Nụ hôn của quỷ - Tiểu Ni Tử [Chương 31 - 35]

CHƯƠNG 31:

SỰ PHÁ HOẠI Ở RẠP CHIẾU PHIM

Tiết học hôm nay cũng đã kết thúc, vẻ mặt đám học sinh như tội phạm được thoát khỏi ngục tù, không biết các thầy cô nhìn thấy vẻ mặt đó sẽ nghĩ như thế nào, loại hoạt động đầu óc như học hành này, có lẽ thật sự chỉ thích hợp với cái tên thuộc dạng kiểu thiên tài Kim Thuần Hy kia thôi!

"Thuần Hy, bộ phim lần trước tớ nói với cậu ấy, hôm nay đã chiếu rồi đó!"

0_0 Hả? "Thuần Hy?” Dạo gần đây không biết vì sao mà tôi vô cùng nhạy cảm với cái tên đó. Tôi giật mình nhìn bốn phương tám hướng, cuối cùng phát hiện ra Kim Thuần Hy và mụ phù thủy Thôi Anh Ái từ phía bên kia hành lang bước ra, bèn vội vã nấp vào một nơi khuất.

"Tớ mua hai vé rồi, tối nay đi chung nhé, được không?" Cái mụ phù thủy Thôi Anh Ái đúng là âm hồn không tan mà.

"..." Vạn tuế! Thuần Hy không có phản ứng. Ha ha!

"Chắc hôm nay không đến nỗi bận nữa chứ, tớ đã hẹn cậu mấy lần rồi, dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau mà”..

Tôi đang chuyên tâm theo dõi hành động của hai người bọn họ, ai ngờ trước mặt tôi tối sầm lại, một đôi tay chết tiệt đang bịt lấy mắt tôi, tôi kinh hoàng kêu thét lên...

"Ôi chao - cứu tôi với!!"

Tiếng hét của tôi đã khiến đôi tay kia buông ra, một giọng nói quen thuộc cũng vang lên ngay sau đó...

"-^o^- Tiễn Ni, tớ đây mà, tớ là Tú Triết!" Một gương mặt tươi cười rạng rỡ, nhảy ra ngay trước mặt tôi.

Trời ơi, làm tôi giật mình suýt chết, cái tên đầu óc tế bào đơn này, sao cậu ta cứ cho tôi niềm "vui mừng" không hợp thời chút nào vậy?

"Gà cuộn? Cô ở đây làm gì thế hả? Chẳng lẽ đang theo dõi chúng tôi?" tiếng nói của mụ phù thủy cũng vang lên. Thảm rồi, bị bọn họ phát hiện rồi, do cái tên Lý Tú Triết mà ra cả, đều do cậu ta! Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống quách cho rồi...

"Cái gì? Bà già chết tiệt kia, bảo ai là gà cuộn đấy hả? Cậu nói lại lần nữa thử xem?" Tú Triết hùng hổ gào lên với mụ phù thủy.

"Cậu là ai thế? Ồ, tôi biết rồi, cậu là bạn trai cô ta chứ gì?" Cái mụ phù thủy chết tiệt, đang nói bậy bạ gì thế hả? Cô ta cố ý nói cho Kim Thuần Hy nghe.

Tiêu rồi, Thuần Hy ơi Thuần Hy, anh nhất định phải duy trì nguyên tắc đó, nhất định phải dùng đôi mắt nhìn rõ chân tướng sự thật, đừng có nghe lời người ta thọc gậy bánh xe, tôi và Tú Triết không có gì cả, thật đấy...

"~^0^~ Phải, sao cậu lại biết? Chúng tôi nhìn có vẻ rất giống vợ chồng đúng không?" Trời đất ơi, cái tên Lý Tú Triết đáng chết kia, cậu nói bừa bãi quá vậy, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu ta làm cho tức chết mất thôi.

"Tú Triết, cậu câm miệng lại cho tớ, nói bậy bạ cái gì thế hả?" tôi sắp nổi điên.

"Tớ có nói bậy đâu, chúng ta vốn đã từng quen nhau mà. A~ Thuần Hy hả, thì ra cậu cũng ở đây. ~A.A~" Sau khi nói ra một thôi một hồi, Tú Triết cuối cùng cũng đã nhìn thấy Kim Thuần Hy bạn thân của mình.

" A~, Tú Triết à, cậu và cô ấy đứng đây làm gì thế?" Giọng nói của Thuần Hy với Tú Triết rõ ràng là dịu dàng hơn nhiều, đúng là bạn bè thân có khác.

"Ồ, bọn mình đang chuẩn bị đi hẹn hò mà!" Cậu ta cười hí hí và nói, rồi khoác vai tôi như thể đó là chuyện đương nhiên, mặc tôi phản kháng thế nào cũng vô ích. Trời ơi, tôi muốn chết tôi muốn chế, tại sao lại gặp phải cái tên Lý Tú Triết này chứ? Tại saoooo??????????

"Vậy các cậu thì sao? Cô ta là gì của cậu vậy?" Tú Triết tiếp tục ôm vai tôi thật chặt, sung sướng hỏi Kim Thuần Hy.

"à, cô ấy là Anh Ái, người bạn thanh mai trúc mã mà tớ từng nhắc đến với cậu đấy, bọn tớ cũng định đi hẹn hò ấy mà, xem phim!"

A_0... Cái... cái gì? Anh ta nói gì? Cái tên Kim thuần Hy chết tiệt, sao lại thay đổi nhanh như thế, rõ ràng lúc nãy còn thờ ơ với mụ phù thủy kia, tại sao khi hai đứa chúng tôi vừa xuất hiện đã thay đổi rồi? Toàn là do cái tên Lý Tú Triết đáng chết kia, đều do cậu ta cả!

Ông trời ơi, Chúa ơi, Bồ tát ơi, Thượng đế ơi, kiếp trước con đã thiếu nợ cậu ta cái gì chứ, tại sao cậu ta cứ đeo bám con mãi không thôi... ư ư ư...

"Anh Ái, chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Cái gì? Kim Thuần Hy chết tiệt kia, anh ta còn chủ động hẹn địa điểm với mụ phù thủy? Có phải anh ta cố ý chọc tức tôi không? Chết mất thôi, tức chết đi, tôi sắp nổi điên rồi...

"Ba giờ chiều gặp ở quảng trường Trung Ương được không?" Cái mụ phù thủy chết tiệt vui sướng tới nỗi giống cái gì ấy, tóm lại là không giống người.

“Được”

"Vậy chúng ta tiện về cùng nhau nhé!" Mụ phù thủy kia, được nước lấn tới à.

"Không, tớ còn có chút việc, phải đi đến nơi khác một chuyến. Tạm biệt!"

"Vậy cũng được, tạm biệt. Nhớ đó, ba giờ chiều, quảng trường Trung Ương, không gặp không về!" Mụ phù thủy hí ha hí hửng ra về.

Đồ đáng ghét,Thuần Hy là thiên tài mà, cô nói một lần là anh ta nhớ hết rồi, có cần lặp lại không chứ, lại còn thanh mai trúc mã mười bảy năm gì gì nữa, hình như chẳng hiểu anh ta chút nào! Hứ~!=.=

"Tú Triết, tớ cũng phải đi đây, bye bye, các cậu chơi vui vẻ nhé!"

Kim Thuần Hy vừa nói thế vừa bỏ đi, cuối cùng hình như còn liếc tôi một cái, lạnh lùng âm u đến độ tôi không kìm được phải rùng mình. Sao lại nhìn tôi như thế, thật là... anh và mụ phù thủy cũng vậy thôi mà? Hừ...

"Tiễn Ni, chúng ta đi đâu bây giờ?" Cái tên Lý Tú Triết chết tiệt, lại còn ôm ôm khoác khoác vai tôi, tôi muốn tức điên lên đây!

"Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra!" Tôi vùng vẫy điên cuồng, cuối cùng đã thoát ra khỏi móng vuốt của cậu ta.

"Sao thế? Tiễn Ni, cậu lại giận tớ à?" Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh và khuôn mặt vô tội.

