Chương 2

NỤ HÔN TẠM BIỆT

Chap 2 : LỜI ĐỀ NGHỊ CỦA LONG

Đưa tay sờ lên má phải của mình. Anh cười một nụ cười bí hiểm miệng lẩm nhẩm

- Phải làm cho cô ấy biết sợ là như thế nào mới được?

Sau đó lái xe tới quán cafe quen thuộc nơi các chiến hữu đang chờ

Không khí hôm nay có phần thay đổi khi anh vừa bước vào. Không còn là sự sôi động như trước đây thay vào đó là khuôn mặt như trêu chọc của hai thằng bạn thân

- Chuyện gì vậy???

Huy Hoàng lạnh nhạt lên tiếng

- haha Tối nay đi gặp mỹ nhân xinh đẹp kia nữa không cậu bé 3 tuổi

Quang Hải nhìn anh nói lớn cộng thêm vào đó là tiếng cười giòn dã của Long

- Cậu??? Muốn chết ư?

Anh bực bội trừng mắt nhìn họ đang ôm bụng cười không dừng lại được. Cơn phẫn nộ trong anh chợt bùng nổ. Đưa tay ra đập mạnh vào bàn, ly trà đá bị văng hết một nửa nước tràn ra ngoài

- Các cậu có nghe tôi nói không?? Dám đem tôi ra làm trò đùa hả? Có tin tôi đánh gãy chân từng đứa một không

- Làm gì nóng tính thế? Bọn tớ chỉ đang nhắc lại lời thoại của cô gái trong bar ngày hôm ấy thôi mà. Mà công nhận cô ấy thật sự rất cá tính à. Tôi rất thích

Long vừa nói vừa nheo mắt mơ màng tỏ vẽ đang suy nghĩ về một nơi xa

- Cá tính cái con khỉ. Trước giờ chưa cô gái nào dám đụng vào mặt tôi chứ đừng nói là dám đánh tôi. Cái này phải gọi là có mắt mà không thấy thái sơn.Nhất định phải dạy dỗ lại

- Cậu có ý gì

Quang Hải nhìn anh tò mò cất giọng

- Tôi chưa bỏ qua cho con bé đó đâu. Hãy chờ đấy

- Trời trời, cậu không thương hoa tiếc ngọc thì để tôi. Tôi muốn thử một lần cùng em nếm mùi mật ngọt

- Cái thói trăng hoa đúng là không bỏ được

Anh thở dài nói

- Câu không thích bé đó thật sao hả?

Quang Hải thắc mắc nhìn Huy Hoàng

- Không.

- Một chút hứng thú cũng không???

- ê hỏi cậu ta làm gì. Giờ anh đã là chồng người ta. Chăn ấm nệm êm. Động phòng hoa trúc với tiểu thư khuê các Trần Thiên Kim rồi. Còn muốn gì nữa. Còn tôi, tôi đang muốn đổi khẩu vị. Hai cậu nghĩ cách giúp tôi tán tỉnh cô bé đó đi

- Đúng. Tôi quên mất Hoàng bây giờ là hoa đã có chủ là chậu đã có cây rồi.haha ( Hải nói ). Cho nên không thể tự do như anh em chúng ta được nữa

- Vậy nên Người đẹp quán bar hãy để cho tôi.Hải à, tối nay cậu liên hệ cửa hàng hoa tươi chỗ chị gái cậu đặt cho tôi một bó hồng ecuador thật đẹp. Đêm nay tôi nhất định phải chiếm trọn trái tim nàng

- Okay thôi. Cậu thấy sao Hoàng???

Không mấy vui vẻ với những gì mình vừa nghe được.

