Nụ hôn của quỷ - Tiểu Ni Tử [Chương 16 - 20]

CHƯƠNG 16

NỤ HÔN ĐẦU CỦA CẬU ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ CỦA TỚ

T^T Đó chính là chuyện bi thảm nhất trong mười sáu năm nay của tôi, ngày mà tôi mất mặt nhất!

Mới chỉ qua một đêm mà tất cả các bảng thông báo của trường Trung học Sâm Vĩnh đã dán đầy hình tôi và Kim Thuần Hy hôn nhau!

Chuyện này vang dội tới mức sôi sục cả trường, không ai là không biết.

Tôi vốn muốn khiêm tốn làm người ở trường mới, nhưng vì nụ hôn kỳ quái này với Kim Thuần Hy, tôi phải hưởng thụ biết bao nhiêu là ánh mắt "sủng ái", đi đến đâu cũng có một ánh mắt nhìn theo, chỉ có điều trong ánh mắt ấy không hề có chút ánh sáng dịu dàng ấm áp, mà trừng trừng nhìn tôi như muốn đâm chết tôi, khiến tôi vô cùng mất tự nhiên!

Khó chịu! Thật là khó chịu! Khó chịu chết đi! T^T

Thật ghét những ánh mắt đó quá, ghét đến chết đi được, ghét cực kỳ! Có phải tôi cố ý nhào đến để hôn anh ta đâu, rõ ràng tôi mới là kẻ bị hại mà, haizzz, ôi đạo lý thời nay... Tôi uể oải bò lên trên bàn, trong lòng rối bời.

Tịnh Mỹ rốt cuộc đã bỏ đi đâu rồi, đúng lúc tôi cần thì đến bong dáng nó cũng chẳng thấy. Ôi chao ơi —! Ai đến cứu tôi trong tình trạng nước sôi lửa bỏng này đây!

" ;-< Tiễn Ni, tóm lại chuyện này là thế nào?" Tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tú Triết mắt rực lửa đứng ngay trước mặt, giơ một tập hải báo lên, chất vấn tôi với vẻ tức giận.

Trời ơi! A_0 Đúng là tờ hải báo trời đánh, dám đăng tải cảnh tượng tôi và Kim Thuần Hy kiss nhau lên đó.

"Chuyện này ấy à... Hôm qua tớ và Tịnh Mỹ cùng đến tham gia hoạt động từ thiện do công ty của bố mẹ bạn ấy tổ chức, đầu tiên tớ vô tình bị người ta đẩy lên sân khấu, tiếp đó bị tấm thảm chết tiệt cản chân, sau đó thì chẳng biết thế nào lại ngã nhào lên người anh ta, cuối cùng thì thành ra như thế... Hoàn toàn là sự cố bất ngờ, chắc chắn là vậy, tớ không có ý nào mà... Tớ thề, thật sự là vô tình... T^T Ai... ai dám lấy nụ đầu ra đùa cợt chứ..."

0_0 Trời ạ, tôi đang làm trò gì vậy? Não thiếu máu ư? Tại sao phải giải thích với cậu ta? Cậu ta là gì của tôi chứ? Tôi hoàn toàn không cần giải thích mà, hoàn toàn có thể! Lại còn nói với cậu ta đó là nụ hôn đầu của tôi nữa chứ, trời ơi, sao mà tôi ngu ngốc thế này!

"A~! Cái gì? Đó là nụ hôn đầu của cậu? >0<" Trong lớp học vang lên tiếng kêu thét thê thảm như giết heo của Tú Triết, cậu ta có cần xúc động tới mức đó không?

"ừ... thế thì sao? *-_-*" Thực ra một nụ hôn đầu cũng có gì đâu, xã hội bây giờ cởi mở rồi mà.

"Huh u — Tôi không muốn sống nữa!------------------ >_<------- " Trời ạ, đó là tiếng khóc của Tú Triết ư?

Rõ ràng biến thành tiếng khóc lóc bi thương. Gì vậy trời? Sao lại thế? Sao cậu ta lại khóc? Vì tôi? Vì chuyện đó ư?

"Tú Triết, Tú Triết, cậu sao vậy? Tú Triết cậu đừng khóc mà!" Tủ Triết bò rạp xuống đất khóc lóc khiến tôi đờ người ra.

Cậu ấy! Lý Tú Triết! Hậu vệ vàng của đội bóng rổ của trường - lại khóc sao?! ... Nhưng mà dáng vẻ cậu ấy khóc thật là đáng yêu A0A.

"Tại sao? Tại sao lại như thế? Nụ hôn đầu của cậu đáng lý ra phải là của tớ, phải là của tớ..." Trời đất, cái tên ngố này đang nói gì thế, vừa nãy tôi còn thấy thương xót cậu ta, bây giờ hoàn toàn thấy không cần thiết.

