Phần Không Tên 2


Chương 2

Edinburgh là thủ phủ của Scotland, vào thời trung cổ thuộc thế kỉ thứ 7 bị quân Norththumbrian chiếm đóng và xây dựng thành pháo đài có tên Eiden'sburgh* .

Hàn Hạo Thiên ở chỗ cách hoa viên vương tử không xa, bởi vì đang là mùa đông nên du khách không nhiều lắm, không gian tương đối yên tĩnh. Khi xe đến, đã là đêm khuya, Hàn Tuyết ở trên xe đã ngủ được một lúc.

Hàn Tuyết bị Hàn Hạo Thiên ôm ra khỏi xe, đột nhiên cảm thấy lạnh , nên tỉnh lại.

"Lạnh không?" Hàn Hạo Thiên cảm giác thân thể của Hàn Tuyết run lên

"Một chút." Không nghĩ tới khí trời ở đây lạnh như vậy, dù cho trên người đã chụp vào tốt mấy bộ y phục, vẫn có thể cảm nhận được hàn khí thấm vào cốt tủy.

"Vào nhà sẽ không lạnh." Hai tay Hàn Hạo Thiên càng ôm chặt chút , bước nhanh mở cửa vào phòng

Vừa tiến vào phòng, đã nhìn thấy mấy người hầu đứng ở cửa ra vào nghênh đón, Hàn Tuyết gặp người lạ thẹn thùng, trốn vào trong ngực Hạo Thiên. Nếu không phải lần trước chân bị trật quá nghiêm trọng, hắn cũng không cần như vậy bị người ôm đi khắp nơi, cho dù hắn rất ưa thích Hạo Thiên ôm ấp, nhưng mà tình huống như thế này thật là không lễ phép.

"Bọn hắn sẽ không cười cậu ." Sau lưng Ứng Tường Thiên, buồn cười mà nhìn động tác của hắn.

Nghe vậy, Hàn Tuyết vụng trộm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Nhựng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của quản gia dọa nhảy dựng, lại lần nữa đem mặt vùi vào trong ngực Hàn Hạo Thiên.

Hàn Hạo Thiên nhướng mày, ôm hắn tiến vào phòng ngủ của mình, dùng ánh mắt chỉ thị những người khác theo sau."Tiểu Tuyết, ngẩng đầu lên, ta giới thiệu các thành viên trong nhà cho cậu nhận thức." Hàn Tuyết ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu, ngồi ở trên giường nhìn một đám người trước giường. Hắn phát hiện mặc kệ là nam hay là nữ, mỗi người đều cao lớn, quản gia thậm chí còn cao hơn Hạo Thiên nửa cái đầu.

"Đây chính là Gate, cũng là quản gia, ông ấy về sau sẽ dạy cậu một chút lễ nghi cùng anh văn đơn giản, nếu như cậu muốn học ngôn ngữ Gaelle..., ông ấy cũng có thể dạy cậu. Bên cạnh Gate là vợ của ông ấy- một mỹ nữ tóc đỏ ,cũng là đầu bếp chính ở đây, còn người này chính là thư kí Dương Bình, từ hôm nay trở đi hắn phụ trách dạy cậu tiếng Trung, kế tiếp là Lena, Khảm Đặc, Lạc Ny cùng Jason."

"Chào mọi người,ta là Snow, Hàn Tuyết là tên mới của ta, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn... Như vậy có thể chứ?" Câu cuối cùng là nói theo Hàn Hạo Thiên, hắn sợ chính mình nói gì đó không nên nói lời.

"Đương nhiên có thể, muốn hay không lại ngủ thêm một lát ?"

Cả ngày không phát hiện Hàn Hạo Thiên, làm cho Hàn Tuyết có chút bất an, nhất thời đã quên bên người còn có những người khác, một đôi bàn tay nhỏ bé lập tức bắt lấy ống tay áo Hàn Hạo Thiên."Anh không ở cùng em được sao?" Hoàn cảnh lạ lẫm lại để cho hắn phi thường bất an.

Hàn Hạo Thiên phất tay ý bảo những người khác lui ra sau, ôn nhu mà thay hắn đắp kín mền."Anh còn muốn sửa sang lại một ít gì đó rồi mới ngủ, cậu mệt rồi ngủ trước đi."

Hàn Tuyết lập tức lắc đầu."Em chờ anh." .(Thay đổi cách xưng hô cho thân mật một chút ^^)

"Anh làm xong thì đã khuya, nghe lời của anh ngủ trước, chờ một chút anh sẽ qua ." Hàn Hạo Thiên thò tay che kín cặp mắt của Hàn Tuyết, chờ hắn nhắm mắt lại mới thả xuống.

Hàn Tuyết lông mi thật dài tuy nhiên nghe lời mà ngoan ngoãn khép lại, nhưng không an ổn mà có chút rung động.

"Không được mở ra đó!" Nếu không phải sự tình cần phải giải quyết ngay kỳ thật rất muốn ôm tiểu gia hỏa này chìm vào giấc ngủ.

Hàn Tuyết thật biết điều gật đầu, cho dù trong nội tâm 100 cái không muốn, nhưng mà chỉ cần là Hạo Thiên nói, hắn nhất định nghe.

Đi một quãng đường dài như vậy, người bình thường đều cảm thấy mệt mỏi, huống chi là thân thể không tốt, khó coi của Hàn Tuyết.

Có Hàn Hạo Thiên bên cạnh, Hàn Tuyết không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đều, tựa như cái tiểu Bảo Bảo mới sinh.

Nhìn bộ dáng Hàn Tuyết làm cho người ta trìu mến ,Hạo Thiên thiếu chút nữa bỏ dở công việc trên để ôm hắn ngủ. Hạo Thiên phải dùng tới 10 phút thời gian, mới thả tay Hàn Tuyết, rồi hướng thư phòng đi đến.

Trong bóng tối Hàn Tuyết ngủ say, Hàn Hạo Thiên rời đi không lâu sau liền gặp ác mộng, cái này sớm đã là nhiều năm qua khống chế không được. Từ nhỏ đến lớn Hàn Tuyết một mực ở trong giấc mộng đề phòng mẫu thân say rượu mà cầm côn bổng đánh hắn, bằng không thì là coi chừng mẫu thân mang khách tới bên người hắn, chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Hàn Hạo Thiên có thể làm cho hắn an tâm nhất, vừa mới rời khỏi thì thói quen nhiều năm qua lại lập tức quay lại.

