Nợ Môn Lần Thứ 17.
Giữa khuya Lưu Di Giai đột nhiên phát sốt, các bác sĩ nói đó có thể là dấu hiệu của nhiễm trùng nên lại lôi cô đi kiểm tra một lượt rồi y tá lại lấy thêm thuốc cho cô uống. Cả đêm như vậy Tạ Yển đều bên cạnh cô không rời, quả thật bà ngoại lớn là người làm ăn nên đôi lúc vẻ hiếu thắng và nóng nảy luôn thường trực nhưng bà cũng chỉ là con người, khi lo lắng sẽ cau mày lo lắng.
Lưu Di Giai không chỉ bị sốt tới mơ màng mà cô còn gặp ác mộng, liên tiếp những hình ảnh về ngày cha cô mất, hình ảnh ông vật lộn với căn bệnh thay phiên tua đi tua lại. Tuy mắt cô nhắm nghiền nhưng lại liên tục chảy ra nước mắt.
"Cha ơi...." gần như cô vừa nghiến răng vừa khẽ rít lên.
Tạ Yển chỉ im lặng dùng khăn giấy thấm nước mắt cho cô, trên cổ cô còn bị thương không thể để bị ẩm ướt được. Bà nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã bốn giờ sáng mới gọi cho bà ngoại nhỏ vì bà biết bà ấy tính tình lo lắng sẽ thức thật sớm để nấu ăn cho Di Giai.
"Mi Lan à, con bé lại phát sốt rồi. Em nấu cháo thịt bằm là được rồi." Tạ Yển nhỏ giọng nói chuyện với Tạ Mi Lan.
Bên kia đầu dây có thể nghe được Tạ Mi Lan thở dài một tiếng rồi lại tiếng nồi niêu xoong chảo loảng xoảng nghe có vẻ rất gấp gáp.
"Em làm từ từ thôi, con bé vừa ngủ lại. Lát nữa chị quay về rước em đến nhé" Tạ Yển cười nhẹ.
Bà ấy cúp máy, hơi dựa đầu về sau trên ghế sô pha. Tạ Yển suy nghĩ vài thứ trong đầu rồi nhanh chóng chợp mắt một chút.
Bà đã thử liên lạc một vài người, cũng xác nhận rõ tên cầm đầu đám côn đồ có súng, tuy chỉ là súng tự chế nhưng cũng đủ hiểu Phó Kiến Văn đã bị kéo vào những chuyện rắc rối. Tuy đã nhờ người giữ bí mật với Phó Kiến Văn và cũng sắp xếp người bảo vệ cho hắn thì cũng quá đáng thương cho thằng bé, bị cuốn vào những chuyện nguy hiểm.
————————————————
Đến khi Lưu tỉnh lại lần nữa đã hơn 10 giờ, cả người cô ướt đẫm mồ hôi và bà ngoại nhỏ đang giúp cô lau người.
"Con đó, tối qua mơ thấy ác mộng sao?" Tạ Mi Lan mềm giọng hỏi cô, cẩn thận dùng khăn ấm lau tay cô.
"Không phải đâu ạ, chắc do con bị sốt thôi..." cô cũng nhẹ giọng đáp lại bà, hai người lo cho cô nhiều như vậy mà mấy giấc mơ này là ám ảnh tâm lý dù cô cũng từng thử đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng rồi cũng đâu vào đấy cho nên vẫn không để họ biết thì hơn.
Lưu Di Giai sớm đã chấp nhận việc này nên luôn cố ý né tránh bệnh viện, nếu không cần nhất định sẽ né xa nó ra. Thậm chí cô từng cảm thấy may mắn, coi như trong mơ được gặp lại cha mình dẫu cho đó là cảnh ông ấy đang chết mòn.
Tạ Yển đổ cháo mà Tạ Mi Lan nấu ra một cái chén rồi đem lại giường cho cô, bà ngoại nhỏ kéo cái bàn ở trên giường bên ra rồi đặt cháo và nước lên đó cho cô.
"Bà ngoại nhỏ, để con xuất viện đi ạ. Con sẽ mời hộ lý về nhà để chăm sóc, con không thích bệnh viện cho lắm." cô múc một muỗng cháo vừa nhấm nháp vừa nói.
