Chương 7: Lần đầu


Ngay tại đôi môi hơi hé muốn nói tiếp Minh Dạ lập tức hôn lên môi nàng, bắt đầu dịu dàng tinh tế khiêu khích, hai tay cũng dò đến nơi mẫn cảm của nàng, dẫn tới nàng hô hấp dồn dập tim đập tán loạn.

“Không được...... Không được......” Nàng giãy dụa muốn thoát hỏi nụ hôn của hắn, tay hắn, lửa nóng của hắn.

“Đừng bảo không được, ta nhất định phải được mà còn phải toàn bộ!” Hắn làm gì cũng muốn có nàng, trên thân thể mềm mại thướt tha lần lượt vẽ vài vòng tròn, hôn mãnh liệt để lại dấu đỏ kích tình.

“Xin ngài...... Ta chịu không nổi......” Tang Tửu không thể nói rõ bản thân đến tột cùng chịu không nổi cái gì, chỉ cảm thấy nàng chịu không nổi quá nhiều khoái cảm ập đến.

“Không được, còn chưa đủ, ta muốn toàn thân nàng đều bốc cháy!” Hắn đưa tay lên vú nàng lặp lại vuốt ve, còn lôi kéo tay nàng đặt lên người hắn làm chuyện giống như vậy.

“Ngài thật nóng!” Nàng run rẩy nói.

“Ta đã bốc cháy vì nàng cho nên nàng phải chịu trách nhiệm!” Nói xong tay hắn càng thêm càn rỡ, kéo tay nàng mơn trớn mỗi một tất da thịt trên người hắn.

Trò chơi quá mức nóng bỏng, hai người rất nhanh thở dốc rên rỉ, Tang Tửu bị hắn liếm hôn đến hỗn loạn còn Minh Dạ tắc bị nàng vỗ về chơi đùa dục hỏa khó nhịn.

“Có thể không?” Hắn nín thở kéo ra hai chân thon dài của nàng, để cho thân hình hai người càng thêm thân mật.

“Có thể...... Cái gì?” Nàng sớm ý loạn tình mê không hiểu ý đồ trong lời hắn

“Tiếp nhận ta!”

Hắn còn chưa nói xong liền động thân tiến vào bên trong chặt trất của nàng, chỉ một động tác đẩy mạnh nho nhỏ đã làm cho nơi mẫn cảm nhất của hai người chặt chẽ kết hợp.

“A!” Thân thể Tang Tửu lập tức cứng đờ bất động, đây là một loại đau đớn chưa bao giờ cô biết, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn đưa tay đẩy hắn khỏi người mình.

“Kiên nhẫn một chút, nàng có thể !” Hắn không cho nàng cơ hội lùi bước, hai tay hắn dùng lực ôm chặt nàng, kiên trì vòng nàng trong ngực mình

“Đau quá! Không muốn.....” Nàng nghẹn ngào ra tiếng, bàn tay nhỏ bé đánh lên vai hắn.

“Đừng sợ, ta không động được chưa?” Hắn dùng nụ hôn an ủi nàng.

“Tại sao...... tại sao phải đối với ta như vậy?” Nàng lòng đầy ủy khuất hỏi: “Ngài hại ta đau quá, ngài có biết không?”

Cho dù nàng đơn thuần hơn nữa, ngây thơ hơn nữa cũng hiểu nàng đã trở thành người của hắn, nhưng….nhưng tại sao? Rốt cuộc hắn xem nàng là gì?

Hắn cười khổ “Ta cả đời này có thể sẽ không biết bởi vì ta không phải nữ nhân, nhưng chúng ta nhất định được, chúng ta phải kết hợp trên gấm long vương.”

“Ý ngài là...... ta dệt mảnh vải này, phải chịu loại khổ sở như thế?” Ngoại trừ thân thể bị hắn làm đau chỉ sợ ngay cả trong lòng cũng đau, nàng mơ hồ thấy đau…đau lắm.

“Khổ sở? Ta sẽ không để nàng phải chịu.” Con ngươi hắn dần dần thâm trầm, dùng đầu ngón tay xoa lên thân thể trơn mịn, theo bả vai của nàng, hai vú đến chân thon dài, tạo ra từng đường cong lửa nóng.

“Đừng...... ngứa lắm!” Tang Tửu không khỏi kháng nghị.

“Sợ ngứa phải không?”Khóe môi hắn nở nụ cười yếu ớt, “Vậy đừng nhúc nhích ngoan ngoãn ta sẽ làm nàng thích nó.”

“Sao...... làm sao có thể?” Nàng đang muốn hỏi môi lại bị hắn phủ lên, đồng thời vòng eo vận động gia tăng chuyển động, một lần lại một lần xâm chiếm non mềm của nàng .

“Ừm!...” Tang Tửu chỉ có thể phát ra mơ hồ rên rỉ, trong đầu đã bị cảm giác kết hợp bao phủ .

Hắn kéo cao hai chân của nàng, bàn tay to đặt lên hai vú, nàng ban đầu kháng cự đến hiểu được làm sao tiếp nhận hắn, điều này làm cho tâm trạng của hắn rất phấn chấn, chuẩn bị hoàn toàn phóng ra dục vọng.

“Thích không? Nói cho ta biết nàng thích ta làm vậy không?” Hắn thay đổi tư thế, thở ồ ồ, dán chặt sau tai nàng thấp giọng hỏi.

“Ta...... Ta không biết......” Nàng ngay cả hô hấp cũng không kịp, còn có khí lực đâu mà suy nghĩ?

Hắn không hài lòng câu trả lời của nàng, vì thế chậm rãi rời khỏi, sau mạnh mẽ đâm vào, “Ta nhất định phải làm nàng nói thích!”

“Ngài...... Trời ạ......” Nàng thật sự sắp bị hắn làm ngất .

Một luồng sóng tình dục đánh tới trước ngực cùng sau lưng, trên mặt Minh Dạ đều là mồ hôi, mồ hôi nóng rực rơi xuống trên người Tang Tửu, thiếu chút nữa làm phỏng người nàng.

“Nóng...... nóng quá ......” Nàng chạm vào mồ hôi nóng bỏng, dẫn đến không khí xung quanh càng thêm mị hoặc

Hắn lấy bàn tay đem mồ hôi rải đến trước ngực nàng, vuốt ve hai vú rất tròn, xúc cảm non mềm cùng trơn trượt thoát chốc làm hai người ngừng hô hấp.

Vì thế hắn tiếp tục đem mồ hôi bôi lên toàn thân nàng, rất nhanh từ bả vai, ngực bụng, hai chân cùng mông, làm cho cả người nàng run rẩy không thôi.

“Ngài...... Ngài làm gì vậy?” Tang Tửu giống như sắp bị mồ hôi hắn bao phủ .

“Thích không? Nói mau!” Hắn cắn vành tai khéo léo, nặng nề thở dốc.

Nàng mới hé ra miệng liền niếm trúng mồ hôi của hắn, mùi vị hàm chứa dã tính cuồng loạn nói không nên lời nóng bỏng thiêu đốt.

“Ta...... Thật sự không biết......” Nàng cắn môi đỏ mọng, thần sắc kiều diễm ướt át.

Hắn cho cô thời gian chần chờ, xoay người để nàng đối mặt hắn, trên cao nhìn xuống nàng đồng thời ra vào trong cơ thể nàng, muốn nhìn mỗi biểu tình trên mặt nàng.

“Nàng rất thích ta cảm giác được !” Hắn giơ hai chân nàng cao khỏi vai khẽ cắn bắp chân trắng noãn của nàng.

“Ngài...... Ngài thật đáng ghét......” Tang Tửu thẹn thùng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không muốn hắn nhìn thấu lòng nàng!

Cũng không chịu để hắn biết nàng thầm yêu hắn.

Nhưng hắn đã đưa tay kéo hai tay nhỏ nhắn của nàng ra, không để nàng che lại mặt mình, hai tròng mắt lại nhanh nhìn chằm chằm nàng, không chịu buông tha mỗi một cái nhíu mày của nàng, cắn môi hay rên rĩ hắn đều không bỏ qua.

“Thừa nhận đi! Nàng thích, nàng muốn ta !”

Hắn như cố ý trêu đùa nàng, lúc nhẹ lúc mạnh công kích khiến nàng choáng váng không thôi, hai tay cũng nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, không có một tư thế cố định.

“Nếu ta thừa nhận...... ngài dừng lại sao?” Nàng thở gấp hỏi.

“Không, ta sẽ không dừng lại, ta muốn đưa nàng bay lượn!”

“Bay lượn?” Lòng hiếu kỳ của nàng lại bị khơi dậy , “Giống...... giống như ta đưa nàng bay trên không trung ý?”

“Nàng rất nhanh sẽ biết!”

Hắn ôm lấy người nàng đứng lên, để cho hai chân thon dài của nàng hoàn ngay thắt lưng hắn, hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ! Hắn lập tức phát động thế công, làm cho cả người nàng chấn động.

“A!” Nàng bị tư thế này dọa, hai tay chỉ có thể bắt lấy bờ vai của hắn, sợ mình sẽ ngã xuống.

Hắn cười nhẹ một tiếng, “Đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ngã xuống .”

“Ngài......” Nàng còn muốn nói thêm, lại bị hắn dùng lực đẩy mạnh vào e rằng không thể nói được.

“Ta sẽ để nàng mở miệng nói!” Trong mắt hắn lóe lên quyết tâm kiên định .

“Không, ta...... Ta thừa nhận là được......” Coi như nàng sợ hắn đi!

Tang Tửu đang muốn đầu hàng, Minh Dạ cũng đã kiềm chế không được, bàn tay ôm chặt mông tròn của nàng, trước sau nhấp nhô bắt đầu bay lượn trước này chưa từng có......

“Thích không?”

“Thích......”

“Muốn ta sao?”

“Muốn chàng......”

“Ngoan.”

Trải qua trận mây mưa Tang Tửu rúc vào trong ngực Minh Dạ, toàn thân mệt mỏi đầu choáng váng chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc không thể bướng bỉnh hoặc che giấu trước mặt hắn.

Tất cả tâm sự của nàng đều bị hắn bức cung ra nhưng hắn cái gì cũng không thổ lộ, đây là một cuộc thẩm vấn rất không công bằng tuy trong lòng nàng hiểu không thể thay đổi chuyện gì.

Tất cả của nàng thuộc về hắn, vậy còn hắn? Hắn thì sao? Haizz...... Về phần Minh Dạ bởi vì nghe được lời mình muốn nghe! Vì thế hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng “Nàng mệt sao?”

“Mệt......” Chỉ mỗi chữ này căn bản không thể hình dung cảm giác của nàng, nàng cảm thấy thân thể dường như tan ra.

Trong mắt hắn có nét cười, nhìn biểu tình trên mặt nàng vừa đau lòng vừa đáng yêu, “Làm thêm vài lần từ từ sẽ quen .”

Làm thêm vài lần? Tang Tửu mở to hai mắt nhìn, hoài nghi có phải bản thân nghe lầm ?

“Sau này chỉ cần nằm trên gấm long thần, chúng ta phải làm giống như vừa rồi vậy, đã hiểu chưa?”

Hắn lấy ngón tay điểm điểm chóp mũi xinh đẹp của nàng.

“Trời......” Nàng ngay cả thở dài cũng chỉ có thể thầm lặng, nàng mệt mỏi hỏi:“...... tại sao?”

“Không vì sao, đây là vận mệnh của nàng.” Hắn ấn nụ hôn xuống môi nàng.

“Vận mệnh?” Nàng lại càng không hiểu được ý hai chữ này “Nhưng ta không muốn...... Thân là nô lệ đã rất đáng thương, nếu trở thành đồ chơi thì thật đáng buồn ......“Nàng dám không muốn? Ta thật ăn nàng đó!” Giọng nói hắn lập tức chuyển sang uy hiếp, ánh mắt lạnh lẻo đủ để đông lạnh người.

“Người ta......” Nàng cảm thấy rất ủy khuất, “Chân người ta thật đau.” Nàng nói không nên lời câu muốn nói, chỉ đành tìm đại một cái cớ trả lời hắn

“Ta sẽ dịu dàng hơn, rất nhanh sẽ khỏi.” Giọng hắn vẫn có chút không vui.

“Người ta đầu cháng váng.” Nàng nói tiếp.

“Ta hôn nhẹ trán của nàng, nàng sẽ không choáng váng.”

“Người ta...... chỗ đó đau.” Nàng mắc cở đỏ mặt nói.

Nghe nói như thế hắn sửng sốt một chút, chậm rãi mơn trớn mông của nàng nói: “Đây là quá trình phải trải qua khi biến thành nữ nhân, một khoảng thời gian nữa sẽ không sao.”

“Thật vậy không? Làm sao có thể?” Nàng hoài nghi hỏi chẳng lẽ hắn rất có kinh nghiệm? Hiểu rõ nữ nhân như vậy? Không biết tại sao suy nghĩ đến đây lòng nàng chua xót .

“Không tin? Ta sẽ chứng minh cho nàng xem .”

Nói xong hắn lại hôn lên cánh môi anh đào của nàng, hai tay cũng bắt đầu dao động lên xuống, rõ ràng muốn để cô cảm thụ tư vị mất hồn lần nữa.

A, không thể nào! Tang Tửu chưa bao giờ chán ghét thói quen hay hỏi chuyện của mình như lúc này, nhưng chính bởi vì nàng mở miệng hỏi cho nên hắn quyết định dùng hành động đáp lại, hắn không khỏi quá tẫn trách đi!

Nhưng hiện tại nàng hối hận đã không kịp, người mới nếm thử lưu luyến yêu say đắm vu sơn mây mưa giữa nam nữ một lần không đủ, lần thứ hai không đủ, nhiều lần cũng không đủ, tựa hồ không muốn đem tất cả nuốt vào cổ họng mới thỏa mãn...... Trời đã sáng giống như có một tia sáng mặt trời chiếu vào trên mặt Tang Tửu, chọc cô ngứa ngáy, ấm áp tựa như người yêu đang dịu dàng hôn lên mặt nàng.

Hôn môi? Nói đến hôn môi, nàng thật sự cảm giác rất thật!

Tang Tửu mơ mơ màng màng mở hai mắt, thì phát hiện Minh Dạ đem mặt chôn trước ngực, tinh tế khẽ hôn xuống từng chỗ, dọc theo vú mượt mà non mềm liếm hôn tạo ra từng mảng ướt át.

Cửa sổ được che phủ rèm cửa dày cộm nặng nề, ánh mặt trời không có khả năng chiếu vào, bất quá ảo giác của nàng là hắn nghịch ngợm bố trí!

“A!” Nàng khẽ thét một tiếng, đưa tay muốn đẩy hắn ra, “Ngài đang làm gì?”

Hắn kéo ra tay nàng, con ngươi màu bạc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nàng: “Sao tỉnh sớm vậy? Ngủ nhiều một chút đi!”

Ngủ nhiều một chút? Ngủ tiếp chỉ sợ lại bị hắn “Ăn” sạch!

Còn nữa ánh mắt hắn tại sao biến thành màu bạc? Tựa như lần trước nàng thấy hắn ở một căn phòng khác, hắn cũng có ánh mắt màu bạc kỳ lạ này.

“Ta đã tỉnh, buông ra!” Nàng rút lui về phía sau.

Mấy ngày nay qua nàng vẫn tỉnh lại một mình trên giường lớn, đây là lần đầu tiên cùng cô chào đón buổi sáng.

Tuy nói bây giờ là sáng sớm nhưng bên trong lại một mảnh tối đen, mà ánh mắt hắn nhìn nàng nóng rực như lửa, cảm giác thật kỳ quái...... thật huyền diệu...... vẻ mặt hắn chuyển sang nghiêm túc, đưa tay ôm cô nhét vào trong ngực, nâng lên cằm khéo léo của nàng, “Ta sẽ không buông tha nàng, nàng là người của ta, biết không?”

Nàng là người của hắn...... Cho dù Tang Tửu có ngốc cũng hiểu được ý trong lời hắn, trải qua tất cả chuyện tối qua nàng đã sớm trở thành người của hắn, hơn nữa hoàn toàn triệt để ...... Nàng cắn cắn môi dưới chần chờ gật đầu.

“Ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta hứa sẽ không ăn nàng, hơn nữa ta sẽ rất tốt rất tốt với nàng.” Hắn nói bên tai, trong giọng nói hàm chứa phần thâm ý.

Bị ăn? Vẫn câu này? Tang Tửu tựa hồ không có lựa chọn nào khác đành phải tiếng:“Ừ.”

Sau khi nghe được câu trả lời của nàng, Minh Dạ đưa tay cầm lấy chiếc vòng cổ rắn tới gần cổ mình, hai vòng cổ lớn nhỏ hóa thành kim long lẫn nhau dây dưa truy đuổi cho đến cả hai hợp lại.

Tang Tửu kinh ngạc nhìn tất cả, hai kim long lại có hành động như thế? Hơn nữa cuối cùng đại biểu chuyện gì? Nàng nhớ tới khi còn bé ở miếu long vương sau khi bị giao long hôn, không biết tại sao nàng luôn mơ hồ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến Minh Dạ.

Hai điều kim long phát ra hào quang màu vàng, cuối cùng dịu xuống dần dần hóa thành vòng cổ im lặng nằm trên cổ hai người.

Minh Dạ đưa tay vuốt ve bả vai, “Hôm nay chúng ta sẽ bận rộn nhưng không cần sợ có ta ở đây.”

“Bận? Bận chuyện gì?”

“Đương nhiên là bận đại sự của chúng ta.” Hắn không trả lời chính diện, cúi đầu hôn một chút đôi môi của nàng.

Chuyện lớn gì ? Luôn không nói rõ ràng làm cho trong lòng nàng bất an, không yên tâm, thật không hiểu hắn rốt cuộc thích chuyên chế hay yêu thương, đoạt lấy...... Nụ hôn này ngoại trừ nồng đậm dục vọng tựa hồ còn có thật sâu tình ý, Tang Tửu bị hôn có chút hoảng hốt có chút xuất thần, thậm chí quên e lệ cùng khẩn trương chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của hắn.

Tại một khắc này nàng nguyện ý tin tưởng tình cảm hắn dành cho nàng, nếu không làm sao có thể hôn thâm tình như thế?

Thật lâu sau hắn hắn mới buông cô ra, “Đợi lát nữa sẽ có người đến hầu hạ nàng, bọn họ nói gì nàng cứ làm theo, có hiểu không?”

Nhìn hắn đứng dậy xuống giường phủ thêm trường bào, Tang Tửu lại không tự chủ kéo ống tay áo hắn, giọng nói nũng nịu ngay cả cô cũng không dám tin “Ngài...... Ngài muốn đi đâu ?”

Minh Dạ tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, xoa xoa hai má của nàng: “Yên tâm ta sẽ không đi xa, chờ một chút là có thể gặp mặt .”

Nàng nghe mặt đỏ lên, thẹn thùng buông tay ra, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Minh Dạ khẽ cười một tiếng, lại cúi đầu hôn nàng thêm một cái mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng người hắn xa dần nàng lại cảm thấy có chút mất mác, nàng không biết bản thân tại sao như thế chỉ biết lòng tựa như đã đi theo hắn.

Tại sao có loại cảm giác này? Tại sao nàng dường như không còn là chính mình? Không phải nàng yêu hắn chứ? Nếu nàng thật sự chán ghét hắn tại sao cam tâm tình nguyện cùng hắn thân mật để hắn đoạt lấy? Nếu thật sự yêu phần tình cảm này nàng nên giải quyết thế nào cho phải?

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nàng lúc này mới thoát khỏi hoảng hốt, chỉ thấy Kha Hân Khởi mang theo hai thị nữ đi đến.

Tang Tửu lấy chăn vây quanh thân thể trần truồng của mình, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích tình trạng này thế nào.

Kha Hân Khởi lại có vẻ tương đối bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra có bất gì biến hóa, “Mời đi theo ta, chúng ta sẽ tắm rửa thay quần áo cho cô.”

“Hả?” Tang Tửu sửng sốt, bình thường Kha Hân Khởi không gọi nàng này như vậy, cũng không có thái độ khách khí như thế.

Kha Hân Khởi phất phất tay, hai gã thị nữ bước đi hướng bể chuẩn bị tắm cho Tang Tửu

Nhìn thấy nét nghiêm túc trong ánh mắt Kha Hân Khởi, Tang Tửu không dám ... hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn hướng đi bể để mặc ba người các nàng định đoạt.

Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, chải tóc...... Không biết qua bao lâu, Tang Tửu cảm thấy bản thân sắp ngủ gật, Hà Hân Khởi rốt cục nói một tiếng: “Tốt lắm.”

Tang Tửu mở ra hai mắt, thấy chính mình trương gương, không khỏi run giọng nói: “Này...... Đây là ta sao?”

Kha Hân Khởi gật gật đầu trên mặt dấu không được tia hài lòng, “Đương nhiên là cô nương.”

Tang Tửu đứng dậy đi đến trước gương nhìn người mặc lễ phục màu vàng trong gương, đầu tóc được búi cao, kết hợp với trang sức thủy tinh. Hai gò má đánh phấn hồng, môi son kiều diễm, trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân đều đeo trang sức hình rắn nổi bật, hai mắt nàng càng thêm sáng ngời.

Phải ăn mặc trịnh trọng như thế không biết muốn làm gì? Nhất định có nguyên nhân cực kỳ đặc biệt ?

Tang Tửu rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi: “Ta...... Ta mặc như vậy để làm gì?”

“Đợi lát nữa cô sẽ biết.” Kha Hân Khởi kéo tay nàng đưa nàng đi đến đại sảnh.

Ngày hôm nay bắt đầu sao? Tang Tửu trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng khẩn trương, thậm chí mơ hồ dự cảm bắt đầu từ giờ khắc này số mệnh cô sẽ có nhiều biến hóa!

Tuy rằng ban ngày nhưng hành lang lại được bao trùm bởi những rèm cửa sổ nặng nề dày cộm, tình cảnh hiện tại so với bình thường khác nhau rất lớn.

Trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ như đốt đèn trong đêm tối, bên trong đám đại thần ngồi im, thị vệ đứng bên cạnh tựa hồ có chuyện gì mà thảo luận không ngớt, nhưng vừa nhìn thấy Tang Tửu xuất hiện liền lập tức im lặng.

Đối mặt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người Tang Tửu thật sự rất khó thờ ơ, hai chân của nàng run rẩy hai tay xoắn chặc hai mắt bối rối nhìn xung quanh, rốt cục thấy Minh Dạ ngồi trên vương vị.

Minh Dạ ngồi bên trong bức rèm, bóng người cao lớn đứng lên, hắn mặc lễ phục long trọng màu đen đồ án hình rắn thoạt nhìn uy nghiêm trang trọng giống như long vương tôn quý.

Tang Tửu có chút không nhận ra hắn nhưng hắn vươn hai tay về phía cô.

Nàng hít sâu một hơi chạy về phía trước, may mắn vẫn chưa té ngã, khi nàng đem hai tay đặt lên tay hắn, một loại ấm áp lập tức truyền đến trong lòng nàng.

“Ta......” Nàng mở miệng muốn hỏi cái gì rồi lại không thể mở miệng.

“Nàng rất đẹp giống như ta nghĩ.” Trong mắt hắn ẩn núp thứ gì đó nhưng nàng chưa kịp bắt lấy.

Hắn nắm chặt tay nàng để cho nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, lại vịn lấy vai cô như biểu thị công khai cô là của mình.

Chúng thần sắc mặt trầm xuống, Lâm Minh Hiên là người đầu tiên mở miệng nói: “Đại vương, hành động này rốt cuộc có hàm nghĩa gì?”

“Các ngươi đều nhìn thấy rất rõ, vòng cổ trên cổ nàng chính là vật tượng trưng cho long vương và long hậu.”

Lời Minh Dạ vừa bật ra không chỉ chúng thần ngạc nhiên, ngay cả Tang Tửu cũng cảm giác thật kinh ngạc.

Ý của hắn...... Ý của hắn chẳng lẽ là...... hắn muốn lập nàng làm long hậu? Không phải nữ nô mà là hoàng hậu!

Nàng không cho phép mình suy nghĩ lung tung, rồi lại không thể phủ nhận chuyện bản thân nghe được.

Lâm Minh Hiên lập tức phản ứng: “Thỉnh Đại vương tam tư, long thần cùng người phàm không thể kết hợp !”

“Nàng thông qua các loại khảo nghiệm các ngươi đều thấy, không phải sao?” Minh Dạ trầm giọng trả lời.

Khảo nghiệm? Công việc kỳ lạ ban đêm là khảo nghiệm dành cho nàng sao? Minh Dạ nhìn hắn anh khí mười phần rốt cục hiểu tất cả những gì hắn bắt nàng làm, nhưng...... tại sao sao? Tại sao lại là nàng?

“Tuy như thế nhưng chính bởi vì cô ta Đại vương không thấy được ánh mặt trời mười năm, chuyện này đáng giá sao?”

Lâm Minh Hiên thật sự nhịn không được nói ra cảm nhận trong lòng.

Không thấy mặt trời? Vì nàng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tang Tửu cảm thấy Minh Dạ nắm thật chặt tay nàng, tựa hồ ám chỉ không cho nàng mở miệng vào giờ khắc này.

“Ta cho rằng đáng giá thì đáng giá!” Minh Dạ kiên quyết khẳng định.

Lâm Minh Hiên cắn răng còn muốn nói tiếp nhưng Kha Hân Khởi đã chen vào, “Đại vương, ý của ngài chúng tôi đều rất rõ nhưng giải linh còn tu hệ linh nhân, nếu không tính rõ ràng ân oán tộc nhân bộ tộc long thần khó có thể tâm phục khẩu phục, mong Đại vương tam tư.”

“Là ta muốn kết hôn chứ không phải các ngươi!” Minh Dạ đưa tay ôm Tang Tửu vào trong ngực dùng sức mạnh đến nàng phải hít sâu một hơi.

“Chẳng lẽ Đại vương muốn cả đời phải chịu hành hạ kiểu này sao? Chẳng lẽ Đại vương thật sự muốn lấy nương tử là cừu nhân của bộ tộc long thần sao?” Lâm Minh Hiên rốt cục hết kiên nhẫn nhịn không được nói ra lời nói nặng.

Lấy nàng? Hành hạ? Cừu nhân? Từ chữ đối với Tang Tửu đều là câu đố không giải được nhưng vào lúc này sẽ không ai trả lời nàng.

Minh Dạ thoáng cái đứng lên, trên mặt tràn ngập tia giận giữ, “Cái gì cũng không cần quan tâm! Nếu nàng đã giết ta một lần thì phải sinh con nối dòng cho ta, đây là nàng thiếu ta cũng là trả thù của ta, các ngươi ai cũng không được xen vào!”

Nàng từng giết hắn? Trời ạ! Làm sao có thể? Giữa bọn họ không giống như có thâm cừu đại hận?

Tang Tửu trừng mắt nhìn không hiểu ý hắn nói.

“Đại vương , xin bớt giận!” Trưởng lão Nhan Thán Sinh mở miệng nói: “Bọn thần không phải không biết tâm ý của Đại vương, nhưng mọi chuyện cũng cần phải giải quyết rõ ràng, không phải Đại vương khư khư cố chấp là có thể hóa giải!”

“Đủ rồi! Ta gọi các người đến không phải là trưng cầu ý kiến các ngươi, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết ta muốn cô gái này, nếu các người không xưng cô ấy là xà hậu thì cũng không cần gọi ta là long vương!”

Chúng thần cúi đầu không nói, mà Tang Tửu vẫn còn vây trong kinh ngạc, Minh Dạ đột nhiên ôm ngang nàng lên, ánh mắt quét qua mọi người “Việc này không cần bàn lại, dù sao ta nhất định phải lập Tang Tửu làm long hậu!”

Không đợi bất kỳ hưởng ứng, Minh Dạ ở trước mắt mọi người ôm cô rời khỏi đại sảnh, xoải bước đi về phía tẩm phòng.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người bọn họ rốt cục rời xa hiện trường biến mất ở một dãy hành lang khác.

Vào trong phòng Minh Dạ đá mạnh lên cửa, thả nàng xuống trên mặt giường lớn.

Long vương gấm vẫn xinh đẹp, rèm cửa sổ vây quanh khiến căn phòng càng thêm u ám, trong đôi mắt màu bạc phun ra tia sáng rực như lửa thoạt nhìn quỷ dị dọa người.

“Ngài...... những lời ngài vừa nói…là có ý gì?” Tang Tửu quyết phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, hai tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng “Ý của ta rất rõ, nàng là người của ta là vương hậu của ta, nàng phải sinh con nối dòng cho ta.”

“Nhưng ta...... ta......” Trời ạ! Nào có người nói gì bắt người khác phải làm theo đó? Hắn dường như cũng không muốn hỏi ý kiến của nàng! Tuy rằng người của nàng đã cho hắn, nhưng nàng còn chưa hiểu lòng hắn?

“Không cho phép nói không, nếu không ta sẽ ăn nàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top