Anh nhăn nhó đứng dậy ra về, trước khi đi không quên kèm theo một câu

- Các cậu thật rắc rối. Tôi có việc phải đi, tối nay vẫn chỗ cũ giờ cũ. Nhưng tôi nói trước chuyện liên quan tới con bé kia các cậu đừng lôi tôi vào

Nói xong anh bước một mạch ra ngoài. Quang Hải và Long ngớ ngẩn phát ra một câu

- Ơ cái thằng này. Ai làm gì nó đâu mà cáu gắt

Rồi lại tiếp tục bàn bạc về chiến dịch cưa đổ bóng hồng vào tối nay

* * *

Trước cổng biệt thư cao cấp mang phong cách hoàng gia. Thiên Kim bận một chiếc đầm cổ điển màu xanh ngọc bích, đội lên đầu một chiếc mũ rộng vành cùng màu và mang một đôi giày cao gót màu trắng đang đứng đợi sự xuất hiện của Huy Hoàng. Họ sẽ cùng nhau về căn biệt thự ven sông của ba mẹ cô để dùng bữa trưa. Hơi sốt ruột vì giờ này cũng đã muộn, sau khi gọi điện cho anh không được cô quyết định gửi tin nhắn. Dù cho anh không hồi đáp nhưng cô vẫn chờ.

Không bao lâu chiếc Mercedes E200 màu đen bóng loáng đã dừng lại ngay bên cạnh cô. Anh vẫn rất tinh tế bước xuống và mở cửa xe cho cô. Tuy nhiên không nói gì nhiều

- Lên xe đi

Thiên Kim dịu dàng bẽn lẽn nghe lời anh bước vào trong rồi lên tiếng

- Cám ơn anh nhé

- Vì điều gì?

- Vì đã không để em chờ đợi trong vô vọng

- Chỉ là cùng đi mà thôi. Ngoài ra không có ý gì khác

- Em hiểu mà

Tới nơi, mọi người cũng đã đông đủ. Bao gồm ba mẹ cô, ba mẹ anh và một vài người bạn làm ăn thân thiết của họ

Thiên Kim khoác tay anh đi vào thoạt trông vô cùng tình tứ. Huy Hoàng cúi đầu chào hỏi và áy náy mở lời

- Con xin lỗi đã tới muộn ạ

- Không sao ..không sao..các con ngồi vào bàn đi

Ba cô vui vẻ niềm nở, mẹ cô cũng rất nhiệt tình gắp cho anh rất nhiều thức ăn ngon và nói

- Con rể à, con ăn nhiều một chút để có sức khỏe chăm lo cho gia đình và chăm sóc cho con gái bé bỏng của mẹ nhé. Tất cả mẹ tin cậy vào con

Bữa ăn diễn ra vô cùng thoải mái và hạnh phúc. Ba của anh cũng cười xòa nhìn Thiên Kim và nói

- Con dâu à, nếu Huy Hoàng nha ta dám bắt nạt con. Con cứ mạnh dạn nói với ba. Ba sẽ dạy dỗ lại nó

- Dạ con cám ơn ba ạ. Anh ấy rất tốt và quan tâm tới con. Thật lòng không có điểm gì để chê được

- Vậy thì chúng ta yên tâm rồi

Ba cô, ba anh cũng cười nói và mời rượu nhau trông rất thân thiết. Huy Hoàng cũng không muốn nói gì nhiều, thỉnh thoãng cũng chỉ nói vài điều cần thiết

Kết thúc bữa ăn anh và cô cùng ra về. Trước khi đi ba anh còn nhỏ nhẹ căn dặn riêng anh

- Con, đối xử với con bé gần gũi một chút.
Ba cảm nhận được con còn tạo khoảng cách với nó. Nhớ lời ba hãy cố vun đắp cho tình cảm này được đơm hoa kết trái

Anh là con ông, anh hiểu tính của ông và cũng hiểu được sự thâm thúy trong từng lời nói đó.

Sau cùng ông quay sang Thiên Kim và ông bà thông gia điềm đạm ân cần nói một câu

- Con dâu à, ba mong nhanh tới ngày ba được lên chức ông nội và ba mẹ con được lên chức ông ngoại nhé

Một tràng cười mãn nguyện được phát ra. Cô cúi đầu nhỏ nhẹ trả lời

- Dạ con nghe lời ba

* * *

Chở Thiên Kim về đến tận nhà. Anh lại chuẩn bị di chuyển đến một địa điểm khác.Cô níu tay anh hỏi một câu

- Đêm nay anh có về không???