"Con về nhà của hai bà để bà chăm sóc con thì ta sẽ đồng ý" bà ngoại nhỏ dịu dàng cầm lấy tóc sau lưng cô, thắt thành một cái bím tóc để nó không bị lòa xòa khi cô ăn.
"Như vậy cũng được ạ" Lưu Di Giai rũ mi, nhẹ gật đầu.
Cô ăn được vài thìa cháo thì có tiếng gõ cửa, người đẩy cửa vào lại là Phong Lãm và Ôn Ngọc. Lưu Di Giai nhìn họ khó hiểu còn Phong Lãm đã nhanh chóng chào hỏi Tạ Yển, vừa nhìn đã biết mục đích của hắn ta.
"Sao anh lại đến đây? Còn đi chung với anh ta nữa?" Ôn Ngọc chào Tạ Yển qua loa rồi đi lại bên cạnh cô.
"À, đối tượng lần này mẹ sắp xếp cho tôi xem mắt đấy. Tôi định dùng em làm cái cớ để chuồn ai mà dè anh ta cũng quen biết em đâu!" Ôn Ngọc thở dài.
"Lần trước đi chụp ảnh là hợp tác với anh ta" Lưu Di Giai gật gù.
"Zane, không ngờ Tạ tổng lại là người thân của em. Anh định đến thăm em sẵn tiện gặp Lưu tổng một lúc!" Phong Lãm đặt một bó hướng dương lên bàn cùng mấy hộp thuốc bổ.
"Ừ, cảm anh ơn. Cha tôi sẽ không đến đâu" cô tiếp tục ăn cháo.
Tạ Yển cùng Tạ Mi Lan ngồi bên bàn trà nhỏ bên cạnh để bọn họ nói chuyện, rõ ràng bà ngoại lớn không thích hai người này nhưng bà ngoại nhỏ đã kịp thời kéo bà ấy qua một bên.
"Thằng nhóc đó là người mà thằng Lưu Hiến Thành định sắp xếp cho Di Giai. Hừ! Cháu của lão hồ ly họ Phong kia chắc chắn cũng không ra gì" Tạ Yển cau mày.
"Được rồi, người ta đến thăm Giai Giai, cứ để bọn trẻ tự nhiên. Chỉ là không ngờ Ôn Ngọc cũng tới, em chỉ mong Giai Giai đừng để Kiến Văn chịu thiệt thòi" Tạ Mi Lan nhỏ giọng chỉ đủ để hai người họ nghe, thở dài một hơi. Hiển nhiên họ vẫn biết được chuyện của Lưu Di Giai đặc biệt là Ôn Ngọc này cũng là một công tử ăn chơi có tiếng trong giới hào môn.
"Em yên tâm, nếu có ta đấm chết nó. Học gì không học, lại học theo thằng Lưu Hiến Thành mất dạy!" Tạ Yển nghiến răng.
Ngay lúc hai người họ xì xầm to nhỏ, Phong Lãm đã đi tới bên cạnh rồi hai tay lễ phép đưa danh thiếp của mình cho Tạ Yển.
"Tạ tổng, đây là danh thiếp của con. Con đã hâm mộ dì từ rất lâu cũng đã nghe cha và ông nội con nhắc tới dì rất nhiều" Phong Lãm cười, vẫn đứng đấy với nụ cười lịch thiệp.
"Không cần, ông nội cậu với cha cậu mà nhắc về ta thì chỉ có nghiến răng ghiến lợi thôi chứ gì" Tạ Yển cười nhẹ.
"Cháu ngồi xuống đi" Tạ Mi Lan híp mắt cười.
Lưu Di Giai ngồi bên giường bệnh nhìn Phong Lãm ra sức lấy lòng hai vị trưởng bối nhà mình cũng mặc kệ, ngược lại Ôn Ngọc bên đây nhàm chán tới mức kéo kéo ống tay áo của cô.
"Nè, thật sự có bạn trai rồi hả?" Hắn ta bĩu môi.
"Ừ, còn đã ra mắt luôn rồi" Lưu Di Giai gỡ hai ngón tay đang bấu lấy ống tay áo mình ra.
"Xì! Tôi chán chết mất, dù tên đó là Alpha nhưng mà nhìn vào mắt anh ta tôi cứ như bị nhìn thấu vậy. Không vui!" Ôn Ngọc nhăn mày.
"Vậy mà tôi nhớ trước đây anh thích nhất dụ dỗ mấy người đạo mạo như vậy mà, sao? Sợ à?" Lưu Di Giai cười khẩy.
"Hừ, cứ chống mắt lên mà coi!" Ôn Ngọc tức giận, chọt vào cái đầu bị băng bó của cô.
Lát sau Ôn Ngọc muốn về nên Phong Lãm chỉ có thể đưa hắn về, nhìn bà ngoại lớn lúc sau cùng hắn nói chuyện về công ty cũng có chút hài lòng cho nên Phong Lãm cũng thật sự là người có tài. Lưu Di Giai muốn đi dạo xung quanh vườn hoa bệnh viện một lúc nên đã nài nỉ Tạ Mi Lan rất lâu mới được đồng ý nhưng chỉ là không ngờ vừa ngồi xuống ghế đá bên cạnh bồn hoa đã gặp người quen cũ.
"Di Giai?" Thang Duy hơi mở to mắt nhìn cô, tóc hắn dài được buộc gọn lại sau lưng, đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu sau lớp kính. Vẻ đẹp của hắn là thứ trước đây mỗi lần hôn nhau cô sẽ nhìn thật kỹ càng.
"Thang Duy, lâu rồi không gặp" cô cười nhẹ, nhìn hắn vẫy vẫy tay.
"Em bị thương sao?" Thang Duy hơi do dự nhưng vẫn đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, mày hắn khẽ nhíu khi nhìn thấy không chỉ trên đầu mà cô còn bị thương trước cổ.
"Ừ, sự kiện trao giải buổi tối mấy ngày trước đó. Anh không nghe mọi người bàn tán sao?" Cô cười.
"Anh có nghe em gái nói qua nhưng lúc đó anh đang thực tập trong phòng thí nghiệm nên không quan tâm lắm" Thang Duy nhẹ gật đầu, khuôn mặt hơi trầm xuống, do dự rồi nói thêm.
"Cái đó....nếu con bé nói gì quá đáng với em, anh mong em đừng buồn. Con bé đó tính tình ngang bướng lại được cả nhà yêu chiều. Hôm qua anh vừa về nhà đã nghe nó nói rằng đã gặp em nên anh khá lo." hắn thở dài.
"Được rồi, không có gì đâu" cô gật đầu, vốn muốn hỏi hắn đến bệnh viện làm gì nhưng lại thấy hỏi người yêu cũ như vậy thì quản hơi nhiều chuyện quá nên trực tiếp ngậm miệng lại.
Ngồi bâng quơ một lúc cũng đến lúc tạm biệt, Thang Duy rất đẹp nhưng dù bây giờ cô gặp lại hắn cũng chỉ thấy vậy. Ngược lại còn nghĩ nếu Phó Kiến Văn để tóc dài chắc cũng sẽ rất đẹp, vừa nghĩ ngợi lung tung đã thấy Phó Kiến Văn xách theo hộp giữ nhiệt đứng đối diện cô với Thang Duy.
"...." Chết mẹ tự nhiên thấy giống đi vụng trộm với người yêu cũ vậy ta?
"Em xuống đây dạo à?" Phó Kiến Văn đi lại gần cô, nhìn thấy Thang Duy hắn cũng chỉ nhẹ gật đầu.
"Thầy Phó cũng đến thăm Di Giai ạ?" Thang Duy gật nhẹ đầu chào Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn gật đầu và vì Lưu Di Giai không muốn tình huống càng trở nên kì quặc đã giả vờ chóng mặt để hắn đưa cô quay trở lại phòng bệnh. Lúc vào thang máy cô hơi chột dạ nhìn sang hắn, Phó Kiến Văn đêm qua chắc đã ngủ đủ giấc nên đôi mắt hắn cũng bớt mỏi mệt hơn.
"Khụ...thật ra em chỉ tình cờ gặp Thang Duy. Sau này nếu anh muốn biết em sẽ kể cho anh nghe về chuyện của bọn em, dù sao sau khi chia tay cũng cắt đứt liên lạc lâu rồi" cô kéo kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói.
Phó Kiến Văn nhướn mày, rõ ràng là ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại :"Bạn học Di Giai đúng là có sức hút lớn, nếu bây giờ em nói em có người yêu cũ là ảnh đế hay ảnh hậu chắc là tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top