Chap 2 (hạ)

"Bốp"

Hoàng Huy lệch đầu sang bên trái, má phải đỏ ửng lên hằn một bàn tay. Đó là hậu quả của việc làm cho thánh chủ nổi giận.Cái tát vừa rồi chưa đủ để trả lỗi. Khóe môi Huy chợt tràn ra chút máu. Anh lẳng lặng quệt môi, vì anh biết tội lỗi 200 năm qua của anh là không thể dung thứ. Chưa đầy 5s sau, vết thương ngừng chảy máu rồi lành hẳn như cũ. Đó cũng là một bản năng khác của thuần huyết.

- Tại sao hả? Ta đâu đối đãi với ngươi tệ bạc, ta cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Tại sao ngươi lại phản bội ta!!!

Thánh chủ gằn giọng, đỏ mặt tía tai đùng đùng nổi giận. Hoàng Huy là hoàng tử, nói cách khác là con cưng của ông. Tất cả niềm tin nơi ông đều đặt trọn vào hai người con, mong chúng một ngày nào đó tạo nên nghiệp lớn, thay ông gánh vác trách nhiệm. Ông không bao giờ đả động đến chuyện riêng tư của con, nhưng lần này thì thật quá tầm kiểm soát, Hoàng Huy lại đi yêu một cô Diệt Huyết là Vệ Thần, lại còn là mối nguy hại lớn nhất nữa. Nếu tha sẽ bị tộc loài khinh bỉ, nếu trừng phạt thì ông lại không nỡ lòng.Hiện tại lòng ông rất rối bời, nhưng cơn giận vẫn ùn ùn kéo tới:

- Nói đi.Ngươi coi ta là bù nhìn ? Suốt bao nhiêu năm qua, ngươi và con bé đó đã lừa dối ta phải không?

Huy cúi đầu im lặng. Lòng bàn tay nắm chặt, cố kìm nén cảm xúc.

Bất giác, một chút quyền uy xen vào tâm trí thánh chủ. Ông lạnh lùng ra lệnh :

- Mang gia pháp ra đây.Ta phải trừng trị nó.

Huy vẫn im lặng. Anh đã lường trước được tất cả, chỉ trừ....

- Phụ thân,  thần nhi xin người hãy bình tĩnh.

Quách Duẫn Minh lao tới, đứng chắn trước người Hoàng Huy. Đôi với Huy mà nói, Duẫn Minh là đại huynh tuyệt vời nhất. Là con cùng cha khác mẹ, nên cả ngoại hình lẫn tính cách gần như là trái ngược hoàn toàn. Mái tóc Duẫn Minh rất đen, từng đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, chính chắn.Anh lạnh lùng, hành tung khó đoán, mang vẻ đẹp cương nghị, nghiêm túc, luôn giúp cha giải quyết mọi việc êm đẹp. Hoàng Huy dễ gần hơn đôi chút, bản tính lại có phần bốc đồng, dễ mất kiên nhẫn, ham chơi và ghét chuyện chính sự, giống một thư sinh trẻ tuổi. Ai cũng chắc mẩm vị trí kế thừa đã dành chắc cho Duẫn Minh, nhưng vị Thánh chủ này lại có suy nghĩ thật khác biệt. Dù ông không nói gì, nhưng qua cách đối xử là biết, phân biệt rất rõ ràng. Dù có bị cha gạt sang một bên, Duẫn Minh xem chừng quả là một vị tuấn kiệt, không để ý mà giữ gìn tình nghĩa huynh đệ nhưu keo sơn.

- Con tránh ra. Ta vẫn chưa nói chuyện với con về việc con giúp nó trốn ra ngoài đâu. - Thánh chủ có phần ngạc nhiên, rồi lại uy nghiêm như cũ.

- Phụ thân. Người giận, thần nhi hiểu. Nhưng làm thế này không giải quyết được vấn đề gì cả.

Duẫn Min vẫn bám trụ. Hàn Trung Thù ( thánh chủ ) càng tức giận hơn, suốt hơn 3000 năm qua chưa có ai dám cãi lệnh ông. Ông dồn nội lực xuống tay, túm cổ áo Duẫn Minh rồi ném anh qua một bên. Không may, Duẫn Minh va người vào cột, đau đớn hộc một vũng máu lớn, toàn thân bủn rùn không đứng dậy được. Hoàng Huy thất thần, chợt ném cho cha một cái nhìn tuyệt vọng, rồi chạy tới bên huynh, đỡ huynh dậy :

- Huynh, huynh không sao chứ?