“(>0<) Phải, tôi giận cậu rồi, mà còn là rất giận, vô cùng giận, cực kỳ giận!" Tôi chạy ào đi, đầu không quay lại, trong lòng rất rối loạn.

"Tiễn Ni, cậu đừng chạy, đợi tớ với, đợi đã..." Phía sau là tiếng tên "kẹo mè xửng" Lý Tú Triết gọi với theo.

Tôi không nghe thấy cũng không muốn nghe, trong lòng cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: Họ sắp hẹn hò nhau rồi, làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Còn làm sao được nữa? Chỉ còn nước cầu viện sự giúp đỡ của quân sư Trương Tịnh Mỹ thôi, tôi tấp vào một nơi mà Tú Triết với trí tuệ của cậu ta không thể tìm thấy được, bắt đầu gọi điện cho Tịnh Mỹ. Xin lỗi nhé, Tú Triết, không phải tớ cố ý muốn trốn cậu, thực sự là do nhiệm vụ nặng nề đè nặng lên đôi vai bé nhỏ thôi!

"Alo, Tịnh Mỹ! Làm sao đây? Kim Thuần Hy và mụ phù thủy sắp hẹn hò rồi." Vừa nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng "alo" quen thuộc, tôi vội vã nói.

"Theo!!" Tịnh Mỹ đúng là Tịnh Mỹ, kiệm lời như vàng ấy.

"Cái gì? Cái gì theo? Nói rõ chút coi!"?_?

"Đồ ngốc, tức là đi theo bọn họ, sau đó chờ thời cơ phá hoại."

"Một mình tớ sao theo được? Cậu cũng phải giúp chứ!"

"OK!"

Tôi và Tịnh Mỹ đã xuất hiện đúng giờ ở nơi mà bọn họ hẹn nhau.

Đầu tiên xuất hiện ở đó là Thuần Hy, vẫn mặc bộ quần áo lúc trưa. Hoàn toàn không thay đổi gì, cũng đâu cần thiết thay đổi, dù sao anh ta mặc gì cũng đẹp trai cả mà!

Mụ phù thủy ra công trang điếm ăn mặc cuối cùng cũng xuất hiện, đúng là khâm phục cô ta, chưa tới hai tiếng đồng hồ mà đã biến mình như ngôi sao Hollywood ấy.

"Hai người này đi với nhau đúng là đẹp đôi quá!" Nhìn hai người họ sánh vai nhau vào rạp chiếu phim, Tịnh Mỹ phát ra một tiếng cảm thán.

"Tịnh Mỹ, cậu không nói thì chả ai bảo cậu câm đâu!" Tôi bực bội ném cho nó một câu.

Tuy miệng phản đối như vậy đấy, song trong lòng tôi có một tiếng nói bất đắc dĩ phải lên tiếng: Hai người họ đúng là rất xứng đôi! Haizzz~ buồn bực quá, bực chết đi được, sao lại như thế, trong lòng lại thấy chua xót quá, mà không phải chua xót bình thường...

Ghét! Ghét mình quá! >_< Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mày bị sao thế?

Theo bọn họ tiến vào đại sảnh của rạp chiếu phim, cuối cùng chúng tôi cũng cướp được vị trí ngay sau bọn họ.

"Bộ phim này hay lắm đấy..." Mụ phù thủy vào rạp rồi miệng cứ liến thoắng mãi, nhưng tôi nhận ra cô ta say không phải vì rượu... Không được, đầu cô ta đang dần dần dần dần dựa vào vai Thuần Hy kìa, cái bà già này dám lợi dụng người ta! Dựa vào đi, dựa vào đi, dựa mạnh vào ấy...

"0 . 0 Ui da!" Mụ phù thủy kêu thét lên một tiếng, vùng ra khỏi vai Thuần Hy như bị điện giật.

Hehe, bị đâm phải rồi chứ gì. Thế này gọi là tự tạo nghiệt thì đừng có kêu ấy mà! Xem cô ta còn dám lợi dụng Thuần Hy nữa không? -^0^-

"Ai?" cô ta quay lại, vẻ mặt đầy giận dữ.

"A, xin lỗi nhé, không cẩn thận đồ rơi cả xuống đất rồi!" Tôi vội kéo Tịnh Mỹ cúi thấp người xuống phía dưới.

"Làm tốt lắm, Tiễn Ni" Tịnh Mỹ bịt mũi nói nhỏ với tôi, khen ngợi không ngớt.

"Cảm ơn!"

"Cứ thế tiếp tục đi nhé!"

"ừ" Haha, mụ phù thủy đáng ghét, dám đấu với tôi, xem chị chết thế nào nhé! Ha ha ha ha!

A_0 Woa, không ổn, giữa khe hở của hai ghế ngồi, chúng tôi bỗng nhìn thấy đôi tay với những chiếc móng được sơn cầu kỳ của mụ phù thủy đang lần mò về phía Kim Thuần Hy với vẻ tà ác, đáng chết, đồ háo sắc, không chịu thôi à! Chị cứ nằm mơ đi nhá... Đúng vào một phần nghìn giây trước khi ngón tay cô ta chạm đến ngón tay Thuần Hy, tôi lại tạt hết nước ngọt mình chưa uống hết lên tay cô ta...

"Ôi chao-!" Lại một tiếng như quỷ kêu thét, tay cô ta rút lại cấp kỳ, nhanh chóng đứng phắt dậy, giũ nước đồng thời gào lên với phía chúng tôi.

"Cái tên ngồi phía sau chết tiệt kia, tóm lại cô muốn làm gì hả?" —p(>o<)q

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận làm đổ nước! A, tôi có khăn giấy đây, đưa chị lau tạm..." tôi vội vã đưa khăn giấy đã chuẩn bị sẵn cho cô ta, hai tay ôm lấy mặt, nghiêng người đi, cố gắng kiềm chế để mình không cười sặc ra. Chắc chắn cô ta không biết tôi là ai, hai đứa chúng tôi làm rất bí mật, từ đầu đến cuối không để cô ta nhìn thấy mặt tôi. Hi hi!

"Anh Ái, nói nhỏ một chút". -_- Tôi nghe thấy Thuần Hy lạnh nhạt nói một câu, sau đó mụ phù thủy mặt đỏ bừng bừng ngồi xuống. May quá, may quá, mụ phù thủy đã chịu thua, không động thủ với Thuần Hy nữa, xem hết bộ phim một cách bình an vô sự. Lúc ra khỏi rạp đã gần sáu giờ, xem ra mụ phù thủy vẫn còn ra chiêu, thấy chiêu bẻ chiêu mới là quan trọng nhất! ha ha ha ha!

CHƯƠNG 32:

CUỘC HẸN NHẦM LẪN

Hai bọn họ vào một nhà hàng rất lộng lẫy. Tôi không nghĩ ngợi gì mà kéo tay Tịnh Mỹ vào bên trong theo, chọn một chỗ gần họ rồi ngồi xuống.

Có bức bình phong chặn ngang nên họ không thể thấy chúng tôi, nhưng giọng nói thì nghe rõ mồn một. Ha ha ha! ~^0^ Mụ phù thủy, có tôi canh gác nghiêm ngặt, xem chị còn dám giở chiêu gì ra! Hư-!

Ngồi chưa nóng ghế. Trên đầu đã vang lên một giọng nói. Ngước lên nhìn, 0_0~! Woa~! Đây là nhà hàng gì thế, đến phục vụ cũng đẹp trai kinh khủng!

“Chào anh, em muốn một phần cơm chiên thịt bò xào hành tây. ^_^" Tôi mỉm cười với anh phục vụ.

"-_-“ Hừm-, rất xin lỗi, ở đây không có cơm chiên." Lạ thật, sao vẻ mặt của anh trai đẹp phục vụ này kỳ quặc thế nhỉ.

"-0- Cả Cơm chiên cũng không có á? Vậy cho một bát canh trứng chua cay, cám ơn!"

"? Xin lỗi" -_-

Phục vụ ở đây bị sao thế nhỉ, sao lại thích nói "xin lỗi" thế.

"Chẳng có gì thì mở nhà hàng làm gì thế? Đúng là..." tôi bắt đầu nổi nóng.

“Cho hai phần giống bàn kế bên ạ!" vẫn Tịnh Mỹ là phản ứng nhanh.

"Vâng, xin đợi cho một chút!"

Người phục vụ cuối cùng cũng đi, tôi bắt đầu im lặng nghe Thuần Hy và mụ phù thủy nói chuyện.

“Thuần Hy, cậu có thích bộ phim lúc nãy không?"

“Cũng được!"-_-" Thuần Hy, cậu thích kiểu con gái nào thế? ^o^”  

Kiểu con gái mà Kim Thuần Hy thích? Chú ý!! Chú ý!! Mụ phù thủy hỏi đến trọng tâm.       

-_- Im lặng? Hay là đang suy nghĩ?

"Nói đi mà nói đi mà! Từ nhỏ đến lớn tớ vẫn luôn muốn biết đó!" Cái giọng thấy mà ghê, tôi và Tịnh Mỹ đều không hẹn mà rùng mình sởn gai ốc.

“Không có!" -_-

"... Hả? Không có? Không thể chứ? Trừ phi anh ta không phải là con trai... >_< Xùy xùy!!! Quách Tiễn Ni mi đang nghĩ bậy bạ gì thế hả? Đương nhiên là anh ta không muốn cho mụ phù thủy biết rồi! Được! Thuần Hy trả lời tốt lắm! Đừng nói với mụ phù thủy! Phải chọc tức cô ta! Ha ha ha! ^0^

"^-^ Rượu vang của cô!" Đúng vào lúc này, phục vụ mang rượu đến. Cái gì mà rượu vang? Đúng là nhỏ mọn, có chút xíu thế này.

"Xin rót đầy cho tôi!" =.=.

“…” Gì thế này, cái anh phục vụ sao chỉ ươn mắt nhìn tôi thế, mà lại không phản ứng gì? Tôi nói sai à?

"-0- Rót đầy rượu cho tôi! =.=" Tôi lặp lại thêm lần nữa. Phục vụ cao cấp mà ngốc thế, phản ứng lúc nào cũng chậm chạp

'ừng ực - ừng ực-!" Tôi đưa ly rượu lên uống cạn, vừa may đang khát quá!

ơ!!! ừ, mùi vị cũng được, "Thêm chút nữa!" ^0^

0_0 Hừm-! Vẻ mặt gì thế này??? Cái miệng của anh phục vụ này có thể nhét vừa một quả trứng gà ấy.

Ha ha! A0A Khâm phục tửu lượng của tôi chứ gì, rượu vang chỉ là nước ngọt trong mắt tôi thôi! Ha ha! ~^0^~ Cho dù là rượu nấu tôi cũng có thể uống cạn một ly to ấy chứ. Ha ha!

"»_ (Đừng làm tớ mất mặt! »_ (Tịnh Mỹ ngồi bên trừng mắt với tôi. Lạ quá??? ? Tôi làm không đúng à? Rượu không uống thế thì uống kiểu gì? Đúng là.

"Thuần Hy, gan ngỗng này ngon lắm, cậu thử xem!" Là giọng ngọt đến phát ngấy của mụ phù thủy.

"ừ." -_-

“Thuần Hy, chúng ta cạn ly, vì tương lai của chúng ta. ^0^"

"Ding..."

0_0A Hả-? Gì thế này? Gì chứ? Thật là! Làm ra vẻ lãng mạn, dịu dàng thế, lại còn tương lai? Mụ phù thủy chết tiệt.

"Gan ngỗng của cô."

“0_0” Hử-? Cái anh phục vụ này, bày đầy dao nĩa trước mặt tôi làm gì thế? Để xẻo mụ phù thủy à??? Tôi chưa độc ác đến thế đâu.

“À_0A ~? Cái này là gan ngỗng gì thế"????

Tôi tiện tay bốc một miếng lên, cắn một cái, tôi phải xem rốt cuộc là mùi vị gì, mụ phù thủy chết tiệt kia cho Kim Thuần Hy chẳng phải thứ này sao?

"Dùng dao và nĩa." Tôi mới ý thức được cách ăn của Tịnh Mỹ - tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, cắt xong một miếng sẽ xiên vào đó để ăn, ăn xong lại cắt... lại xiên... Rắc rối quá, tôi phát mệt lên...

Đây là cách ăn ai phát minh ra thế, đúng là nhảm nhí. Mặc kệ đi, tôi cứ cầm trong tay ăn nhi bánh này, ừ, mùi vị đúng là khá ngon, hehe! (^O^)

Cái miệng anh phục vụ kia mỗi lúc một to, -O- còn nhìn chằm chằm tay tôi! Nếu trên tay tôi có một quả trứng, tôi nhất định đã đút thử vào miệng anh ta xem sao rồi!

"Quách Tiễn Ni, dùng dao và nĩa! Lần thứ ba nhắc nhở cậu rồi đó, vẫn không hiểu hả?" =.=”

Không ngờ Tịnh Mỹ kiệm lời như vàng lại vì tôi lặp lại ba lần cùng một vấn đề, tôi đúng là lợi hại quá. ~^0^~ Ha ha!

"-0- Không có thời giờ, cậu không thấy tớ đang bận à?" Phải tôi rất bận mà, bận ăn gan ngỗng, bận nghiên cứu họ nói chuyện, bận lưu ý những cử chỉ "bất lương" mọi lúc của mụ phù thủy... Tịnh Mỹ đúng là không hiểu chuyện, lúc này mà còn nói đến vệ sinh gì chứ, tôi có đi vệ sinh đâu.

Tôi phải tập trung tình thần cao độ! Nếu như Thuần Hy lại bị lợi dụng thì sao?

"Giờ họ đang ngồi cách nhau, Thôi Anh Ái không lại gần Kim Thuần Hy được!" Tịnh Mỹ nhắc tôi.

Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra? Nhưng vẫn phải chú ý thì tốt hơn! Tục ngữ nói "không sợ gì, chỉ sợ "lỡ như mà!" (A@A)

"Cậu không phát hiện ra người trong nhà hàng đều đang nhìn cậu hả?"

"Có à?" tôi nhìn quanh quất đúng là vậy. tất cả nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy? cho dù tôi xinh đẹp cũng đâu cần phải nhìn thế! Thật là...

"Đây là ốc sên kiểu Pháp của cô."

0_0 “Hừm-? Ốc sên? Ốc sên ăn được à??? "

“Lừa gạt, làm gì có ốc sên, rõ ràng là ốc đồng! Dưới nhà chúng tôi năm trăm đồng một bát to! Có điều ốc ở đây cũng to thật!" Tôi than thở, xem ra nhà hàng cao cấp chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

"Câm miệng!” Tịnh Mỹ tức lên rồi! Sao lại tức giận dễ dàng thế?? Đúng là...

Dưới sự uy hiếp của Tịnh Mỹ, tôi ngoan ngoãn không nói gì nữa, mụ phù thủy và Kim Thuần Hy cũng lặng lẽ tiến hành bữa ăn tối lãng mạn của bọn họ!

Bình thường tôi ăn rất nhiều, hôm nay ăn còn ít hơn Tịnh Mỹ, dao nĩa chết tiệt này, làm tôi lóng ngóng tay chân, hại anh phục vụ kia cứ bị tôi hành hạ mãi... TAT

Một bữa ăn mà hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, cứ chậm rì rì, làm tôi sắp phiền chết lên được. ~:~( Mụ phù thủy chết tiệt, không chọn nơi nào mà lại cứ chọn nơi này, muốn kéo dài thời gian hả-! Hừ-!

"Muộn rồi, chúng ta đi thôi!" Giọng Kim Thuần Hy vang lên.

Woa, cuối cùng cũng đi rồi hả? Còn ở lại thì tôi điên lên mất thôi...

"Còn sớm mà, tớ muốn ngồi thêm tí nữa, dù sao cũng không gấp về nhà mà-! ^-^"

Mụ phù thủy đáng chết kia, mụ ngồi đó suốt đêm đi! Đúng là...

"Vậy cậu cứ ngồi thêm đi nhé, tớ phải đi đây." Thuần Hy vừa nó vừa đứng dậy trả tiền.

"Thuần Hy, đợi tớ với, cùng đi vậy!" Mụ phù thủy quả nhiên cũng đứng phắt dậy.

“Cảm ơn, tổng cộng chín mươi bảy ngàn đồng!" Tịnh Mỹ gọi một tiếng, phục vụ bàn bèn đến thanh toán.

"Cái...cái gì? Bao nhiêu??" Tôi có nghe nhầm không?"

"Chín bảy ngàn đồng!"

Tôi nhìn Tịnh Mỹ: "Tớ chỉ có hơn mười ngàn!"

"Tớ không mang! = ="

Cái gì? Không mang? Có nhầm không vậy trời? Đồ Tịnh Mỹ chết tiệt, ra ngoài mà không mang theo đồng nào hết, có phải nó có ý bóc lột tôi không? Thật là...

"Không mang tiền mà cậu vẫn điềm nhiên thưởng thức món ăn ở đây hả? Lại không nhắc tớ? >_< Cái con nhỏ chết tiệt này!". Tôi hét lên với Tịnh Mỹ.

Thật là, bạn bè kiểu gì thế hả. Haizzzzzzzz- đúng là kết bạn không cẩn thận mà!

"Có thể rẻ hơn chút không?” ~^0^~' Bó tay thôi chỉ còn nước dùng nụ cười thương hiệu của mình với cái anh phục vụ đang kinh ngạc kia!

"Xin lỗi cô, ở đây chúng tôi không giảm giá!"

Trời ơi, làm sao đây? Chẳng lẽ tôi sắp trở thành phường lưu manh chuyên đi ăn nhờ người ta ư? Vậy danh tiếng nức trời của Quách Tiễn Ni tôi bị diệt vong bởi một bữa ăn này sao?

Không được, tuyệt đối không được!

Nhưng thế thì làm sao đây? Rốt cuộc phải làm gì? Phiền chết được, đúng là phiền chết được!

0_0 ! Í, như thế này đi, bỗng tôi nảy ra một suy nghĩ...

"Anh phục vụ ơi, như vậy đi nhé, vì chúng tôi đi gấp quá nên không mang đủ tiền, bây giờ tôi về nhà ngay để lấy, nếu anh không yên tâm thì để mỹ nữ này (đẩy Tịnh Mỹ về phía anh ta) ở lại đây, đợi tôi mang đủ tiền đến chuộc bạn ấy về. Anh thấy được không?"

"Quách Tiễn Ni, sao cậu có thể thế được? Cậu cho tớ là gì thế hả?" Tịnh Mỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết rất đáng thương.

"Tớ cũng muốn gán mình ở lại lắm, nhưng cậu vẫn đáng giá hơn vừa thông minh vừa xinh đẹp, họ chắc chắn sẽ chọn cậu." Tôi nói thật ấy chứ.

"Xin lỗi cô, chúng tôi không cầm người, phương thức thanh toán này của cô chúng tôi không thể tiếp nhận. ở đây có điện thoại cô có thể liên hệ với người nhà."

Gọi người nhà á? Ai mà biết bố tôi giờ đang ở đâu? Huống hồ là bây giờ tôi đang ở nhà Kim Thuần Hy, chẳng lẽ bảo tôi gọi điện về cho bác trai bác gái? >0< Không được, không thể chấp nhận được!!!

"Đừng có nhìn tớ, bố mẹ tớ đang đi dự tiệc rồi!" Trương Tịnh Mỹ kia, đúng lúc quan trọng mà chẳng tỏ vẻ bạn bè gì cả, là sao là sao?

Bó tay rồi, ai đến giúp tôi thanh toán tiền bữa ăn này với-, ai đến cứu tôi với?

"Đây là một trăm ngàn, phiền anh quá!" Đúng vào lúc tôi đang bó tay chịu chết, thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

Ngẩng lên nhìn...

“0_0” Kim... Kim Thuần Hy? Đúng là Kim Thuần Hy!!! Sao anh ta lại biết tôi ở đây? Tại sao lại nhìn tôi? Mất mặt quá đi!

"Theo tôi suốt này, không thấy mệt à?"

Cái gì? Tôi mở to mắt. Không thể nào? Anh ta phát hiện ra chúng tôi từ khi nào vậy? Tôi thấy chúng tôi đã rất cẩn thận che giấu tung tích mà... không thể nào...

"Xin lỗi, Anh Ái! Tớ nghĩ hôm nay đến đây thôi! Thuần Hy kiên định mời mụ phù thủy ra khỏi nhà hàng.

Mụ phù thủy chết tiệt kia trước khi đi còn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt vui thú trên nỗi đau của kẻ khác. Tôi thảm quá hả? Chẳng qua chỉ quên mang theo tiền thôi mà! Đúng là...

“Hình như tớ vẫn còn có chút việc, đi trước đây." Tịnh Mỹ bỗng thốt ra một câu.

"Gì thế? Đi à? OK vậy đi thôi" dù sao tiền đã trả, có thể đi được rồi, hehe.

"Là tớ phải đi!" Tịnh Mỹ có ý gì thế?

"Đi nhé, tôi sẽ đưa cô ấy về." Câu này là Kim Thuần Hy nói sao?

“0_0” ... Khoan đã, khoan đã, sao không ai nghe ý kiến của tôi???

"Mai gặp nhé!" Tịnh Mỹ bỏ đi một nước, không hề quay đầu lại! Có nhầm không đó?? Tên này...

Tại sao anh ta lại gần tôi, anh ta muốn làm gì? Chắc không đến hỏi tội tôi đấy chứ?

Ôi chao- cái tên này lại xem tôi là chổi quét nhà! Tôi không muốn! Không muốn! Nhưng phản kháng hình như hoàn toàn vô hiệu! = = Cái tên không thể nào đoán được anh ta nghĩ gì, rốt cuộc anh ta muốn đưa tôi đi đâu đây?

"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu thế hả?" Giọng nói của tôi dịu dàng quá rồi đấy, người tốt sẽ không bị bạc đãi .

"Đến một nơi, đến đó rồi sẽ biết!" í? Hình như anh ta đang cười? có nhìn nhầm không?

Và tôi đã sánh vai Kim Thuần Hy đi trên phố như thế, gió lướt qua vù vù, một tay tôi nằm gọn trong tay anh ta, cảm giác này hình như cũng không tệ, Quách Tiễn Ni, mi bị làm sao thế hả, sao cảm giác không tệ với anh ta mỗi lúc một nhiều...

“Khi nào….tôi sẽ trả cho anh ngay." Để tránh anh ta hung hăng đến hỏi tội tôi, cứ chủ động đi thì hơn.

“Không cần!" sắc mặt anh ta thay đổi, đang giận ư? Cái tên này, làm người ta phí công tìm hiểu quá, sao thay đổi sắc mật kỳ lạ như vậy, chắc lúc này tôi không làm gì sai trái chứ?

"Tại sao lại theo dõi tôi?" vẻ mặt Thuần Hy hình như khá hơn.

"A~? Tôi... tại sao tôi phải theo dõi anh nhỉ? Tại sao nhỉ... để tôi nghĩ xem..." Sao tôi có thể bảo là do hành động săn ác quỷ bản beta được, tuyệt đối không thế!

"Không biết vì sao mà đi theo tận sáu tiếng đồng hồ?"

"Sáu tiếng? Đúng rồi, sao anh biết?" Phì phì! Sao tôi lại tự nhận thế này! =*>_<=

"Vì cô ngốc!" Lý do gì thế này?

"Anh mới ngốc đó! Người khác muốn hẹn hò là anh đi ngay." Dám nói tôi ngốc, cái tên chết tiệt, tôi đang vì anh đấy! Thật là...

í —? Hình như anh ta đang cười? Có nhầm không vậy?

Có phải bị đần không? Cái tên này hôm nay hình như hơi kỳ quặc, hay là lại uống nhầm thuốc nhỉ?

"Còn nói nữa à, tại sao phải phá hoại cuộc hẹn của tôi?"

"Xin lỗi! Tôi không phải cố ý muốn phá hoại, mà chỉ muốn bảo vệ anh”.

Hả? Bảo vệ? Lý do quái quỷ gì thế này? Quách Tiễn Ni, cái miệng của mi mọc kiểu gì thế?

"Đến rồi." Thuần Hy đột ngột dừng lại, tôi vừa thất thần nên đâm sầm vào người anh ta.

CHƯƠNG 33:

CÔ RẤT KHÓ ỨNG PHÓ

"A_A Thì ra là công viên Giấc Mơ, lúc nhỏ tôi thích nhất được đến đây, có điều lớn rồi không còn đến nữa, không biết có thay đổi gì không nhỉ! Đúng là vui quá! Cám ơn anh, Thuần Hy! He he! Ha ha!" Tôi thích chí hoa tay múa chân như trẻ con, nói liến thoắng không ngừng với Thuần Hy.

"Vậy vào trong đi".

Lúc nãy tôi có nhìn nhầm không, Thuần Hy tuy vẫn nói bằng cái giọng lạnh băng ngàn năm không đổi, song vẻ mặt hình như không còn cứng đơ nữa. Hình như, hình như còn có chút hiện tượng gọi là "dịu dàng" nữa —

Thuần Hy và tôi vừa định vào trong, một bà cô quản lý công viên không biết từ đâu xuất hiện, "Xin lỗi, công viên sắp đóng cửa rồi, hai vị ngày mai đến sớm một chút vậy".

Bà cô lắm điều, đóng cửa muộn một tí có chết ai đâu! Khó khăn lắm Thuần Hy mới đưa tôi tới một lần, cơ hội siêu tốt sắp bị cô phá hoại rồi. :-(

"Cô ơi, vẫn còn cách giờ đóng cửa một lúc, chúng cháu vào một chút rồi ra ngay". Thuần Hy vừa nói vừa mỉm cười với bà cô. o_o

Á! Thuần Hy lại mỉm cười với một bà cô chẳng chút quan trọng này? Hình như anh ta chưa bao giờ mỉm cười với tôi? Vả lại còn nói một câu dài như thế, không giống anh ta chút nào! ừ, không giống, hoàn toàn không giống! Có một chuyện mà tôi có thể chắc chắn - anh ta, nhất định là uống nhầm thuốc, chắc chắn thế!

"Được, được rồi, hai đứa phải ra nhanh đấy". Quả nhiên, dù là bà cô thì vẫn không có sức miễn nhiễm với nụ cười của trai đẹp mà.

"Cám ơn cô", vẫn chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, Thuần Hy đã kéo tôi vào trong.

Tuy đã nhiều năm không quay lại, song công viên Giấc Mơ hình như không thay đổi bao nhiêu, chỉ ở hồ nước nhân tạo mà tôi thích có thêm một bậc đá ở chính giữa, xung quanh hình như còn có những vòi nước để phun nước nữa.

"Chúng ta đi đến đó đi". Tôi nôn nóng muốn đến bậc đá giữa hồ ấy, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không chỉ một lần mơ ước đến cảm giác kỳ diệu khi mình đứng giữa lòng hồ và xung quanh là những làn đèn chớp nháy mờ ảo.

“ừ”

Thế là, chúng tôi đã đứng trên bậc đá tròn ngay giữa lòng hồ, chỉ có hai chúng tôi. Thuần Hy lặng lẽ nhìn mặt hồ, ánh sáng hắt lên của từng đợt sóng nhấp nhô bao quanh từng đường nét rõ ràng của gương mặt anh, cảm giác thật không chân thực... Tôi chưa hề nghĩ rằng, mình sẽ nhìn thấy một Thuần Hy như vậy, yên tĩnh, dịu dàng, thậm chí...

"Cô có biết truyền thuyết về suối phun ở lòng hồ này không?"

"Truyền thuyết?" Quả nhiên là người học rộng, đến điển cố của một nơi bé nhỏ trong công viên này cũng biết rõ mồn một.

"Nói rằng nữ sinh nào đến hồ phun nước này, sẽ không thể có được tình yêu mà cô ấy mong ước".

A_0"... "Hả-? Cái gì? Tại sao là 'nữ sinh'?"

"Nghe nói đó là lời nguyền của một nữ sinh thất tình nhảy xuống đây tự tử".

Không thể nào? Tôi cảm thấy lông măng trên người mình dựng đứng, như thể phía sau lưng thật sự có một oan hồn.

"He he, vậy, he he, chúng ta về đi! ~^0^~ He he! Công viên sắp đóng cửa rồi! Hì hì!" Đúng, phải mau rời khỏi nơi này, chúng tôi mới đến đây một chút, chắc lời nguyền còn chưa kịp chụp lên người tôi nhanh thế đâu, chắc vẫn còn kịp, tuyệt đối vẫn kịp...

"Cô căng thẳng gì chứ? Cho dù không đến đây, e rằng cô cũng chả gả cho ai được!" Anh ta đang nói gì thế? Tôi không gả cho ai được? Sao lại không ai cưới tôi chứ? Hư, không them lý luận với anh ta, mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi hãy tính!

"Ai... ai nói tôi căng thẳng? Tôi chỉ thấy đã muộn rồi, nên về nhà sớm, nếu không bác gái sẽ lo lắm! He he".

"Nhưng tôi không muốn về". Anh ta như nửa cười nửa không.

"Anh! Anh cố ý! Anh không về thì mình tôi về đây!!!" —p(>o<)q Tôi mất bình tĩnh gào lên rồi chạy biến.

Đúng vào lúc này, các vòi nước xung quanh đột ngột khởi động, những luồng nước cực lớn bắn vào không trung, mang theo cả ánh đèn năm màu sáu sắc. Tôi giật bắn mình bởi cảnh tượng đột ngột đó, chân phải vấp vào chân trái, cả thân người nhào xuống hồ. Cái người thiết kế chết tiệt, tại sao không làm lan can quanh đây, chả trách có người nhảy hồ tự tử!

"ùm!" Cùng lúc với bọt nước văng tung tóe, tôi thấy toàn thân mình đã ngập trong nước. Nước hồ lạnh quá. —

"(>0<) Cứu tôi với... cứu với..." Trời ơi, tôi cũng biết bơi kia mà? Gì thế này? Tại sao không nhúc nhích gì được!

Chẳng lẽ tôi bị oan hồn níu kéo thật sao? Đừng mà! —>_<— Trời ơi, tôi sắp chết đuối mất thôi, có nhầm không, quán quân bơi lội lại bị chết đuối... chả ra sao cả... hu hu hu...

Oan hồn ơi đừng có bám theo tôi, tôi cũng đáng thương như cô mà... hành động săn ác quỷ của tôi vẫn chưa thành công... Tôi vẫn chưa cưa đổ Kim Thuần Hy mà...

Đúng rồi, Kim Thuần Hy đâu, cái tên đó đâu rồi... hu hu hu hu...------- >_<-----   ủa-? Tôi lên thiên đường rồi sao? Có thảm cỏ? Có cây? Còn có trai đẹp? He he, thiên đường cũng đẹp lắm, he he.

"Ngốc, chẳng phải cô biết bơi? Thế mà lại suýt chết đuối!" Hừm- ai đang nói vậy? Giọng nói này sao mà quen tai thế?

"Kim... Kim Thuần Hy?" Khi ý thức tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng đã nhìn rõ trai đẹp trên thiên đường là ai.

Quả nhiên là Kim Thuần Hy! Quần áo của anh đã ướt sũng, nên anh ta cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ để lộ bờ vai, dính chặt vào cơ thề, lượn theo từng đường nét hoàn mỹ khỏe mạnh, mái tóc vốn bay bay lãng tử cũng ướt sũng, dán sát vào gò má trơn nhẵn sạch sẽ, nhưng dáng vẻ này lại càng đẹp trai hơn, đúng không, không phải đẹp trai, phải là kiêu ngạo hơn đẹp trai nhiều, là gì nhỉ>

Đúng rồi, "gợi cảm"? Chính xác, đúng là "gợi cảm"... *A_0 Tôi nghĩ mặt mình đang có lửa cháy, bây giờ mà tôi vẫn cảm thấy nó đang nổ lách tách và cháy rừng rực trên mặt...

"Tôi vẫn chưa chết hả?"

"Đồ ngốc!" Cái tên đáng ghét, lại nói tôi là ngốc nữa rồi, có điều, như vậy chắc chắn là tôi chưa chết, ha ha! He he!

"Anh cứu tôi phải không? Cảm ơn!"

"Nếu không phải là sợ về nhà chẳng biết ăn nói thế nào với mọi người thì tôi đã bỏ mặc cô rồi!"

"Dù sao đi nữa cũng cám ơn anh, cám ơn anh lắm lắm!"

"Lắm lời!"

0_0 Gì chứ? Tên chết tiệt, tôi có lòng thành ý tốt cám ơn anh, anh lại bảo tôi lắm lời? Thật là...

"Mặc vào đi!" Thuần Hy ném cho tôi một chiếc túi.

"Woa a~, quần áo anh lấy từ đâu ra thế?"

"Tất nhiên là mua rồi. Đừng phí lời, mặc nhanh đi rồi về!"

Hung dữ cái gì, anh rất lạnh đúng không? Đúng rồi, chắc chắn là lạnh lắm, áo khoác ngoài cũng ướt kia kìa, có điều nếu anh không nói những lời ấy thì hai chúng ta đâu có thê thảm như vậy! Thế nên, đáng đời anh! Tôi cứ thích hành hạ anh đấy!

"Lúc nảy bơi mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc!" Tôi ngồi im không động đậy, thảm cỏ mềm mượt, ngồi lên cảm thấy rất dễ chịu.

"Bơi á? Cô mà bơi à?" Anh ta trừng trừng nhìn tôi nhưng cũng không bỏ đi, ngược lại ngồi dựa vào một gốc cây gần đó.

"Chẳng lẽ, có một số thứ đã được số phận định sẵn, không thể nào rũ bỏ được!" Thuần Hy lẩm bẩm rồi bỗng cười, cười rất sâu xa.

0_0 "Hử -?..." Thứ gì chứ? Rồi gì mà số phận định sẵn? Cái gì mà không thể rũ bỏ? Anh ta điên ư? Tự nhiên lại nói những câu kỳ lại quá.

Khoan đã, những lời anh ta nói, hình như có liên quan đến tôi, chẳng lẽ...

"Giống dạng phiền phức như cô ấy, nếu muốn rũ bỏ cô thì còn khó hơn là đón nhận cô, thế chẳng thà tiết kiệm chút sức lực..."

"Ý của anh là, về sau không phớt lờ tôi nữa, đúng không? ~AoA~" Tôi nghiêng đầu nhìn Thuần Hy vẻ mặt nặng nề. Chắc là ý này rồi, he he.

"Phải..."

"Hả? Thật... thật không?"

"Cô rất khó ứng phó!"

Cái gì? Tôi rất khó ứng phó? Câu này là ý gì? Tức là đáng ghét hở? Nhưng nếu ghét tôi thì tại sao không phớt lờ tôi được? Phức tạp quá!!!

"Đợi cô nghĩ ra thì trời sáng rồi kìa!"

"Ồ. A~? Gì thế?" Kim Thuần Hy đáng chết, tự nhiên lại chuyển sang bảo tôi ngốc nữa?

"Đi thôi! Khuya quá rồi!" Thuần Hy đột ngột phá vỡ không khí ngượng ngập.

"ừ."

Một đêm như thế, những người đi sánh vai bên nhau, cảnh đêm trầm lắng, ánh trăng dịu dàng, bỗng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

CHƯƠNG 34:

NHẬT KÝ QUAN SÁT CỦA THUẦN HIẾN

Tan học rồi, một tuần đã trải qua trong mơ hồ. Hôm nay bà cô bánh bao bị ốm nên không lên lớp được, hại công phu trồng cây chuối tôi luyện đã bao năm nay không có đất dụng võ. T_T Haizzz Cuộc sống có lúc thật là vô vị làm sao------------- !

Kim Thuần Hy! Cuối tuần này, tôi nhất định phải sử dụng tuyệt chiêu khiến anh bại dưới quần jeans của tôi. Để mụ phù thủy Thôi Anh Ái không thể ra tay! He he he he! Ha ha ha ha! ...~^0^~...

Cuối tuần, Kim gia.

Sau khi mơ một giấc mơ tuyệt vời rồi, tôi mới lưu luyến không đành mà tỉnh dậy.

0_0 Ôi chao ơi giờ Đã mười giờ rồi sao! Chẳng lẽ đồng hồ không báo thức? Tiêu rồi, hôm nay tôi vốn định dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà, để biểu hiện sự dịu dàng và ân cần của mình một chút. Haizzz------------ , vậy mà không dậy nổi! buồn quá! Thất bại quá!

Được thôi, vậy đổi thành một bữa trưa tuyệt hảo đi!

Dùng đôi tay linh hoạt của tôi bồi dưỡng dạ dày của Kim Thuần Hy vậy! Một nhà triết học nổi tiếng đã nói: "Trái tim người yêu chính là dạ dày!" (Nhà triết học vĩ đại đó đương nhiên là mỹ nữ Quách Tiễn Ni thông minh tuyệt đỉnh rồi! Ha ha! ~A0A~) Nói làm là làm, tôi lật người nhảy xuống giường, định bụng tắm rửa xong sẽ xuống ngay nhà bếp để thực hành.

Í ? Sao lại yên tĩnh thế này? Trên lầu không có một ai, dưới lầu thì sao? Hình như cũng không. Trên bàn có một tờ giấy đè dưới lọ hoa, bên trên là dòng chữ thanh tú thẳng hàng, mới nhìn là biết tin nhắn của bác gái:

"Tiễn Ni, bác và bác trai đưa Thuần Hiến đến nhà họ hàng để chơi cuối tuần. Con và Thuần Hy ở nhà một mình để hưởng thụ thế giới của hai đứa đi nhé!"

Year ~, tuyệt quá! \(^0^)/ Bác gái đúng là vừa đáng yêu, vừa hiểu lòng người, con sẽ không phụ lòng bác đâu. Ha ha ha!

Càng tuyệt hơn là, cái tên quỷ nhỏ Thuần Hiến ưa phá bĩnh cũng không có ở nhà. Hei hei! Xem ra đây là cơ hội tốt mà Thượng đế ném cho tôi rồi! ~^0^~

Nói ra thì, thời gian này tên quỷ nhỏ Thuần Hiến cứ lén lút rình rập bên cạnh tôi, chắc chắn là có âm mưu gì đó! Tại sao tôi không nhân cơ hội này để điều tra cơ chứ? Dù gì thì bây giờ vẫn còn sớm mà!

Nhẹ nhàng rón rén đến phòng Thuần Hiến, tôi không muốn Thuần Hy biết, nếu bị anh phát hiện thì tiêu đời.

0_0" Gì thế này? Máy quay phim loại nhỏ? Đúng là trẻ con nhà giàu có khác, còn bé tí mà đã có những thứ xa xỉ này rồi. ở đây còn có một số băng video, để tôi xem xem bên trong viết gì nào...

"Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái".

Cái tên Thuần Hiến này lười biếng ghê, viết nhật ký mà không cầm bút viết, lại còn ghi vào băng video, còn nghiên cứu tự do... Khoan đã, Quách Cái là ai? Sao có cảm giác không lành thế này... Mau mau xem xem nó đang làm cái quái quỷ gì!

Tôi đặt cuộn băng vào đầu máy, sau khi ấn nút Play gương mặt tự sướng của Thuần Hiến bỗng tràn ngập khuôn hình, khiến tôi giật nảy mình.

>_<" Thật là, cho dù đã thân quen, nhưng gương mặt nó xuất hiện đột ngột thế này cũng dọa chết khiếp người khác mà.

Thuần Hiến điều chỉnh lại vị trí, rồi bắt đầu nói: "Chào mọi người, hoan nghênh đến tiết mục nghiên cứu tự do của Thuần Hiến, thời gian này, tôi sẽ mang đến một tiết mục cho mọi người, mang tên "Nhật ký quan sát Quách Cái"...Xí, làm làm ra vẻ nghiêm túc nữa chứ!

"Quách Cái tên thật là Quách Tiễn Ni, xùy xùy, cái tên dở tệ! Nên tôi sẽ đổi tên cho chị ta thành Quách Cái. Sao, Quách Cái nghe thật độc đáo biết mấy, lại dễ đọc, tôi thông minh thật ấy nhỉ!

(Tên tiểu quỷ thối hoắc! Đừng có tùy tiện sửa tên người ta, nếu đổi thì đổi sao cho hay hơn ấy! =:-( Lại còn kêu gì mà "Quách Cái"? Tôi có điểm nào giống cái nắp nồi đâu? Tức chết mất thôi! Tên quỷ nhỏ đáng ghét! Đáng ghét!)

"Tại sao phải quay tiết mục này? Mọi người đừng bao giờ nghĩ rằng tôi có ý gì với Quách Cái kia nhé, tôi đâu có mù đâu! Nhưng mẹ tôi lại ngược lại, bà đặc biệt yêu thích Quách Cái! Nói gì mà không sinh ra được một đứa con gái như vậy đúng là đáng tiếc, thôi nhận làm con dâu là hay nhất ~! Tôi cảm thấy mẹ ngốc quá, già như vậy rồi mà suy nghĩ trẻ con kinh khủng! Nghe nói khi Quách Cái còn là một con nhóc thì đã được người lớn sắp đặt gả cho anh trai, hạnh phúc của anh đã tiêu tùng rồi ~! Quách Cái đúng là Quách Cái, sao lại gả cho anh được? Tôi tuyệt đối không xem chị ta là chị dâu đâu!"

"Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi, trong nhà bạn bè thân thích con gái lớn nhỏ nhiều như vậy, người đẹp hơn thông minh hơn cao quý hơn chị ta nhiều lắm lắm, tại sao mẹ cứ thích cái chị ngốc Quách Cái nhỉ? Lại còn xếp cho chị ta ở ngay phòng kế bên anh trai nữa, làm như sợ họ không thích nhau được ấy! Tôi nghi ngờ rằng mẹ đã bị chị ta mê hoặc tới mức tinh thần bấn loạn rồi..."

"Thế nên, tôi quyết định tiến hành quan sát bí mật chị ta một khoảng thời gian, phơi bày toàn bộ khuyết điểm của chị ta ra hết! Mẹ ơi, anh ơi, con sẽ cứu vớt mọi người ~!"

"Kỳ đầu tiên của tiết mục "Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến" đã kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi, hẹn gặp lại kỳ sau".   

"Chào mừng đã trở lại, đây là kỳ thứ hai của tiết mục "Nghiên cứu tự do của Quách Cái". Để chứng minh sự thực Quách Cái rất ngốc nghếch, hôm nay tôi cố ý chọn ra một đề bài số học rất khó để "thỉnh giáo" chị ta. Ha ha, kết quả là chị ta nhìn cả ngày trời cũng không giải nổi, có thể thấy chị ta không phải ngốc bình thường! Chả trách phải học phụ đạo ở trường!"

"Nếu không phải anh trai cướp mất bài tập của tôi, chủ động dạy tôi thì Quách Cái kia nhất định khó xử chết đi được! ông anh lần này cũng làm tôi cụt hứng quá, biết rõ tôi đang "chỉnh" chị ta mà còn cố ý giải vây..."

"Đúng là ngốc quá, mà lại có rất nhiều khuyết điềm, tôi chưa hề nhìn thấy một cô gái nàongốc như vậy..."

"Chào mọi người, đây là kỳ thứ ba của tiết mục "Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái". Hôm nay mẹ tôi mua rất nhiều quần áo mới cho Quách Cái, đúng là... cô gái xấu xí như vậy có mặc gì cũng không đẹp được! ông anh tôi nói anh ghét nhất là loại bình hoa chỉ biết trang điểm làm đẹp, tôi vô cùng đồng ý !!"

"Ông anh còn nói, nửa đêm có nghe thấy Quách Cái ngủ nói mớ ~, kinh hoàng! Thật không rõ đầu óc chị ta kiểu gì, lúc ngủ mà còn mê trai nữa! Tối nay tôi phải quan sát kỹ mới được..."

"Chào buổi tối, đây là kỳ thứ n của tiết mục "Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: "Nhật ký quan sát Quách Cái". Hôm nay đúng là mệt quá, Quách Cái tham gia hội thao, mẹ cứ lôi cả nhà đi cổ vũ ! Có điều cũng khó ngờ, Quách Cái đúng là không phải cái nắp - đẩy tạ được những 11m46! Nếu sau này chị ta cãi nhau với ông anh mình, không biết ông anh đáng thương có đánh nổi chị ta không??? Phù phù, tôi tuyệt đối không để họ kết hôn đâu!!!”

"Những người đến cổ vũ cho Quách Cái đúng là rất nhiều, tôi nghi ngờ chị ta bỏ tiền ra mời đến! Đúng đúng, chắc là thế rồi! Cái tên đáng ghét Tú Triết kia cũng có ở đó, cứ đứng bên cạnh kêu gào Tiễn Ni Tiễn Ni không ngớt, thật không hiểu nổi Quách Cái có gì mà thu hút anh ta đến thế?"

"Lúc chị ta và ông anh mình chạy cặp với nhau, chậm như ốc sên bò ấy, hại anh mình lần đầu tiên trong lịch sử: không đoạt được giải quán quân! Còn nữa, chị ta còn hại anh mình lần đầu trong lịch sử phải ôm con gái, mà người anh mình ôm lại là tên ngốc Quách Cái kia!

"Mẹ ơi, mẹ làm ơn tỉnh lại cho con nhờ ~! Nếu chị ta là con dâu của nhà họ Kim thật, chẳng những anh con sẽ tự sát, mà con cũng sẽ tự sát luôn! -_-A ..."

—:-( Không xem nổi nữa! Tức chết tôi mất thôi, cái gì mà nghiên cứ tự do, tôi có phải loại dây leo ăn bám, cũng có phải sâu đục thân đâu, mắc gì mà nghiên cứu tôi? Đáng ghét nhất là, còn chuyên nói xấu tôi, mà lại là những chuyện rất mất mặt, rất xấu xí nữa... —:-(

Hu hu hu hu ... —>_<— Đúng là không cam tâm, không cam tâm chút nào. Cái tên tiểu quỷ chết tiệt, tôi đắc tội nó hồi nào?

Không thể tha thứ, nhất quyết không tha thứ, làm gì có chuyện dễ thế! p(>o<)q

Tôi nhấc máy quay lên, ghi hình vào phần còn trống trong băng một cách hậm hực...

"Hi- chào mọi người! tôi chính là Quách Tiễn Ni, khách mời trong tiết mục "Nghiên cứu tự do của Thuần Hiến: Nhật ký quan sát Quách Cái" đây, người thật nhìn có vẻ rất đáng yêu đúng không? Cám ơn đã quá khen-! Thuần Hiến đã nói những lời không tốt lắm về tôi trong những tiết mục kỳ trước, thực ra tôi không hề lưu tâm (tôi đề lộ ra nụ cười có vẻ gian xảo). Bây giờ, Thuần Hiến nhờ tôi đến để nói vơi mọi người một vài suy nghĩ thật của cậu bé, đây mới là những lời nói thật đó (tôi bắt trước giọng nói của nó): Thực ra mà nói, chị Quách Tiễn Ni vừa dịu dàng vừa đáng yêu, vừa hiền thục lại vừa độ lượng! q(A_A)p Cả nhà chúng tôi đều yêu thích chị ấy! Rất thích, rất thích!!! ông anh tôi đã thề ngoài chị ấy ra thì không cưới ai cả! Là thật đó! (Mong là cái tên máu lạnh kia vừa nhìn thấy xong sẽ không bị tức chết -.)"

Sau cùng, tôi làm động tác POSE mê hoặc nhất, nói với ống kính: "Đây mới là Quách Tiễn Ni thật sự, bye bye".

Làm xong, tôi cẩn thận đặt máy quay và băng vào chỗ cũ, rồi len lén chuồn ra khỏi phòng Thuần Hiến.

Nhẹ nhàng đến ~, rồi nhẹ nhàng đi ~, không mang theo chút bụi trần nào ~! He he! Ha ha! ~+))

CHƯƠNG 35:

SIÊU ĐẦU BẾP CỦA KHÁCH SẠN NĂM SAO

"Quách Tiễn Ni! Cô đang làm gì thế?" Đúng là xui xẻo, sao anh ta xuất hiện đúng lúc này mà không sớm hay muộn một chút.

"=^_^= Không... không... không có gì." Hoảng quá! Chắc anh ta chỉ thấy tôi đóng cửa nhỉ?

"Lén lút bí ẩn!"

"Đâu có! Tôi chỉ muốn đến nhà bếp". Chết tiệt, làm sao đây? Nhịp tim lại vô duyên vô cớ đập mạnh...

"Cô muốn nấu cơm?"

"Có gì không được nào? Có chuyện gì mà Quách Tiễn Ni tôi không làm được? Anh không được xem thường tôi nhé.” Lườm anh ta một cái, tôi bèn vội vã rời khỏi hiện trường, chạy đến nhà bếp.

Quách Tiễn Ni, cố lên! cố lên, Quách Tiễn Ni! Tuyệt đối không được để tên đó xem thường mi! Không thể!!!

Hay là tôi làm lại món mì vị tỏi không thêm thịt đi, không đúng, phải gọi là "mì Ni Triết", chỉ có món đó tôi mới đủ tự tin thôi. Phải biết là, món "mì Ni Triết" này đã được thông qua sự giám định của chuyên gia ẩm thực Lý Tú Triết một cách thành công rực rỡ, chắc làm cho Thuần Hy ăn cũng không vấn đề gì, tuyệt đối không sao cả. Ha ha! Ha ha!

"Quách Tiễn Ni!”

~? Tiếng Thuần Hy đang gọi tôi đây mà, sao anh lại cũng chạy đến nhà bếp rồi?

"Hừm ~, có chuyện gì không?" Tôi quay lại, nhìn thấy Thuần Hy "ngọc thụ lâm phong" đứng ở cửa nhà bếp.

"Quên nói cho cô biết, đừng làm mì cho tôi, buổi trưa tôi không ăn mì".

“Hả?”

"Hả cái gì? Có vấn đề gì à?"

"Không... không có..."

Làm sao đây? Không được làm mì. Tên này, có phải đang cố ý chỉnh tôi không, tại sao buổi trưa không thể ăn mì, buổi trưa ăn mì sẽ chết à?

Thật là, cái tật quái quỷ gì thế. ôi cha, phiền quá, bực quá, muốn chết quá... p(>_<)q

Không ổn! Sao để anh ta xem thường được! Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi có muốn theo đuổi anh ta không hả? Cứ thái độ tiêu cựu thế này thì làm sao được! Phấn chấn lên nghe rõ chưa? Không làm mì thì không làm, có gì hay ho đâu chứ? Hừ ~!

"Thuần Hy". Lúc anh ta chuẩn bị bỏ đi, tôi gọi giật lại.

"Gì?".

"Hay là... hay là chúng ta cùng nấu cơm đi, hai người làm thú vị hơn". Cũng chỉ còn có cách này.

"Không!"

"Tại... tại sao chứ?" Tên chết tiệt, cố trình chọc tôi quê độ mà.

"Tôi không biết nấu cơm." Lại giở vẻ mặt lạnh tanh như cá ươn.

"Ồ, thì ra là vì nguyên nhân này, he he, nói sớm thì có phải tốt hơn không?" Tôi nói với vẻ như vỡ lẽ.

Bó tay, đành làm một mình vậy! Thế là, tôi bắt đầu lật sách dạy nấu ăn một cách điên cuồng.

Làm một combo vậy, để anh ta im luôn, chí ít phải làm ra cà-ri, ừ, mấy thứ hiện giờ có cũng có thể làm được...

"Xoảng!" Một lọ tương rơi xuống đất.

"Tiếng gì thế?" Thuần Hy lớn tiếng hỏi từ phòng khách.

"Không... không có gì!" Tôi vừa hoảng hốt đáp lại, vừa lúng ta lúng túng lấy giẻ lau lau vết tương dây ra sàn nhà, không cẩn thận lại đụng phải giá đựng dao, chỉ nghe thấy "loảng xoảng", thế rồi các loại dao nĩa rơi vãi đầy đất, may mà không làm tôi bị thương.

"Quách Tiễn Ni, cô đang làm gì thế hả? sắp hai tiếng đồng hồ rồi cô không biết à, nấu cơm xong chưa, tôi sắp đói chết đây này!" Tiếng càu nhàu của Thuần Hy rõ bực bội.

"Được rồi, biết rồi, kêu mãi!" kêu cái gì, đúng là., không thấy tôi bận đây à? -.-

Làm sao đây? Nấu mãi nãy giờ, không xong thì chớ, mà còn làm loạn cả bếp... Cứ làm xong cái này là lại quên cái khác... T_T

"Đợi cô nấu xong chắc tôi chết đói lâu rồi." Tôi đang vò đầu bứt tai thì trên đầu bỗng dưng xuất hiện một cái đầu khác, sắp dán sát vào mặt tôi, ngoài tên quỷ đòi mạng Kim Thuần Hy chết tiệt kia ra thì còn ai nữa?

Ghét quá, tự nhiên kề sát mặt vào làm gì? Sao thế này, tim bỗng đập "thủm thụp thùm thụp" nhanh quá...

"Cô muốn phá sập nhà bếp?” Thuần Hy nhìn thấy chai lọ, dao nĩa cái loại trong nhà bếp vung vãi đầy sàn nhà bắt đầu nổi điên.

"Sao... sao lại thế được? Tôi... tôi đang nấu cơm mà!"

"Đây mà là nấu cơm à?"

"Không là nấu thì là gì?" Tên đáng ghét, chính anh cũng có biết nấu đâu mà còn dạy dỗ tôi? Thật là...

"Cô làm ơn mở mắt to ra mà nhìn đây này!" Lại làm cái vẻ mặt lạnh tanh rồi.

Anh ta bắt đầu động tay động chân một cách nhanh nhẹn, nhưng vật liệu kia hình như vô cùng ngoan ngoãn trong tay anh ta, có phải chúng nó cũng thích trai đẹp không? Lợi hại quá, đúng là lợi hại, giống như siêu đầu bếp của khách sạn năm sao ấy! Cái tên chết tiệt này hình như không có gì là không thể, đúng là khiến người khác phải ghen tị!

"Anh... anh ... chẳng phải anh đã bảo không biết nấu cơm sao?"

"Đồ ngốc! Có chuyện gì mà Kim Thuần Hy tôi không làm được?". Tên này, dám nói những lời tự sướng nữa. Biết nấu cơm có gì hay ho đâu, kiêu cái gì mà kiêu!

"Tỏi..."

"Đây".

"Hành tây..."

"Đây..."

Woa...~*^0^*~, hình như tôi đã trở thành phụ bếp của Kim Thuần Hy rồi, nhưng cũng rất vui, bận rộn là niềm vui mà, bỗng cảm thấy chúng tôi như đồi vợ chồng trẻ, chồng cầm thìa vợ xới cơm... he he he!

Có việc còn tuyệt hơn nữa là, tôi lại cùng Thuần Hy ăn cơm với nhau, chỉ hai đứa... giống... giống như tân hôn ấy!

Không được, tôi đang nghĩ gì bậy bạ gì thế, sao tôi lại nghĩ ra những ý kỳ quặc như vậy được? Sao thế được!

Những món ăn Thuần Hy nấu vừa ngon mắt vừa ngon miệng, cái tên thiên tài chết tiệt, sao lại lợi hại thế kia chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #của