chương 23: độc tố

Chương 23 : Độc tố

"Nguyệt Nhi, hay con về nhà đi. Trong nhà lúc nào cũng ủng hộ con, đừng cố chịu đựng sống trong cái chỗ ăn thịt người đó nữa." Tư Không Giang đối với nữ nhi bảo bối của mình có chút nhu tình, hoàn toàn không đem Hoàng cung để vào trong mắt.
Tư Không Thu Nguyệt lớn lên rất giống Liễu Thục Tuyết, khó trách Tư Không Giang yêu thương nàng như vậy, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng ưu sầu nhàn nhạt khiến ông vừa thấy đã đau lòng thay cho nhi nữ bảo bối.

"Phụ thân, người không cần lo lắng cho con, con biết mình đang làm gì mà, con chỉ muốn cho mình một cơ hội mà thôi." Tư Không Thu Nguyệt nhàn nhạt cười, nụ cười kia dường như có một tầng sương mù phủ lên, Bùi Mạch Ninh nhìn thấy cũng cảm thấy không đành lòng.

"Tẩu chính là đại tẩu của ta phải không? Quả thực ta không nhìn lầm người, chỉ hy vọng tẩu cùng đại ca sống tốt. Như vậy Nguyệt Nhi mới có thể yên tâm." Đứng trước mặt Bùi Mạch Ninh, Tư Không Thu Nguyệt ôn nhu cười, trong mắt lộ ra sự vui mừng. Bùi Mạch Ninh chỉ mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm thán, thầm khen ngợi Tư Không Thu Nguyệt đúng là một nữ tử xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu khiến cho người khác cảm thấy vô cùng an bình, chỉ mong sao Hoàng Phủ Kỳ biết quý trọng nàng.

Thời gian Tư Không Thu Nguyệt ở lại cũng không lâu, trong Cung rất nhanh đã có người đón nàng trở về, nàng cùng Tư Không Thu Trạm ở chung thập phần bình thản, trông giống như không quan tâm đến đối phương nhưng nếu để ý kĩ sẽ lại thấy trong mắt chứa đầy sự quan tâm. Đây mới đúng là huynh muội thực sự.

Tư Không Thu Nguyệt vừa rời khỏi không bao lâu, Tư Không phủ lại xảy ra chuyện. Mà người gặp chuyện không may lại là Bùi Mạch Ninh.

Hỗn loạn, nàng rơi vào trạng thái mờ mờ mịt mịt chỉ nghe thấy tiếng nói líu ríu không ngừng vang lên bên tai, bởi vì đã sáp nhập vào thân thể này nên linh hồn của nàng không thể thoát ra được.

Đến khi khoan thai tỉnh lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Tiểu Đào cũng Liễu Thục Tuyết.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại." Tiểu Đào vẫn không thể sửa đổi cách xưng hô khi còn ở Bùi gia, cũng may ở Tư không gia cũng không câu nệ tiểu tiết lắm.

"Ta... Ta bị ... làm sao?" Đầu vẫn có chút choáng váng, Bùi Mạch Ninh thậm chí còn chưa phản ứng kịp, hai mắt bỗng tối sầm lâm vào hôn mê, xem ra nàng chưa thể dung nhập hoàn toàn với thân thể này, sau này phải cải thiện thể chất mới được.

"Con dâu ..." Liễu Thục Tuyết muốn nói lại thôi, khuôn mặt toát lên vẻ sầu lo, xem ra đã có chuyện không vui xảy ra.

Hơn nữa từ đầu đến cuối Bùi Mạch Ninh cũng không có nhìn thấy phu quân của nàng, cuối cùng là từ trong miệng Tiểu Đào biết được toàn bộ sự tình đã xảy ra.

"Đại phu nói ....là do ...Cô gia ... Ách, tinh khí." Khuôn mặt Tiểu Đào đỏ lên mới tiếp tục nói: "Tinh khí để lại trong cơ thể tiểu thư có chứa độc, tích lũy trong cơ thể nhiều ngày, hôm nay đột nhiên độc phát."

Bùi Mạch Ninh nhíu mày. Thì ra là như vậy, khó trách Tư Không Thu Trạm không có ở đây, chỉ sợ thẹn trong lòng mà đau đớn day dứt. Nhưng nàng là thê tử của hắn, hai người làm chuyện vợ chồng mỗi lúc trời tối là chuyện bình thường, ai biết được sẽ phát sinh chuyện như vậy, cũng không thể trách hắn.

"Hơn nữa..." Tiểu Đào cũng có chút muốn nói lại thôi, không biết nên nói hay không.

"Không sao đâu, Tiểu Đào, ngươi nói hết đi." Bùi Mạch Ninh vội vàng thúc giục.

"Hơn nữa đại phu còn nói, tinh khí để lại trong cơ thể tiểu thư không cách nào có được con nối dòng, đại phu nói xong Cô gia trầm mặt không nói lời nào đã đi ra ngoài. Sau đó không biết mọi người tại sao cũng biết được chuyện nên lấy đó làm lí do ép lão gia hủy bỏ tư cách người thừa kế của Cô gia, không có con nối dòng không thể làm người thừa kế." Tiểu Đào lập tức nói ra hết, bầu không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

"Tìm không thấy Cô gia sao?" Thật lâu sau, Bùi Mạch Ninh mới mở miệng.

Nàng và Tư Không Thu Trạm ở cùng một chỗ cũng đã gần hai tháng, thậm chí nàng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ có con. Thật không ngờ, không nghĩ tới cuối cùng lại là muốn có cũng không có được.

Khó trách sắc mặt Liễu Thục Tuyết khó coi như vậy, thân là mẫu thân chỉ sợ thương tâm thập phần.

"Cô gia đi ra ngoài từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa thấy trở lại." Tiểu Đào cũng lo lắng, nàng đối với vị cô gia này có chút cảm tình, thật sự hy vọng hắn có thể cùng tiểu thư sống tốt.

Mấp máy môi, Bùi Mạch Ninh vẫy vẫy tay để Tiểu Đào đi ra ngoài.

Nhắm đôi mắt lại, ngồi xếp bằng trên giường lớn, trong lòng một dòng suối chảy qua, nàng đang thay đổi thể chất của thân thể này, chỉ cần cùng linh hồn của nàng hòa hợp hoàn toàn, độc gì cũng không thể ảnh hưởng đến nàng.

Khi trời gần tối, Bùi Mạch Ninh mới mở mắt ra, trán sớm ướt đẫm mồ hôi, thân thể nhẹ nhàng không ít, đứng dậy đem thuốc trên bàn trực tiếp đổ đi.Thân thể của nàng chính nàng rõ nhất, độc trong cơ thể đã sớm bị bài xuất, một khi đã như vậy còn uống thuốc làm cái gì.

Vừa đi ra khỏi phòng liền thấy Úy Kỳ Dương cách đó không xa, đang thở phì phò dìu một nam nhân say khướt đi tới.Bùi Mạch Ninh run run khóe miệng, không cần đoán nàng cũng biết nam nhân đang say khướt kia là ai.

"Tẩu tẩu đây rồi, nhanh chóng đỡ sư huynh giúp ta, mệt chết ta rồi." Úy Kỳ Dương khóc không ra nước mắt, giờ phút này thấy Bùi Mạch Ninh như thấy được Bồ Tát hiện linh.

Hắn đang hối hận đến cả nghìn lần là tại sao mình có thể tới gần Tư Không Thu Trạm còn những người khác không cách nào tới gần được, cho nên dĩ nhiên hắn phải phụ trách việc đưa người về.

Bùi Mạch Ninh không nói gì, hai người đỡ Tư Không Thu Trạm vào phòng, đến khi người đã nằm ở trên giường rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ào ào uống vài chén trà, Úy Kỳ Dương mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

Đôi mắt yêu mị đào hoa quay tròn nhìn người đang xiết chặt khăn tay lau mồ hôi cho Tư Không Thu Trạm.

"Tẩu tẩu, lần đầu tiên ta thấy sư huynh uống nhiều rượu như vậy, hôm nay ở bên tai ta luôn nỉ non một cái tên...." Úy Kỳ Dương như muốn nhử nên chợt dừng lại.

Đến lúc thấy Bùi Mạch Ninh thờ ơ, hắn mới co rút khóe miệng tiếp tục nói: "Luôn gọi 'Ninh Nhi, Ninh Nhi' , chậc, thật không ngờ sư huynh còn có một mặt như thế, thật thú vị." Nhìn sư huynh lạnh lùng yêu thương nương tử như thế khiến cho Úy kì Dương cũng muốn tìm cho mình một vị nương tử ôn nhu để ôm ấp sớm chiều.

"Nhưng quả thật tẩu là một nữ tử hiếm thấy khó tìm nha! Ít nhất lần đầu tiên ta thấy một nữ tử như tẩu tử. Quả thật, cùng sư huynh quái dị của ta xứng đôi hết chỗ nói." Úy Kỳ Dương tấm tắc khen ngợi, lại phát hiện từ đầu tới cuối đều là một mình lảm nhảm, cảm thấy ủy khuất không thể tả được.

"Hừ, nếu người đã đưa về, ta đây xin cáo lui trước." Có chút dỗi nhẹ.

"Đi thong thả không tiễn." Bùi Mạch Ninh cuối cùng cũng mở miệng, Úy Kỳ Dương rưng rưng bay đi. Ô... Hắn thấy mình ăn ở cũng tốt đẹp lắm mà sao lại gặp phải một bà chị dâu lạnh lùng như thế hả giời?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top