- Tiểu đệ tự lo cho mình trước đi. - Duẫn Minh vẫn là thế, cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào đôi mắt vẫn lạnh lùng, sâu thẳm nhưu dòng xoáy đại dương.

Lại 10s nữa, thân thể Duẫn Minh lành lặn, toàn bộ các vết thương cũng dần biến mất. Khả năng tự tái tạo của ma cà rồng thuần huyết thật khiến cho người ta phải ghen tị.

Bất thình lình, một toán  ma cà rồng bước vào thánh điện. Trừ ba kẻ đi đầu là thuần huyết, tất cả đều là Hắc Vam quý tộc và Hộ Vệ của họ. Một gã thuần huyết bước lên trước, điệu bộ cúi chào nhưng vẫn vô cùng ngạo nghễ:

- Thánh chủ thượng thọ bình an. Chẳng hay người cũng đã rõ lý do chúng thần tới đây?

- Các người muốn gì? - Trung Thù khó chịu. Ông rất ghét kẻ nói chuyện với ông bằng giọng điệu như vậy. Gã nên cảm thấy may mắn vì có rất nhiều người máu mặt ở đây và bản thân gã là thuần huyết.

-Cậu chủ nhỏ - Gã quay sang phía huyng đệ Huy cười khinh khỉnh - tuổi trẻ ngông cuồng ( 210 còn trẻ nỗi gì ). Song không trừng trị thần e tộc loài không phục.

- Ta sẽ dùng gia pháp.

-Thật ra thần đã đi xin ý kiến rồi ạ.Hầu hết mọi người đều muốn dùng ngục băng.

-Cái gì? - Thánh chủ gần như mất hết bình tĩnh. Đó là hình phạt rất nặng, nặng hơn cả việc bị phơi thây dưới trời nắng.

Ngục băng chính xác hơn là một lời nguyền. Kẻ trọng tội sẽ bị bao phủ trong một khối băng vĩnh viễn, bị mắc kẹt trong chính cái xác của mình, không bao giờ chết,để tự mình gặm nhấm tội lỗi. Toàn bộ quyền năng cũng sẽ bị hút sạch, có sống cũng như không, chết dở sống dở. Thánh chủ tất nhiên không muốn áp nó lên người Huy.

-Nó ư?Đâu cần phải sử dụng cách ấy? - Ông cố gắng cứu vớt.

-  Bẩm thánh chủ, đó là một lỗi cực kì lớn đấy ạ. Cậu chủ nhỏ vi phạm quy giới, ham mê nữ sắc mà phản bội đồng loại, suýt nữa thì bắt tay  với ả Diệt Nữ, hậu duệ thần Thunder nữa chứ.

- Ta không cho phép người gọi nàng là ả! - Huy di chuyển thật nhanh tới trước mặt gã, đôi mắt lá răm tuyệt đẹp trở nên đó ngàu, hằn những vệt máu giận dữ.

- Ngươi thôi ngay đi - Thánh chủ uy nghiêm quát.

-Bẩm thánh chủ, xin hãy Ngục băng hoàng tử!

Một cô ả quý tộc bất chợt hô to, quỳ xuống vái lạy.  Đồng loạt những Vampires khác cũng hô to, quỳ xuống. Càng ngày càng nhiều  ma cà rồng tới quỳ trước điện, cúi xin trị tội. Hàn Trung Thù phải lựa chọn. Tình thân hay chuyện họ tộc đại sự?

- Người đâu - Ông ra lệnh - Triệu tập tất cả các pháp sư về đây, tiến hành ngục băng.

Trong tiếng can ngăn của Duẫn Minh, trong sự hoan hỉ ngầm của những người kia, Hoàng Huy bị lôi đi, không còn nhận được chút tôn trọng nào nữa.Anh mỉm cười chua xót, ruột gan não nề, ngẩng mặt lên nhìn trời ngăn cho giọt lệ kia rơi xuống :

- Kì Thiên, đoạn đường này ta không đi theo muội được nữa rồi ..."

Ái tình là một vòng xoáy luẩn quẩn, là cạm bẫy rõ ràng nhất nhưng dễ chìm sâu nhất. Và kẻ yêu nhiều hơn thường phải hi sinh. Trong trường hợp này là chết!

---------------------

Tại lâu đài Rain, vung đất Diệt Huyết...

"Bịch"

Liễu Quách đẩy nàng vào phòng.Nàng là người con duy nhất của ông, khi mới sinh mẫu thân đã mất, nên ông yêu thương nàng hơn cả tính mạng. Ông chỉ không ngờ nàng lại tự chối hôn sự với Cường Bạch Hổ để yêu một ma cà rồng.Nhưng ông cũng nên cảm ơn cậu ta vì đã chịu tội, còn nàng chỉ cần cấm cửa vài tháng cho qua chuyện là xong.

- Hãy ở đây mà sám hối lỗi lầm của con.

- Cha, xin cha đấy. Hãy để con đi cứu Huy. Anh ấy không thể bị như vậy được. Con không thể sống thiếu anh ấy được. - Nàng đau đớn, hàng mi dài rủ buồn  ướt đẫm lệ, quỳ xuống cầu xin.

Liễu Quách rất dứt khoát. Ông cỉ nói đúng một câu rồi quay gót, khóa trái cửa, mặc cho nàng khóc lóc thảm thiết.

Chỉ còn lại một mình, nàng thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ mang giọt lệ kia đi.

Lặng câm hồi lâu, nàng chợt nghĩ ra một điều. Nếu bây giờ không cứu được Huy khỏi Ngục băng, thì nàng vẫn có thể để thời gian giúp. Có một lời nguyền khác...

*choang*

Khung cửa sổ vỡ tan. Nàng nhảy xuống, dùng sức mạnh bay tới động lộ thiên vừa rồi.Tất cả chỉ trong chốc lát đã bị san bằng, không còn chút dấu vết của sự sống. Nàng quyết định lợi dụng Trăng đỏ tạo lời nguyền. Nàng đặt hai tay đan chéo trước ngược, miệng lầm rầm đọc một câu cổ ngữ. Một luồng ánh sáng tỏa ra từ người nàng, lấp lánh như những giọt nước mắt.

"Linh hồn của Mặt Trăng, ta kêu gọi người hãy phá giải lời nguyền" - Nàng hô to

Toàn bộ luồn sáng ấy bay thẳng lên trời. Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp nổi lên. Hai lời nguyền với sức mạnh khủng khiếp được tạo ra cũng một lúc. Chàng thì toàn thân lạnh cóng, đau đớn tới chết đi sống lại, nàng thì trao tới mặt trăng toàn bộ năng lượng và linh hồn của mình. Lời nguyền của nàng rất mạnh, song cái giá phải trả thật quá đắt. Đó chính là linh hồn .

*Đoàngggggggg*

Một vệt sét đánh ngang trời, trời đất rung chuyển. Hai trái tim cùng lúc dừng nhịp đập, hóa thành tro bụi.

"Hoàng Huy, ta nguyền rủa ngươi không được yêu thương, ta nguyền rủa bất kì cô gái nào yêu thương ngươi sẽ bị mục hồn cho tới chết"

"Kì Thiên, cô phải hiến dâng linh hồn và toàn bộ hồi ức tốt đẹp về hắn, vĩnh viễn không bao giờ nhận ra nhau."

"Ta không hối hận. Vì ta yêu nàng/chàng ấy!"

Yêu là một quá trình dài lâu...

Để tới đích, đôi khi...

Phải có những ngã rẽ...

Nếu như sinh ra là do trời định sẵn...

CHo dù vạn kiếp luân hồi, vẫn có một lối mòn để ta nhận ra nhau ...(Huy Little)

820 năm sau, năm 2020...

"Ngày mai là Huyết Nguyệt rồi!"

Trong căn phòng tối, một người thanh niên ra dáng trưởng giả, gương mặt không chút biểu cảm, lật đám giấy tờ nói trong vô thức. Thoáng trên bờ môi ấy, một nét cười xuất hiện."Thú vị rồi đây", anh ta thầm nghĩ. CHợt anh ta bỏ kính xuống,nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đôi mắt nâu đen chuyển màu vàng, hai chiếc răng nanh kooj rỗ. Trên bàn có ghi : "Tiến sĩ : Kim Trung Hiền"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top