Anh đáp lại hờ hững một câu

- Chưa rõ

- Em sẽ chờ anh về

- Không cần

Lạnh lùng lên xe và lái đi. Cô nhìn theo ánh mắt chất chứa một sự buồn bã. Hai bàn tay bóp chặt vào nhau đau đớn đến tức giận

* *

Trên đường, chuông điện thoại vang lên thật đúng lúc. Huy Hoàng lập tức bắt máy và hỏi

- Anh điều tra được chưa?

- Rồi. Cô gái ấy gia cảnh nghèo khó.Mẹ mất sớm, bố lấy vợ khác. Còn có một cô em gái. Hiện đang làm thêm ở ba nơi, đó là quán cơm bình dân, Phát tờ rơi và phục vụ quán bar

- Okay anh. Nhắn địa chỉ chỗ ở và chỗ làm qua giúp em ngay bây giờ nhé

- Được

Chỉ vài phút sau tin nhắn đã được gửi tới. Anh quay xe vòng về hướng khác, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc cần phải làm

* * *

Ở trong phòng trọ Tuyết Trinh đang loay hoay với mái tóc của mình. Cô nhìn vào gương và tự hỏi

- Buộc hay xõa hay tạo kiểu???

- Mày nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?

Lan Vy uể oải đi xuống giường nhìn bạn mình lên tiếng

- Mày thấy tao xõa tóc hay buộc tóc lên xinh hơn

- Kiểu nào cũng được

- Con này nói chuyện huề vốn quá à. Nhanh đi ..nói cho tao biết đi

Tuyết Trinh nhăn nhó nhìn cô ra vẻ cầu cứu

- Ờ thì xõa ra đi

- Thiệt không? Vậy tao nghe lời mày hihi

Đánh một chút son môi màu hồng Tuyết Trinh vui vẻ mang túi xách và ra ngoài

- Bạn trai tao tới rồi tao đi nha. Nhìn tao đi xem tao có đẹp không haha

- Ừ đẹp..đẹp... rồi. Đi nhanh giùm cái đi con quỷ nhỏ

- Vậy mày đi sau nha

- Tao cũng thay đồ và đi làm giờ đây

- Okay mày.Tối gặp

Tuyết Trinh đi rồi, cô cũng lững thững đứng dậy thay quần áo. Ngây ngốc một lúc cô quyết định xõa tóc và nhìn vào gương rồi nói

- Anh ta nói đúng thật, mình xõa tóc sẽ đẹp hơn

Đưa ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi , cảnh tượng tối hôm ấy chợt hiện lên rõ mồn một. Cô bĩu môi gằn giọng

- Đồ xấu xa chết tiêt. Chán ghét. Đừng để tôi gặp lại anh aaaaaaaaa

Đang ngẫu hứng hét lên rất to. Lời bài hát quen thuộc bỗng vang lên

" Thì..anh cứ đi đi..hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ. Hạnh phúc ra sao yêu thương nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí ...Vậy thì anh cứ đi đi và đừng nhớ nhung chi "

Là ai gọi mình??? Theo quán tính cô chạy vọt lại cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm trên giường. Là ba? ông ấy gọi có chuyện gì. Linh tính mách bảo có chuyện không hay cô vội vàng bắt máy. Giọng ba cô lè nhè , chắc là vừa đi nhậu về.

- Alo

- Mày có nghe tao nói rõ không?

- Có chuyện gì ba nói đi ạ?

- Mày nghỉ học về đây lo cho em mày. Tao không lo nỗi nữa

- Có chuyện gì? Sao tự nhiên ba bắt con nghỉ học

- Tụi bay con gái học làm gì cho lắm. Lấy đại một thằng chồng rồi báo hiếu cha mẹ. Học làm cái gì? tốn công tốn của

- Ba nói vậy mà cũng nghe được sao? Ba cũng đâu phải chu cấp cho con một đồng nào. Nên ba đừng ép con.

- Con mất dạy.Giờ mày còn cãi lời tao hả? Nuôi mày đủ lông đủ cánh rồi mày ăn nói với ba mày như vậy hả. Giờ tao nợ người ta 100 triệu. Mày không nghỉ học thì kiếm tiền gửi về đây cho tao

- Ba mượn người ta thì ba tự trả đi

Lan Vy mệt mỏi trả lời

- Tao không trả được tao mới phải nói với mày. Mày muốn để ba mày chết đúng không?? Nội hai ngày nữa mày không gửi tiền về. Tao bán con My qua Trung Quốc.14- 15 tuổi lấy chồng được rồi

Tức giận không kiềm lại được khi nghe ba nói gả em gái mình sang Trung Quốc cô gào lên

- Ông có lương tâm không hả? Ông nghĩ gì mà ông nói vậy. Ông là cha chúng tôi đấy.

- Tao sinh ra chúng mày ra tao có quyền. Tao báo cho mày biết như vậy

- Ông ..đừng. Ông đừng làm gì bé My. Tôi sẽ kiếm tiền...Tôi sẽ nghĩ cách được chưa???

- Là mày nói đấy

- Bé My đâu. Ông cho tôi gặp em gái tôi

Đầu dây bên kia im lặng trong vài phút, sau đó một tiếng khóc nức nở làm xé lòng cô

- Chị hai....

- My..my hả em? Em sao vậy? Sao lại khóc???

- Chị Hai cho em theo chị hai lên thành phố đi. Em sợ

- Chờ..chờ chị..cuối năm..cuối năm nay chị nhất định sẽ đón em lên

Nước mắt chảy dài, cô ngăn không cho mình nấc lên...

- Ngày nào em cũng bị ba đánh hết á. Cả người em toàn là vết roi. Đau lắm hai à. Đầu em cũng đau nữa. Gì thì suốt ngày chửi bới, không cho em ăn cơm nóng chỉ được ăn cơm nguội thôi. Chị Hai ráng làm cuối năm đón My lên nha

Tâm can cô như bị ai cào xé, cảm giác khó thở ngập lồng ngực. Cô vừa khóc vừa nói trấn an em mình

- Ngoan. Hai hứa, My cố gắng lên.Không lâu nữa đâu.

Sau đó không chịu nổi nữa cô cúp máy òa khóc như một đứa trẻ. Cô khóc đến mức sưng cả hai mắt. Nhìn lên đồng hồ đã trễ giờ làm. Nhanh như chớp ba chân bốn cẳng cô chạy ra ngoài

* * *

Vừa đi tới đầu hẻm, một cánh tay nắm lấy tay cô kéo cô vào trong xe . Lan Vy chưa rõ chuyện gì, hốt hoảng kêu lên

- Thả tôi ra. Anh là ai, anh bị điên hả? Dám bắt cóc người khác giữa thanh thiên bạch nhật

Huy Hoàng cười nham hiểm quay mặt về phía sau. Hai mắt cô mở to

- Là anh???

- Đúng vậy là tôi

- Anh làm gì ở đây? Sao anh biết tôi...ở..đây?

- Tôi thích thì biết thôi

- Có chuyện gì? mau cho tôi xuống xe tôi phải đi làm

- Cho cô xuống xe? Đâu có dễ như vậy. Gặp cô để lấy lại cái tát ngày hôm đó

- Bộ anh vẫn chưa tỉnh sao? Tôi nói thả tôi ra

Anh cúi người xuống cầm vào vai cô kéo lại gần..một khoảng cách vô cùng gần đến mức có thể lắng nghe hơi thở của nhau. Tim Lan Vy bỗng nhiên đập mạnh nhìn anh trân trân. Khẽ thì thầm bên tai một thanh âm quyến rũ

- Ngoan ngoãn cho tôi. Nếu không muốn tôi làm em đau

Anh chở cô đến một ngôi nhà gỗ vùng ngoại ô. Trên đường đi Lan Vy vẫn liên tục lẩm nhẩm

- Cho tôi xuống. Tôi không muốn bị đuổi việc

- Cô chắc chắn đã bị đuổi việc

- Anh...

- Đó là cái giá phải trả khi cô đánh tôi

Một nụ cười được phát ra khiến cô khó chịu
Xuống xe, không khí nơi đây thật trong trẻo và tuyệt vời với những khóm hoa dại đủ màu sắc. Trong khoảnh khắc này cô chợt quên đi mọi áp lực của cuộc sống. Cô hòa mình vào thiên nhiên và chạy nhảy như một chú chim tự do tung cánh. Huy Hoàng thấy cảnh tượng trước mặt khóe môi khẽ cong lên. Sau đó rất nhanh cũng lập tức thu hồi lại. Lạnh lùng nói

- Hình phạt cho cô là nấu cho tôi một bữa ăn ngay tại đây.Làm nhanh rồi về

- Bếp đâu, anh chỉ đi rồi tôi nấu

- Không có bếp ga chỉ có củi

- Củi??? Anh thật quá đáng mà

Lan Vy hậm hực đi vào trong và nhanh chóng nhóm bếp. Loay hoay mãi thì một bếp lửa hồng đã hiện ra bên cạnh đó là những món ăn tuy đơn sơ giản dị nhưng vẫn không kém phần hấp dẫn

- Ngồi xuống cùng ăn

- Không thèm

- Tôi bảo ngồi xuống cùng ăn.Nhanh. Hay không muốn về mà ở bên tôi đêm nay. Biết đâu cô sẽ mất luôn công việc còn lại

Thở dài ủ rũ ngồi xuống

- Tôi ăn

Họ cứ thế ăn không ai nói với ai điều gì. Sau khi ăn xong anh cũng rất nhanh chở cô quay lại Sài Gòn.Tới gần Rose bar, Anh dừng xe nhìn cô lên tiếng

- Cô xuống ở đây đi

- ừ

Lan Vy quay sang nhìn anh rồi trả lời. Tay anh lại chạm vào tay cô, cô giật ra rất mạnh bướng bỉnh

- Sao?

Bàn tay anh ấm áp nhẹ nhàng đặt lên gò má cô. mắt anh chạm vào đáy mắt cô thật ngọt ngào...thật gần..thật gần...

Lan Vy bỗng khép mi mắt của mình lại, một giọng nói phát ra bên tai

- Má cô dính lọ ...

Xấu hổ cô mở mắt ra, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào anh. Huy Hoàng bật cười

- Cô... tưởng tôi hôn cô sao?? Rất tiếc cô không phải là mẫu phụ nữ mà tôi thấy hứng thú

Một chút khó chịu tràn qua khuôn mặt cô. Lan Vy bực bội lên tiếng

- Anh.. độc ác. Hôm nay anh khiến tôi mất việc. Tôi đi vào đường cùng.. Toi hận anh

Mở cửa xe một cách mạnh mẽ nhất, cô đi thẳng vào trong không một lần ngoái đầu lại.

Anh vẫn không biểu lộ cam xúc gì chăm chú nhìn bóng lưng của cô

* * *

Tâm trạng bỗng nhiên chợt chùng xuống. Lan Vy cũng không hiểu nỗi tại sao mình lại có những thái độ đó đối với anh. Cô oán trách anh khiến cô phải nghỉ việc, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Nhưng cũng không phải do anh khiến cô đi vào đường cùng. Anh chỉ là người dưng đi qua đời cô thế thôi. Không có gì đáng để hận, có chăng là phút bốc đồng giận dỗi vì hành động vừa rồi của anh nên cô mới thốt ra lời lẽ đó

Rose hôm nay ít nhộn nhịp hơn. Quang Hải và Long đã tới sớm, thấy Huy Hoàng bước vào Long phấn chấn kêu lên

- Người anh em, rốt cuộc cậu đã đến

- Cậu đang vui ư?

- Tất nhiên, tôi đang chuẩn bị một sự kiện rất quan trọng

- Lại nữa

- Tôi không đùa, cậu chờ đi

Lại bàn vip số 2, Lan Vy thở dài cầu mong mình đừng gặp xui xẻo như ngày hôm qua. Vẫn là phong thái nhanh nhen cô bưng chai Cognac đi tới. Vẫn là chỗ cũ vẫn là 3 người cũ. Chỉ có loại rượu là được thay đổi. Nhẹ nhàng khui rượu cho vào ly pha thêm một chút soda sủi bọt đưa tới trước mặt họ

- Xin mời

Long búng tay cho phục vụ, một bó hoa hồng 99 đóa được mang ra.Long chân thành nhìn Lan Vy và nói

- Tặng em..người con gái đặc biệt trong mắt anh! Hi vọng em sẽ thích

Nở nụ cười mệt mỏi..cô miễn cưỡng nhận lấy bó hoa trước sự ngưỡng mộ của những người có mặt tại đây và lạnh lùng nói

- Cám ơn

- Em có thể cho anh một cơ hội được bước vào trái tim của em chứ?

Long đứng rất gần và nói rất nhỏ đủ để cô
nghe được, Lan Vy chỉ im lặng

- Nếu em không thích hoa anh có thể dành tặng em những thứ khác. Miễn là em thích anh sẽ làm

Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là lo lắng, những lời ba nói, những điều kiện mà ba đã đề ra. Cô biết làm gì để có số tiền lớn như vậy vào lúc này? Một mớ hỗn độn rối bời khiến cô không thể nào tập trung được. Long vẫn kiên nhẫn nói thêm

- Đến bên anh.. dù là em muốn gì..anh sẽ đều đáp ứng em. Em đồng ý không? Em không cần phải vất vả làm những việc như thế này nữa. Anh sẽ lo cho em. Lo cho cuộc sống của em. Một ngày thức dậy bên anh là một ngày em từ lọ lem hóa thành công chúa

Lời anh tà mị và dụ hoặc từng chút len lõi vào tâm hồn cô. Cô nhìn anh suy nghĩ. Vô tình ánh mắt cô lại lướt qua Huy Hoàng và bắt gặp anh đang không mấy vui vẻ nhìn mình.. Ngập ngừng cô cất tiếng

- Tôi không cần. Chào anh !

Cánh tay Long kéo cô lại

- Khoan hãy đi. Từ trước tới nay anh không mở lời đề nghị trước với bất kỳ cô gái nào. Ngoại trừ em.Hãy suy nghĩ cho kỹ

Sau đó nhét vào tay cô một tấm card có in số điện thoại . Long đi về ghế ngồi còn Lan Vy quay mặt vào trong

Huy Hoàng chứng kiến một màn này cũng không có nhã hứng ngồi lại lâu. Anh cùng Long và Quang Hải uống thêm vài ly rồi ra về .

Đêm đã khuya Lan Vy sắc mặt nhạt nhợt ngồi lọt thỏm trong ánh đèn màu và tiếng nhạc xập xình. Chỉ còn một vài bàn và họ đang chơi một trò chơi. Tiền được trải dài với mệnh giá vô cùng lớn được đặt dưới những ly vodka. Cô tò mò xen lẫn hi vọng nhìn về phía đó. Lấy hết dũng khí cô bước đến và xin tham gia thử thách đó. Thật sự cô không biết uống rượu. Nhưng trong hoàn cảnh này cô nhất định phải thử biết đâu may mắn lại đến.

Uống ly thứ nhất trong tiếng reo hò cổ vũ của những cô gái sành điệu xung quanh, ít nhất cô nhận ra mình còn tỉnh, ly thứ 3 cô thấy đầu óc mình hơi choáng váng.. ly thứ năm cô nghĩ thật sự mình đã say. Vẫn cố gắng cô uống và uống cho đến ly thứ 9 thật sự cô không thể chịu đựng nổi nữa. Bụng cô cồn cào..đầu óc cô thì quay cuồng. Hít một hơi thật sâu cô uống tới ly thứ 10 và cầm tiền.

Niềm vui làm cô quên đi cơn buồn nôn đang ập tới. Cô đi vào nhà vệ sinh và bắt đầu đếm. 10 triệu...Chỉ vọn vẹn 10 triệu. Không bằng 1 phần nhỏ số tiền cô phải trả. Tủi thân làm cô bật khóc. Cô ôm tiền và khóc rất lâu....

Một ý nghĩ táo bảo nảy lên trong đầu cô...

- Mẹ...con xin lỗi...con hết cách rồi

Sau đó rút điện thoại và gọi vào dãy số mà Long đã đưa.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top