"Không được khóc nữa! Tớ không thích con trai khóc nhè!" (>0<) Tôi gào toáng lên với Lý Tú Triết đang khóc ròng ròng. Cái tên này, sao cứ trẻ con thế nhỉ. Bực thật!

Câu nói của tôi quả nhiên hiệu nghiệm, Lý Tú Triết đã ngừng khóc, nhưng lại không nói năng gì chạy ào ra ngoài cửa lớp.

"Cậu đi đâu thế?" Tôi vội vã gội cậu ta lại. Chắc cậu ta không giận tôi chứ?

"Cái đám hải báo chết tiệt đó vẫn chưa được xé hét, tớ phải đi xé hết thật nhanh, còn nữa, tớ phải điều tra xem bọn đáng ghét nào đăng tải, thêm nữa, tớ phải kiểm tra xem cái tấm thảm chết tiệt kia là của cồng ty nào- dám cản chân làm Tiễn Ni ngã, tớ nhất định phải làm cho công ty đó phá sản-!!!" Lý Tú Triết vừa nói vừa chuẩn bị chạy.

"Tú Triết!"

"Gì nữa thế?"

"Cảm ơn cậu! A-A" Tôi nở nụ cười vàng ngọc của mình với cậu ta.

"A~? Ồ, hà hà, hà hà! Bye bye ~! " Cậu ấy lại cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Cái tên ngố ngây thơ, đáng yêu này, dễ cười, dễ khóc, rõ ràng là một cậu nhóc mà!

Ngày hôm sau đi học, phát hiện ra những ánh mắt "yêu thương" vây lấy tôi quả nhiên ít hẳn, những tờ hải báo KISS ấy cũng biến mất không tăm tích trong trường. Yeah~, chắc chắn là Tú Triết làm rồi, cậu ấy tuyệt quá! Ha ha ! \(A0A)/

CHƯƠNG 17

TÚ TRIẾT KẸO MÈ XỪNG

Kinh qua những lần thất bại liên tiếp, tôi quyết định nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh kế hoạch tác chiến rồi mới tiến hành "hành động săn ác quỷ" cũng ác quỷ không kém. Cứ đế Kim Thuần Hy yên ổn vài ngày đi, vì tương lai của anh ta mãi mãi chìm trong bóng tối đáng sợ của Quách Tiễn Ni đây. Ha ha ha ha! |-)

Chạng vạng hôm ấy, tôi đang vỗ béo mình trong tiệm bánh ngọt mới mở gần nhà thì điện thoại di động đột ngột reo vang.

"Alô~?" Tôi bực bội hỏi. Đáng ghét quá, lúc này lại gọi điện có tức chết không!

"Cậu là ai, tại sao lại cầm điện thoại của Tiễn Ni?" Giọng một tên con trai thẳng thừng hỏi.

"Cậu đang nói gì thế hả? Tôi chính là Quách..." Tôi ngậm bánh mì ậm à ậm ừ.

"Không thể nào, lừa gạt-!" Đối phương gắt gỏng cắt ngang lời tôi, chắc chắn não anh ta hỏng mất rồi!

"Tôi - chính - là - Quách - Tiễn - Ni!!!!!" Tôi thật sự muốn nhét bánh mì trong miệng tôi vào tai người đó quách cho rồi!

"Cậu nói dối, giọng của Tiễn Ni rất trong trẻo dễ nghe, có giống cái giọng ậm ờ như vịt bầu của cậu đâu!"

"Tại sao tôi phải lừa cậu? Tôi là Tiễn Ni mà!" Cuối cùng tôi cũng vất vả nuốt được miếng bánh mì xuống, vội vàng hóp một hum sữa, rồi mới hắng giọng lên tiếng.

Cái tên chết tiệt, dám nói giọng tôi giống giọng vịt bầu à? Có điều nể tình cậu ta trước đó khen tôi mà tha thứ vậy. Tất cả là do cái miệng đầy bánh mì gây họa.

"Cậu đúng là Tiễn Ni à, tại sao lúc nãy giọng của cậu lại kỳ quái như thế? Cậu biết đổi giọng hả?"

"-O- Ngốc, chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Lúc nãy tớ đang ăn mà!" Tôi đúng là đáng chết, ngay cả đối phương là ai cũng không biết, thế mà lại mắng cậu ta "ngốc", nhưng lời đã nói ra thì làm sao nuốt lại được đây?

"Ồ, thì ra là thế à!"

"Xin hỏi tóm lại cậu là ai?"

"Cậu thử đoán xem! ~0.0~" Rõ ràng là giọng điệu điển hình của bọn nhóc con.

"Tớ đoán không ra". Tôi lại bắt đầu gặm bánh mì.

"Tớ là Lý Tú Triết, Tú Triết!!! >_< Tiễn Ni cậu làm tớ đau lòng quá, đến cả giọng tớ mà cậu cũng không nhận ra!" Tiếng nói trong điện thoại có vẻ tức tối.

"Cậu cũng có nhận ra giọng của tớ đâu!"

"Đâu có giống nhau, cậu đang ngậm đồ ăn, còn tớ ngậm không khí mà!"

"Được rồi, được rồi, lần này tớ sẽ nhận ra mà, lần sau nhất định sẽ nhận ra ngay". "Thật không?"

"Thật". Gì thế này? Tôi cảm thấy mình bây giờ như một thằng nhóc đang dỗ dành một cô bé vậy, mà cô bé cần dỗ dành kia là Lý Tú Triết.

"Vậy được, lần sau nếu cậu không nhận ra thì chết với tớ".

"Tại sao cậu không gọi điện cho tớ? Cậu nhận lời gọi cho tớ rồi mà?" Cậu ta lại tiếp tục hỏi.

"Tớ đang chuẩn bị gọi thì cậu lại ra tay trước". Thực ra tôi đang bận ăn thì có, quên béng mất chuyện này. Chẳng sao, dù gì thì cậu ta rất dễ lừa mà. Hi hi! ~A.A~

"Thì ra thế, tớ biết rồi, tớ cứ nghĩ cậu đang hẹn hò với ai chứ, không phải thì tốt, không phải thì tốt. Vậy tớ mời cậu ăn pizza nhé!"

Cái tên này, cái đầu óc cậu ta nghĩ lung tung gì thế!

"Không đâu, tớ vừa ăn bánh mì nhiều rồi, giờ không ăn nổi gì nữa".

"-AO*-Đi đi mà! Đi mà!"

"Không cần, thật sự không cần mà. Cảm ơn". Cứ nhận lời mời của cậu ta thì sớm muộn gì tôi cũng biến thành mot con mèo béo ú cho xem. Tôi không muốn thế, nên tôi phải kháng cự cám dỗ.

"Hôm nay cậu muốn ngồi xe gì? Xe đua? Mô tô? Hay là lại xe đạp?" Cái tên bá đạo này, dám phớt lờ sự từ chối của tôi.

"Tớ chẳng cần ngồi gì hết. Tớ đã nói không muốn đi mà, cậu không hiểu hả?"

"Vậy ngồi môtô nhé, môtô vừa nhanh vừa an toàn thoải mái. Cứ quyết định thế đi, bây giờ tớ sẽ đến nhà đón cậu! Đợi tớ đấy nhé! -^.^"

"Cái gì??? Không cần!!!"

"Bắt đầu từ bây giờ đếm nhịp tim của cậu, dưới 999 tớ sẽ xuất hiện!"

CHƯƠNG 18

TÊN CON TRAI ĐÁNG GHÉT KHIẾN TÔI ĐAU LÒNG

Cái tên Tú Triết đáng chết, chưa đợi tôi từ chối đã dám cúp máy à? Tôi chưa nói cho cậu ta biết địa chỉ của nhà mình mà, sao cậu ta biết được nhà tôi ở chỗ nào?

Chẳng lẽ cậu ta theo dõi tôi về nhà à? Người như tôi thì có ai theo về đến nhà cũng chẳng hay biết gì.

>_< Không được, tôi phải bình tĩnh thì mới tiến hành kế hoạch săn ác quỷ được, tuyệt đối không để bị khuấy đảo, không thể bị cậu ta ảnh hưởng.

Ha ha, cũng may bổn tiểu thư hôm nay không có ở nhà! Tôi bắt đầu yên tâm ngồi ở đây, chậm rãi thưởng thức một lượt mỗi loại bánh ngọt rồi mới về nhà! Cái tên đại ngốc ấy không tìm thấy tôi ở nhà, tự nhiên sẽ hụt

Đúng rồi, phải khóa máy điện thoại đã! Như thế cậu ta sẽ chẳng tìm được tôi nữa, Quách Tiễn Ni yên tâm vui chơi được rồi-!

Nửa tiếng sau, tôi xách một túi đồ ngọt mua về từ tiệmbánh, ung dung bước về nhà. Đã lâu thế rồi chắc tên ngố Tú Triết đã về lâu rồi nhỉ? Hi hi! -A0A-Là lá la, tâm trạng vui vẻ tôi tiến đến chung cư nhà mình.

"Tiễn Ni..."

Gì vậy? Có nhầm không...

Từ lúc nãy nghe thấy tiếng gọi đó, miệng của tôi cứ duy trì trạng thái thế này AOA. Lý Tú Triết ngốc nghếch kia, toàn thân ướt sũng chạy đến trước mặt tôi?! Tuy sự so sánh này đúng là hơi thái quá, song tôi vẫn cảm thấy - cậu ta giống như một "Con khỉ ướt." Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Còn nữa, cậu ta vẫn cười với tôi?

