Chap 31 + 32
Chap 31
Phàm là bác sĩ y tá làm việc tại Trung tâm y học đều được trả lương tương đối hậu hĩnh, dĩ nhiên bọn họ phải năng có năng lực chuyên môn tuyệt vời, tự chủ, sáng tạo...cùng với khả năng chữa bệnh hạng nhất.
Tất cả y tá cùng thầy thuốc trực tiếp làm việc tại một vài phòng bệnh Tổng Thống có thù lao cao nhất, họ hầu hạ qua rất nhiều chính trị gia nổi tiếng khó chiều, thiên kim tiểu thư được cưng chiều, những phu nhân cao quý ..., nhưng đến lần này đối với nam bệnh nhân trong phòng bệnh Tổng Thống cao cấp cực kỳ có áp lực. Dĩ nhiên không phải nói cậu ấy rất khó phục vụ, bởi vì cậu ấy căn bản là còn chưa tỉnh dậy, không có ai biết tại sao vị thiếu gia kia sau khi bình an làm xong giải phẫu, đã hai ngày rồi vẫn không có tỉnh lại.
Theo thời gian trôi qua, mặt của cô chủ đã càng ngày càng đen, không khí cả tầng lầu bị ép càng ngày càng thấp. Viện trưởng cùng bác sĩ trưởng sợ hãi đứng ở một bên, phải biết chàng trai nằm ở nơi đó tương lai chính là phu nhân của Hạ gia, nhìn cô chủ lo lắng (khẩn trương) cho anh như thế, có thể biết nếu là anh có làm sao, người của cả trung tâm y học này cũng chịu không nổi, càng nghĩ tâm viện trưởng càng hốt hoảng, trong lòng không ngừng van xin bệnh nhân nhanh lên một chút tỉnh lại.
-"Tại sao anh ấy còn không có tỉnh?" Hạ Nguyệt Ninh lạnh lẽo hỏi, ánh mắt sắc bén ẩn chứa vô vàn bão tố.
Đã hai ngày rồi, tại sao bảo bối của cô còn không có tỉnh lại, chẳng lẽ có tổn thương khác ở đâu đó mà bác sĩ không có kiểm tra ra, nhưng không thể nào, thầy thuốc trung tâm y học này đều là chuyên gia có thâm niên, không thể nào sai được.
Đáng chết, đều là cái hồ bơi đó gây họa, chờ một chút cô muốn phân phó bọn họ đóng cửa cái trường học cùng với hồ bơi đó, nếu không cô không có biện pháp lại lần nữa chịu đựng cảnh tượng thấy bảo bối bị thương.
Bọn Trạch Hạo lo lắng đứng ở bên cạnh chờ đợi bác sĩ giải thích.
-"Này. . . Này. . . . "
Một đám bác sĩ trưởng mặt ủ mày ê, bó tay hết cách, cũng không phải bọn họ không có lòng tin đối với y thuật của chính mình, mà là cô chủ gây áp lực quá lớn, giống như nói sai câu nói đầu tiên sẽ bị oanh tạc vậy. Bọn họ cũng đang tìm hiểu (nghiên cứu) bệnh nhân thương thế không nghiêm trọng, hơn nữa được cứu trị (cấp cứu, điều trị) kịp thời, tại sao đến hiện tại vẫn còn bất tỉnh.
Bác sĩ trưởng tuổi cao đức trọng bị đẩy ra trước. Chỉ thấy ông ta thận trọng trả lời:
-"Hạ tiểu thư, thương thế thiếu gia đã không còn đáng ngại, về phần tại sao đến bây giờ vẫn còn bất tỉnh là bởi vì bị chút kinh sợ, hơn nữa lần này sử dụng là thuốc tê mới sáng chế nâng cao hiệu quả trị liệu, khiến cho bệnh nhân giảm bớt khổ sở."
Cô chủ trẻ tuổi này cũng không nói nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt hoặc ra lệnh thì có một đống lớn người phục vụ cho cô ta, cô ta nổi danh là Diêm La mặt lạnh, bẩm sinh khí phách cộng thêm hoàn cảnh trưởng thành nuôi dưỡng thành uy nghiêm, bản thân không tới 25 tuổi đã có một loại khí thế làm cho người ta sợ hãi, khiến mọi người trong lòng run sợ.
Ánh mắt Hạ Nguyệt Ninh bén nhọn nhìn chằm chằm ông ta không thả, chỉ là nghe ông ta nói, sắc mặt hơi chuyển biến tốt, ngay sau đó nói với bọn Dương Khả Ly:
- "Nếu anh ấy đã không sao, các người có thể đi về rồi."
Cô cũng không hy vọng Long khi tỉnh lại thấy Dương Khả Ly ở đây, bảo bối là của cô, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có chủ ý với anh, nếu không phải là nể mặt cô ta đưa Long tới cấp cứu, cô có thể đã sớm đuổi bọn họ đi ra ngoài.
Nghe được lời nói của Hạ Nguyệt Ninh, đứa ngốc cũng biết cô ta có ý đuổi người, Dương Khả Ly thật sự rất muốn nhìn thấy Long bình an tỉnh lại, nhưng không có cách nào, nhìn dáng vẻ của mọi người của cả trung tâm y học vâng vâng dạ dạ đối với người con gái kia, chỉ sợ cô ta chính là một nhân vật lớn rất giỏi đi!
Nhìn cô ta đối với Long có tính độc chiếm mạnh như vậy, trong bụng Dương Khả Ly nhất thời dâng lên một cỗ lửa nóng vô danh, Long lựa chọn ai còn chưa chắc chắn, dù sao cô cũng sẽ không bỏ qua.
Vì vậy bọn Dương Khả Ly liền theo sau một đám bác sĩ lui ra khỏi phòng bệnh Tổng Thống, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Hạ Nguyệt Ninh và Vương Hắc Long vẫn đang hôn mê, để lại một thân cô đơn, những cận vệ đi theo Hạ Nguyệt Ninh tới bệnh viện kia cùng với các y tá đặc biệt chăm sóc cho Vương Hắc Long tất cả đều ở cửa phòng bệnh đợi lệnh.
-"Con thỏ nhỏ lười biếng, nhanh lên một chút, nếu không em sẽ cười anh . . . . ."
Mặt Hạ Nguyệt Ninh dán chặt lên mặt của Vương Hắc Long vừa nói vừa dịu dàng hôn lên lông mày anh, lên đôi mắt đang khép chặt của anh, lên gương mặt của anh, cái mũi của anh, môi của anh. . . . . . Đem hơi thở ấm áp phả lên trên gương mặt của anh
-"Long, anh chừng nào thì mới có thể tỉnh đây? Không cần hành hạ em như vậy, được không? "
-"Bảo bối, mở mắt ra nhìn em có được hay không. . . . . Không cần ngủ nữa"
Thật ồn ào nha, là ai đang nói chuyện? Ở trong giữa một hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm, thỉnh thoảng có thanh âm trầm thấp xa xa quấy nhiễu Vương Hắc Long, lại còn làn khí ấm nóng phả lên trên mặt của anh, thật là nhột (buồn), ghét ghê!
Từng tiếng từng câu réo gọi, giống như là đang rất lo lắng, mang theo tình yêu vô hạn, khiến cho lòng của anh cũng cảm thấy đau.
Mí mắt anh khẽ run, giãy giụa muốn mở ra giống như có nghìn vàng đè nặng lên mi mắt, đập vào mắt chính là một bóng dáng lôi thôi, hả? Ninh Ninh của anh đâu? Tại sao không thấy, bà cô cổ quái này là ai? Vương Hắc Long nghi ngờ nghĩ.
Hạ Nguyệt Ninh thấy anh mở mắt, bật lên thanh âm vui mừng run rẩy nói:
-"Bảo bối, anh rốt cuộc đã tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Hả?"
-"Ninh? Em là Tiểu Ninh sao? Trời ạ. . . . . . Làm sao em thành ra bộ dạng này? Anh đang ở đâu đây?" Nghe được thanh âm của cô Hắc Long khẳng định hỏi.
-"Đây là bệnh viện, bảo bối, anh quên sao? Anh bị ngạt nước, em thật sự rất sợ hãi, ông trời phù hộ, anh rốt cuộc tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Hạ Nguyệt Ninh ôm đầu của anh run rẩy nói.
-"Anh không sao, Tiểu Ninh, có phải trong khi anh ngủ mê man em không có ăn ngủ tốt hay không? Mau lên một chút đi cọ rửa nghỉ ngơi được không?" Vương Hắc Long nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của cô, đau lòng ôm lấy gương mặt của cô nói.
Thấy Vương Hắc Long tỉnh lại, lo lắng trong lòng Hạ Nguyệt Ninh cũng buông lỏng một nửa, dịu dàng nói với Vương Hắc Long:
- "Vậy em đi rửa mặt một chút, anh nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ gọi y tá đến chăm sóc anh, có chuyện gì anh cứ kêu em một tiếng là được."
Cô nói xong đặt một nụ hôn lên cái trán của anh, ngay sau đó đi vào toilet của phòng bệnh Tổng thống.
Ở trong gương của toilet, Hạ Nguyệt Ninh thấy một bóng dáng lôi thôi lếch thếch, hô nhỏ một tiếng, trời ạ. . . . . Đây là mình sao? ? ? Hỏng bét, anh khẳng định nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của cô, vốn là tuổi của cô và anh cách biệt tương đối lớn, chính cô luôn rất lo lắng anh sẽ thích một người trẻ cùng lứa tuổi với anh, cho nên ở bên cạnh anh luôn một mực giữ vững hình tượng tuổi trẻ xinh đẹp mê người, không nghĩ tới lần này tất cả hình tượng đều bị phá hủy, Hạ Nguyệt Ninh ảo não thầm nghĩ. Đều do cô quá lo lắng cho Long, mới có thể mất ăn mất ngủ chăm sóc anh, hoàn toàn quên giữ vững hình tượng của mình.
Sau đó cô bắt đầu rửa mặt, sửa sang lại dung mạo, cho đến khi trong gương xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp giống như Athena, Hạ Nguyệt Ninh lại nện những bước chân tự tin ra khỏi toilet.
Chap 34: Đêm mê tình
Vầng trăng tròn vàng óng đã treo cao giữa bầu trời. Ánh trăng tỏa sáng trên mặt đất, giống như lụa mỏng dịu dàng. Trên bầu trời mây rất nhạt, gió rất nhẹ, ánh trăng rất đẹp, tạo thành một bức họa xinh đẹp.
Đứng vững ở bên cạnh bờ cát, một căn biệt thự hoa viên ven biển hai tầng lầu theo phong cách Châu Âu, phát ra ánh sáng. Cửa sổ sát đất rực rỡ tinh xảo màn lụa mỏng mềm mại bay múa, ánh trăng y hệt như vàng xuyên thấu qua màn che thủy tinh rơi trên người một người con gái cao lớn xinh đẹp khí phách, chỉ thấy giữa ngón tay cô điểm một điếu xì gà, bóng dáng cao lớn hít một hơi xì gà, chậm rãi phun ra từng sợi khói mù, ống nhòm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bọt sóng nhấp nhô mê mang suy nghĩ điều gì đó, thân thể cao ráo được bao ở trong áo sơ mi màu trắng, thân hình cao lớn chỉ đứng nghiêm như vậy đã khiến người ta cảm giác bị một loại áp bức vô hình, đứng ở sau lưng cô là bốn gã đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng mặc tây trang màu đen.
-"Bang chủ!" Bốn người đàn ông áo đen nhìn về phía bóng dáng đang đứng trước cửa sổ sát đất cung kính kêu lên.
Người đàn ông chậm rãi xoay người -Chỉ thấy cô phát ra bóng đen thẳng đứng, mày kiếm tà tà xinh đẹp, mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén rét lạnh giống như băng, môi mỏng manh nhấp nhẹ, hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vóc người cao lớn thon dài cũng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, đơn độc lãnh ngạo rồi lại thịnh khí bức người, hơi thở cương liệt giữa hai lông mày làm cho người ta liếc mắt nhìn liền cả đời khó quên, trong lúc đơn độc lại tán phát cường thế ngạo thị thiên địa (coi thường trời đất).
Cô chính là bang chủ đương nhiệm của bang phái lớn thứ hai trong giới hắc đạo (xã hội đen) Thanh Long bang - Chu Khiết Quỳnh, một truyền thuyết có thực. Nghe nói cô là một trẻ mồ côi, sau khi được bang chủ tiền nhiệm của Thanh Long bang thu dưỡng (thu nhận và nuôi dưỡng), cố gắng học tập các loại kỹ năng, trong đó bao gồm kỹ thuật ám sát, võ thuật chính thống của Trung Quốc, ám khí, kỹ thuật cận chiến (vật lộn) cùng với các loại kiến thức có liên quan đến kinh tế.
Kể từ sau khi bang chủ trước thoái vị, Chu Khiết Quỳnh trở thành bang chủ hắc đạo trẻ tuổi nhất, trong bang rất nhiều trưởng lão đức cao vọng trọng cũng không coi trọng vị tân bang chủ này, thường xuyên làm trái với mệnh lệnh của cô, Khiết Quỳnh sử dụng thủ đoạn hung dữ chứng minh năng lực của cô với các anh em trong bang, theo thời gian thay đổi, Thanh Long bang được cô dẫn dắt từ từ hùng mạnh, vì vậy cô trở thành người thực sự được thuần phục ở trong bang.
-"Chuyện thế nào rồi?" Thanh âm lại cũng không lạnh lẽo giống như con ngươi lạnh như băng của cô, ngược lại có loại nóng nảy khó có thể phát giác.
Bốn người này là Tứ Đại Hộ Pháp của Thanh Long bang, đồng thời cũng là tử sĩ đặc biệt bảo vệ Chu Khiết Quỳnh- Huyền, Vũ, Phong, Vân.
Huyền tiến lên một bước nói:
-"Bang chủ, thiếu gia Vương Hắc Long đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại, trước mắt Hạ Nguyệt Ninh đã đón cậu ấy về nhà rồi."
Chu Khiết Quỳnh nghe được anh không có chuyện gì trong lòng thầm thả lỏng một hơi nói:
-"Phái mấy người âm thầm bảo vệ cậu ấy, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai sót nào."
-"Thuộc hạ tuân lệnh." Bốn người đàn ông áo đen quỳ một chân xuống cung kính nói.
-"Đã điều tra ra thân phận của người con gái ở cùng cậu ấy chưa?"
Chu Khiết Quỳnh băng lạnh hỏi, đáng chết, vừa nghĩ tới anh ở cùng một chỗ với người con gái khác, thì trong lòng cô có một cỗ lửa ghen thiếu đốt kịch liệt, trước kia cô cũng không tin tưởng tình cảm, bởi vì trong quan niệm của cô cái thế giới phàm đều có thể dùng tiền bạc mua được, cho đến sau khi chàng trai giống như thiên sứ ấy ở trong con hẻm vắng cứu cô, tất cả tất cả cũng thay đổi.
Vẫn nhớ một khắc cô ở bệnh viện tỉnh lại kia, cái câu nói kia của bác sĩ trưởng
-"Cô làm cho người yêu cô bị dọa sợ, về sau cũng không nên lại đánh nhau với người ta."
-"Người yêu?"
Lúc ấy cô nghe ông ta nói vậy cũng không có ghét, ngược lại có chút mừng rỡ, từ đó về sau cô thường xuyên nằm mơ thấy cái bóng hình tuyệt đẹp đó, không nghĩ tới thuộc hạ thăm dò được tin tức nói anh đã có vị hôn phu, lúc ấy tim của cô bể đầy đất, nhất thời mới hiểu được thì ra ngay từ lúc anh cứu cô thì cô liền đã yêu anh, cho nên mới phải đau lòng khi biết anh đã có vị hôn phu.
-"Trước mắt tra được cô ta là Tổng giám đốc của "Tập đoàn Ninh Long", nhưng mà thân phận của cô ta giống như có người động tay động chân cố tình giấu giếm thân phận thật của cô ta." Huyền cung kính nói.
Cốc cốc cốc. . . . . . Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa mạnh mà có lực. Hồi lâu, một quản gia trung niên cùng người làm rối rít đi vào.
-"Bang chủ, thiếu gia Lục Hạo đã tới." Quản gia thận trọng dẫn một người đàn ông đến trước mặt Chu Khiết Quỳnh cung kính nói.
Chu Khiết Quỳnh cũng không nói lời nào, hộ vệ bên cạnh cô tiến lên nói:
-"Được rồi, quản gia, các người lui ra đi!"
-"Dạ" Một nhóm người lập tức rời khỏi căn phòng to lớn mà lạnh lẽo này.
-"Cậu là Lục Hạo? Tới đây" Hộ vệ lạnh lẽo nói.
Người con trai chập chờn đi đến bên cạnh hộ vệ, để cô dùng dụng cụ kiểm tra, điều này là cần thiết, xem có mang theo vũ khí nguy hiểm hay không, đợi sau khi tất cả thông qua, hộ vệ cung kính đi tới bên người Chu Khiết Quỳnh nói:
-"Bang chủ, có thể."
Khiết Quỳnh khẽ gật đầu một cái, ngay sau đó hộ vệ cung kính rút lui ra khỏi gian phòng.Tất cả đều yên tĩnh lại, bên trong căn phòng lớn tràn đầy hơi thở khiến người ta nổi da gà, Lục Hạo liên tiếp đánh mấy cái run rẩy.Cậu ta hiện tại đang là minh tinh quốc tế, bản thân nhận được muôn vạn sự sủng ái, nhưng sủng ái thì có là cái gì, cái cậu ta muốn là giàu có và lợi ích, vì vậy thời điểm được bang chủ gọi đến ngôi biệt thự này, hưng phấn khó có thể kiềm chế được.Cậu ta ngắm nhìn quang cảnh bốn phía, thật đẹp nha, nếu mình biểu hiện khá hơn một chút, có thể trở thành nam chủ nhân nơi này hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng của cậu ta ngây ngất, Khiết Quỳnh mặc dù là đứng thứ hai trong giới hắc đạo, nhưng là hình tượng xinh đẹp nhiều tiền của cô khiến đại đa số thiếu niên trong thiên hạ đều hi vọng được gả cho cô, Lục Hạo biết bên cạnh cô không thiếu đàn ông, nhưng cậu ta tin tưởng bằng vào vóc người của bản thân mình nhất định sẽ mê đảo cô, chỉ cần cậu ta xuất ra tất cả vốn liếng, cậu ta cũng không tin Khiết Quỳnh đến lên giường cùng đàn ông cũng lãnh nhược băng sương (thái độ lạnh băng).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top