2
Nhược Ngữ nhịn không được có chút tức giận, "Thiếu gia có muốn đi giáo huấn tên kia không! Thật đáng ghét!".
"Quên đi, không nên gây sự". Lời còn chưa dứt chỉ thấy một bàn tay trắng noãn kéo lấy ống tay áo, dọc theo ống tay nhìn theo là hoa văn phức tạp, tiếp đó là khuôn mặt mỹ lệ lóa mắt?
"Cái kia?", người mỹ lệ mở miệng nói, "Ngươi thật là đẹp mắt!".
Bạch y công tử có chút bất đắc dĩ, "Ngươi cũng rất đẹp!".
"Ha hả, Tại Trung thích ngươi, ngươi làm bằng hữu của ta đi!".
"A?". Kinh ngạc nhìn khuôn mặt xán lạn trong nháy mắt, có chút ngạc nhiên tò mò. Trán như ngọc thạch, mi dài cong vút, mắt đen sáng ngời, mũi cao môi đỏ, nam tử như vậy nếu không mở miệng nói là thì thật sự mỹ lệ đến cực điểm, kẻ ngốc? Sợ rằng không có kẻ ngốc như vậy đi! Nghĩ đến đây, đem túi tiền đưa lại, "Sau này không được tùy tiện đem túi tiền cho bọn họ", dừng một chút, "Nhớ kỹ!".
"Nga, đã biết. Ha hả, ngươi tên gì a? Tại Trung muốn cùng ngươi làm bằng hữu".
"Ta sao?". Mặt mày tươi cười, "Trịnh Duẫn Hạo".
"Trịnh Duẫn Hạo? Ta gọi ngươi là Duẫn Hạo có được hay không? Tại Trung thích Duẫn Hạo, Duẫn Hạo làm bằng hữu của Tại Trung đi?". Ánh mắt chờ mong làm cho hắn không đành lòng cự tuyệt, khẽ gật đầu.
"Oa, thật tốt quá tốt quá, Tại Trung có bằng hữu rồi, hì hì". O(∩_∩)O~
"Tại Trung vì sao muốn có bằng hữu? Không phải tất cả mọi người đều là thật tâm muốn kết giao bằng hữu". Dịu dàng.
"Ân, Tại Trung chỉ có Tuấn Tú làm bằng hữu, thế nhưng Tuấn Tú là đệ đệ, cha mẹ nói đệ đệ đương nhiên là sẽ yêu thương Tại Trung, Tại Trung muốn không chỉ có đệ đệ".
"Thân nhân tự nhiên là thật tình yêu thương ngươi, về phần những người khác sợ rằng mục đích không chỉ...đơn giản đi!". Lắc đầu.
"Có hay không, Duẫn Hạo tốt, Duẫn Hạo đối Tại Trung tốt". Liều mạng lắc đầu.
"Ngươi sao lại biết?". Mỉm cười.
"Duẫn Hạo nguyện ý nói chuyện cùng Tại Trung, Duẫn Hạo sẽ không thấy Tại Trung phiền, cũng sẽ không cau mày". Bĩu môi.
Nguyên lai hắn biết? Xem ra đại thiếu gia Kim gia cũng không phải đồ ngốc nha! Nhược Ngữ một bên sớm đã kinh ngạc đến ngớ người, thiếu gia thông minh tuấn lãng của nàng vì sao lại cùng cái tên ngốc này nói chuyện? Lẽ nào chỉ là vì kẻ ngốc muốn làm tướng công của thiếu gia, cho nên thiếu gia mới kiên trì cùng tên ngốc nói chuyện? Đây là dĩ phu vi cương trong truyền thuyết sao? Thế nhưng đó là dành cho nữ giới a! Thiếu gia là nam nhân mà!
Hơi liếc mắt nhìn Nhược Ngữ bên cạnh quấn quýt không thôi, Duẫn Hạo trong lòng cười thầm, nha đầu kia không biết là lại đang nghĩ cái gì cổ quái đây! Đang nghĩ bỗng nhiên trước mắt hiện ra một cái đầu to, hơi kinh hãi nhìn người đang mở miệng ủy khuất, "Làm sao vậy?".
"Duẫn Hạo làm bằng hữu của Tại Trung sao, làm đi làm đi nha!". Nhìn trông y như một con cún lớn vẫy đuôi gật gù đắc ý. Cười một cái, "Đã biết".
Ngơ ngác nhìn dáng cười tươi của Duẫn Hạo, Tại Trung chớp chớp mắt. "Duẫn Hạo cười rộ lên nhìn thật đẹp nga!".
"Phải không?". Người này chẳng lẽ không biết tự bản thân mình đẹp cỡ nào sao?
"Đúng nga đúng nga, thực sự nhìn rất đẹp, sau này Duẫn Hạo cười với Tại Trung được không?". Chớp mắt.
"Sau này?. Nhãn thần có chút u ám. "Ai biết được?".
"A? Duẫn Hạo làm sao vậy?".
"Không có gì".
"Duẫn Hạo mất hứng?". Cẩn thận.
"Ngươi sao nhìn ra ta mất hứng?". Mỉm cười.
"Tại Trung cảm giác thấy, Tại Trung làm Duẫn Hạo tức giận?". Đáng thương như vậy.
"Không nên suy nghĩ lung tung, không có". Chính là Kim gia các ngươi làm ta bực mình.
"Nga, chúng ta đi uống rượu đi, Tại Trung mời". Vui vẻ.
"Ngươi luôn mời bằng hữu đi uống rượu sao?". Không vui.
"Đúng mà, thế nhưng mỗi lần Tuấn Tú tới bọn họ đều bỏ chạy". Phồng má.
"Sau đó từ bỏ". Hờ hững.
"Duẫn Hạo không thích Tại Trung sao?". Khẩn trương.
"Thích? Không phải nói muốn ta làm bằng hữu của ngươi sao? Nếu là bằng hữu biểu đạt như vậy có rất nhiều phương pháp, thế nhưng sau này cũng không được mời bọn họ, bọn họ đều không phải người tốt". Chăm chú.
"Ân, Tại Trung đã biết, Duẫn Hạo nói Tại Trung đã nhớ kỹ rồi".
"Ha hả, được rồi, sắc trời không còn sớm ta cần phải trở về".
"A? Duẫn Hạo phải đi sao, Tại Trung không muốn Duẫn Hạo đi". Không muốn.
"Này, làm sao bây giờ, nếu không trở về cha mẹ sẽ lo lắng, Duẫn Hạo sẽ đau nhức, Tại Trung chịu không?". Cố ý.
"Không muốn không muốn, Tại Trung không muốn Duẫn Hạo đau, Tại Trung thích Duẫn Hạo". Lắc đầu.
"Vậy còn muốn Duẫn Hạo ở lại?".
"Từ bỏ từ bỏ. Nhưng Tại Trung sẽ nhớ Duẫn Hạo, rất nhớ rất nhớ". Chăm chú.
"Như vậy sẽ chờ chứ!".
"Ân?". Ngây thơ.
"Có duyên sẽ gặp lại".
"Nga".
Nhìn thiếu gia tâm tình vui vẻ bước ra khỏi tửu lâu, Nhược Ngữ có chút nghi hoặc, "Thiếu gia, Kim đại thiếu gia kia thật là một kẻ ngốc a!".
Khẽ nhíu mày không muốn nghe người khác nói ra hai chữ này tuy rằng đó là sự thật, nhàn nhạt trả lời, "Hắn chỉ là một người hồn nhiên mà thôi, giống một hài tử không tốt sao?".
"Thiết, người trưởng thành a, không thể là một tiểu hài tử, thiếu gia không phải nói làm người phải kiên cường đối mặt với nhân sinh, thành thục đối đãi hết thảy sao?".
"Được rồi, đến phiên ngươi dạy ta sao, bất quá nói một câu cũng không tha ta, đi thôi thiếu gia ta về nhà chậm sợ rằng cũng bị người ta nhắc". Chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
"Hừ, Nhược Ngữ mới không muốn quay về cái nhà kia, những người ở đó đối với thiếu gia thực là ghê tởm". Căm giận.
"Ha hả, quên đi, tốt xấu gì cái nhà kia cũng cho ta cơm ăn áo mặc, đọc sách biết chữ, còn có Nhược Ngữ hiểu chuyện a!". Bình tĩnh.
"Thiếu gia!". Nhược Ngữ vẻ mặt oán giận giậm chân xuống đất. "Thiếu gia chính vì tính tình như vậy bọn họ mới luôn khi dễ người, Nhược Ngữ nói a, phải đối xử dữ tợn một chút, cường ngạnh một chút, thiếu gia cứ như thế này không tranh với bọn họ, bọn họ sẽ không để thiếu gia vào mắt a!".
"Đã biết đã biết". Có lệ.
"Xem đi thiếu gia chỉ có lệ với Nhược Ngữ, không nên không nên, ta phải hảo hảo giáo dục thiếu gia một chút". Gật đầu lia lịa.
"Cái gì a? Ngươi nha đầu kia! Xem ra thiếu gia ta làm hư người rồi, cư nhiên còn muốn giáo dục ta?". Mặt mày cau có.
"Đều không phải, Nhược Ngữ là muốn dạy thiếu gia võ công, thân thể thiếu gia ốm yếu, vạn nhất bị người ta khi dễ làm sao bây giờ?". Giải thích.
"Không phải còn có Nhược Ngữ sao?".
"Cái gì a, Nhược Ngữ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh thiếu gia, đương nhiên phải phòng ngừa chu đáo!". Đương nhiên.
"Nhược Ngữ ngươi biết cái gì?". Ngữ khí trầm xuống.
"Thiếu gia, Nhược Ngữ cái gì cũng không biết, Nhược Ngữ chỉ biết là thiếu gia làm gì cũng đều có mục đích, thiếu gia phải đi Nhược Ngữ cũng sẽ không ngăn, Nhược Ngữ chỉ là lo lắng cho thiếu gia mà thôi".
Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm Nhược Ngữ cúi đầu thật lâu không nói gì, một lúc sau khẽ thở dài, "Không phải thiếu gia không muốn đem Nhược Ngữ rời đi, chỉ là như vậy ngươi sẽ vất vả, dù sao ngươi cũng là nữ hài tử a!".
"Thiếu gia, Nhược Ngữ chỉ biết thiếu gia không có ghét bỏ Nhược Ngữ, ô ô, Nhược Ngữ nhất định sẽ hảo hảo không làm thiếu gia khó xử". Cảm động.
"Nha đầu ngốc, ta chỉ là nghĩ không muốn người của mình bị đem làm trò, vốn quyết định kia vô luận hành hạ, ta đều có thể nhịn nhưng nghĩ tới chủ mẫu Trịnh gia làm ra chuyện như vậy, thiếu gia ta thân là nam nhân bất kể chuyện gì cũng có thể chịu đựng, nhưng làm thê tử người ta thực sự thiếu gia ta chịu không nổi, không có nam nhân nào muốn bỏ đi tôn nghiêm, vốn còn muốn nhẫn nại hậu quả lại biến thành như vậy, Nhược Ngữ thiếu gia ta thực sự không nhịn nổi nữa". Thở dài.
"Nhược Ngữ biết, thiếu gia phải đi nhanh đi, càng gần kết hôn càng khó chạy trốn".
"Ân, cảm ơn Nhược Ngữ!".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top