A_A! Trời đất! Tóm lại là thế nào đây? Tóc câu ta ướt sũng dính sát vào hai gò má, như đã bắt đầu đóng thành băng, đôi môi lạnh tái xám đang run run, thở ra từng làn khói trắng...

Tên ngố này! Ngốc ngốc ngốc! T_T Tình trạng này mà cậu ta còn cười được, cậu ta không biết thời tiết lạnh thế này rất dễ ốm hay sao?

"Tú Triết!" Không rõ vì sao,trái tim tôi chợt thắt lại. "Tiễn Ni, cậu về rồi à!" Cậu ta lập cập nói.

"Tú Triết, sao cậu lại ra nông nỗi này?”

"Lúc nãy tớ cố gắng nhấn chuông, nhưng chẳng ai mở cửa, gọi cho cậu cũng tắt máy... Tớ rất lo lắng, nên gọi to tên cậu, kết quả... không biết nhà nào ác nhân thất đức vừa mắng tớ thậm tệ, vừa tạt chậu nước ra..."

"Cậu đúng là tên ngốc nhất gầm trời này! Bị ướt thế thì mau về nhà mà thay đồ chứ, cậu muốn bị ốm phải không?" Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó, bỗng dưng tôi có cảm giác rất đau lòng. T_T

"Tớ sợ tớ mà đi thì cậu sẽ quay về! Không nhìn thấy cậu, tớ sẽ đau lòng lắm!"

"Tớ thì không thế đâu!" Thì ra cậu ta vì muốn giữ lời hứa, đúng là tên đại ngốc!

"Nhưng tớ muốn gặp cậu! Tớ rất muốn gặp cậu! Tớ rất muốn gặp cậu thật mà!"

Tên này, muốn gặp tôi thì là muốn gặp, nói một lần tôi hiểu rồi, sao phải lãng phí nước bọt nhấn mạnh nhiều như thế, đúng là... Có điều không hiểu do đâu nữa mà tôi thấy rất cảm động, thật sự rất cảm động...

"Tớ có gì mà phải gặp?! Cậu xem bây giờ ra nông nỗi này, toàn thân ướt sũng hết thế kia, giống con khỉ mắc nước không?"

"Cái gì? Cái gì mà khỉ mắc nước? Tớ có giống khỉ đâu? ~A.A~ Cậu không thấy là tớ còn đẹp trai hơn diễn viên nam chính trong "Titanic" à?" Lý Tú Triết cười híp mắt hỏi tôi.

"Hả? Cái gì?" Ngượng quá, hễ nói đến tiếng Anh là tôi lại thấy choáng-.

"Hắt xì..." Cậu ta hắt xì một cái thật mạnh, "Ý tớ là, dáng vẻ lạnh đến phát run cùa tớ cũng phong độ lắm!"

Hu hu hu- xin cậu đừng đáng yêu thế có được không? Tôi... lỡ như không vững vàng, động lòng thì biết làm sao...

"Lạnh đến run lẩy bẩy còn làm ra vẻ đẹp trai! Mau về nhà thay quần áo đi!"

"Nhưng mà, nếu trên đường về tớ lạnh cóng chết mất thì sao? Tớ không nỡ rời cậu mà.

"Hừ-, vậy thì phải làm sao đây? Quần áo ướt hết rồi, cứ mặc thế sẽ cảm mất. Mau vào nhà đi! Tớ tìm quần áo của bố tớ để cậu thay." Lúc này tôi cũng không nghĩ được gì hơn.

"Được thôi- tốt quá, chúng ta về nhà đi. ^0^~" Tú Triết nghe tôi nói thế, hí hửng chí như là gì gì ấy.

"Là nhà của tớ!!!"

Cậu ta vốn chẳng đếm xỉa gì đến lời cảnh cáo của tôi.

Chúng tôi lên bằng thang máy, vừa mở cửa nhà, thì nghe thấy tiếng kêu của Tú Triết. "Oa, căn nhà nhỏ quá-! Tiễn Ni, tại sao cậu không nói tớ biết nhà cậu khó khăn, tớ có thể giúp mà."

"Cái gì? Nhà tớ có gì mà khó khăn chứ? Cũng bình thường mà! Chỉ vì nhà cậu quá giàu mà thôi! Vậy là cậu chưa thấy nhà của người nghèo thực sự rồi!"

Cái tên này, lần đầu đến nhà tôi đã bảo nhà tôi gặp khó khăn? Tức chết đi thôi! Xưa nay chưa có ai nói như vậy bao giờ.

"Nhưng mà sạch sẽ, ngăn nắp quá, hơn nữa cũng rất đảng yêu, tớ rất thích!" Cậu ta thấy tôi bĩu môi vẻ tức giận thì vội vàng bổ sung câu nữa.

Tôi cười, câu này còn tạm chấp nhận được.

Vừa thấy tôi cười là cậu ta bắt đầu đắc ý, mở tivi ra, ôm lấy điều khiển, đặt mông xuống nền nhà xem chăm chú.

"Sao lại ngồi dưới đất xem thế hả? Lạnh lắm." Tôi vừa tìm quần áo của bố tôi cho cậu ta vừa hỏi.

"Hà hà, tớ thích ngồi dưới đất, tớ ở nhà cũng toàn thế thôi. He he." "Không được, mau lên salon ngồi nhanh đi! Như thế sẽ ốm đấy." “Không!" Cái tên này sao cứng đầu cứng cổ thế.

"Ngoan nào, nghe lời tớ, lên salon ngồi đi." Tôi bước lại kéo cậu ta lên. Sao tôi thấy mình cứ như đang dỗ ngọt trẻ con thế nhỉ. =.=

"Tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng cậu phải cho tớ hôn một cái. ^0^" Cậu ta đột ngột nắm lấy tay tôi, ngước chiếc cằm đẹp lên nhìn tôi, rèm mi bị ướt vẫn chưa khô hẳn sao mà dài thế, đôi mắt to đen nhánh sao mà sáng thế...

Trái tim tôi bỗng hoảng loạn. Tôi vội vã vùng khỏi tay cậu ta, đứng thẳng người lên, quay đi. Tôi...tôi... tôi rốt cuộc bị sao vậy, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta.

Không khí đang thoải mái tự nhiên thoáng chốc trở nên kì quặc...

CHƯƠNG 19

MÌ "NI TRIẾT"

"Tớ...tớ đi tìm quần áo cho cậu đây. Đúng rồi, cậu đi tắm luôn đi, tớ đi mở nước cho cậu." Saukhi trấn tĩnh lại tôi quay lưng về phía cậu ta nói thế.

"Tiễn Ni!" Tú Triết bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau, khiến tôi giật bắn minh.

"Cậu làm gì thế hả? Buông ra!" Tôi vừa vùng vẫy vừa hét. Sao cậu ta lại như thế, sao lại như thế...

"Xin hãy sinh con cho tớ đi!" Giọng nói cậu ta chưa bao giờ kiên định như thế. A_A "Khụ...khụ..."

Ông trời ơi-! Vừa nãy sao con lại thấy tên này đáng thương?

Tên điên này lại bị gì rồi ư? Lần trước đá cậu ta đi, vẫn chưa rút ra bài học đau thương à? "Mẹ nói, nếu thật lòng yêu một cô gái, thì hãy để cô ấy sinh ra những đứa trẻ của riêng hai người, đó là cách yêu tốt nhất!"

A_A

"Cậu buông tớ ra đi đã! Nếu không... nếu không tớ sẽ giận đấy!"

Cậu ta ngoan ngoãn buông tay ra.

Trong tích tắc cơ thể được tự do, tại sao... tại sao tôi lại thấy như có chút hụt hẫng? Quách Tiễn Ni, mi bị sao thế hả... tại sao? Đúng là... căm ghét chính mình! Ghét quá...

"Cậu giận rồi ư? Đừng giận mà! Tớ chỉ muốn ôm cậu một lúc thôi! Thật sự chỉ muốn ôm một lúc thôi mà."

Tú Triết cảm thấy như tôi tức giận nên bám theo sau tôi thốt ra từng chữ một. Đồ ngốc, chẳng lẽ tôi lại nói là tôi đang giận chính mình?

"Woa, cuối cùng tớ đã tìm ra rồi, bộ này thế nào?” Tôi tìm ra bộ quần áo dài nhất của bố, bèn vội vàng chuyển đề tài.

Với chiều cao lm85 của cậu ấy thì vẫn ngắn, song đã là bộ dài nhất rồi, thôi cứ mặc đại vậy.

"Vậy cậu vẫn còn giận tớ à?"

"Không giận, không giận! Được rồi, đi tắm đi đã, ngắn một chút cũng đành vậy, không còn bộ nào khác, dùng tạm đi." Tôi nhét quần áo vào tay Tú Triết, đẩy cậu ta về phía nhà tắm.

"Đúng rồi, Tú Triết, cậu có đói không? Có cần tớ làm chút gì cho cậu ăn không? A0A". Tôi hét lên vào nhà tắm. Không đối mặt với cậu ta khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

"Đói, tớ muốn một phần mì vị tỏi không thịt." Trong phòng tắm vọng ra giọng nói rõ ràng của cậu ta.

Mì vị tỏi á? Đó là cái quái gì? Lại còn không thèm thịt? Cậu có muốn ăn thịt thì tớ cũng không cho đâu!

Đúng là... cậu ta tưởng đây là tiệm mì nên gọi lung tung ah, cũng phải hỏi trước xem tôi có làm được không chứ! Tôi cũng thật là... sao lại hỏi cậu ta đói hay không để làm gì? Lại còn thêm một câu "Có cần tớ làm chút gì cho cậu ăn không?" nữa chứ! =.=

"Tú Triết, cậu nói món mi gì vậy? Tớ không biết làm đâu."

"Tớ cũng không nhớ nữa, cậu cứ làm đi, chỉ cần mì là được."

Cứ làm đi à? Vậy tôi làm đại đấy nhé! Không ngon thì đừng có trách đấy, tại cậu đòi ăn mà!

Đợi đã, tôi bỗng nhớ ra một vấn đề, lúc Tú Triết tắm thì tôi nấy mì cho cậu ta, kiểu gì vậy? Đúng là hơi giống một cặp vợ chồng trẻ!

Xúy xúy xúy, Quách Tiễn Ni, mi đang nghĩ lung tung bậy bạ gì thế hả? Đúng là... >_<

Xem ra tốc độ của tôi cũng nhanh thật, cậu ta tắm xong không lâu, món "mì vị tỏi" tôi tự tạo đã ra lò bốc hơi nghi ngút. Cậu ta mặc quần áo của bố tôi đúng là ngắn cũn cỡn, tứ chi đều lộ một khoảng ra ngoài, có điều vẫn rất đẹp trai.

"A_A Woa, đẹp quá!" Phản ứng đầu tiên của Tú Triết khi nhìn thấy món mì tôi làm.

"Đương nhiên rồi." Tôi rất đắc ý. Dù thế nào thì nấu mì cũng là sở trường của tôi mà.

"A_A Woa~. Ngon quá đi mất!" Phản ứng đầu tiên của cậu ta sau khi nếm thử.

"Thật hả?"

"Thật!!! Tớ chưa bao giờ ăn món mì nào ngon như thế. Tiễn Ni, cậu giỏi quá!"

"Hà hà, chuyện nhỏ thôi! He he!" Tôi được cậu ta khen đến mức bay lơ lửng.

Ha ha! Sao tôi lại giỏi thế kia chứ? Ha ha ha! Đến tôi cũng không cầm lòng mà thán phục mình quá! Thấy dáng vẻ cậu ta ăn ngon lành, nuốt ào ào mà lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn hết sức.

"Tiễn Ni, chúng ta đặt tên cho món mì này được không?"

"Không phải nó là'Mì tỏi'à?"

"Đó là tên tớ từng gọi, chúng ta cần có tên riêng của chúng ta~0.0~"

Hừm —? Chúng ta????

"Vậy gọi là gì?"

"Gọi là 'mì Ni Triết" được chứ?"

" Mì Ni Triết? Tại sao gọi là mì Ni Triết?"

"Là mì Tiễn Ni nấu cho Tú Triết ăn đó!"

"Gì chứ? Người ăn mà cũng được đặt tên, cậu khiêm tốn quá nhỉ!" -,-"Nhưng đó là chủ ý tớ đề ra mà! Nếu tớ không nói là muốn ăn, cậu có làm không? Nếu cậu không làm thì có món mì này không? Nếu không có món mì này..."

"Được rồi, được rồi, thật không biết cái kiểu logic của cậu là gì nữa, sợ cậu quá rồi!"

"Tiễn Ni"

"Hả?"

"Sau này ngày nào tớ cũng đến nhà cậu ăn "Mì Ni Triết" có được không?"

"Cái gì? Không được."

"Tại sao?"

"Tớ... tớ rất lười,không muốn làm, vả lại cũng rất bận! =.= Tôi không nói dỗi, tôi thật sự rất bận, bận ra sức tiến hành cuộc săn ác quỷ thứ 100 của tôi, bạn ra sức theo đuổi Kim Thuần Hy. tôi sẽ không thua cuộc dễ dàng đâu.

Điện thoại của Tú Triết reo vang rất đúng lúc, đúng là di động đáng yêu. Nếu không reo vào lúc này, chắc chắn cậu ta sẽ hỏi tiếp, "cậu bận thật ư? Tại sao cậu lại bận? Cậu bận những gì thế???" đại loại thế, đến lúc đó tôi phải căng đầu ra trả lời cậu ta.

"Con biết rồi, con cúp máy đây!" Tôi cứ nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ cậu ta chỉ nói mấy câu rồi cúp máy một cách thần tốc.

"Mẹ tớ giục về nhà! Tú Triết ủ rũ cúi đầu. =.=

"Biết ngay mà, cậu về nhà nhanh đi!" Mẹ Tú Triết đúng là người cứu thế!

Nói thêm một lúc nữa, Tú Triết miễn cưỡng đi theo tôi ra cửa.

CHƯƠNG 20

ĐÊM KINH HỒN

Nhưng chưa ra khỏi cửa cậu ta lại lên tiếng.

"Tiễn Ni, ban đêm cậu ngủ ở nhà một mình có sợ không?"

"Không SỢ."=_="

"Không sợ thật à?"

"Không sợ thật mà."

"Vậy tớ kể cậu nghe chuyện ma được không?"

"Không! >-<" Tôi vội vàng bịt chắt hai

" hê hê~ lại còn bảo không sợ!"

"Cậu đúng là vô lý đùng đùng, ở nhà một mình buổi tối với không thích nghe chuyện ma thì có gì liên quan với nhau chứ?'

"~A A~ Liên quan nhiều ấy chứ, ma thích nhất là đến những căn phòng ban đêm chỉ có một người ở. Cậu nghe Cộc! cộc cộc~Ị, là âm thanh ma đi đấy!"

"A~, đừng nói nữa.>0<"Tôi bịt tai sợ quá hét ầm lên vội vã đẩy Tú Triết ra ngoài.

"Cậu đúng là đồ đáng ghét, dọa dẫm tớ thì có gì hay ho đâu."

"Chuyển đến nhà tớ ở đi!" Tú Triết đột ngột nói vẻ vô cùng nghiêm túc.

A_0 "Cái...cái gì?Cậu đang nói gì vậy?"

"Tớ muốn mời cậu chuyển đến nhà tớ ở!"

"Hả, không cần!"

"Ở một mình rất là kinh khủng đấy."

"Cậu cứ yên tâm , tớ sẽ không ở nhà một mình mãi đâu.Bố tớ ngày mai về rồi."

"Nhưng bố cậu hay đi công tác lắm mà? Thế thì cậu phải ở nhà một mình mãi rồi" "Sao lại thế được?Chuyển đến nhà tớ đi! Nhà tớ rất to, phòng trống rất nhiều, rộng rãi thoải mãi hơn nhà cậu nhiều A0A~. Vả lại, cậu cứ yên tâm , tớ sẽ không thu tiền thuê nhà đâu, lại còn cung cấp ngày ba bữa ăn miễn phí nữa, sau đó đưa cậu đi học đón câu về nhà.Thế nào? Đi với tớ chứ!"

"Làm sao được? Tớ không đi đâu, cậu nghĩ tớ là người gì chứ? Đúng là ~:-( Cái tên này đúng là suy nghĩ quái gở, cậu ta tưởng tôi là vợ cậu ta chắc, xì.

"Nhưng mà..."

"Được rồi, được rồi, mau về nhà đi chứ, mẹ cậu chắc là sốt ruột lắm rồi đó.Bye bye, đi đường cẩn thận nhé!"Tôi không đợi cậu ta nói bèn chuẩn bị đóng cửa lại.

"Tiễn Ni, khoan đã", Tôi lại bị cậu ta gọi giật lại.Tên này lại nghĩ ra gì nữa đây.

"A? GÌ thế?" Tôi quay lại hỏi?

"Tối nay nhớ sạc pin điện thoại đấy còn nữa, đừng khóa máy, ngày mai tớ muốn gọi cho cậu"

"Biết rồi, bye bye!"

"Bye bye~~!" Tên đó rốt cuộc cũng biến mất dù rất lưu luyến

Hôm nay mệt quá đi mất, cái tên này, cứ bám theo mãi.Nhưng có chút kì quặc, hình như tôi không ghét lắm, chắc tôi sẽ không thích tên này thật chứ, sao lại thế được, không thể nào, tuyệt đối không thể... Tôi đóng cửa lại, lên giường ngủ "Cốc..cốc..cốc..."

A_0" Tối nay hình như có gì đó rất lạ, thật tình là có âm thanh nào đó vang lên kìa... "Cộc..cộc..cộc..?" Lại nữa rồi, chắc không có ma thật chứ? Khuya khoắt thế này rồi, ôi mẹ ơi!!!

Tôi lật đi lật lại trên giường như "bánh rán". Tất cả đều do tên Tú Triết mà ra, vô duyên vô cớ tự nhiên nói cái gì âm thanh ma bước đi chứ... Làm sao đây? Hơi sợ sợ rồi...gọi điện thoại cho Tịnh Mỹ vậy, đúng, phải gọi điện cho nó.

"Tịnh Mỹ, Tiễn Ni đây!"

"Ừ!"

"Giờ tớ đang ở nhà một mình"

"Ồ"

"Tớ... hình như tớ nghe thấy những âm thanh rất đáng sợ, "Mười sáu tuổi rồi mà vẫn nhát gan,mất mặt quá”

"ừ"

"Cậu có nghe tớ nói không đấy?"

"Cậu hơi sợ phải không?" Cái tên Tịnh Mỹ này lời quý như vàng này cuối cùng không còn nói với cái ngữ điệu một âm tiết nữa.

"ừ mà không phải chỉ là hơi hơi..."

"ừ, tớ dạy cậu một cách!"

"Thật à, nói mau!!"

"Nhét bông vào lỗ tai ấy, sau đó trùm chăn kín đầu! Nói xong đã nghe tiếng"cách tút tút..." vang lên. Tịnh Mỹ làm gì thế? Đừng nói là cúp điện thoại rồi nhé?

"ALÔ,ALÔ!" Mặc tôi alô a liếc thế nào, âm thanh trong điện thoại vẫn là-không có âm thanh nào cả. ~~:-( Trương Tịnh Mỹ chết tiệt dám cúp điện thoại của tôi.Tịnh Mỹ chết tiệt, Tịnh Mỹ xấu xa , lúc quan trọng lại chẳng có tình người gì cả.Hu Hu , tôi không chọn bạn cẩn thận rồi! Đành bó tay thôi, cứ thử cách Tịnh Mỹ chỉ cho vậy-"nhét bông vào lỗ tai, sau đó trùm chăn kín đầu"!

Trong giấc mơ, Kim Thuần Hy lại xuất hiện , hung hăng dữ tợn túm lấy tôi ra sức lay lắc, xong rồi vẫn không hả giận, còn treo tôi lên cây lắc tiếp!

ư~?Hả? Lắc? Lay? Lay Lắc?

0_0" Đúng là đang rung lắc thật??? Mơ sao? hình như không phải... Tôi cố gắng để tỉnh táo lại!!

"Xỏang!" Một tiếng vang cực lớn, khiên tôi giật bắn mình, ngồi phắt dậy trên giường. Tiếng gì vậy? Chuyện gì thế? Lọ hoa trên bàn trang điểm sao lại rơi xuống đất vỡ tan như thế này? Tự rơi xuống ư? Sao giường lại rung lắc? bàn và ghế cũng đang chuyển động. Trời ơi, không phải lay lắc, mà là rung lên! Ngôi nhà đang rung lên!!!!!

0_0 Cạch!!! Xỏang!!! Rầm!!! Tấm gương trên tường, gương trên bàn trang điểm toan bộ rơi xuống vỡ loảng xoảng.

Ông trời ơi? Chuyện gì thế này??? Động đất??? chẳng lẽ là động đất??? Điện thoại di động...bên gối đầu có điên thoại di động.

"ALO ! Tịnh Mỹ!!! Tôi túm lây điện thoại di động, bắt đầu cuống quýt gọi điện "

(>0<) Động đất Ị Ị Ị Có động đất!! Ị Động đất rồi Ị!!!

"Lấy bông nhét vào lỗ tai..."

"A?? Cậu nói gì thế?"

"Cậu đang nằm mơ!" Tút...tút...tút...

"Trương-Tịnh -Mỹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi hận đến nỗi muốn nghiền nát cái tên đó ra.

Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa! Căn nhà đang rung động không ngừng, mà rõ ràng dưới gầm dưới vẳng lên tiếng đứt vỡ! Trời ơi, Không phải chứ?cả đời tôi chưa bao giờ gặp phải động đất mà Hàm sao đây? Làm sao đây?

Rốt cuộc phải làm sao...hu hu hu...

"Cách...cách...Một âm thanh đứt gẫy cực lớn, vẳng lên từ phía dưới gầm giườngỊ Gì đây? Nền nhà đã bị nứt ra? Nhà tôi ở tầng trên cùng mà! Trần nhà trên đầu cũng bắt đầu rơi từng mảng từng mảng vữa xuống, chúng hung hăng rơi xuống giường, bụi tung lên làm mờ tầm nhìn.

"Ngày tận cùng thế giới! cứu tôi với! Khụ~Khụ~khụ~!" Cuối cùng tôi không kìm nổi, hét lên nhảy xuống giường. Bụi vữa sọc vào mũi tôi xuống cổ họng, khó chịu quá, khó chiu...

>-< Tôi cố nín thở, nhào ra phòng khách như một con điên... Quái gở! Phòng khách hình như không bị gì? Chẳng lẽ động đất ngừng rồi? Hoặc là vừa nãy tôi nằm mơ thật ư?

"Rầm rầm...ầm!!!"Một tiếng vang kinh thiên động địa vẳng ra từ phòng ngủ!

Chuyện...chuyện....chuyện này là sao???

A_0!!!!! Trời ơi! Cả gian phòng ngủ sập rồi! Trên nền nhà nứt ra một cái hố lớn, Giường và vật dụng trong nhà đều rơi xuống cái hố đó. Cả gian phòng biến mất!!!

>-< Hu hu~~! Phòng của tôi!!! Gấu Pooh của tôi!!!

Còn...còn ảnh của mẹ nữa!!! Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu hu > <

Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con gái lại thế gian chịu khổ này cơ chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #của