c126

Chương 126: Kết cục

Edit: Meimoko

_____

Đỉnh núi Tử Vi.

Gió xuân ấm áp, đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện sau lớp sương mù, đệ tử Lưu Vân điện đi tới đi lui, hết sức vui mừng khi đại sư huynh đã trở về. Dường như trong dĩ vãng của bọn họ những truyện trước kia đều chưa từng xảy ra, duy nhất chỉ có nghĩa tình đồng môn là không đổi.

Một người hai người rồi ba bốn người đều ngạc nhiên mở to mắt nhìn chiếc bụng to tròn của Bùi Mạch Ninh. Vẻ mặt của bọn họ chẳng khác nào người lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ mang thai. Điểm này thật giống Tư Không Thu Trạm. Họ đều là những người sống trên núi, rất ít khi xuống núi, nên biểu lộ như thế cũng là điều dễ hiểu.

Cho đến khi Tư Không Thu Trạm không hài lòng mà trừng mắt, các sư đệ thấy thế mới cười cười thối lui.

Hai người mới từ Thiên Giới trở về, lần này muốn ghé thăm Lưu Vân điện gặp Vân Sấu chưởng môn cùng Vân Hạc chân nhân. Dù sao từ sau khi Tư Không Thu Trạm trở thành, hai người cũng chưa từng trở lại đây lần nào.

Vừa mới tiến đến phía sau nùi, còn chưa nhìn thấy chưởng môn đâu, Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch Ninh đã nghe thấy tiếng Úy Kỳ Dương xót xa kêu thảm thiết.

Tiếp đó chỉ trông thấy một thân ảnh bạch y bay thẳng về hướng hai người với tốc độ cực kỳ nhanh, Tư Không Thu Trạm nhíu mày, nhanh ôm lấy cả người Bùi Mạch Ninh lắc mình sang một bên.

"Chậm một chút, ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì? Ta đâu có làm gì ngươi." Tiếp đó, một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ phía sau. Nghe thanh âm thì hình như đó là một tiểu cô nương.

Nghe thấy thanh âm này, Úy Kỳ Dương còn chạy nhanh hơn, lướt qua chỗ hai người Bùi Mạch Ninh vào Tư Không Thu Trạm. Lúc này, hắn mới phát hiện ra hai người, ánh mắt lập tức sáng ngời. 'XÍU...UU!' một tiếng, nhanh chân trốn ngay phía sau hai người bọn họ.

"Trời ơi, sư huynh, sư tẩu, các ngươi rốt cuộc đã tới." Bên trong thanh âm có nhiều an tâm vào ủy khuất hơn là vui mừng.

"Sao vậy?" Tư Không Thu Trạm nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Úy Kỳ Dương cả kinh sợ hãi như thế này, thật đúng là ly kỳ.

"Nàng ....nàng.... nàng..." Úy Kỳ Dương chạy đến thở hổn hển, gương mặt đào hoa đã phiếm đỏ, thoạt nhìn hơn tuấn suất, nhìn qua cũng thấy hắn đang rất khẩn trương.

"Ai?" Tư Không Thu Trạm không hiểu, chỉ nhìn theo hướng mà Úy Kỳ Dương ngụ ý.

Một thân ảnh hồng nhạt nhanh thoăn thoắt lọt vào tầm mắt của bọn họ, mái tóc dài đen nhánh tung bay nhảy múa, dung mạo xinh đẹp hồn nhiên như hài đồng, cũng không khó để nhận ra vài năm nữa đây sẽ là một tuyệt sắc tiên tư. Tiểu cô nương cười tươi rực rỡ, lúc nhìn thấy Bùi Mạch Ninh thì đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, thẳng tắp muốn bổ nhào về phía nàng.

Tư Không Thu Trạm nghiến răng nghiến lợi, người này muốn chết hay sao? Cư nhiên lại dám bổ nhào vào thê tử của hắn, không phát hiện thê tử của hắn bây giờ đang mang thai hay sao? "Trữ di di!" Tiểu cô nương xinh đẹp tuy rằng không bổ nhào vào người được, nhưng vẫn cười, thân thiết ôm lấy cánh tay của Bùi Mạch Ninh, rất giống như con mèo con làm nũng với chủ nhân.

Mọi người hơi giật mình, Bùi Mạch Ninh cũng kinh ngạc vừa vui mừng vừa cười lên, sờ sờ vào tóc của tiểu cô nương, khẽ cười nói: "Đường Đường? Sao con lại tới đây?"

Hách Liên Vũ ngước mắt lên, nhẹ nhàng chớp chớp, cười hì hì nói: "Lần trước nghe mẫu thân nói Trữ di có liên lạc đến, Đường Đường nhớ Trữ di, cho nên mới tới gặp Bùi di."

Nháy mắt mà Đường Đường nho nhỏ đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, làm Bùi Mạch Ninh vừa vui vừa mừng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đường Đường, lúc đó Đường Đường vẫn chỉ là một nữ hài còn rất nhỏ. Thời gian trôi qua thật nhanh.

"Ồ? Trữ di có tiểu bảo bảo sao?" Chớp chớp mắt đẹp, Hách Liên Vũ vui mừng nhìn bụng của Bùi Mạch Ninh, lập tức lại bĩu môi nói: "Mẫu thân cũng có tiểu bảo bảo, cho nên phụ thân đều không muốn cho con cùng với ca ca lại gần chơi với mẫu thân! Thật là xấu." Cho nên nàng mới vụng trộm chạy ra ngoài tìm Trữ di chơi.

Sư tỷ lại mang thai sao? Bùi Mạch Ninh chớp chớp mâu, thật bội phục sư tỷ phu kia!

"Cái gì? Trữ di? Ngươi tại sao không chịu nói sớm, làm ta nghĩ ngươi đến đây có mục đích khác."Úy Kỳ Dương cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hách Liên Vũ. Thật sự là chọc tức hắn mà, làm hại mấy ngày nay hắn chịu đủ "tra tấn".

Hách Liên Vũ bất mãn bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn Úy Kỳ Dương. Hừ hừ, còn dám nghi ngờ nàng sao?

"Vị đại thúc này, thúc xem bộ dáng của ta giống người xấu lắm sao? Ánh mắt của thúc tệ quá đi." Ai bảo hắn không nói Trữ di ở nơi nào, cho nên nàng thấy bực mình, không có việc gì nên chỉnh hắn chơi cho vui.

Đại thúc? Úy Kỳ Dương giật giật mi mắt. Hắn nhìn già như vậy sao?

"Được rồi! hai người các ngươi đừng ba hoa nữa! Đi, chúng chúng ta còn muốn tìm chưởng môn sư phụ nữa." Bùi Mạch Ninh buồn cười ngắm nhìn Úy Kì Dương và Hách Liên Vũ. Hai người này thật đúng là oan gia!

Hách Liên Vũ cùng Úy Kỳ Dương đồng thời bĩu môi, nhưng nếu Bùi Mạch Ninh đều nói như vậy, hai người nhanh chóng dịu ngoan đi theo bọn họ đến phía sau núi. Hai vị lão nhân kia quả nhiên đang nhàn nhã đánh cờ trên bàn đá.

Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đi tới, hai lão nhân lập tức cười hì hì đứng dậy, nghênh đón.

Đoàn người vui mừng trò chuyện, cũng không người vì Tư Không Thu Trạm thành ma mà tỏ thái độ kỳ lạ, nhưng vẫn cảm thán thế sự vô thường, thiên biến vạn hóa.

Ở trên đỉnh núi Tử Vi mấy ngày, bụng của Bùi Mạch Ninh không rõ vì nguyên nhân gì mà càng ngày càng lớn. Rõ ràng mới hơn năm tháng mà đã giống như sắp sinh đến nơi, tròn vo, đến ngay cả lúc đi lại bình thường, Tư Không Thu Trạm cũng hết sức lo lắng mà dìu đỡ nàng.

Cũng may tiểu bảo bảo hết sức nhu thuận, không làm gì quậy phá trong bụng Bùi Mạch Ninh, trừ bỏ thích ngủ cùng thích ăn ra, nàng cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.

Thẳng đến khi Thượng Kiều Tiên Nhân đến thăm bọn họ một lần nữa, sờ sờ bụng của nàng, nói trong bụng nàng là song thai. Lúc này tất cả mọi người mới biết, vì sao rõ ràng chỉ hơn năm tháng mà bụng đã lớn như vậy, nguyên lai trong bụng koong phải chỉ có một, mà là hai tiểu bảo bảo.

Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu chưởng môn cũng hết sức ngạc nhiên vì Thượng Kiều Tiên Nhân đến. Từ nay về sau, gần như mỗi một tháng, Thượng Kiều Tiên Nhân đều đến Kinh đô đến thăm Bùi Mạch Ninh một lần, làm cho Tư Không Thu Trạm trừng mắt nhìn ông ta bằng tất cả trạng thái.

Bốn tháng sau – –

Trong Tư Không phủ rối rít bận bịu vô cùng. Người ta lui tới đều chật chội trong một đình viện. Trên khuôn mặt tuấn dật của tư Không Thu Trạm tràn đầy lo lắng, lại thấy một đám bà mụ bưng một khay máu loãng đi ra, hắn gần như muốn phá cửa xông vào ngay lập tức. Úy Kỳ Dương cùng đám người ở phía sau lập tức ngăn lại, miễn cho hắn lại xúc động không kiềm được mà xông thẳng vào phòng kia.

Bên trong truyền ra từng trận kêu đau thảm thiết, Tư Không Thu Trạm trong lòng tựa như đao cắt, hận người sinh con tại sao không phải là hắn? Cho đến lúc chạng vạng tối, bầu trời chỉ còn ánh sáng thưa thớt hắt hiu, trong phòng bỗng truyền tiếng trẻ con khóc, sau đó lại có tiếng người, rồi một tiếng khóc nữa vang lên.

Ngoài cửa mọi người như trút được gánh nặng, Tư Không Thu Trạm cũng chẳng nề hà gì nữa mà xông thẳng vào phòng, muốn nhìn xem kiều thê cùng những hài tử kết tinh từ tình yêu của bọn họ. Cuộc sống hạnh phúc của hai người cùng những hài tử bây giờ mới bắt đầu, không phải sao?

–Hoàn chính văn——

Còn 4 phiên ngoại nữa là toàn văn hoàn nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top