Chương 10: Bỏ trốn bắt được sẽ bị trừng phạt
Trong phòng ngủ, ngọn đèn dầu lập lòe.
Minh Dạ nhẹ nhàng ôm Tang Tửu đặt lên giường, để nàng nằm lên gối, quan tâm đắp thêm chăn cho nàng.
Tang Tửu không nhúc nhích nhìn hắn, giờ phút này hắn dịu dàng làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
Phát giác được ánh mắt của nàng, hắn nhướng cao mày nói:“Có chuyện gì?”
“Không.” Nàng nhanh lắc đầu, rũ xuống hai mắt.
“Nhanh đi ngủ! Ngày mai không cho phép mệt, nhất định phải hảo hảo hoàn thành chúng ta hôn lễ, biết không?”
Hắn vừa vuốt lên mái tóc của nàng vừa thấp giọng dặn dò.
Bởi vì thái độ ân của hắn khiến nàng bất an cơ hồ sắp cắn phải đầu lưỡi của mình, bởi vậy chỉ có thể dùng một từ độc nhất trả lời: “Ừm!”
“Căn cứ truyền thống long tộc, trước đêm lập gia đình vợ chồng không thể ngủ cùng, cho nên đêm nay ta buông tha nàng một lần, đây lần cuối cùng nàng ngủ một mình, bắt đầu đêm mai hàng đêm nàng phải nằm trong ngực ta, nàng muốn trốn cũng trốn không được.”
Thời điểm hắn nói những lời này trong mắt tựa hồ hàm chứa nét cười, thâm ý cùng tình ý, làm cho nàng không khỏi hoài nghi hai mắt của mình.
“Ừm!” Nàng vẫn chỉ có thể trả lời từ này.
Minh Dạ biết bản thân cần phải đi nhưng hắn vẫn lưu luyến không rời nhìn giai nhân nằm trên giường mở đôi mắt to sáng ngời, vẻ mặt thuần khiết vô tội làm cho trong lòng hắn mơ hồ có chút nhói đau, đó là một loại yêu quá mới đau.
Tang Tửu trừng mắt nhìn hắn như đang hỏi: Còn có chuyện gì sao?
“Trời ạ......” Hắn nhịn không được thở dài bên tai nàng “Ta thật sẽ lấy nàng làm vợ để nàng làm vương hậu của ta, ta còn có chút không thể tin được, giấc một đợi suốt mười năm cuối cùng đã thành hiện thực ......”
Bởi vì hắn nói hơi thở phả vào mặt nàng làm cho hai má của nàng nổi lên một mảnh đỏ ửng xinh đẹp.
“Cho ta hôn một lần, để tối nay ta có thể mơ thấy nàng, cũng cho nàng đêm nay nằm mơ thấy ta.” Hắn nâng lên khuôn mặt dịu dàng hôn lên môi nàng.
Đây là một nụ hôn nhiều tình cảm, sâu đến muốn bao phủ hai người giống như muốn cuốn hai người vào cơn lốc xoáy, hôn đến không thể ngừng lại.
Hắn lặp lại liếm láp, mút hết lần này đến lần khác, trằn trọc triền miên, nếu đây là nụ hôn cuối cùng thì cứ hôn đến thời gian dừng lại, trí nhớ khó thể quên.
Bàn tay to cũng xoa nắn ngực nàng, không thô lỗ tùy tiện như bình thường ngược lại dịu dàng thương yêu, động tác thong thả làm cho lòng người chấn động, Tang Tửu không tự giác hô hấp dồn dập.
Cuối cùng hắn vẫn hôn hết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sờ khắp thân thể mềm mại của nàng mới miễn cưỡng dừng lại kích động.
Tang Tửu hai gò nổi phấn hồng, ánh mắt trong suốt, thở gấp ngắm nhìn hắn.
“Đừng nhìn ta như vậy, đêm mai ta tuyệt đối sẽ khiến cho nàng không có thời gian ngủ .”
Hắn lại hôn nàng thêm một lần mới đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa liếc mắt chăm chú nhìn nàng một hồi, mới chịu đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn một mình, nàng cảm thấy nơi nào đó có chút mất mác.
Không, nàng tự nói với chính mình đừng ngốc, hắn hận nàng, mà nàng cũng không thể yêu hắn, hôn lễ này là sai!
Nhưng...... Nhưng tại sao hắn thỉnh thoảng lại dịu dàng như thế? Nếu thái độ hắn bá đạo như bình thường, quyết tâm của nàng có thể càng thêm kiên định, nhưng hắn lại dịu dàng làm nàng say mê.
Nàng miên man suy nghĩ không biết qua bao lâu, lại nghe thấy trên cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa, nàng còn tưởng rằng là Kha Hân Khởi, không nghĩ tới người vào lại là Từ Nhạc!
“Mỹ nhân ngủ, cần phải đi thôi!” Từ Nhạc một thân trang phục cùng áo choàng màu đen, vẻ mặt khoái trá như chuẩn bị đi chơi không bằng.
Tang Tửu nén đi tiếng hét, xuống giường hỏi: “Hiện tại? An toàn không?”
“Ta đã lừa được đám thị vệ, bọn họ uống rượu có thuốc mê của ta, phải đến sáng mai mới có thể tỉnh. Tất cả mọi người suốt đêm ăn mừng, lúc này là thời điểm thích hợp nhất.”
“Nhưng...... Ta sợ sẽ liên lụy đến huynh.” Tang Tửu vẫn do dự .
“Không cần lo lắng, ta sẽ có biện pháp, anh hùng cứu mỹ nhân là tâm nguyện lớn nhất của ta. Đến đây đi! Đem tất cả giao cho ta! Có thể cùng anh trai đấu một trận, thật đúng là chuyện ta tha thiết ước mơ đã đâu!”
Từ Nhạc đưa tay về phía nàng, Tang Tửu do dự một lát, rốt cục đem tay mình giao cho hắn.
Đi thôi! Cứ như vậy đi thôi! Nàng không thể trong tình trạng không hiểu tình cảm của mình mà lấy Minh Dạ, thay vì thế không bằng để nàng tạm rời đi, giải quyết tất cả mâu thuẫn trong lòng!
Khi hai người chuồn ra phòng đi dọc theo hành lang, còn có thể nghe thấy đại sảnh truyền đến âm nhạc cùng tiếng cười, điều này khiến Tang Tửu trong lòng run sợ, nếu giờ phút này bị Minh Dạ phát hiện, nàng không dám tưởng tượng hậu quả của mình sẽ thế nào!
Hai người đi tới vườn hoa, Từ Nhạc kéo áo choàng vây quanh Tang Tửu ôm trước ngực mình“Chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta phải bay!”
“Ừ!” Tang Tửu ôm lấy cổ hắn, nàng chỉ cảm thấy ấm áp chứ không cảm thấy tim đập mạnh, không giống lúc nàng ôm Minh Dạ.
Một đạo bóng đen xẹt qua bầu trời đêm, không ai chú ý tới đó là cái gì, ai cũng không nghĩ đến thì ra em của tân lang đưa tân nương tử rời khỏi đây!
Bầu trời đêm nhiều sao vẫn rất xinh đẹp, thật sự khó có thể đoán sắp có một cuộc rượt đuổi kịch liệt sắp diễn ra......
…………
Đêm khuya yến hội còn đang tiến hành vì buổi lễ long trọng ngày mai, Minh Dạ rời tiệc chuẩn bị nghỉ ngơi nhưng trước đó hắn vẫn nhịn không được muốn đi xem vương hậu của hắn -- Tang Tửu.
Nàng chắc đã ngủ? Mới uống một chút rượu hai má đã ửng hồng, toàn thân như nhũn ra, vẻ đẹp khi say rượu khiến lòng hắn cũng say.
Lặng lẽ mở ra cửa phòng, hắn thầm nghĩ chỉ liếc mắt nhìn nàng một lần, sờ mái tóc của nàng một chút, chứ không tính đánh thức nàng.
Đi đến bên giường hắn lại chỉ nhìn thấy chăn tán loạn, trên giường không có ai.
Không có ai?
Minh Dạ trong lòng rõ ràng hoảng sợ, không thể tin hình ảnh trước mắt.
Vương hậu của hắn, nữ nhân của hắn, Tang Tửu của hắn, tất cả đều biến mất!
Hít một hơi thật sâu, Minh Dạ dùng âm lượng kinh người hô lớn:“Người đâu!”
Hô lớn như thế bình thường đã có người hoả tốc chạy đến, nhưng trải qua một hồi lâu ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.
“Đáng chết!” Minh Dạ đá văng cửa phòng, phát hiện bọn thị vệ ngã trái ngã phải đang ngủ say!
Đây..... tất cả...... Là âm mưu đã lâu !
Minh Dạ đột nhiên nghĩ thông suốt, thì ra trước đó Tang Tửu nhu thuận nghe theo tất cả đều vì đêm chạy chốn tối nay, nàng cố ý dụ hắn mất cảnh giác, để hắn nghĩ nàng nguyện ý làm vương hậu của hắn, để hắn đắm chìm trong vui vẻ giấc mộng trở thành sự thật, sau đó mới thừa dịp cơ hội đêm nay xa chạy cao bay!
Nha đầu thông minh, nàng quá thông minh! Mà hắn chưa bao giờ ngu xuẩn như thế chính là nàng làm cho hắn trở nên ngu xuẩn.
Một trận đau thấu xương xoẹt qua trong lòng Minh Dạ, làm cho hắn siết chặt hai quả đấm, không thể khắc chế cơn tức giận đang dâng lên trong người.
Hung hăng đấm mạnh một quyền lên tường, sau đó hắn lại nghĩ, chuyện này một mình Tang Tửu làm sao có thể làm được, sau lưng nhất định có người đang giúp nàng!
Nhưng ...... Ở trong long vương quốc nàng không quen biết người nào, đến tột cùng là ai dám lớn mật giúp nàng chạy trốn?
Minh Dạ nghĩ tới tất cả người từng gặp qua Tang Tửu, loại bỏ từng khả năng, cuối cùng hắn vô cùng không muốn rồi lại không thể không thừa nhận, đồng lõa có khả năng chính là đệ đệ hắn: Từ Nhạc!
Từ Nhạc làm người thái độ nặng nhất nghĩa khí, lại thích làm bậy, hắn có lẽ nghe xong Tang Tửu nói gì đó liền nổi lên lòng nghĩa hiệp rút dao tương trợ.
Mà ở long vương quốc cũng chỉ có Từ Nhạc mới dám làm thế, bởi vì nó là người dưới một người trên vạn người, cho dù có bị bắt trở về, hắn nghĩ anh trai sẽ không dám hạ độc thủ với mình, mới có thể to gan lớn mật như thế!
“Trời ạ......” Minh Dạ cảm thấy ngực vì đau lòng mà kịch liệt phập phồng, hô hấp nặng nề.
Đau lòng, đau lòng, trong lòng co rút xoắn lại cuối cùng toàn bộ hóa thành phẫn nộ, để hắn mở miệng hô to: “Tang Tửu, ta nhất định phải bắt được nàng trở về!”
Giọng hắn vang vọng khắp cung đình, giống như có thể vang đến một nơi khác.
……
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta đột nhiên cảm thấy thật lạnh, có loại dự cảm không tốt.”
Giờ phút này, Từ Nhạc đáp xuống một chỗ trên vách núi, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Không biết tại sao Tang Tửu lại thấy bất an, thậm chí ôm bả vai của mình run rẩy không thôi.
“Nàng quá khẩn trương rồi” Từ Nhạc vỗ vỗ bả vai nói.
“Có lẽ vậy!” Tang Tửu cắn chặt môi dưới.
Từ Nhạc kéo tay nàng, đưa nàng đi vào một sơn động, đi qua một đoạn đường núi thế nhưng có một có một cái động khác, nơi đó có một sân nhỏ, có hoa viên, hồ nước, chòi nghỉ mát cùng ba gian nhà cỏ, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo đáng yêu.
“Nơi này chỉ có ta biết, chúng ta có thể tạm thời trốn ở chỗ này để nghĩ biện pháp.”
“Ta...... Ta có thể đi đâu? Ta đã không thể quay về thôn giao long vương.” Nếu nàng trở lại thôn giao long vương , thôn dân sẽ không tha thứ nàng, cha mẹ của nàng nhất định cũng bị liên lụy .
“Đây là vấn đề chúng ta nên tự hỏi, nàng không thể ở lại long vương quốc, cũng không thể quay về xà vương thôn, đến tột cùng không biết phải đi đâu?” Từ Nhạc ngồi trên ghế đá, hai tay nâng cằm nghĩ.
“Thiên hạ to lớn nhưng lại không có chỗ để ta dung thân.” Tang Tửu chua sót lắc đầu.
“Hay nàng cứ ở đây đi!” Từ Nhạc đột nhiên nói như vậy.
“Ở tại nơi này?” Tang Tửu chỉ vào chính mình hỏi.
“Đúng! Nếu nàng cảm thấy ở một mình sẽ tịch mịch, ta sẽ mang mấy quả trứng giao long đến để ấp trứng, chờ sau khi bọn họ lớn lên sẽ biến thành bằng hữu của nàng, các người có thể ở chỗ này sống vui vẻ cả đời.”
Từ Nhạc nói như rất đơn giản, Tang Tửu lại thở dài một hơi “Nếu như bị Minh Dạ phát hiện nên làm gì bây giờ?”
“Yên tâm đi! Nơi này là vùng biên giới của long vương quốc, bọn họ không dễ dàng tìm được, hơn nữa từ bên ngoài nhìn nơi này chỉ là một sơn động bình thường, ai sẽ phát hiện bên trong có huyền cơ khác? Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, đừng lo lắng!”
Từ Nhạc vỗ vỗ vào ngực, một bộ tràn đầy lòng tin, thần thái không sợ kẻ địch.
Tang Tửu nở nụ cười, cười hắn đáng yêu cùng ngay thẳng, hắn và đại ca của hắn hai người hoàn toàn không giống nhau!
Nhìn Tang Tửu mỉm cười như hoa, Từ Nhạc thật ra sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến tâm trạng đại ca, đại ca hắn muốn có cô nương này là chuyện rất tự nhiên.
Không, đừng nghĩ loạn! Từ Nhạc nhắc nhở chính mình, hắn chỉ hành hiệp trượng nghĩa không phải đạo tặc hái hoa, không thể tùy tiện động lòng!
Vì thế Từ Nhạc đứng lên, quyết định trước rời xa một chút “Ta muốn ra ngoài nhìn một chút, nếu nàng mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, trong phòng cái gì cũng có coi như là trở lại nhà của mình, hiểu không?”
“Ừm, cám ơn.” Tang Tửu khẽ gật đầu.
Lại mỉm cười nữa, ánh mắt trong suốt, Từ Nhạc xoay mình trong lòng loạn cả lên, hắn không dám nhìn nàng nhiều hơn một chút, không dám dừng lại chạy nhanh ra khỏi sơn động!
…………
Gió mát từ từ thổi đến, Từ Nhạc ngồi trên nhánh cây nhàn nhã nói chuyện phiếm với ánh trăng.
“Đại ca không biết đã phát hiện chưa? Hắn biết nhất định tức chết! Ha ha......” Từ Nhạc vui sướng khi người gặp họa, có thể trêu cợt đại ca thần bí nghiêm túc đối với hắn mà nói chính là chuyện vui nhất trên đời.
“Bất quá! Tang Tửu thật sự rất đáng yêu, nếu ta thích nàng thì làm sao bây giờ? Không xong ......” Từ Nhạc cảm thấy bản thân giống như tự mình đào cho mình một cái hố lớn, mắt thấy sắp sửa phải nhảy xuống.
“Hiazzz! Đầu của ta không thích hợp suy nghĩ vấn đề phức tạp, mặc kệ ta mệt mỏi, trước phải ngủ một giấc!”
Hắn gõ gõ đầu, nằm ngủ thiếp đi trên cành cây to.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được có người nói chuyện bên tai hắn, hắn mở to mắt lại thấy bốn phía một mảnh tối đen.
“Quái, ta đang mộng sao?” Hắn buồn bực hỏi chính mình.
“Không, đệ không phải đang nằm mộng.” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
Giọng nói này...... giọng nói này! Đó không phải là giọng của đại ca cực kỳ thân thiết sao? Thảm! Lúc này không phải một chữ “Thảm” là có thể hình dung !
“Đại ca!” Từ Nhạc trừng lớn mắt nhìn Minh Dạ đột nhiên nhảy lên cây, cặp mắt màu bạc ở dưới ánh trăng có vẻ lạnh lùng hơn.
“Đệ còn biết ta là đại ca?” Minh Dạ thản nhiên hỏi.
Xong rồi, loại khẩu khí “Bình tĩnh” này so với rống to còn dọa người hơn!
Từ Nhạc lập tức giơ lên hai tay cợt nhả nói: “Ack! Đệ ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới có thể vô tình gặp phải đại ca!”
“Không cần giả ngu, kim long trên cổ đã nói cho ta biết Tang Tửu đang ở trong sơn động, đệ giấu nàng ấy ở đâu cũng vô dụng .” Minh Dạ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn lại đến chỗ đệ đệ đòi lại nữ nhân của mình!
“Hả? Thì ra hai sợ dây chuyền này tâm đầu ý hợp? Làm sao có loại pháp lực này? Thật thú vị !”
Từ Nhạc tò mò hỏi, cảm thấy hứng thú với chuyện trước mắt.
“Hỏi làm gì phần lớn đệ cũng không có dùng, hãy tận hưởng giây phút tự do cuối cùng! Bởi vì không lâu sau đệ phải đến hầm rắn trình diện!” Hắn sẽ không ra tay với Từ Nhạc nhưng chịu trừng phạt là cần thiết!
“Cái gì?” Từ Nhạc há mồm hô to:“Nơi đó chỉ có trứng rắn, ấp trứng, chỗ đó chỉ có trứng không thôi? Không thể nào! Đại ca, huynh biết ta thích nhất là tự do mà, huynh sẽ không nhẫn tâm đưa đệ đệ đáng thương đến nơi đó chứ?”
“Đây là đệ tự tìm, ta không giết đệ đã xem như có lợi cho đệ !” Ánh mắt Minh Dạ trở nên sắc bén nói lời tà ác, Từ Nhạc bị dọa đến không lời nào để nói.
“Dẫn đường!” Minh Dạ lạnh lùng ra lệnh nói.
Từ Nhạc thấy dưới tàng cây một loạt thị vệ mang kiếm bao quanh bọn họ, trong lòng hiểu được bản thân vô kế khả thi, chỉ có thể cứng quá da đầu đồng ý.
Vì thế Từ Nhạc dẫn đầu, Minh Dạ ở phía sau, Lâm Minh Hiên dẫn theo đám thị vệ trong cung cùng nhau đi vào sơn động.
Khi kết thúc đường núi, trước mắt rộng mở trong sáng là một chốn đào nguyên xinh đẹp, vừa có chim vừa có hoa, cầu nhỏ nước chảy.
Minh Dạ thấy thế không khỏi cười lạnh nói:“Các ngươi thật biết hưởng thụ .”
“Không dám! Không dám!” Từ Nhạc cúi đầu, càng không dám nói ra bản thân có cảm tình với Tang Tửu, nếu không hắn nhất định sẽ bị đuổi khỏi xà vương quốc .
“Nàng ở đâu ?”
“Ở ngay trong phòng.” Hắn cười khổ nói.
“Tất cả các ngươi chờ ở đây, không cho phép đi vào!” Minh Dạ đi về hướng nhà cỏ đột nhiên đá văng ra cửa phòng.
“Rầm!” một tiếng nổ, trong phòng Tang Tửu giật mình tỉnh lại, ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài hỏi: “Là ai? Là Từ Nhạc sao?”
“Là anh trai hắn!” Minh Dạ xuất hiện rõ ràng trước cửa phòng.
Vừa thấy sắc mặt tức giận của hắn, còn có con ngươi màu bạc, hai chân Tang Tửu lập tức nhũn ra, sợ tới mức cơ hồ ngã xuống giường .
Xong rồi, tất cả đều xong rồi, hắn nhất định sẽ giết nàng! Theo ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng nhìn ra được hắn đang tức giận!
“Như thế nào? Nhìn thấy ta cũng không cười một cái?” Minh Dạ đi đến trước mặt nàng nhanh giữ lấy cằm nàng.
“Chàng...... chàng làm sao tìm được ta?”
“Chân trời góc biển, mặc kệ nàng ở nơi nào, chỉ trên cổ nàng vẫn còn đeo vòng cổ kim long, ta đều cảm nhận được, nàng trốn không thoát đâu!” Hắn nói ra rành mạch, hơn nữa đã nói rõ vận mệnh của nàng…… Tang Tửu sờ lên chiếc vòng cổ, thì ra tiểu kim long tiết lộ hành tung của nàng, nói như vậy nàng không thể chạy trốn nơi nào!
Từ Nhạc...... Đúng rồi, không biết Từ Nhạc có bị sao không?
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Từ Nhạc đâu? Chàng không làm gì hắn chứ?”
“Nàng còn dám hỏi? Nàng quan tâm tên đó vậy sao?” Hắn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực “Bởi vì nàng, ta quyết định nhốt hắn tại hầm giao long một trăm năm!”
“Không, đừng như vậy! Là ta sai, chàng đừng trách hắn!” Nàng vội vàng lắc đầu cầm cánh tay hắn cầu tình.
“Tất cả đều là lỗi của nàng, trước khi nàng rời đi nên nghĩ đến kết quả thế này!” Hắn dùng một tay siết lại cổ nàng, tựa hồ chỉ cần hơi dùng một chút lực sẽ siết chết nàng.
Tang Tửu cảm thấy thật sự khó thở nhưng nàng vẫn thử khẩn cầu: “Hắn...... Hắn vì giúp ta mà thôi, phải phạt...... thì phạt ta đi! Đừng trách tội ở trên người hắn...... xin chàng!”
“Hai người các ngươi ta đều không bỏ qua, phàm phản bội ta đều phải bị phạt!”
Tay hắn càng thêm dùng sức, sắc mặt Tang Tửu tái nhợt cơ hồ sẽ muốn ngất đi, nhưng vào lúc này hắn lại buông nàng ra, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn cúi đầu thở dốc.
“Khụ khụ!” Tang Tửu đã mất lực đứng vững, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong ngực hắn.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, trong lòng hắn không chút thương tiết, hắn nên giết nàng nhưng hắn không từ bỏ đơn giản thế, hắn muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất trừng phạt nàng!
“Đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ!” Minh Dạ đưa tay ôm ngang nàng đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Từ Nhạc đang bị thị vệ kèm hai bên, vẻ mặt thật có lỗi “Tang Tửu, thực xin lỗi! Ta không thể bảo vệ nàng! Ta thật vô dụng!”
Trời ạ! Hắn nói như vậy chẳng phải khiến Tang Tửu càng nổi lửa sao? Tang Tửu miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng lắc đầu với Minh Dạ.
Quả nhiên sắc mặt Minh Dạ thoáng cái trầm xuống, hung hăng đá Từ Nhạc một cước, đau đến Từ Nhạc oa oa kêu to.
Mọi người đi ra đường núi, đến cửa động, Minh Dạ hạ lệnh nói:“Đem tất cả trong động đốt sạch cho ta!”
“Huynh, đừng mà! Đừng tàn nhẫn như vậy, chúng nó vô tội !” Từ Nhạc đau lòng, đây là nơi hắn yêu thích nhất!
“Ầm ĩ nữa ngay cả đệ cũng đốt!” Minh Dạ trừng ánh mắt sắc bén, khiến cho đệ đệ ngậm miệng lại.
Thị vệ tuân mệnh làm việc, đem cây đuốc ném vào sơn động, nháy mắt khói trắng dầy đặc, Tang Tửu không khỏi ho khan, Minh Dạ lấy áo choàng vây quanh nàng, cao giọng hạ lệnh nói: “Hồi cung!”
“Dạ!” Thị vệ thét lên trả lời.
Cho nên Minh Dạ theo vách núi đen tung người nhảy xuống, ôm Tang Tửu bay về phía chân trời.
Một đường phi hành như gió, đối với Tang Tửu mà nói tựa như cơn ác mộng, tất cả không phải sự thật rồi lại không thể không tin, nàng đã bị Minh Dạ bắt hồi cung, lần này chỉ sợ không trốn thoát được .
Minh Dạ bay nhanh mang theo Tang Tửu trở lại hoàng cung những người khác thì chưa đến.
“Long vương, ngài đã trở lại!” Nhan Thán Sinh cùng Kha Hân Khởi cùng nhau ra đại điện nghênh đón hắn.
“Cách trời sáng còn mấy canh giờ, truyền lệnh xuống, hôn lễ cử hành theo bình thường” Minh Dạ hạ lệnh nói.
“Dạ!” Nhan Thán Sinh cùng Kha Hân Khởi cùng thét lên trả lời, bọn họ biết quyết tâm của long vương, cho dù tân nương đêm khuya đào thoát cũng phải bắt nàng trở về cử hành hôn lễ.
Tang Tửu hoảng sợ nhìn tất cả, trong lòng biết bản thân đã không còn cơ hội thay đổi vận mệnh!
Sau khi truyền lệnh Minh Dạ ôm ngang Tang Tửu sải bước đi về phòng ngủ, bộ dạng phẫn nộ làm cho Nhan Thán Sinh cùng Kha Hân Khởi không khỏi lo lắng cho Tang Tửu.
“Hôn lễ, tân nương tử hẳn không ngất xỉu chứ?” Kha Hân Khởi lo lắng hỏi.
“Cho dù tân nương tử té xỉu, chỉ sợ long vương vẫn ôm nàng hoàn thành hôn lễ.” Nhan Thán Sinh đáp.
Giờ này khắc này, trong phòng ngủ, trên giường lớn, Tang Tửu bị ném mạnh lên long vương gấm.
“Nàng thật lớn gan, dám bỏ trốn trước đêm thành hôn! Nàng cũng biết đây là chuyện quan trọng đối với long vương quốc? Nàng thiếu chút nữa phá hủy tất cả!”
Nghĩ đến tổ tức hôn lễ mà không thấy bóng dáng tân nương, Minh Dạ liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn lo lắng hắn sẽ mất đi nàng, nàng lại không chút lưu luyến bỏ trốn, điều này khiến hắn càng thêm hận.
Tang Tửu bị ném lên trên giường đầu óc choáng váng, nàng giãy dụa lui về phía sau, tại một khắc này nàng thật sự sợ hắn.
“Nàng đã nói muốn làm vương hậu của ta, lại thông đồng đệ đệ thân nhất của ta, để hắn giúp nàng bỏ trốn, nàng mắc phải tội rất nặng, mà ta sẽ từng chút từng chút đòi lại!”
Minh Dạ từ bên hông lấy ra một dây roi, Tang Tửu nhìn thấy mở to hai mắt nhìn. Không thể nào, hắn muốn quất nàng!
Dùng phương thức tàn khốc trừng phạt, hắn quả nhiên hận nàng!
“Nếu không cầu xin tha thứ thì nàng phải chịu hết tội.” Minh Dạ lạnh lùng nhắc nhở nàng.
“Ta...... Ta sẽ không cầu xin tha thứ .” Tang Tửu nhắm chặt hai mắt, chờ sợi roi vô tình kia quất xuống.
Được rồi! Có chuyện gì để nói chứ? Nàng đã sớm biết được có kết quả, cứ để nàng chết dưới roi hắn đi! Có lẽ hạnh phúc hơn lấy người không yêu mình.
Về phần...... tại sao nàng lại để ý hắn không yêu mình? Không phải vấn đề nên nghĩ đến vào lúc này .
Minh Dạ giơ cao roi lên lại chậm chạp không có hạ xuống, bên trong chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Nhìn khuôn mặt thấy chết không sờn của nàng, từng ý nghĩ lung tung bay vút qua, hắn thật không muốn tổn thương nàng? Từ trước đến nay hắn thường ăn miếng trả miếng, tại sao bây giờ còn chần chờ? Mà nàng thật sự tình nguyện chịu quất cũng không nguyện làm vương hậu của hắn?
Đáng chết! Tang Tửu chết tiệt! Nha đầu chết tiệt!
Rốt cục hắn quăn roi sang một bên, gầm nhẹ nói: “Ông trời, ta lại không thể động thủ với nàng!”
Tang Tửu mở to mắt vẻ mặt không dám tin, chẳng lẽ hắn dễ dàng buông tha nàng? Không thể nào, hắn giận như vậy nhất định sẽ dùng phương pháp nào đó trừng phạt nàng, không phải sao?
Quả nhiên giống như nàng đoán, Minh Dạ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chỉ thấy hắn nhặt roi trên mặt đất, đem hai tay của nàng buộc chặt trên cột giường.
“Chàng muốn...... Làm cái gì?” Tang Tửu run rẩy hỏi.
Hắn cuồng vọng nở nụ cười, ép lên thân thể nàng, tới gần trước mặt: “Ta muốn làm gì? Nàng nói đi?
“Mặt của nàng thật tái, nàng sợ phải không?”
Tang Tửu không có trả lời, nàng biết giờ phút này nàng nói gì hắn cũng sẽ tức giận.
“Chết tiệt! Nói chuyện đi!” Hắn rống giận cơ hồ xuyên màng nhĩ của nàng.
Hắn hận nàng, hận nàng khiến hắn trở nên yếu đuối, làm cho hắn nóng ruột nóng gan, từ yêu sinh ra hận thiêu đốt cả người, hắn không muốn chỉ có một mình hắn chịu khổ, hắn phải bắt nàng cùng luân hãm trong đó!
Ánh mắt nóng bỏng giống như có thể làm phòng người, Tang Tửu sợ hãi quay mặt đi không dám đối mặt hắn.
“Ta sẽ có cách để nàng nói!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa tay xé rách mảnh vải trước ngực, không khí lạnh lẽo ập đến da thịt lõa lồ, khiến nàng không khỏi hít một hơi.
Hắn...... Hắn cố ý nhục nhã nàng! Tang Tửu đột nhiên hiểu được.
Trong mắt hiện lên một tia oán hận, giận giữ, hận thù, tất cả đều do cô phản bội hắn!
Bàn tay to tăng thêm sức tiếp tục xé bỏ vật che đậy còn sót lại trên người nàng, “Nàng đã nói! Nàng đã nói nàng là người của ta, nàng muốn làm vương hậu của ta, nhưng nàng luôn gạt ta!”
Tang Tửu không lời nào để nói, nàng đã lừa hắn, nàng nên chịu quả đắng này, nhưng...... hắn có thể hiểu nàng vì sao trốn không? Hắn có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì không? Haizzz...... Nàng biết hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu biết ......“Đau!” Nàng chỉ có thể phát ra tiếng thét, bởi vì hắn đang dùng sức kéo mái tóc dài của nàng.
“Nàng có đau không?” Ngữ khí hắn hết sức giễu cợt khả năng của nàng, “Không, nàng căn bản không biết đau, ta muốn nàng đau hơn nữa để nàng hiểu rõ!”
Hắn cúi đầu cắn bờ vai lỏa lồ của nàng, rất nhanh cắn đến nơi đó chảy ra máu, cảm giác vừa đau vừa tê dại làm cho cả người Tang Tửu run rẩy không thể áp chế.
“Đừng như vậy......” Nàng cầu xin tha thứ nói.
Cô hét thảm hắn càng kích động hơn, bàn tay nóng như lửa phủ lên ngực trơn mềm, bắt đầu không chút khách khí vuốt ve gảy, trên da thịt trắng nõn lập tức lưu lại năm dấu ngón tay.
“Trời ạ......” Nàng nhíu chặt lông mày, không biết nên nói thế nào cho phải.
Minh Dạ hai bàn tay không chút lưu tình tiếp tục cởi vật che bên eo nàng, không bao lâu nàng liền toàn thân trần trụi ngồi phịch trong ngực của hắn, mắt thấy hắn sẽ muốn làm gì thì làm .
Hắn lấy cây đèn cầy đến gần, chiếu sáng thân thể yểu điệu của nàng, cũng thấy không yên bất an trong mắt nàng.
“Tối nay còn rất dài, một đêm dài nhất trong cuộc đời nàng” Hắn nói giống như đang tuyên hệ.
Thật đáng sợ...... một câu thật đáng sợ! Tang Tửu cắn chặt môi dưới, ra lệnh bản thân không thể kinh hoảng kêu to.
Hắn hôn lên hai vú của nàng, bỗng nhiên nhẹ tựa như xuân phong, bỗng nhiên nặng nề như mưa to, luân phiên cảm thụ giao nhau giữa nóng và lạnh, khiến nàng không tự chủ được thở dốc không thôi.
Hắn tiếp tục hành động hành hạ người, một đường đi xuống kéo dài đến bụng của nàng hai chân cùng mắt cá chân, thân thể mềm mại không chỗ nào không chịu nụ hôn nóng bỏng của hắn xâm lược, khi hắn tạm thời chấm dứt màn hành hạ, thân thể buột chặc mới thoáng thả lỏng ra.
“Còn chưa chấm dứt đâu!” Hắn vươn ngón tay thon dài qua lại trêu đùa mềm nhẵn nõn nà của nàng .
“Không, không ......” Tang Tửu lập tức thấp hô lên.
“Nàng dám nói không? Ta càng muốn!” Hắn thổi hơi bên tai nàng, hai tay tấn công xuống phía dưới, làm cho thân thể nàng run rẩy càng thêm kịch liệt.
“Tốt lắm...... Đủ rồi......” Nàng không chịu nổi quá nhiều tê dại cùng sung sướng.
“Nàng đang xin ta?” Hắn khàn khàn hỏi.
Tang Tửu do dự tính quật cường không cho phép nàng nói ra từ “xin”, ngay tại nàng chần chờ một lát, hắn lại càng kích động khiêu khích nàng, kéo hai chân nàng ra, để cho hai người thân mật gần sát, rồi sau đó chậm rãi vuốt nhẹ.
“Muốn xin ta sao?” Hắn lại hỏi.
A! Tại sao lại có cảm giác xôn xao? Đây là khốn khổ! Tang Tửu cắn môi muốn kháng cự.
Hắn nhìn ra nàng đang dao động, đột nhiên không hề báo trước xâm nhập vào trong cơ thể của nàng, dẫn đến nàng thở gấp hô nhỏ một tiếng: “Chàng......”
Hắn cũng thở dốc “Ta muốn nàng! Nhiều thế nào cũng không đủ!”
Tang Tửu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt đầu kịch liệt ra vào giống như con ngựa hoang thoát cương, càn rỡ cuồng dã ra vào giữ lấy nơi ấm áp xinh đẹp của nàng.
“A......” Nàng nhịn không được bật ra rên rỉ, rồi lại nhanh cắn môi khắc chế.
“La không đủ, la thêm cho ta nghe!” Hắn lấy ngón cái cạy mở cánh môi, yêu cầu nàng ghé vào lỗ tai hắn la lên.
“Không, ta sẽ không......” Tang Tửu vẫn cố gắng kháng cự .
“Vĩnh viễn không cho phép nói không với ta!” Hắn tức giận hóa thành sức mạnh phát tiết trong cơ thể chặt trất của nàng, luật động ba hồi nhanh ba hồi chậm là một loại tra tấn tàn ác.
Choáng váng, mê muội, tim đập, từng loại từng loại ập đến bao phủ nàng.
“Đừng...... Ta chịu không nổi ......” Nàng cuối cùng uyển chuyển nói ra lời thật.
“Còn chưa đủ, ta muốn nàng đầu hàng!”
Mồ hôi hắn nhỏ giọt trên người nàng, hai người giống như bị mồ hôi dính cùng một chỗ, mỗi lần ra vào ma xát đều mang theo khoái cảm, vừa trơn vừa nóng ướt đẫm chăn giường, cũng thấm ướt lẫn nhau.
Tang Tửu bị trói chặt hai tay, hai chân bị cao giơ lên cao hoàn toàn không có hành động tự do, chỉ có thể giống búp bê mặc hắn bừa bãi khiêu khích trêu đùa.
Mắt của nàng chớp vài cái, một giọt nước mắt trào ra, nhưng đó là kết quả quá trình hoan ái.
“Khóc? Tại sao?” Hắn liếm đi giọt nước mắt của nàng.
“Người ta không muốn...... xin chàng......” Nàng nức nở nói.
“Thật sự không muốn? Tiểu lừa đảo, đến bây giờ còn gạt ta?” Hắn cởi bỏ trói buộc trên tay nàng, đem nàng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, từ phía sau thật sâu tiến vào, hai tay phủ lên hai vú phía trước, đầu kiên thì ghé sát bên tai lẩm bẩm.
Triền miên như thế làm cho nàng khó có thể chống đỡ, mái tóc đã loạn hô hấp càng loạn.
“Nàng muốn ta đúng không?” Hắn một mặt tiến sâu vào người nàng, một mặt cắn vành tai của nàng hỏi.
“Chàng đừng bức ta......” Cổ họng của nàng sắp khàn hét không thành tiếng.
Hắn để sát vào cánh môi anh đào của nàng, hôn lên đôi môi để nó càng thêm tươi đẹp.
“Không được...... Thật sự không được......” Cảm giác bị hắn không ngừng nghỉ xâm chiếm, nàng chỉ có thể dùng hai tay siết chặt chăn.
“Muốn ta nhanh? Hay chậm một chút?” Hắn cố ý hỏi.
“Ta...... Ta không muốn......” Nàng sắp chịu không được, kích thích nữa nàng sẽ bất tỉnh.
“Tiểu lừa đảo, nàng nói không cần chính là muốn!” Hắn dùng giọng trừng phạt, lực bên hông tăng mạnh hơn nữa.
Tang Tửu không tự giác thở dốc rên rĩ, khả năng khống chế đã vượt qua phạm vi của nàng.
“Nàng thích, ta biết!” Hắn nâng lên eo nhỏ của nàng, trên phạm vi lớn kịch liệt ra vào, mỗi lần va chạm đều làm cho nàng choáng váng.
“Không được...... xin chàng......” Tang Tửu liên tiếp cầu xin tha thứ.
“Nàng có thể, nàng là người phụ nữ của ta, nàng có thể nhận được ta!” Hắn bắt đầu chạy nước rút, cuối cùng phát tiết trong cơ thể nàng.
“Ông trời của ta......” Tang Tửu cảm giác được hắn run rẩy, nàng trống rỗng mềm nhũn
Hai thân thể đạt đến đỉnh dục vọng cùng nhau chậm rãi bay xuống dưới, thân thể hắn đặt trên thân thể của nàng, thở hồng hộc mồ hôi rơi như mưa, cảm nhận nơi ấm áp của nàng bao quanh hắn.
“Ta muốn nàng, không cho nàng rời khỏi ta, nếu không ta thật sẽ giết nàng, ta nhất định sẽ......” Hắn nói lời cảnh cáo bên tai nàng, hơi thở chậm rãi trở nên trầm ổn.
Tang Tửu trầm mặc không nói nhưng cũng hiểu được bản thân không có cơ hội rời khỏi.
Suốt một đêm trước ngày thành hôn, chú rễ cùng tân nương đều mệt mỏi......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top