Chương 2
Đúng bảy giờ sáng hôm sau, Nguyễn Chi Chi đem hai quầng thâm dưới mắt không thể che lại được, xách một cái vali màu trắng ra cửa, bắt taxi, đến trước cổng khuôn viên chính của trường đại học nơi Cố Niệm làm việc.
Vừa bước xuống xe, từ xa cô đã nhìn thấy một chiếc xe buýt đường dài đang đậu ở cổng.
Cô ấy thực sự không muốn đi xa trong giai đoạn thực tập hiện tại, nhưng cô ấy chưa bao giờ đến Vân Nam kể từ khi lớn lên, lại đúng lúc đang nghỉ tết, hơn nữa Cố Niệm đã ghi tên cô vào danh sách, mang ý nghĩ sẽ không đi, hôm qua Nguyễn Chi Chi suy nghĩ đến hơn hai giờ sáng, vẫn phải cam chịu số phận xuống giường vội vàng thu dọn hành lý.
Theo như Cố Niệm nói thì chuyến đi này tổng cộng kéo dài năm ngày bốn đêm, địa điểm lần lượt là Côn Minh, Lệ Giang và Shangri-La.
Tuy nhiên, Cố Niệm từng nói qua, chuyến đi này là một hoạt động khen thưởng cuối năm do nhà trường đặc biệt chuẩn bị cho các giáo sư... Nguyễn Chi Chi tưởng tượng trong đầu mái tóc hoa râm cùng với cặp kính dạy cộm của các vị phó giáo sư kia, thở dài thật sâu.
Ngoại trừ con quái vật Cố Niệm có EQ cực cao kia ra, cô thực sự không tin ở trường đại học hàng đầu trong nước còn có ai có thể mới 27 tuổi đã leo đến chức phó giáo sư,
Cô kéo chiếc vali cồng kềnh đi tới, có một vài người đang đứng trước cửa xe buýt, xếp hàng kiểm tra thông tin cá nhân. Nguyễn Chi Chi cũng không vội, tìm một cái ghế dài dưới gốc cây ngồi xuống.
Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng tiếc là thời tiết vẫn rất lạnh.
Quàng chiếc khăn màu đỏ lên cổ, Nguyễn Chi Chi chán nản nhìn xung quanh, chỉ trong nháy mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới bóng cây cách đó vài bước, đang hút thuốc.
Bây giờ nhiệt độ ngoài trời ít nhất đã đạt tới âm độ, nhưng anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu trắng và một cái quần kaki màu be, vóc dáng rất cao, Nguyễn Chi Chi ngẩng đầu rất vất vả mới có thể nhìn thấy mặt anh.
Đáng tiếc, anh ấy hơi cúi đầu xuống làm cô không thể nhìn rõ.
Người đàn ông đang lười biếng ngậm điếu thuốc trong miệng, tóc lòa xòa trên trán. Khói thuốc bay lượn lờ trong không khí, trong mắt còn lộ rõ vài phần chán nản.
Nguyễn Chi Chi cảm thấy mình chắc hẳn vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không sao lại nhìn chằm chằm vào một người đàn ông lạ đang hút thuốc còn cảm thấy tư thế của anh ta rất quyến rũ.
Cô nhìn anh dập tắt tàn thuốc, thản nhiên ném vào thùng rác bên cạnh, rồi vô tình đi về phía cửa xe.
Có lẽ nào anh ấy cũng là một trong những phó giáo sư trong nhóm du lịch này?
Theo như Nguyễn Chi Chi quan sát, người đàn ông này sẽ không quá 27 tuổi, thậm chí có thể trẻ hơn.
Ồ, thì ra, trên thế giới này cũng không phải chỉ có duy nhất Cố Niệm là người quái đản.
Ngồi một lúc, ước chừng đã sắp hết thời gian, Nguyễn Chi Chi cũng đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên áo khoác rồi xách vali đi tới. Sau khi khai báo tên tuổi và thông tin cá nhân, vừa lên xe, cô liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí cửa sổ phía trước.
Cổ tay áo lông lỏng lẻo và được kéo đến cánh tay, anh cụp mắt xuống và lười biếng xé lớp vỏ bọc kẹo trái cây. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xe thủy tinh trong suốt chiếu vào, chiếu lên mái tóc đen nhánh sạch sẽ rất mềm mại của anh, dường như thoang thoảng nhuộm một chút mùi mây trong suốt, hoàn toàn khác với dáng vẻ suy tàn vừa rồi.
Vì phép lịch sự, cô cũng không nhìn anh quá lâu, vội vàng nhìn lướt qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tìm những ghế trống còn lại trong xe.
Bởi vì đến tương đối muộn, sau khi kiểm tra một vòng, cô phát hiện ra chỉ còn một chiếc ghế trống ở phía sau người đàn ông, ôm ý nghĩ một người đàn ông đẹp sẽ đánh giá cao điều gì, Nguyễn Chi Chi còn vui vẻ ngồi xuống phía sau anh.
Tầm mắt nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy người ngồi xung quanh mình ít nhất cũng phải trên 35 tuổi, ít nhất bề ngoài nhìn rất phù hợp với hình tượng giáo sư đại học, không giống như anh ấy, nhìn giống như một ngôi sao điện ảnh đi nhầm trường quay .
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, có một giáo sư đại học như vậy, ít nhất tỉ lệ tham gia lớp học của anh là hoàn toàn đảm bảo.
Ngồi xuống đem ba lô của chính mình đại khái chỉnh lý lại một chút, Nguyễn Chi Chi từ ba lô lấy ra một chai nước suối, vừa mới vặn mở nắp chai ra, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi khác đang thở hổn hển đuổi theo xe, trên người có hai cái cúc áo không cài , nửa miếng bánh mì vẫn còn kẹp trong miệng, vẻ mặt vội vàng.
Anh ta đi lên tùy ý liếc mắt một cái, sau đó không chút do dự ngồi ở bên cạnh người đàn ông trước mặt cô, trong miệng lẩm bẩm nói:" A Nghiên, không phải hôm qua đã nói xong là hôm nay gọi điện gọi tôi dậy sao, hại tôi thiếu chút thì muộn rồi."
"Quên mất". Người đàn ông há mồm ngậm một viên kẹo trái cây, mơ hồ mở miệng không rõ, thanh âm trầm thấp, có một chút khàn khàn, chính là loại âm sắc khàn khàn đến khêu gợi, cô nghe được trong lòng khẽ động.
Nguyễn Chi Chi đang cúi đầu lướt Weibo bị giọng nói này hấp dẫn, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta một cái.
Một giây tiếp theo, ánh mắt lại hơi dừng lại.
Bởi vì người đàn ông này thoạt nhìn có chút quen mắt, có vẻ như là ... chính là người ngày hôm qua cô gặp thoáng qua ở quán cà phê.
Người đã đóng gói mua đi phần bánh macaron cuối cùng.
Có lẽ ánh mắt của cô quá trực tiếp, đối phương cũng có chút để ý, hơi quay đầu lại, cũng không thèm để ý mà đáp trả ánh mắt của cô.
Đó là loại ánh mắt gì? Lạnh lùng, u ám, điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác mệt mỏi và thờ ơ với thế giới bên ngoài. Con ngươi đen như mực, giống như biển cả vô tận, chứa đựng mọi thứ, chỉ là không có cảm xúc.
Nguyễn Chi Chi từ trong mắt anh hơi rùng mình một cái.
Đối phương đột nhiên thu hồi ánh mắt.
Đột ngột có chút cố ý.
Động tác của anh thành công thu hút sự chú ý của người bên cạnh, người đàn ông đến trễ kia nuốt miếng bánh mì cuối cùng trong miệng xuống, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Chi Chi ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên vài phần: "Ồ, trong trường chúng ta còn có nữ giáo sư trẻ tuổi xinh đẹp vậy à? Tôi vậy mà không biết. "
Nguyễn Chi Chi có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Tôi không phải là giáo sư của trường cậu, là do bạn tôi bận việc không đến được nên mới đem danh ngạch chuyển cho tôi."
" Thì ra là vậy, chỉ có điều thật vinh dự khi có thể cùng mỹ nữ đồng hành. Xin chào, tôi tên là Trần Gia Ngôn, xin hỏi mỹ nữ xưng hô thế nào vậy?". Anh ta cong mắt cười, dáng vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong biểu cảm lại có chút bóng dáng của Lí Tư Thần.
Không tự chủ được xuất thần một lát, cô cũng nở một nụ cười lễ phép: "Xin chào, tôi tên là Nguyễn Chi Chi."
"Vậy thì tôi sẽ gọi cô là Chi Chi nhé, nào, để tôi giới thiệu với cô một chút. Người thoạt nhìn khó ở ngồi bên cạnh tôi đây tên là Thời Nghiên, là giáo sư nổi tiếng khó tính nhất trong khoa của chúng tôi. Trước hết, tôi phải nhắc nhở cô trước, ngàn vạn lần đừng để bị ngoại hình của anh ta thu hút, bởi vì anh ta vừa lạnh lùng vừa kỳ quặc, phụ nữ thích anh ta thường không có kết cục tốt đẹp. "
Nguyễn Chi Chi: "......"
Trần Gia Ngôn này cũng quá có chút quen thuộc, cô đã từng nói qua mình bị người đàn ông này hấp dẫn sao? Huống hồ, hôm qua ngay tại lúc cô cần phần bánh macaron kia nhất anh ta lại cướp đi rồi.
Ngẩng đầu không nói gì, đúng lúc phát hiện Thời Nghiễn đang cúi đầu nhìn cô.
Trong con ngươi đen kịt, mơ hồ quấn quanh cảm xúc mà cô không hiểu, giống như một tầng sương mù mỏng trong suốt, đường nét rất mỏng, như thể một giây sau sẽ bốc hơi trong không khí.
Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm mơ hồ, Nguyễn Chi Chi nhìn anh, hơi nheo mắt lại, chợt bắt đầu không chắc chắn nghĩ, bọn họ có phải đã từng gặp qua ở nơi nào hay không.
Bởi vì, ánh mắt như vậy quá mức đặc biệt, quá mức khó quên.
Xe buýt rất nhanh liền từ từ di chuyển, từ nơi này đến sân bay đại khái mất khoảng một tiếng, Nguyễn Chi Chi đeo tai nghe vào, im lặng tựa vào chỗ ngồi nghe nhạc, định nghỉ ngơi một lát bổ sung thể lực.
Đi được khoảng hơn nửa lộ trình, cô bắt đầu cảm giác đầu có chút hơi choáng váng, thuần thục mở khóa ba lô ra, đưa tay lục lọi bên trong trong chốc lát, lại không thu hoạch được gì.
Có lẽ là vì lúc thu thập hành lí quá mức vội vàng lại quên đặt trong ba lô mấy viên kẹo.
Nhiều năm như vậy, cô đã quen dựa vào kẹo, bánh ngọt các loại đến bổ sung thể lực, trong chốc lát không tìm thấy những thứ này, quả thật có chút khó giải quyết. Đầu óc Nguyễn Chi Chi mê man, có chút khó chịu nhíu nhíu lông mày.
Ngay tại lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay của đàn ông.
Tưởng chính mình nhìn nhầm, Nguyễn Chi Chi dùng sức nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trước mắt vẫn như cũ là bàn tay khớp xương rõ ràng kia, lòng bàn tay lẳng lặng nắm một viên kẹo hoa quả được bao bọc nhiều màu sắc. Ngón tay anh thon dài mà tao nhã, dừng lại trước mặt cô không nhúc nhích.
" Cần không?" người đàn ông cúi đầu mở miệng, giọng nói khàn khàn vẫn như cũ gợi cảm muốn chết người.
Nguyễn Chi Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, đôi mắt anh như ẩn như hiện trong ánh nắng gay gắt, không hề có cảm xúc. Không kịp hỏi đối phương vì sao lại đưa kẹo cho cô, cơ thể theo bản năng nói một tiếng cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Xé giấy gói ra, cô đem viên kẹo hoa quả vị quýt kia ngậm trong miệng, tâm tình xao động rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống, dần dần cơn buồn ngủ ập đến.
Vừa tỉnh ngủ, xe buýt đã chậm rãi dừng ở lối vào nhà ga số 3 của sân bay, Nguyễn Chi Chi ngáp một cái đứng thẳng dậy, nghe hướng dẫn viên du lịch cầm một cái loa nói không ngừng an bài họ sau khi tới Côn Minh Vân Nam rồi tụ họp với hướng dẫn viên du lịch địa phương.
Cô dụi mắt, bắt đầu từ từ thu dọn ba lô và vali của mình.
Mãi đến khi đi theo đoàn vào trong sân bay, Nguyễn Chi Chi mới rảnh rỗi cẩn thận quan sát một chút thành viên trong đoàn mà cô sớm chiều ở chung trong năm ngày sắp tới.
Nhìn một chút, đại khái tổng cộng khoảng chừng hai mươi lăm người, trong đó có ba bốn cô gái trạc tuổi cô, có lẽ đi cùng với bố mẹ là giáo sư đi du lịch, còn có Thời Nghiên cùng với Trần Gia Ngôn ở bên cạnh anh đang đi trên đường vô cùng bắt mắt, ngoài ra, chính là một ít giáo sư và học giả lớn tuổi.
Không biết. . . . . . Hành trình năm ngày bốn đêm này có thể thuận buồm xuôi gió hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top