Cho nên, khi quản gia tiến vào phòng để kiểm tra coi có đủ độ ấm hay không, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê Hàn Tuyết lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt bối rối mà nhìn Gate.

Gate trong bóng tối cũng không có phát hiện trên giường Hàn Tuyết đã tỉnh lại, sau khi xác định đã đủ độ ấm liền quay trở ra, làm cho một chút ánh sáng hắt vào từ cửa lập tức biến mất.

Cả phòng lại tối tăm, làm Hàn Tuyết nhớ tới khoảng thời gian bị nhốt tại trong tủ quần áo, hắn vội vàng đứng dậy tìm công tắc nguồn điện,thẳng đến ngọn đèn sáng lên, mới thở dài một hơi, lúc này hắn mới cảm giác được ngực cùng vai phải truyền đến đau đớn.

Nửa giờ qua đi, Hàn Hạo Thiên vào phòng đã nhìn thấy cả phòng sáng bừng, bên cạnh giường gần chốt điện Hàn Tuyết ngồi co rút , trên mặt có vệt nước mắt.

Lúc trước hắn đến cùng đã chịu đựng như thế nào, lại mang tới bất an đến như vậy

Cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Hàn Tuyết về giường, Hàn Hạo Thiên tắt hết đèn cẩn thận nằm bên cạnh Hàn Tuyết, đưa tay nhẹ ôn Hàn Tuyết vào lòng, cũng coi chừng không đụng phải vết thương của hắn.

Khi cảm nhận được hơi thở của Hạo THiên, Hàn Tuyết trong giấc mộng mới khẽ thở dài một hơi, hai hàng long mày cau lại mới giãn ra.

***

"Đây là nhửng tư liệu ngươi muốn, ta khuyên ngươi không nên xem nếu không tâm tình cả ngày lại không tốt." Ứng Tường thiên đưag một phần báo cáo điều tra tới cho Hàn Hạo Thiên trên bàn, khuôn mặt thối thối .

Những tài liệu kia là ghi chép về quá trình trưởng thành của Hàn Tuyết bên trong ngoại trừ ghi chép ngược đãi cùng chạy chữa, cơ hồ tìm không thấy cái gì khác.

"Mẹ của tiểu Tuyết có thói quen hút thuốc và uống rượu, mỗi lần chỉ cần uống say sẽ đánh Tiểu Tuyết để hả giận, rất nhiều lần đều là hàng xóm nhìn không được mới đưa tiểu Tuyết hôn mê bất tỉnh đi cấp cứu. Nghe chủ thuê nhà nói chỉ cần mẫu thân hắn tâm tình không tốt, sẽ đem hắn nhốt vào trong tủ quần áo ba, bốn ngày không cho hắn ăn cơm tắm rửa, không có tiền thì sẽ y như lần trước chúng ta gặp được, đem Tiểu Tuyết bán cho khách nhân của mình. Theo báo cáo, Cát Na · Anderson từ hơn mười năm trước tinh thấn đã không bình thường.." Cát Na · Anderson bản thân là mỹ nữ, sử dụng ngoại hình xuất sắc bên ngoài cùng người khác trên giường thu được rất nhiều tiền.. Về sau gặp được cha Tiểu Tuyết mà lâm vào võng tình, đang định từ bỏ con đường trước đây để quay về cuộc sống gia đình bình thường thì lại bị ném bỏ, bởi vậy đem tất cả hận ý đều chuyển dời đến Tiểu Tuyết. Trong lúc bà ấy ra tay đánh Tiểu Tuyết thì trong miệng lại là mắng chửi cha tiểu Tuyết.

"Trên giấy không có ghi tên cha tiểu Tuyết."

"Người cùng bà ấy trên giường quá nhiều, ngoại trừ bà ấy, căn bản không biết là ai, mà ngay tại lúc chúng ta gặp được Tiểu Tuyết bà ấy cũng đã mất tích, những tài liệu này đều là theo lân cận bệnh viện cùng cảnh cục cung cấp . Ta nghĩ dù sao cũng không cần phải biết rõ phụ thân Tiểu Tuyết là ai, cho nên chỉ điều tra đến đây thôi." Xem xong cả phần điều tra báo cáo, Hàn Hạo Thiên tiện tay ném vào một bên bếp lò.

"Đã nói cho ngươi xem xong tâm tình nhất định không tốt." Nghĩ đến Tiểu Tuyết chịu đựng nhiều cực khổ như vậy, muốn tốt cũng tốt không được."Hắn hôm nay như thế nào?" "Đang cùng Gate học Anh ngữ." Hắn mới vừa nói, lại nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười.

Ứng Tường Thiên dương dương tự đắc lông mày."Giống như rất thú vị."

"Gate là lão sư giỏi, Tiểu Tuyết là học trò tốt, mới không đến mấy ngày, hắn đã học được một phần mười của từ điển rồi." Tiểu Tuyết có phương diện ngôn ngữ thiên phú, cho nên học tập tốc độ rất nhanh.

"Ngươi như thế nào không chính mình dạy dỗ, cũng là một cái hảo lão sư ah!" Lòng Ứng Tường Thiên nghĩ: Hàn Tuyết nhất định hi vọng được Hạo Thiên dạy dỗ.

"Ta có công việc của mình, thời gian nhàn rỗi ta ý định dẫn hắn đi nhìn xung quanh." Nếu như dùng nhàn rỗi thời gian dạy hắn, sẽ không có cơ hội dẫn hắn đi khắp nơi .

"Hạo Thiên?" Hàn Tuyết nhút nhát e lệ mà đứng ở cửa thư phòng bên cạnh.

"Sao lại tự đi tới đây? Chân của cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi." Hàn Hạo Thiên đứng lên, bước nhanh đi vào bên cạnh, dễ dàng mà ôm lấy hắn.

"Không việc gì đâu, đã đã hết đau." Mắt cá chân sớm khôi phục nguyên trạng, còn quấn băng gạc chỉ là dùng để cố định , tránh cho bởi vì động tác quá mạnh tạo thành tổn thương khác.

"Hàn Sâm nói như thế nào?" ba người ngồi xuống sofa, đôi tay thon dài của Hàn Hạo Thiên nắm chặt mảnh gầy mắt cá chân để kiểm tra.

"Hàn sâm nói đã có thể đi đc rồi, nhưng mà còn phải quấn băng gạc, không thể đi quá lâu. Mấy ngày nữa băng trước ngực cũng có thể lấy ra, chỉ có bả vai khả năng còn phải nửa tháng." Sờ sờ vai phải của mình , Hàn Tuyết không hiểu vì cái gì đều đã hết đau, lại còn phải quấn lấy dày đặc một tầng băng gạc, ngứa quá, không thoải mái .

"Hôm nay học xong chưa?" Giúp Hàn Tuyết vén tóc rủ trước mắt ra, Hạo Thiên thích nhìn một đôi lam tử sắc con ngươi lập loè sáng rọi.

"Xong rồi. Em còn biết nói 'Ngươi hảo ư' cùng 'Tên của ta gọi Hàn Tuyết, mong mọi người chỉ bảo' . Trước khi học lời nói cộng lại em đã học được 100 câu, Dương Bình còn dạy em một câu, nói anh nhất định sẽ ưa thích nghe, cho nên em rất cố gắng học đó." Thật dài một đoạn lời nói, đa số đều sử dụng tiếng trung.

"câu gì?" Tiểu tử kia không biết lại làm cái gì quái.

"Tiểu Tuyết yêu Hạo Thiên. Anh thích không? Hạo Thiên, 'Yêu' là cái gì?" Dương Bình chỉ nói cho hắn phát âm, lại không giải thích cho hắn là ý gì.

"Tên ngốc đó, lại giở trò này." Một bên Ứng Tường Thiên lập tức cười ra tiếng.

Hàn Hạo Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đối Hàn Tuyết mỉm cười."Anh thích cậu nói như vậy, bất quá về sau chỉ có thể nói cho một mình anh nghe, đừng cho người khác nghe được." Thật không biết nên tán thưởng, hay là nên đánh Dương Bình một trận

Hàn Tuyết cái hiểu cái không gật đầu."Hạo Thiên, 'Yêu' là có ý gì?"

"Về sau ngươi khắc biết." Hắn không có ý định sớm như vậy nói cho Hàn Tuyết biết đáp án, nếu không với cá tính thẹn thùng như vậy sau khi biết chắc không có cách nào để nghe được thường xuyên."Có mệt hay không?" Sờ sờ hai gò má Hàn Tuyết, trong hai tuần lễ đã mập thêm một tí, càng ngày càng xinh đẹp rồi.

"Không mệt chút nào." Tinh thần của Tiểu Tuyết rất tốt, mỗi ngày đều ngủ được no, ăn ngon,mặc ấm, cuộc sống như vậy tựa như đang nằm mơ, lại để cho hắn thường thường không cách nào khống chế mà ngắt đùi, xác định mình không phải là đang nằm mơ.

Hàn Hạo Thiên cẩn thận nhìn sắc mặt của tiểu Tuyết, xác định hắn thực tinh thần sung túc."Không phiền nếu anh mang cậu ra ngoài một chút, sẵn tiện mua thêm chút quần áo"

Nghe được Hạo Thiên muốn dẫn hắn đi ra ngoài, Hàn Tuyết khuôn mặt lập tức sáng bừng như ánh mặt trời cùng nụ cười sáng lạn, để cho 2 người bên cạnh đều choáng váng "Thật sao? Đi đâu vậy?"

"Thương thế của cậu còn chưa khỏe, cho nên anh trước mang cậu đến phố trung tâm, rồi đến vương tử phố đi mua chút quần áo cùng sách. Đi thay bộ y phục trên người trước đi, bên ngoài rất lạnh, gọi Lena đem cái áo khoác màu trắng mới đến cho cậu "

"Vâng" Hạo Thiên vừa nói xong, thân ảnh nho nhỏ lập tức trượt đi mất, như con chim nhỏ rất nhanh chạy đến lầu một tìm Lena.

"Tiểu Tuyết rất dễ dàng thỏa mãn, lần trước đưa gói bánh quy vừa nướng cho hắn, hắn cầm như nhặt được bảo bối, hai mắt mở to, rất đáng yêu nhìn nhìn. Ta hỏi hắn làm gì vậy, hắn trả lời ta là cảm thấy bánh bích quy ấm và rất thơm"

Hàn Hạo Thiên mỉm cười, chuyện này hắn cũng nghe Giai Bối nói qua, Tiểu Tuyết hiện tại đã trở thành bảo bối vui vẻ của cả nhà.

"Ngươi có phát hiện hay không, ngươi gần đây tươi cười ngày càng nhiều hơn." Trước kia Hạo Thiên giống như đại ca , có là Kình Thiên đi nữa thì cũng mặc kệ, Hạo Thiên chưa bao giờ nở nụ cười, làm cho người ta hoài nghi lúc trước hai người sinh ra lúc có phải hay không một người thì đầy đủ, còn một người thì thiếu đi một cái đầu.

"Vậy sao?" Hắn không phải không biết cười, mà là suốt ngày đối mặt một đám thuộc hạ nghiêm túc , tất nhiên là không thể cười. Về phần công việc trong bang thì rất là nhàm chán, có thể không ngáp cũng là không tệ rồi, còn muốn hắn cười.

"Đúng vậy, nếu để cho bọn Ngân Lang trông thấy nét mặt ngươi bây giờ, chắc chắn sẽ bị dọa đến rơi mắt ra ngoài:

"Cái chủ ý này không tệ chút nào." Đám thuộc hạ kia kì thật là thiếu những kích thích như vậy..

"Hạo Thiên, em thay đồ xong rồi." Không đến hai phút, Hàn Tuyết đã thay đồ xong, trên người kiện áo khoác ngoài cơ hồ đem cả người hắn nuốt chửng ở bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn; trên cổ ,khăn quàng cổ lại đem cái đầu nhỏ bé che đi một nửa, chỉ còn lại có cái mũi .

Hàn Hạo Thiên có thể tưởng tượng, sau khi tiểu tuyết đội mũ lên, cả người chỉ còn cặp mắt là lộ ra ngoài.

"Trời ạ!" Ứng Tường Thiên buồn cười mà đi qua, "Tiểu Tuyết thật sự biến thành người tuyết rồi." Chịu không được sao mà đáng yêu đến như vậy, hai tay của hắn ôm chặt tiểu tuyết."Ông trời, ngươi thật sự là đáng yêu đến chết." Giống hệt như một em bé.

Hàn Hạo Thiên cũng cảm thấy như vậy, vì thế hắn đâu thể để cho Tường Thiên ôm tiểu tuyết lâu như vậy, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi.

"Ngươi có thể buông ra chưa?" Hắn cứng rắn đem Hàn Tuyết từ trên người kia kéo về bên mình,, chính mình khom người chặn ngang ôm lấy tiểu Tuyết."Trên người của cậu có hương vị rất ngọt"

Tiểu Tuyết một tay ôm lấy cổ Hạo Thiên , một tay bỏ vào túi ,móc ra một cái túi hương."Là cái này, Giai Bối vừa mới giúp ta bỏ vào , hình như là có mùi vị ngọt ngào giống như KẸO."

Lại để cho Hạo Thiên rất muốn lập tức ăn hắn, hàn Hạo Thiên nghĩ thầm.

"Anh thích không?" vừa nói vừa cầm nơ bướm túi thơm lắc qua lắc lại.

"Rất đẹp, rất thích hợp cậu." Hiện tại không thể ăn nhưng trước hết phải hôn một cái ! Hàn Hạo Thiên hôn lên môi của tiểu Tuyết.

Túi thơm trong tay Hàn Tuyết thiếu chút nữa rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn ,Hàn Hạo Thiên lại nhẹ nhàng tại trên môi hắn hôn thêm vài cái nữa. Đây là thứ hai hôn, xác nhận cái hôn thứ nhất có cảm giác điện giật không hề là tưởng tượng.

"Thích không?" Hạo Thiên yêu thích nhìn tiểu Tuyết bộ dạng thẹn thùng, xấu hổ y chang như quả táo đỏ

Hàn Tuyết thẹn thùng gật đầu."thích..."

"Cái gì? Anh không nghe thấy." Hàn Hạo Thiên cố ý trêu chọc.

Hàn Tuyết ngây thơ nào biết được hắn là cố ý , cho là hắn thật sự không nghe thấy, đành phải hít sâu một hơi ,hơi chút lớn tiếng đem câu đó nói lại, sau đó thẹn thùng mà đem mặt vùi vào cổ của Hạo Thiên, không dám nhìn mặt hắn.

Một bên Ứng Tường Thiên lắc đầu.

Thật là đã được định bị ăn rồi!!!!

***

Phố Vương Tử, một bên là kiến trúc Scotland, bên kia là thâm cốc có đường sắt băng qua, Hàn Tuyết cơ hồ là nín hơi mà nhìn xem cái cảnh quan kì lạ này. Hắn đời này liền núi đều chưa thấy qua, nào có xem qua cảnh tượcng kì lạ như thế, mấy ngày gần đây bởi vì chân bị tổn thương, đều chưa từng xảy ra ngoài, hiện tại hắn mới biết bên ngoài cảnh sắc rõ ràng cùng Luân Đôn có lớn như thế sai biệt. Mặc dù là trong thành thị, vẫn là có thể chứng kiến rất nhiều màu xanh lá đại thụ ở phương xa nối thành một mảnh, cao chút nữa tựu bịt kín tầng một sương mù, hô hấp dù cách một lớp khăn quàng cổ vẫn cảm thấy không khí băng băng lành lạnh.

Top of Form

"Chúng ta hôm nay tới trước thâm cốc bên này nhìn xem, ngày mai Anh lại mang cậu đến bên kia Ái Đinh Bảo [Edinburgh] thành cổ cùng đảo Lewis, thánh đường nhìn một cái. Có lạnh hay không?"

"Không" Hàn Tuyết cầm chặt lấy tay Hàn Hạo Thiên, duy nhất lộ ra đôi mắt tràn ngập hưng phấn.

"Thật sự không lạnh?" Hàn Hạo Thiên là có chút bận tâm , sau một tuần lễ nữa bọn hắn muốn đi đến phương Bắc, hắn rất lo lắng Tiểu Tuyết như vậy nhỏ gầy lại đơn bạc thân thể không biết có chịu được rét lạnh. Dinh thự ở Ái Đinh Bảo [Edinburgh] dinh thự chỉ là vì thuận tiện cho công ty giao dịch, mà gia gia lưu lại sản nghiệp nhưng hiện tại cần thâm nhập vào khu cao điểm, gia gia là người gốc Scotlen.

"Không lạnh." Có Hạo Thiên ở bên cạnh giúp hắn ngăn trở đại bộ phận rét lạnh, hắn lại mặc nhiều quần áo như vậy, làm sao có thể lạnh được.

"Vậy là tốt rồi. Đến đây, chúng ta đi mua quần áo, thích cái gì cứ nói với anh một tiếng." Hạo Thiên lôi kéo Hàn Tuyết tiến vào trong tiệm, rất nhanh Hàn Tuyết thử vài bộ quần áo. Y theo hình thể tiểu Tuyết , cũng chỉ có thể mặc vừa quần áo nhi đồng, nếu như là tại nơi này, đứa bé mười một mười hai tuổi cũng so với hắn cao lớn hơn

Ánh mắt Hàn Tuyết lưu luyến không phải nhìn những quần áo ở đây, mà là nhìn yết giá, một bộ y phục tới 136 bảng Anh, một bảng anh có thể mua hai ổ bánh mì, 136 bảng Anh có thể mua 272 cái, như lúc trước có thể cho hắn ăn hơn nửa năm, còn có thừa.

Cái đầu nhỏ lập tức cầm quần áo chuyển đổi thành núi nhỏ bánh mì, chứng kiến hạ một bộ y phục lại là một tòa núi nhỏ tựa như bánh mì; đợi hàn Hạo Thiên mua xong quần áo, trong đầu Hàn Tuyết đã bị che phủ bởi một núi bánh mì.

"Đang suy nghĩ gì?"

Hàn Tuyết đem suy nghĩ vừa rồi để ở trong đầu nói ra, làm trúng Hàn Hạo Thiên cười to một hồi, bên cạnh nhân viên cửa hàng cũng nén cười đến mức rất thống khổ.

"Nhớ lại lần trước lúc chúng ta ngồi trên chiếc xe màu đen sao?"

Hàn Hạo Thiên nói là chiếc ô tô màu đen rất lớn a!"Nhớ rõ."

"Cái xe đó hơn 50 vạn bảng anh đó!"

"Ồ?" Hắn không cách nào tưởng tượng hơn 100 vạn để cùng một chỗ sẽ là hình dạng gì, toàn bộ trong đầu ngoại trừ bánh mì vẫn là bánh mì, khắp nơi đều là bánh mì.

"Hô hấp đi, đồ ngốc." Nhìn hàn Tuyết một bộ mặt bị bao đè thở không nổi, Hàn Hạo Thiên nhịn không được nhắc nhở.

Hàn Tuyết dùng sức lắc đầu, mới đưa núi bánh mì khổng lồ trong đầu văng ra ."Hạo Thiên... Quần áo lại không thể nuôi sống người, vì cái gì quần áo có thể so với bánh mì quý à?" Cái này thật sự là khó có thể đã hiểu một sự kiện.

Vấn đề này không thể làm khó được Hàn Hạo Thiên."Bởi vì một bộ y phục có thể mặc thật lâu, bánh mì ăn rồi cũng sẽ hết."

Nguyên lai là như vậy, Hạo Thiên thật thông minh, vì cái gì mà mình không thể nghĩ ra dc. Mình thật quá ngu ngốc.

"Còn có thứ muốn mua sao?"

Hàn Tuyết lắc đầu, nghĩ tới những thứ này có thể nuôi sống rất nhiều người, thật sự không nỡ

"Hạo Thiên..."

"Ừm?"

"Anh vì cái gì đối với em tốt như vậy?" Chẳng những giúp hắn chữa thương, cho hắn ăn ngon, rất nhiều quần áo, còn cho hắn học rất nhiều thứ. Hạo Thiên đối với mỗi người đều là tốt như vậy sao?

Tiểu tử ngu ngốc, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều minh bạch tâm tư của hắn, chỉ có một mình tiểu tử này là ngu ngơ không rõ."Bởi vì anh thích cậu!" "Thật ư?" Hàn Hạo Thiên nói hắn ưa thích hắn a! Hắn có nghe lầm hay không?

"Đương nhiên là thật sự, anh chưa bao giờ nói dối ."

Hàn Tuyết xác định hắn không có nghe sai, bên miệng khó có thể khống chế mà nở nụ cười hạnh phúc."Em cũng thích Hạo Thiên, rất thích, rất thích!" Khó được hắn buông ra thẹn thùng, thò tay nắm lấy cổ áo Hàn Hạo Thiên, vui vẻ hôn lên môi Hạo Thiên. Đến lúc nhận ra được mình đã làm nên một chuyện kinh thiên động địa, khuôn mặt lại đỏ lên.

Sủng nịnh mà sờ sờ đầu của tiểu Tuyết, Hàn Hạo Thiên dứt khoát ôm lấy tiểu Tuyết, cho hắn một cái hôn sâu, khiến cho hắn một câu cũng nói không nên lời, như con mèo trốn ở trong lòng ngực của hạo Thiên thở dốc.

Có lẽ là Hàn Tuyết nhỏ nhắn xinh xắn dáng người, khuôn mặt quá xinh đẹp, dù cho thanh âm của hắn so với nữ hài tử bình thường có chút thấp, cũng không hề hoài nghi gì. Bất luận là khách hàng hay nhân viên cửa hàng, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chăm chú nhìn cặp đôi trước mặt này.

"Đi thôi! Hiện tại hoa viên người tương đối ít, anh dẫn em đi xem xung quanh" Cho dù không thèm để ý những người khác ánh mắt, hắn vẫn tương đối ưa thích một thân một mình hưởng thụ bộ dáng khả ái của Tiểu Tuyết.

***

Từ khi ly khai Ái Đinh Bảo [Edinburgh] một đoạn thời gian dài sau, phần lớn thời gian Hàn Tuyết đều là ở trên giường, chưa hề rời một bước, nguyên nhân là vì Hàn Sâm thực hiện một cuộc giải phẫu cho hắn, hình như là tim có vấn đề. Những sự tình này hắn không hiểu nhiều, chỉ biết là vừa mở bang gạc ra không lâu, lại lần nữa cảm thấy lồng ngực quặn đau, hơn nữa lại phải có một thời gian ngắn không được xuống giường. Một nguyên nhân khác chính là chỗ này lạnh quá, lạnh đến nỗi hắn không muốn nhúc nhich , nếu rời giường chắc chắn sẽ bị đóng thành cục băng ngay tức khắc.

Nhưng mà cuối ngày thứ 2, một mình Hàn Tuyết kinh hoảng mà lao ra phòng ngủ xuyên qua hành lang chạy đến cửa lớn.

Bởi vì Hạo Thiên có việc phải về Đài Loan một chuyến, mà Hàn Tuyết vừa mới giải phẫu không lâu, lại còn việc học, cho nên cũng bị ở lại chỗ này.

Chuyện này Hạo Thiên ngày hôm qua đã nói với hắn rồi, nhưng mà một khi Hạo Thiên muốn đi, hắn nhưng không cách nào không cảm thấy kinh hoảng. Lần nữa tạm biệt, hắn rốt cục vẫn phải nhịn không được mà đuổi tới cửa lớn.

"Tiểu Tuyết, ngươi như thế nào như vậy liền chạy ra đây?" Gate kinh ngạc mà nhìn Hàn Tuyết chỉ mặc áo ngủ, giày cũng không có, vẻ mặt tái nhợt mà chạy tới. Gate vội vàng cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Hàn Tuyết.

"Gate, Hạo Thiên đâu rồi?" Hàn Tuyết nhìn trái nhìn phải, nhìn một vòng nhưng cũng không phát hiện bóng dáng Hạo Thiên.

"Nhị thiếu gia người vừa rời đi." Giai Bối liếc nhìn Gate, muốn hắn trực tiếp ôm Hàn Tuyết vào nhà. Hàn Tuyết thân thể quá đơn bạc, lại vừa giải phẫu không lâu, chịu không được loại khí hậu lạnh thấu xương này.

"Hạo Thiên đã đi rồi?" Hàn Tuyết nhịn không được thất vọng mà khóc lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng không hề phát ra một chút âm thanh nào.

"Đừng khóc ah! Thiếu gia rất nhanh sẽ trở lại." Kỳ thật hắn cũng không dám chắc, nhưng hắn đau lòng khi thấy Hàn Tuyết như vậy, nước mắt không ngừng trợt xuống.

"Đúng vậy a! Nhị thiếu gia rất nhanh sẽ trở về. Bằng không Tiểu Tuyết học nhanh Trung ngữ, có thể đến Đài Loan đi tìm Hạo Thiên rồi." Dương Bình cũng đi theo an ủi hắn.

Theo lý thuyết, Nhị thiếu gia yêu một nam nhân, không ai đồng ý, thậm chí nên theo lý cố gắng phản đối, nhưng mà mỗi câu phản đối sau khi nhìn tiểu Tuyết, toàn bộ tan thành mây khói. Đừng nói cái kia khuôn mặt là cỡ nào làm cho người ta đau, mà ngay cả cái cá tính đơn thuần, cũng làm cho người không nỡ mắng một câu. Hài tử đáng yêu như vậy, thật sự là tìm không thấy lý do để phản đối. Nghe nói Tiểu Tuyết còn là một đứa bé bị ngược đãi, thật không nghĩ tới lại có người nhẫn tâm đến động thủ với đưa bé đáng yêu thuần khiết như vậy.

"Học xong trung văn có thể đi tìm Hạo Thiên sao?" Hàn Tuyết thầm nghĩ đến học xong Trung văn có thể đi tìm Hàn Hạo Thiên, muốn học xong ngay lập tức.

"Đúng vậy !" Dương Bình cũng gở khăn quàng cổ của mình xuống quàng lên cổ Hàn Tuyết.

"Ta sẽ cố gắng học ." Vừa nghĩ tới Hạo Thiên sẽ có một thời gian ngắn không bên người, rồi đột nhiên biến mất cảm giác an toàn lại làm cho Hàn Tuyết chảy xuống nước mắt.

"Vậy thì đừng khóc, khóc sẽ làm thân thể suy yếu ." Gate ôm hắn tiến vào đại môn, mang Hàn Tuyết trở về phòng ngủ.

"Ta biết rõ, nhưng mà không thể ngưng được." Hắn thật là khổ sở.

Gate để cho Hàn Tuyết nằm lên giường, một lần nữa giúp hắn đắp chăn."cậu xem xem, đều chảy máu."Ttrên cánh tay vốn là cắm kim tiêm, bởi vì rút ra phương thức không đúng, chảy ra một vệt máu nhỏ

Đã từng học qua y tá Lena, lập tức cẩn thận đem kim tiêm lại cắm trở lại trên cánh tay.

"Thực xin lỗi..." Hắn không phải cố ý lại để cho chính mình đổ máu .

"Được rồi, đừng khóc, nghỉ một lát thôi, chờ một chút bắt đầu gọi Dương Bình lập tức dạy cậu tiếng Trung được không?" Không biết Nhị thiếu gia có từng nghĩ qua tình huống phát sinh này hay không.

"Ta hiện tại đi học." Hắn nghĩ nên học thật nhanh.

"Không được, nghỉ ngơi trước một lúc, ngươi xem xem sắc mặt của mình, tái nhợt như vậy! Đọc sách là phải dùng tinh thần, tinh thần không tốt hiệu suất cũng sẽ không. Cậu ngoan ngoãn một lát thôi, đợi tinh thần tốt lên chúng ta sẽ cho cậu học."

Chờ Hàn Tuyết hai mắt nhắm lại, mọi người mới nhao nhao rời đi. Ngủ không đến nửa giờ, Hàn Tuyết lại lần nữa bởi vì ác mộng mà bừng tỉnh, thói quen khi ngủ một mình lại đến...

***

"Ai gọi điện thoại tới?" Ứng Tường Thiên kỳ quái mà nhìn xem Hàn Hạo Thiên vẻ mặt sầu lo mà nghe điện thoại.

Hàn Hạo Thiên cúp điện thoại."Là Dương Bình gọi tới , hắn nói Tiểu Tuyết bị viêm phổi, tình huống không thật là tốt."

"Tại sao có thể như vậy?" Ứng Tường Thiên vội vàng từ trên ghế sa lon ngồi dậy.

"Hàn Sâm nói thân thể của Tiểu Tuyết không thích hợp sinh hoạt tại nơi lạnh như vậy, hơn nữa hắn gần đây ngủ không an ổn , vốn là bị cảm mạo, sau đó bởi vì không nghỉ ngơi tốt cho nên dẫn tới viêm phổi"

"Ngươi muốn trở lại bên đó sao?"

Hàn Hạo Thiên lắc đầu."Dương Bình đã dùng máy bay đưa tiểu Tuyết tới đây, buổi tối hôm nay sẽ tới sân bay."

"Người bệnh sao có thể bay chuyến bay dài như vậy?"

" Không có cách nào khác , đây là biện pháp nhanh nhất, may mắn trong máy bay của chúng ta đều được trang bị đầy đủ thiết bị, sẽ không để cho tiểu Tuyết quá mệt mỏi." Sớm biết như vậy, lúc trước trở lại Đài Loan sẽ dẫn tiểu Tuyết đi cùng, cũng không cần quản hắn khỉ gió có phải hay không vừa động hết giải phẫu.

"Như vậy cũng tốt, dứt khoát đem mọi việc ở Anh đều giao cho một người phụ trách, ngươi sẽ không cần phải chạy tới chạy lui."

"Ta cũng nghĩ như vậy, bất luận là ở công ty hoặc là trong bang đều phải có người quyết định những chuyện quan trọng, như vậy mới có sức thuyết phục." Hàn Hạo Thiên chậm rãi lật qua lật lại trang giấy trong tay, nhưng ánh mắt của hắn không trên giấy, mà là đang ở trên người Ứng Tường Thiên.

Ứng Tường Thiên thần kinh nhạy cảm lập tức hiểu được ý nghĩ của hắn, như bờ mông bị hung hăng ngắt, thoáng một phát từ trên ghế salon nhảy dựng lên."Đừng, ngàn vạn lần đừng là ta! Chuyện của ta đã đủ nhiều rồi, ngày mai ta muốn tới vùng phía nam chỉnh đốn những bang phái rời rạc, hơn nữa công ty thiết kế tại Jakarta đã chờ ta bắt đầu, còn có, tháng sau muốn tới châu Úc đi điều tra thị trường, thuận tiện liên lạc với chính quyền, lại đến Trung Quốc tiến hành hiệp thương giao dịch, còn có..."

Hàn Hạo Thiên mặc kệ hắn thật dài lời nói, trực tiếp gọi điện đến Anh quốc thông báo người chủ sự đổi thành Ứng Tường Thiên.

"Ngươi không thể làm như vậy,aaaaa!" Ứng Tường Thiên nghĩ xông lên cúp điện thoại nhưng đã không còn kịp rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Hàn Hạo Thiên.

Hàn Hạo Thiên lạnh lùng mà mỉm cười."Ngươi là lão bản hay ta là lão bản?"

Ô... Trúng nhược điểm."Ngươi là lão bản."

"Là lão bản phải nghe thuộc hạ ra lệnh, hay thuộc hạ muốn nghe mệnh lệnh của lão bản?"

"Là thuộc hạ muốn nghe mệnh lệnh của lão bản." Thật là sống hơn nửa đời người mới thấy loại lão bản này

"Rất tốt, sớm lên phi cơ có thể chứ?"

Hắn có thể nói không được sao?" vâng ,.....nhưng......"

"Rất tốt." Sớm nên làm như vậy rồi, dưỡng nhân tài lâu như vậy không phải là muốn hảo hảo lợi dụng đấy sao?"Ta sẽ tăng lương cho ngươi ." Ai nói tiền tài mua không được thời gian, dùng nhiều rất nhiều tiền thì thời gian của hắn tựu nhàn rỗi nhiều hơn.

"Ta tình nguyện không cần tiền." Ứng Tường thiên nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.

Hàn Hạo Thiên đã nghe được, bất quá chỉ là dương giương lên lông mày, mặc kệ hắn.

***

Máy bay đáp xuống sân bay trong nước , Hàn Hạo Thiên chờ phía dưới, không quan tâm sân bay thế nào, không ngừng phóng ánh mắt tìm kiếm.

Cửa đăng kí vừa mở ra, Hàn Hạo Thiên lập tức đi ra phía trước, không chút do dự mà đi vào phòng nhỏ ở bên trong, Hàn Tuyết ngay tại bên trong một mình ngủ trên giường, một tháng trước sắc mặt hồng nhuận phơn phớt giờ đây không còn nữa, khuôn mặt nho nhỏ như một đôi hình cung ưu mỹ ,lông mày chính là có chút nhíu lại, cái miệng trắng bệch nhỏ nhắn yếu ớt mà hô hấp.

Hàn sâm còn chưa kịp nói gì , Hàn Tuyết phảng phất cảm nhận được Hàn Hạo Thiên, chậm rãi mở ra hai mắt, không chút do dự tìm đến thân ảnh hắn ngày nhớ đêm mong , bên miệng dắt một đạo xinh đẹp mỉm cười.

Trông thấy hình dạng của hắn, làm cho tâm lại đau ,bất quá cũng không khỏi mỉm cười.

"Hạo Thiên..." Hàn Tuyết khẽ kêu, nhưng có thể cảm giác rất khoái hoạt.

"Đã lâu không gặp, Tiểu Tuyết." Sờ sờ tóc của hắn, hắn phát hiện bên trán rất nóng."Đã một tháng, như thế nào một chút cũng không thay đổi , vẫn còn như vậy gầy?"

Hàn Tuyết mỉm cười."Em rất cố gắng ăn, nhưng mà béo không được .. Thực xin lỗi... Khục khục..." Dừng không được lại ho khan .

"Chớ nói chuyện, ngủ thoáng một chút, anh ngay tại bên cạnh." Cầm chặt bàn tay nhỏ bé, Hàn Hạo Thiên bất động thanh sắc ,khuôn mặt để lộ ra lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cùng Kình Thiên hai người cơ hồ cho tới bây giờ không có sanh bệnh, cho dù bị cảm mạo cũng chưa từng phát sốt qua, cho nên hắn không biết tình huống Tiểu Tuyết hiện tại đến cùng là tốt hay xấu, chỉ có thể thấy bộ dạng Tiểu Tuyết tựa hồ phi thường không lạc quan.

Hàn Tuyết thật sâu liếc hắn một cái, cảm nhận được trong tay thật sự xúc giác, lúc này mới an tâm hai mắt nhắm lại, trong cổ nhưng nhẹ nhàng khục .

Chờ đợi tiểu Tuyết hô hấp hơi chút vững vàng, Hàn Hạo Thiên mới đem ánh mắt chuyển dời đến một người chưa từng nói chuyện, Hàn Sâm

Hàn Sâm xác định Hàn Tuyết thật sự đã ngủ mới nhẹ giọng mà trả lời: "Hắn đã liên tục bảy ngày đều không có hạ sốt, bình thường viêm phổi người bệnh phát sốt năm ngày đến mười ngày là chuyện thường xảy ra, chỉ cần thể lực thật tốt, chiếu cố quan sát cũng có thể chịu đựng được.

Tiểu Tuyết thân thể vô cùng yếu, ta lo lắng thể lực hắn không chịu được lâu như vậy. Hơn nữa hắn chỉ cần ngủ sẽ gặp ác mộng, trước đó bởi vì tại trong lúc mê ngủ không ngừng thút thít nỉ non mà xảy ra tình huống mất nước, cái này cũng không phải hiện tượng tốt, ta mới chịu để cho Dương Bình chuẩn bị máy bay, lập tức tới đây. Ta biết rõ hắn chỉ cần bên cạnh ngươi là có thể ngủ được an ổn." Nói xong, hắn đem ánh mắt dời qua hàn Tuyết đang ngủ say, quả nhiên thanh tú , hai đạo lông mày đã không hề tụ lại, bình thản mà giãn ra .

"Tiểu Tuyết gặp ác mộng ,không có biện pháp cải thiện sao?"

"Ta thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng mà đây là thời gian dài tích lũy sợ hãi, trong thời gian ngắn là tiêu trừ không được. Ta từng làm qua phép thôi miên đơn giản, mới biết được mẹ của hắn thường thường tại hắn ngủ say thời điểm, bóp cổ của hắn khiến cho hắn hít thở không thông dẫn tới hôn mê; cái này so với đánh đập còn dễ dàng tạo thành ác mộng hơn, tối tăm; cái chết; sợ hãi chiếm cứ tất cả ý thức hắn." Cái chết là một loại tâm linh, nó mang lại cho con người một cảm giác sợ hãi.

Hàn Hạo Thiên lẩm bẩm nói: "Trước kia ta chỉ biết thế giới này không hề có công bằng , nhưng mà Tiểu Tuyết người để cho người ta cảm nhận được không công bằng thật sự là một nỗi bi ai, thống khổ." Mỗi người sinh ra đều cần chính mình vượt qua khốn cảnh, chỉ là Tiểu Tuyết không đủ năng lực để vượt qua.

"Tiểu Tuyết người không phải đứa trẻ duy nhất bị ngược đãi, hắn thậm chí có thể nói là may mắn , ít nhất hắn còn có cơ hội gặp được ngươi. Nhưng mà rất nhiều hài tử tại còn không có cơ hội có khi đã bị bóp chết rồi." Rất khó tưởng tượng hôm nay Hàn Tuyết nếu không phải gặp được Hạo Thiên, hoặc là gặp được người không phải Hạo Thiên, vậy hắn sẽ trở nên như thế nào?

"Có thể mang tiểu Tuyết đi ra không?" Hắn sẽ không để cho Tiểu Tuyết lại trở lại hoàn cảnh như vậy.

"Cẩn thận một chút là được rồi, sân bay phụ cận bầu không khí không tốt lắm, bảo lái xe qua đây đi"

"Đương nhiên." Hàn Hạo Thiên cẩn thận ôm ngang Hàn Tuyết, để cái đầu nho nhỏ tựa vào lồng ngực hắn, một mực chưa từng tu bổ qua, tóc bạch kim đã dài chạm vai, dưới ánh mặt trời lóng lánh tỏa hào quang.

Hàn Sâm nói một chút liền dập máy, lam sắc con ngươi thủy chung tại trên thân hai người đảo quanh.

Gặp được Hạo Thiên thật là may mắn sao?

Hàn Hạo Thiên dáng người cao lớn, ẩn chứa kinh người ôn nhu, cẩn thận, chậm chạp mà đem Hàn Tuyết đưa vào khoan trong xe, tuyệt không quấy nhiễu giấc ngủ say của Hàn Tuyết. Hàn Tuyết xinh đẹp khuôn mặt sau khi gặp lại Hạo Thiên sau bao ngày xa cách một mực mang theo nhẹ nhàng mỉm cười, tựa hồ hoàn toàn chưa từng cảm nhận được ốm đau tra tấn.

Hắn cơ hồ có thể để xác định Hàn Tuyết nhất định sẽ không có việc gì, chỉ cần Hạo Thiên có thể mãi ở bên cạnh hắn, có thể sống quá một đoạn này gian nan, nhưng về sau thì sao?

Nếu Hạo Thiên không ở bên cạnh hắn thì sao?...

Hết chương 2

Eiden'sburgh*


Những cứ liệu mà ngành khảo cổ học đưa ra đã cho thấy rằng ngay từ năm 1500 trước công nguyên đã có một khu định cư nhỏ trên mảnh đất mà chúng ta gọi là Edinburgh ngày nay, được đánh giá là nơi cư trú liên tục lâu nhất ở phía bắc châu Âu. Tuy nhiên, khởi nguyên của thành phố này thực sự được khẳng định từ khi xuất hiện pháo đài bằng đá – Castle Rock với vai trò là một vị trí phòng thủ.
Castle Rock gần như là một toà thành tự nhiên được dựng trên miệng của một quả núi lửa đã tắt, nhìn xuống những con đường làng nhỏ bé, uốn lượn quanh co, là trung tâm của Edinburgh đã được mở rộng rất nhiều vào ngày nay. Ngay sau khi hình thành, Castle Rock đã thu hút được một lượng người đáng kể thuộc một số tộc người đang sinh sống rải rác ở Scotland tới cư trú. Vào thế kỉ thứ 4, có hai tộc người bản địa Celtic sống ở phía Bắc Britain : người Picts và người Britons, sau đó có thêm người của bộ lạc Scotti tới từ Bắc Ireland vào thế kỉ thứ 6.
Trong suốt 4 thế kỉ xâm chiếm và đô hộ Anh, người La mã cũng đã từng hành quân lên phía bắc mở rộng địa bàn cai trị, đã từng đánh bại người lãnh đạo Pictish là Calgacus ở Mons Graupius năm 84, nhưng những người La Mã có thể chẳng bao giờ kiểm soát được Caledonia và vào 211 đã phải rút về sau bức tường Hadrians. Edinburgh hầu như không chịu ảnh hưởng mấy của người La Mã.
Sang thế kỉ thứ 7, quân đội của vương quốc Northumbrian từ đông bắc England xâm lược đông nam Scotland. Họ đoạt Castle Rock từ tay người Scotland, xây dựng lại một pháo đài ở khu vực đó có tên là Eiden'sburgh (burgh là một từ cổ có nghĩa là pháo đài – pháo đài của Eiden). Sau này, Eiden'burgh dần thành Edinburgh. Vào thế kỉ 10, người Scotland chiếm lại vùng này. Cuối thế kỉ 11, vua Malcolm III xây một toà thành ở vị trí của Castle Rock và một thị trấn nhỏ được hình thành và lớn lên gần đó. Cũng kể từ đấy, Edinburgh bắt đầu mang dáng dấp của một đô thị thịnh vượng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: