CHƯƠNG 4

Bên ngoài cổng thành phía tây, gió thu thổi mạnh, đại quân xếp hàng chỉnh tề vừa sông hộ thành, quay mặt về phía một doanh trướng phía cổng thành, chặn đứng lối vào cầu treo.

Bạch Đống bị trói chặt ném ngoài doanh trướng, áo trắng dính đầy bụi đất, môi cắn chặt, đôi mắt hoa đào liếc dọc liếc ngang, tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

Sáng nay Lăng Đô Vương đột nhiên về kinh, sớm hơn vài ngày so với thời hạn trong tấu chương. Đúng lúc bệ hạ dẫn bá quan đi tế bái mùa thu cầu cho mùa màng bội thu, không có một quan chức nào ở nhà. Sau đó một đạo thánh chỉ được đưa đến phủ thái phó, lệnh cho Bạch Đống đi đón Lăng Đô Vương vì hắn đã sắp hành quan lễ.

Bạch Đống có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nhất định là phụ thân tiến cử mình, tám phần là để tỏ ý tốt với Lăng Đô Vương, sau đó tiện đường gả chị gái cho hắn.

Vừa nghĩ đến chị gái xinh đẹp của mình sẽ bị loại sát thần như Lăng Đô Vương hành hạ, quả thực còn đáng sợ hơn cả trời sập, chuyện này cha có thể nhẫn nhưng em trai không thể nhẫn được!

Có điều hắn cũng không dám kháng chỉ, chỉ có thể tuân chỉ một cách tiêu cực, cho nên lúc đến nghênh đón không mặc lễ phục, cũng biểu hiện rất thiếu lễ nghi, rất ngạo mạn.

Vốn hắn cho rằng Lăng Đô Vương mặc dù là một sát thần nhưng đánh chó cũng nể mặt chủ, à không phải, đánh con trai cũng phải nể mặt bố nó chứ! Hắn có ngạo mạn hơn cũng chưa đến mức bị sát thần làm gì.

Sau đó... sau đó hắn bị thế này...

Song Toàn đã chạy tới tế miếu cầu cứu phụ thân hắn từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Bạch Đống ngẩng đầu nhìn đỉnh lầu thành cách đó không xa, binh lính thủ thành phía trên rõ ràng còn đang háo hức đứng xem, quá vô nhân tính!

Màn cửa doanh trướng đột nhiên bị vén ra, Kỳ Phong bước dài ra ngoài, dùng một tay xách Bạch Đống vào trong.

Bạch Đống ngã xuống đất, khuôn mặt trắng nõn dính đầy đất cát, chật vật không nói nên lời. Ngước mắt nhìn thấy bóng người sau bình phong đang tháo giáp sột soạt, Bạch Đống không kìm được giận, chỉ hận không thể lao tới liều mạng.

"Tư Mã Tấn! Ngươi tưởng người người đều sợ ngươi hay sao? Phụ thân ta là thái phó đương triều, đứng hàng tam công, bệ hạ đều lễ kính ba phần, sao ngươi dám đụng đến ta!"

Kỳ Phong lập tức nổi giận: "A a, ngươi định đọ cha với điện hạ của bọn ta hay sao? Cha điện hạ của ta là tiên đế! Cha ngươi tam công đã là cái quái gì? Có cửu công cũng vô dụng!"

Bạch Đống kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra phụ thân hắn từng nhắc tới chuyện Lăng Đô Vương là con của tiên đế, nhưng lúc lâm chung tiên đế lại truyền ngôi vị hoàng đế cho anh họ của Lăng Đô Vương. Chính vì điều này nên đương kim bệ hạ mới hết sức dung túng hắn, đối với những chuyện ác hắn làm cũng coi như không thấy.

Bạch Đống nuốt nước bọt không dám lên tiếng nữa.

Phía sau bình phong yên tĩnh lại, sau đó một âm thanh lạnh như băng vang lên: "Kỳ Phong nhắc bản vương mới nhớ, bản vương ở đây có một bức tranh thêu cửu cung, ngươi đã con trai thái phó chắc hẳn cũng có chút học thức, không bằng cho bản vương được mở mang kiến thức một chút".

Nói xong hắn quay sang kêu: "Cố Trình, đưa cho hắn!"

Bạch Đống chưa hiểu có chuyện gì đã nhìn thấy gã thị vệ cao gầy với mái tóc khô vàng từ sau bình phong đi ra, trên tay nâng một tấm lụa màu sắc sặc sỡ đặt trên án nhỏ, đi đến đặt xuống trước mặt hắn rồi cởi trói cho hắn.

Hắn vội hoạt động tứ chi một chút rồi cúi đầu xuống nhìn. Tấm lụa trên án có nền xanh nhạt, bên trên dùng chỉ các màu thêu đầy văn tự chi chít, thảo nào lại lắm màu sắc đến vậy.

Tư Mã Tấn nói: "Bức tranh thêu này tổng cộng có cửu cung, mỗi một cung đều là một bài thơ có thể đọc xuôi đọc ngược, các cung độc lập nhưng cửu cung lại liên hệ với nhau. Mỗi cung bản vương đều cho ngươi thời gian một nén hương, nếu không giải được, cứ cháy hết một nén hương bản vương lại lột một món quần áo của ngươi".

Bạch Đống khoanh tay trước ngực: "Ngươi có sở thích quái dị nhỉ? Trên người ta tính tất tần tật cũng không đủ chín món quần áo!"

Tư Mã Tấn cười khẽ: "Không có quần áo còn có da, dùng dao sắc tách từ gan bàn chân, lột toàn bộ tấm da trên người, nhát rơm vào, thế là thành cái túi da đúng nghĩa".

"..."

Trước đây Bạch Đống chỉ nghe nói về sát thần này chứ chưa bao giờ tiếp xúc thật sự, thậm chí vừa rồi còn có thể la hét với hắn, đến bây giờ cuối cùng cũng bắt đầu thấy sợ.

Hắn không phải người, hắn là ma quỷ!

Cố Trình đã đặt lư hương lên trên bàn, văn phòng tứ bảo cũng đều có đủ cả.

Bạch Đống ngồi đoan chính, run run cầm bút lên, nhưng ngay ở cung tốn đầu tiên đã bị kẹt.

Thơ xuôi ngược cũng chia chủng loại, xuôi ngược cả bài, xuôi ngược từng câu, xuôi ngược hai câu một, cách đọc khác nhau ý nghĩa đương nhiên cũng khác hẳn.

Rốt cuộc nên đọc theo kiểu nào để giải đố? Rõ ràng mỗi một chữ đều có thể hiểu được, lại không dám tùy tiện đoán định ý nghĩa, vậy mà phía sau còn có những tám cung nữa cần giải! Hắn nuốt nước bọt, thậm chí trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.

Trước kia phụ thân vẫn luôn trách mắng hắn không chịu khó đọc sách, không bằng nửa phần chị gái, nhưng hắn chưa bao giờ để trong lòng, hôm nay mới biết thế nào gọi là lúc cần dùng mới than ít sách.

Hắn nghiến răng định quăng bút, người phía sau bình phong chợt nói: "Nếu ngươi dám cự tuyệt, ngay bây giờ bản vương sẽ làm ngươi biến thành cái túi da".

"..." Hắn đành phải lặng lẽ siết chặt tay.

Chưa bao giờ cảm thấy thời gian một nén hương lại trôi đi nhanh như vậy, chỉ liếc nhìn mấy cái mà đã sắp cháy hết rồi, Bạch Đống đành phải viết xuống đáp án đoán mò không có căn cứ.

Cố Trình đưa mảnh giấy hắn viết cho người phía sau bình phong, sau đó một tiếng cười lạnh truyền ra: "Sai rồi".

Kỳ Phong lập tức bước tới, không hề khách khí lột áo khoác ngoài của hắn.

"Cung tiếp theo còn có cơ hội, không cần sốt ruột". Không ngờ Tư Mã Tấn lại còn an ủi hắn.

Làm sao có thể không sốt ruột được! Bạch Đống đã loạn thế trận, càng nóng lòng càng không thể khống chế ánh mắt liếc về phía bình phong, không có cách nào tập trung tinh thần vào bức tranh chữ nữa.

Thời gian nén hương thứ hai cũng trôi qua, Kỳ Phong và Cố Trình đồng loạt bước tới, một trái một phải lột món đồ tiếp theo trên người Bạch Đống.

Hai người này dường như đã chắc mẩm Bạch Đống không thể giải được câu nào nên dứt khoát đứng chờ luôn bên cạnh, chỉ chờ hết thời gian lại tiếp tục lột quần áo hắn.

Bạch Đống thích ra vẻ phong lưu, đã đến cuối mùa thu mà vẫn không chịu mặc nhiều quần áo. Lúc này áo mặc trên người chỉ còn lại một chiếc áo lót, sau đó lột nốt quần là thật sự sẽ bị lột da.

Nhưng hắn lại không hề cảm thấy lạnh, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Song Toàn, ngươi muốn hại bản thiếu gia đúng không? Ngươi lên trời tìm viện binh hay sao mà lâu thế?

Ngoài trướng đột nhiên có binh lính cao giọng quát: "To gan! Doanh trướng là nơi ngươi tự ý xông vào hả?"

Kỳ Phong đang chờ lột quần áo bị tiếng quát này làm giật mình, tức giận nói: "Kêu gào cái gì thế? Dám quấy nhiễu điện hạ, cẩn thận cái mạng chó của ngươi đấy!"

Ngoài trướng yên tĩnh một lát, màn trướng chợt bị một chiếc quạt lông màu trắng vén ra. Bạch Đàn lách người đi vào trướng, binh lính theo sát phía sau định ngăn cản, vừa sải chân bước vào lại vội vàng lùi ra ngoài.

"Chị!" Bạch Đống quăng bút lao tới, nước mắt nước mũi tèm lem.

Kỳ Phong và Cố Trình đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên bừng tỉnh. Mẹ ơi, tại sao lại quên cô ta cũng là người nhà thái phó chứ?

Bạch Đàn dùng quạt lông vuốt đầu Bạch Đống, ngước mắt nhìn về phía bình phong: "Lăng Đô Vương điện hạ thứ tội, vừa rồi tại hạ cầu kiến bên ngoài bị ngăn lại, tại hạ đã nghe được sơ sơ nên mới bất đắc dĩ cưỡng chế xông vào, xin điện hạ cho phép tại hạ giải bức thêu này giúp đệ đệ".

"Đúng là tỷ đệ tình thâm". Giọng Tư Mã Tấn lộ ra một chút hứng thú: "Nể tình ngươi có dũng khí hơn người, bản vương có thể tạm thứ tội tự ý xông vào doanh trướng, nhưng ngươi đã nghe được sơ sơ thì hẳn cũng biết không giải được sẽ có trừng phạt thế nào chứ?"

Thấy Bạch Đàn đến chỉ vì cứu người, Kỳ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe nàng nói như thế còn cười một tiếng không có ý tốt, tưởng tượng Bạch Đàn lại khiếp đảm lùi bước như thường ngày.

Cố Trình chân chất hơn một chút, thấy gương mặt trắng muốt của Bạch Đàn phơi gió thu một hồi lâu ngoài trướng khiến hai gò má và cả mũi đều đã hơi đỏ lên, Cố Trình lại có cảm giác thương hương tiếc ngọc, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Không giải được sẽ bị cởi quần áo lột da".

Bạch Đàn quay quay cán quạt giữa những ngón tay: "Được thôi".

Trong trướng yên tĩnh một lát, bầu không khí hơi kì lạ. Bạch Đống không nhịn được kéo kéo góc áo Bạch Đàn, muốn khuyên chị gái suy tính cẩn thận rồi mới làm, không ngờ lại bị Bạch Đàn dùng quạt gạt ra, cong môi tủi thân đứng sang bên cạnh.

Bạch Đàn nhìn chằm chằm vào bình phong: "Lúc trước điện hạ chỉ nói đến trừng phạt, còn chưa nhắc tới tặng thưởng".

Kỳ Phong buồn cười: "Tên nhóc này là mang tội trên người, còn muốn tặng thưởng nữa à?"

Bạch Đàn không thèm nhìn hắn lấy một cái: "Ta chỉ nói nhận giải thay đệ đệ của ta, lại không nói tặng thưởng cho hắn. Bức thêu này là ta giải được, tự nhiên là phải tặng thưởng cho ta, có quan hệ gì với hắn đâu".

Kỳ Phong nghẹn lời, trong lòng chợt thấy là lạ. Làm sao lại cảm thấy cô ta đột nhiên không sợ mình nữa? Gan to hơn rồi à?

Bạch Đống không biết chị gái đang định làm trò gì nhưng vẫn khó tránh khỏi mất mát, cúi đầu vân vê góc áo không lên tiếng.

Tư Mã Tấn dường như cảm thấy thú vị hơn, lại cũng không từ chối: "Được. Một lát nữa bản vương sẽ xử lí hắn sau, ngươi là ngươi, hắn là hắn. Nếu ngươi thật sự giải được thì muốn gì cũng được hết".

Bạch Đàn suy nghĩ một lát: "Cho dù bắt điện hạ cởi quần áo lột da cũng được sao?"

Vẻ mặt Kỳ Phong và Cố Trình như gặp ma giữa ban ngày. Ngươi thật sự dám nói ra miệng cơ à?

Tư Mã Tấn dừng lại một lát, giọng nói lại trở nên hưng phấn kì lạ: "Vậy còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không đã".

Đợi câu nói này của ngươi lâu rồi! Bao nhiêu uất ức phải chịu thời gian này đều tràn lên, bây giờ có thể thanh toán sòng phẳng, Bạch Đàn liền vén vạt áo ngồi xuống.

Nàng vừa định cầm bút lên, Cố Trình ngây ngô đã chạy tới bỏ tàn hương trong lư ra thay nén hương mới.

Ánh mắt Bạch Đàn đã rơi vào bức thêu, miệng lại nói: "Ngươi châm luôn một thể chín nén hương đi, đằng nào ta cũng định giải cả cửu cung một lúc.

Cố Trình trợn mắt há mồm nhìn nàng một cái rồi quay lại nhìn bình phong, loáng thoáng nhìn thấy bóng người đang dựa vào giường nghe thấy câu này liền ngồi thẳng người dậy.

Bạch Đống đương nhiên tin tưởng bản lãnh của chị gái mình, nhưng lúc này trong lòng cũng khó tránh khỏi căng thẳng.

Gió thu cuốn màn trướng tung bay phần phật. Hắn lo lắng gió sẽ làm hương cháy nhanh hơn nên đứng ra cửa che gió, ánh mắt nhìn chằm chằm chín nén hương.

Tàn hương cháy được một đoạn, rơi xuống hương án, lại cháy dài, lại rơi xuống...

Bạch Đống gần như đã nhập định. Bạch Đống hạ quyết tâm, vạn nhất chị không giải ra được, dù có chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch của chị gái!

Trong đầu đã kịch chiến cùng sát thần mấy trăm hiệp, đột nhiên nghe thấy cách một tiếng, Bạch Đống bừng tỉnh nhìn lại, hương cháy còn một đoạn ngắn, Bạch Đàn đã đặt bút xuống mặt án.

"Mời điện hạ xem". Nàng cầm lấy quạt lông, ngửa tay đưa về phía bình phong.

Cố Trình bước tới cầm mấy tờ giấy, thổi cho khô mực rồi bước nhanh tới phía sau bình phong.

Tư Mã Tấn vê mấy tờ giấy kêu sàn sạt, ngón tay thỉnh thoảng lại lộ ra bên ngoài bình phong, thon dài, trắng trẻo, hoàn toàn không nhìn ra đây là bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

Đến lúc động tác đã dừng, âm thanh đã lặng, hắn mở miệng nói: "Không sai, chín cung đều đã giải ra rồi".

Bạch Đống vui vẻ trong lòng, lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Đáng tiếc ngươi không hề giải được bước cuối cùng".

Bạch Đàn liếc nhìn lư hương: "Cửu cung như người, hai bốn là vai, sáu tám là chân, trái ba phải bảy, đầu đội chín, chân đi một, năm nằm chính giữa. Theo trình tự này, cung tốn lấy câu thơ thứ tư, cung khôn lấy câu thơ thứ hai, cung cấn lấy tám, cung càn lấy sáu, ly chín khảm một, trung gian lấy câu thứ năm, tổng cộng chín câu hợp thành một bài thơ xuôi ngược mới. Bài thơ này nói đến một địa điểm: Núi Âm Dương, đông hồ Lãi, ba mươi dặm. Chắc hẳn đây chính là bước cuối cùng điện hạ vừa nói". Nàng dừng lại một lát: "Xin hỏi điện hạ tìm được thứ tốt gì ở địa điểm này?"

Kỳ Phong và Cố Trình cùng chết sững.

Bọn họ tìm được bức tranh chữ này trên xác tên trùm tặc phỉ, tù binh nói là quân sư của bọn chúng sai người thêu mang đến làm quà mừng sinh nhật thủ lĩnh.

Tư Mã Tấn cho rằng chuyện này có ẩn ý nên sai người tra tấn ép hỏi gã quân sư, nhờ vậy mới biết sự ảo diệu trong đó, thì ra đây là địa điểm giấu kho báu của bọn chúng.

Quả thật bọn họ đã đào được thứ tốt, nếu không phải như vậy, bệ hạ đang đi tế bái mùa thu cần gì phải sai người tới đón điện hạ của bọn họ? Bời vì điện hạ của bọn họ mang hàng tốt về kinh!

Hương trong lư cuối cùng cháy hết, Bạch Đàn nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ?"

Ngươi cho rằng không lên tiếng là có thể trốn được à? Ngây thơ quá đấy!

"Bạch Đàn?"

Bạch Đàn ngẩn ra.

Tư Mã Tấn cười: "Thiên hạ tam tài, y tài Hi Thanh, nhạc tài Bạch Hoán Mai, văn tài Bạch Đàn, thường gọi là nhất Thanh nhị Bạch, ta phải nghĩ ra chính là ngươi từ lâu rồi mới phải chứ nhỉ".

"Điện hạ quá khen". Bạch Đàn cảm thấy giọng hắn nghe hơi kì quái.

"Ngươi vào đây".

Bạch Đàn định thần lại cất bước chậm rãi vòng qua bình phong.

Ánh sáng sau bình phong không được tốt, Tư Mã Tấn ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, áo sam hơi nới rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh đen, khuôn mặt sáng sủa nhẵn nhụi, nhướng mày chuyển mắt tự nhiên, ánh mắt sáng rực như tia chớp giữa trời đêm.

Môi Bạch Đàn khẽ mở, có chút không giữ được bình tĩnh.

Phong thái này chỉ khiến người ta nghĩ đến gió vi vu trên tán tùng, người ngọc bước đi trên núi thẳm, đừng nói là đẫm máu, tất cả những gì phàm tục đều không dính dáng gì mới đúng!

Đại khái là nàng nhìn quá lâu, khóe miệng người ngọc này đột nhiên cong lên, sau đó cánh tay khẽ nhấc, cả áo ngoài lẫn áo trong đồng loạt bị kéo ra.

Ánh mắt Bạch Đàn đột nhiên đông cứng, cuối cùng mới hiểu ra đây là hắn đang tặng thưởng như đã hứa.

Tặc tặc, trắng, thật trắng!

Một kẻ cầm quân đánh trận tại sao lại trắng nõn trơn láng như vậy được? Tuy nhiên cánh tay và cơ ngực lại gồ lên rắn chắc.

Đáng tiếc có mấy vết sẹo vắt ngang, bụng còn có một vết thương mới, quấn mấy lớp lụa trắng chỉ lộ ra một phần sát dây lưng, dù thế cũng có thể nhìn ra mấy đường nét ngang dọc của những múi cơ bụng.

Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng! Nàng dùng quạt lông che khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lượn lờ trên thân thể người trước mặt.

Ngón tay Tư Mã Tấn đặt trên lưng quần: "Cởi cái này xong là lột da bản vương đúng không?"

%%%%%

Tác giả có lời muốn nói: Đã bảo là chỉ lộ mặt cơ mà, sao lại lộ hết cả người làm gì thế hả sát thần?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: