi mày?

- Hơn 8h tối rồi

- Vậy tao phải đi làm thêm đây

- Mày lại vậy nữa rồi. Bác sĩ dặn không được làm việc nặng ít nhất là vài ba ngày

- Cơ địa tao khỏe lắm. Tao biết tự lượng sức mình mà

- Mày cứ ngoan cố cứ chủ quan đi. Tao chán mày thật sự rồi đó

Tuyết Trinh cáu gắt nhìn Lan Vy. Cô vẫn xem như không có chuyện gì cười tươi đáp lại

- Làm ở quán bar nhẹ nhàng lắm mày. Ngồi nói chuyện với khách là chính. Có làm gi đâu nặng nhọc. Thôi tao đi đây

- Này......

Lan Vy cố tình như không nghe thấy tiếng Tuyết Trinh kêu lên. Cúi gằm mặt đi một mạch ra đường lớn

* * *

Rose giờ này đã nhộn nhịp và náo nhiệt rất nhiều rồi. Thật may mắn là hôm nay cô không còn phải phục vụ ở bàn vip số 2 thay vào đó là bàn vip số 5 phía đối diện. Lan Vy nghiêm túc với công việc của mình. Mang một chai Chivas 25 đến nơi bàn nhung sang trọng được đặt ngay điểm riêng tư nhất của quán. Đây là bàn duy nhất có rèm nhẹ hai bên dùng để dành cho những khách đặc biệt giàu có. Thật ngạc nhiên vì trước mắt mình là một người con trai cỡ 22 tuổi với phong cách vô cùng ăn chơi. Áo sơ mi đen làm nổi bật sự nam tính của anh ta. Cô hít một hơi rồi nhẹ nhàng cúi xuống khui rượu mặc cho đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào mình

- Mời anh

Khuôn mặt mờ ám cùng nụ cười lả lướt làm cô thấy hơi sợ

- Em ngồi xuống uống cùng tôi nhé

- Dạ xin lỗi quý khách nhưng tôi đang bận làm việc

- Không sao. Nếu em đồng ý tôi sẽ nói với quản lý

- Nhưng tôi..tôi không biết uống. Chúc quý khách vui vẻ, tôi xin phép đi trước

Tay anh ta đút vào túi áo khoác lấy ra một xấp tiền, nhìn sơ qua trị giá cũng phải rất cao đặt lên bàn rồi nói

- Nhiêu đây đủ chưa??

- tôi....

- Nhiêu đây đủ để em đồng ý cùng tôi nâng ly chưa?

Lan Vy nhìn xấp tiền đó bỗng đứng chôn chân bất động không do dự gật đầu một cái. Đôi mắt to tròn long lanh như những ngôi sao đêm hơi e thẹn và mắc cỡ nhìn anh ta rồi đi đến bên ngồi vào chỗ của mình.

Họ chạm ly nhau rồi cùng uống tuyệt nhiên không ai nói gì. Cho tới một lúc cô cũng đã thấm mệt và có vẻ say. Người con trai đó bỗng choàng tay qua vai cô, sát lại gần cô âu yếm nói

- Chúng ta đi khỏi đây nhé

- Đi...đi đâu? Cô ngây ngô đáp lại

- Đi đến một nơi chỉ có hai người mà thôi

Tiếng nói khàn khàn cất lên với âm thanh mị hoặc

- Ủa tôi..tôi với anh vẫn chưa uống xong sao?? Vậy khi nào tôi mới được lấy tiền?

Anh ta đặt tay lên má cô ra vẻ chiều chuộng

- Rất nhanh thôi

Sau đó đỡ cô đứng dậy và đi ra khỏi Rose
Vừa bước ra cửa được mấy bước. Một bàn tay mạnh mẽ kéo Lan Vy lại ôm vào lòng. Huy Hoàng nhìn anh ta cất giọng

- Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi sẽ đưa cô ấy về

Người con trai đó nhìn anh suy nghĩ lại một chút, trên gương mặt biểu lộ vẻ nuối tiếc trả lời

- Vậy. Okay thôi

Họ đều là con cái của những gia đình có máu mặt trong giới kinh doanh. Họ hiểu được điều gì nên làm điều gì không nên làm. Ai nên đụng vào ai không nên đụng vào. Huy Hoàng lạnh nhạt nhìn anh ta rời khỏi rồi lập tức buông cô ra khỏi mình

Lan Vy say tới mức thần trí không còn biết gì. Với phản ứng bất ngờ của anh cô kêu lên

- Lạnh

- Kệ cô

- Tiền..tiền đâu. Anh lấy tiền giúp tôi chưa?

- Tiền gì?

- Tiền tôi uống rượu mới có đấy

Cô hất mặt đưa ngón tay chỉ thẳng vào anh

- Cái tên xui xẻo này... Chắc chắn lại là cái tên xui xẻo trẻ lên ba kia rồi

- Cô

Tức giận chiếm lấy lồng ngực anh tức tối kéo mạnh cô lên xe

- Đau tôi. Anh đưa tôi đi đâu

- Đưa em tới một nơi để chứng minh cho em thấy trẻ lên ba có thể làm những gì?

Lan Vy cười khẩy giọng lè nhè

- Nói gì không hiểu? Bây giờ anh mau chở tôi đi tìm anh ta lấy lại tiền.

- Không bao giờ

Trong thời điểm này cô vẫn còn canh cánh tới cuộc điện thoại của ba cô. Giọng yếu ớt

- Tôi không thể không có số tiền đó

Huy Hoàng như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục lái. Lúc này miệng cô thốt lên

- Hay đêm nay anh ngủ với tôi nhé?

- Ngủ với cô???

- Đúng vậy

- Cô thích tôi sao? Cô tự nguyện sao?

- Tôi thích tiền của anh

Một câu nói ngắn gọn được cô nói ra làm anh cau mày. Lan Vy cười thành tiếng giống như trẻ con lại tiếp tục thỏ thẻ

- Tôi thích tiền của anh đấy bạn trai à?

Huy Hoàng thật không thể nhịn cười với những cử chỉ của cô. Anh quay sang nhấn mạnh

- Bạn trai???

- Lúc nãy không phải anh kêu tôi là bạn gái sao?

- Vẫn còn tỉnh?

- Tôi không say. Đời tôi chưa từng biết say là gì

Cô nói xong lại cười một tràng cười rộn rã

- Bạn trai à sắp tới nơi chưa. Nhanh lên. Thật là buồn đi vệ sinh muốn chết

Anh lắc đầu ngay tức khắc chạy vào một khách sạn lớn gần đấy

Sau khi xuống xe Lan Vy vẫn rất náo nhiệt, nhõng nhẽo

- Bạn trai, bế em lên nha

- Cô uống nhầm thuốc hả? đòi bế là sao?

- Anh bế em lên đi. Anh không bế sao em lên phòng được. Chân đi không vững rồi nè

Cô đưa hai tay ra nghiêng nghiêng người nhìn anh. Huy Hoàng bất đắc dĩ bế cô lên phòng. Khi hai cơ thể chạm vào nhau gây nên một sự rung động mãnh liệt. Anh nhận ra mình chưa có cảm giác giống như vậy bao giờ.

Lan Vy nhỏ bé nép trong vòng tay anh. Nhẹ đặt cô xuống giường, không kìm lòng được, anh hôn cô. Vẫn là một nụ hôn ngọt ngào kéo dài. Trong cơn say nhưng cô vẫn thấy tim mình đập rộn rã, Lồng ngực mình nóng lên rất nhanh. Đáp lại nụ hôn đó của anh một cách thạt nồng nàn. Cô vòng tay qua người anh. Huy Hoàng càng hôn sâu hơn, đê mê và cuồng nhiệt hơn. Trong tích tắc mọi thứ xung quanh trở nên thật mờ nhạt, nhiệt đô trong căn phòng như đang bị thiêu đốt đến điên dại. Anh lấy tay mình gỡ bỏ lớp áo lót bên trong của cô.Tay anh mân mê bầu ngực sữa nõn nà đấy. Người cô lúc này bị những kích thích của anh làm bật lên những tiếng rên rỉ. Cả cơ thể dần trở nên uốn éo. Huy Hoàng vẫn chưa dừng lại ở đó..Anh bắt đầu hôn vào tai..vào cổ cô, tay anh sờ vào da thịt mềm mại của cô lưu luyến. Tiếng thở dốc của cả hai làm anh càng trào dâng khoái cảm mãnh liệt. Chỉ vài phút sau tất cả quần áo trên người cô đều được trút bỏ làm lộ ra những đường cong xinh đẹp. Lan Vy bỗng ngại ngùng nhìn anh, cô khép nép như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, giống như là một linh tinh đầy mê hoặc khiến cho anh mất đi tất cả sức chống cự và lực ý chí. Một lần nữa da thịt trần trụi của cô lại dán lên cơ ngực nóng bỏng của anh. Cuối cùng anh dùng hết yêu thương nhẹ đặt cô dưới thân và tiến vào một cách đầy êm ả. Lan Vy nhăn mặt kêu lên một tiếng

- aaaaaaaaaaaaa

Tay anh vuốt tóc cô khẽ thì thầm

- Rất nhanh sẽ hết đau thôi

Rồi gia tăng sức lực cho đến lúc cả hai thân thể hòa quyện vào nhau không rời... Bên chiếc đèn ngủ yếu ớt.. Anh ôm cô và ngủ say

* * *

Sáng ngày mai

Khi mọi người đã thức dậy và làm những công việc quen thuộc của mình. Ánh bình minh sáng rọi cả một cung đường. Những bông hoa khoe sắc dưới ban mai..hoa nở..gió khẽ lay bên những tán cây xanh màu lá .

Lan Vy giật mình bừng tỉnh và đầy kinh ngạc khi thấy mình đang nằm gọn trong lồng ngực anh. Nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua cô thật là tự trách mình lại một lần nữa mất hết thể diện ở trước mặt anh. Huy Hoàng vẫn đang trong giấc mộng đẹp, mắt anh nhắm nghiền nhưng vẫn không che giấu được sự khôi ngô tuấn tú của mình. Lan Vy bỗng đắm chìm trước vẻ đẹp đó. Trong khoảnh khắc này cô chợt thấy thích hơi ấm này... thích vòng tay này của anh.

Đang mơ màng trong thế giới của riêng mình, Huy Hoàng cũng đã thức giấc anh nheo mắt nhìn cô rồi lạnh nhạt buông một câu rất bình thường

- Dậy rồi sao?

- ừ vừa dậy thôi

Anh mặc lại quần áo một cách chỉnh tề, đáy mắt hiện rõ một nỗi bâng khuâng khó tả. Liếc nhìn cô một cái anh nói

- Cô cần bao nhiêu?

Lời nói đó xoáy sâu vào tâm hồn cô. Không hiểu tại sao cô lại thấy mình đau lòng. Không hiểu vì lý do gì mà cô lại thấy mình tổn thương. cô cười nụ cười chua xót đáp lại

- 100 triệu

- Cầm lấy

Anh rất nhanh lấy sẵn một phong bì và đặt lên giường

- Đây là 200 triệu cô cầm lấy hết đi. Chúng ta coi như không ai nợ ai

Lan Vy bướng bỉnh nhìn anh tiếp tục nói

- Không cần. Tôi chỉ cần 100 triệu

- Cô cứ cầm lấy đi vì biết đâu sau nay cô sẽ cần đến nó. Nếu có một ngày như vậy thì nên nhớ rằng cô cũng chẳng còn gì để mà bán nữa đâu.

- Anh..... Nếu có một ngày như vậy nữa tôi cũng không cần đến số tiền đó của anh

Lan vy uất nghẹn nhìn Huy Hoàng trả lời. Cầm 100 triệu còn lại ném thẳng vào người anh

- Vậy tùy cô !

Anh lạnh nhạt nói rồi quay lưng hờ hững

- À cô nhớ mua thuốc tránh thai uống ngay cho tôi. Tôi không muốn để lại hậu quả. Từ nay về sau tốt nhất đừng gặp lại nhau. Tôi xem như chưa từng quen cô. Cô xem như chưa từng gặp tôi.

Nói xong anh đi ra ngoài, cánh cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng nhất

Lan Vy cầm lấy số tiền..nghĩ về những lời anh vừa nói. Nước mắt kia thuận theo làn môi chảy vào trong mặn chát. Giống như giờ phút này dù cô biết rõ đây chỉ là tình một đêm. Dù cô biết rõ đây chỉ là sự trao đổi về thân xác. Dù cô biết rõ nhưng ái ân đêm qua chỉ như là một kẻ qua đường. Nhưng cô vẫn đau

Nhẹ ôm lấy hai vai mình cô òa khóc nức nở giống như là đang trút bỏ những ai oán đã từ lâu. Miệng cô gào thét

" Cuộc đời này sẽ cho không cho tôi được hạnh phúc phải không? Cuộc đời này mày sẽ không có được hạnh phúc . Vy à...Cuộc đời này đối mày sao chỉ toàn là khốn nạn "

Huy Hoàng đứng ở phía ngoài cửa, tâm tư như bị đè nén khi nghe câu nói đó. Nhưng anh vẫn quyết đinh đi..Vì anh biết chuyên giữa cô và anh chỉ như là đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Khi hoa nở bạn có bao nhiêu mê luyến. Lúc hoa tàn bạn liền có bấy nhiêu khổ sở. Dù có tốt đẹp tới đâu cũng chỉ như là đóa hoa quỳnh. Đừng nên bắt đầu vì sẽ có một ngày kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top