Chương 2
Sáng hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào vòng eo mềm mại của thiếu niên nhỏ xinh trên giường, làn da như ngưng chi, trắng đến mức phát sáng.
Thực mau, thiếu niên liền bị tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài đánh thức.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của người hầu: "Tiểu thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa sáng, đại thiếu gia đang đợi ngươi!" Người hầu nói xong liền đảo mắt rời đi.
Hà Lăng Thanh chờ cậu? Dựa theo nguyên tác tiểu thuyết, không phải hắn chưa từng ăn cùng bàn với cậu sao?
Từ từ, hôm nay hình như là ngày cậu bị đuổi ra Lâm gia! Lâm Chiêu Nhiên mơ mơ màng màng nghĩ đến đây, đầu óc nháy mắt trở lên tỉnh táo, giống một con cá chép từ trên giường bật dậy.
Lâm Chiêu Nhiên hoảng hốt xuống giường, kết quả thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
"Tại sao di chứng lại lớn như vậy?" Lâm Chiêu Nhiên cong môi, lộ ra biểu tình ủy khuất, đỏ mặt nhẹ nhàng đấm đấm chân than thở. Qua một hồi lâu cậu mới lấy lại sức, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lâm Chiêu Nhiên từ lầu hai chầm chậm vịn vào cầu thang đi xuống, liền thấy một người đàn ông mặc tây trang giày da lạnh lùng đứng bên trái chiếc bàn dài ở lầu một, chuẩn bị ngồi xuống. Vai rộng lưng hẹp chuẩn dáng người mẫu, gương mặt tuấn tú góc cạnh sắc bén như dao phát ra hơi thở người sống chớ gần.
Lâm Chiêu Nhiên nhìn gương mặt này liền nhớ tới đêm qua cậu dùng tiểu huyệt trộm cọ xát khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, còn để lại dâm thủy trên mặt hắn, nghĩ đến đây, Lâm Chiêu Nhiên lập tức liền đỏ bừng mặt, từ lỗ tai đến cổ đều hồng thấu.
Lâm Chiêu Nhiên vươn tay vỗ vỗ hai má ửng đỏ, ở trong lòng tự cổ vũ cho bản thân.
Không sao, không sao, hắn lại không biết.
Hà Lăng Thanh cũng chú ý tới Lâm Chiêu Nhiên đang đứng ở trên cầu thang, người nho nhỏ, khuôn mặt còn hồng hồng, cả người trắng nõn, nhìn thập phần mê người.
Khi Lâm Chiêu Nhiên nhìn lại lần nữa, liền chạm phải ánh mắt Hà Lăng Thanh, dọa Lâm Chiêu Nhiên giật nảy mình. Trước kia Hà Lăng Thanh đều sẽ không chú ý tới Lâm Chiêu Nhiên, đây là lần đầu tiên Hà Lăng Thanh nhìn thẳng đánh giá Lâm Chiêu Nhiên.
Ánh mắt nóng rực, như muốn đem quần áo cậu đều lột ra hiện ra cơ thể trần trụi mê người, làm Lâm Chiêu Nhiên xấu hổ đến mức thiếu chút nữa liền đem đầu vùi vào trong cổ.
Lâm Chiêu Nhiên trước tầm mắt nóng rực đi tới bên phải chiếc bàn bài, kéo ghế ra ngồi xuống. Cậu không dám nhìn lung tung, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh của Hà Lăng Thanh, giống một con sói nhìn thấy con mồi khiến nó thèm nhỏ dãi, chỉ đợi thời cơ liền nhào lên đem con mồi ăn đến xương cốt không còn. Làm Lâm Chiêu Nhiên sợ tới mức đôi mắt thanh triệt hạnh mục đều ướt dầm dề, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ khóc ra, trong lòng điên cuồng gọi hệ thống.
"Hệ thống hệ thống! Hắn có phải hay không đã phát hiện ra? Tối hôm qua ta đều không có cẩn thận thu dọn những cái đó...... Nếu bị hắn phát hiện, muốn đem ta đuổi đi, ta nên làm như thế nào để lưu lại?"
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế cách xa nam chủ nhất, lại cảm giác ớn lạnh lại ập tới, càng khiến Lâm Chiêu Nhiên gấp đến mức rớt nước mắt.
[ Không sao đâu, ký chủ, hệ thống sẽ điều chỉnh hợp lý tính cách nhân vật ở trong phạm vi nhất định, ngài chỉ cần thể hiện ra được một nửa tính tình của nguyên chủ là được, tỷ như hướng nam chủ chỉ trích người hầu vừa mới đánh thức ngài quá mức vô lễ, yêu cầu hắn sa thải người đó. ]
"Được, được rồi."
Lâm Chiêu Nhiên lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khi ánh mắt chạm đến đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương, thiếu chút nữa lại rút lui, cho nên khi nói chuyện khi thanh tuyến đều run run: "Vừa rồi, vừa rồi người hầu lên gọi ta rất hung dữ, ta muốn sa thải nàng ta." Rõ ràng là ngữ khí mệnh lệnh, giọng nói lại lắp bắp, mềm mại, lúng túng nghe như là một con mèo con đang đối với chủ nhân làm nũng.
Đợi hồi lâu, thấy người ở đối diện vẫn im lặng, Lâm Chiêu Nhiên trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, hai bàn tay vì khẩn trương vặn vào nhau, lúc này Hà Lăng Thanh mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe, tựa hồ còn mang theo một tia sung sướng: "Quản gia, có nghe thấy không, người hầu như vậy tất cả đều sa thải."
Quản gia ngũ quan anh tuấn đứng ở một bên cung kính nói: "Được."
Lâm Chiêu Nhiên lúc này mới dám dùng bữa sáng ở trước mặt, một ly sữa bò nóng, cùng sandwich thịt xông khói, lại thêm một quả trứng luộc nước trà, ăn rất ngon, Lâm Chiêu Nhiên nhịn không được ăn sạch.
Uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng, Lâm Chiêu Nhiên quanh miệng dính một vòng sữa bò, vì thế vươn đầu lưỡi liếm một vòng, một màn này rơi vào trong mắt người khác liền trở lên đặc biệt câu nhân, cái lưỡi đinh hương đỏ tươi, đem chất lỏng màu trắng bên môi liếm sạch sẽ, nhìn thập phần sắc khí.
Xem đến Hà Lăng Thanh yết hầu khô khốc, hạ thân nổi lên phản ứng.
"Ăn xong rồi thì tới thư phòng ta một chuyến." Hà Lăng Thanh thanh âm có chút khàn khàn.
Nghe thấy thế trái tim vừa mới ổn định của cậu lại nhấc lên, đôi mắt hạnh ngấn nước mở to nhìn Hà Lăng Thanh, trong lòng không khỏi khẩn trương hỏi hệ thống: "Hắn có thể hay không đem ta đuổi ra khỏi Lâm gia?"
[Liên quan đến cốt truyện, hệ thống sẽ không tiết lộ, hệ thống chỉ cung cấp cho ngài thông tin để ứng phó các loại tình huống, và sẽ không cung cấp cho ngài chi tiết cốt truyện. ] hệ thống giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Lâm Chiêu Nhiên không vui bĩu môi, buông xuống dao nĩa, dùng khăn lau miệng, tiếp theo lại giương mắt thật cẩn thận quan sát nam nhân cao lớn đối diện, cho dù cách rất xa, đều có thể cảm nhận được hơi thở áp bách của đối phương.
Một lát sau Hà Lăng Thanh ăn xong, nhấc chân đi lên thư phòng ở lầu ba, quản gia giơ tay làm tư thế mời, ý bảo Lâm Chiêu Nhiên đuổi theo.
Lâm Chiêu Nhiên trong lòng bối rối, sau khi vào thư phòng, quản gia liền đem cửa thư phòng đóng lại, hiện tại trong thư phòng chỉ có cậu cùng Hà Lăng Thanh.
Hà Lăng Thanh ngồi ở trên ghế của bản làm việc, hai chân vắt chéo, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm con cừu nhỏ run bần bật trước mắt.
"Ngươi hiện tại đã thành niên, Lâm gia không có nghĩa vụ tiếp tục cung cấp sinh hoạt phí cùng nơi ở cho ngươi, dù sao ngươi cũng không phải người nhà họ Lâm." Hà Lăng Thanh thanh âm trầm thấp chậm rãi nói.
[ Ngài nói: Ba ba cùng mụ mụ có biết không? ]
Lâm Chiêu Nhiên run run rẩy rẩy lặp lại, khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn khóc không ra nước mắt, đuôi mắt đều phiếm đỏ.
"Cái nhà này hiện tại do ta làm chủ, cha mẹ hiện tại đã đi du lịch thế giới, bọn họ lớn tuổi, sẽ không quản việc của tiểu bối. Hơn nữa......" Hà Lăng Thanh giọng nói vừa chuyển, "Lâm gia không giữ người vô dụng."
Hệ thống:........................ Làm cái gì đều có thể.
Lâm Chiêu Nhiên nghe đến những lời này, cả người đều sợ đến trắng bệch, miệng nhỏ hơi mở, ấp úng nói: "Không cần đuổi ta ra khỏi Lâm gia, ta hữu dụng, để...để ta làm cái gì đều được."
"Làm cái gì đều được?" Hà Lăng Thanh hỏi lại, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm cậu, lộ ra hơi thở nguy hiểm, phảng phất như là đêm trước khi bão táp kéo đến.
Lâm Chiêu Nhiên cúi thấp đầu, thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy: "...... Đúng."
Giây tiếp theo, Hà Lăng Thanh một phen kéo cánh tay Lâm Chiêu Nhiên, đem người kéo vào trong lòng ngực gắt gao ôm chặt. Lâm Chiêu Nhiên không ngừng dùng tay đẩy ra ngực hắn, muốn kéo giãn một chút khoảng cách. Nâng mắt lại thấy trong đôi mắt đen nhánh của đối phương là tình dục mãnh liệt, nam nhân không hài lòng cậu chống cự liền dùng một bàn tay bắt được hai tay cậu, vùi đầu vào cổ Lâm Chiêu Nhiên ngửi mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cậu, hơi thở cực nóng phun ở trên cổ Lâm Chiêu Nhiên, đầu lưỡi ướt át một chút lại một chút liếm, một cái tay khác không ngừng thoát đi quần áo của Lâm Chiêu Nhiên.
Lâm Chiêu Nhiên nghẹn ngào: "Ô, không cần...... Ô ô......"
"Không phải nói làm cái gì đều có thể sao. Hửm?" Hà Lăng Thanh giọng khàn khàn hỏi, "Tối hôm qua không phải rất thoải mái sao?" Tối hôm qua hắn liền muốn thao chết cậu.
Lâm Chiêu Nhiên nghe thế, cả người cứng đờ, sau đó càng khóc lớn hơn, đôi mắt hạnh đầy nước mắt, nước mắt thi nhau chảy xuống, chóp mũi đều hồng, ngực bởi vì khóc mà lúc lên lúc xuống.
Hà Lăng Thanh hô hấp ngày càng thô nặng, giấu đi cảm xúc không biết tên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều nộn vì khóc mà có chút ửng đỏ, sau đó nhắm ngay đôi môi đỏ hơi mở của thiếu niên dùng sức hôn xuống, vươn đầu lưỡi cạy ra khớp hàm, nghiêm túc nhấm nháp thơm ngọt trong miệng thiếu niên, thật lâu sau, mới buông ra.
Nhìn thiếu niên bị hôn đến ngây ngốc bộ dáng càng thêm câu nhân, bàn tay khớp xương rõ ràng cởi quần áo cậu càng tăng nhanh tốc độ , thực nhanh trên người nam hài chỉ còn lại có một kiện quần lót, Lâm Chiêu Nhiên gắt gao mà túm lấy góc quần.
"Không, không thể." Lâm Chiêu Nhiên run rẩy thanh âm vừa nói ra, quần lót liền bị xé nát.
Không kịp phản ứng, liền bị Hà Lăng Thanh đặt lên trên bàn, hai chân bị tách mở ra, lộ ra hoa huyệt xinh đẹp, Hà Lăng Thanh bàn tay thô to phủ lên hai bên mép thịt, lại khẽ cọ xát môi huyệt phấn hồng.
Lâm Chiêu Nhiên xấu hổ ngón chân đều đỏ lên, muốn vươn tay ngăn cản, không nghĩ tới Hà Lăng Thanh thế nhưng cúi người dùng miệng liếm hoa huyệt của cậu.
"A......" Lâm Chiêu Nhiên ngắn ngủi kêu một tiếng.
Hà Lăng Thanh liếm ở bên ngoài còn chưa đủ, thậm chí vươn đầu lưỡi đâm vào bên trong.
Đầu lưỡi to rộng dùng sức liếm láp lỗ nhỏ, ở trên mị thịt đảo quanh, đầu lưỡi giống như cá chạch trơn trượt, thường thường còn đưa vào trong âm đạo mềm mại tinh tế thọc vào rút ra, dâm thủy vì bị liếm mà cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
Khoái cảm giống thủy triều ùa vào trong đầu Lâm Chiêu Nhiên, Lâm Chiêu Nhiên vươn tay dùng sức nắm cái đầu xù xù dưới thân lông, ý đồ dùng sức lực nhỏ bé thoát khỏi thật lớn khoái cảm.
Hoa huyệt nhận không nổi kịch liệt khoái cảm, co rút ngày càng mãnh liệt, lại như chủ động đưa đến bên miệng nam nhân.
"A a... Ô ô ô...... Quá nhanh, quá nhanh!" Nam nhân đầu lưỡi nhanh chóng ra vào, tiểu huyệt non nớt gắt gao co rút, ngay sau đó liền phun ra lượng lớn dâm thủy, khiến văn kiện trên bàn đều bị làm ướt.
Bên bàn làm việc, nam nhân cao lớn tuấn mỹ y phục trên người vẫn chỉnh tề, hạ thân lại kéo mở khóa, móc ra dương vật dữ tợn đáng sợ, mà thiếu niên dưới thân cả người trần trụi nằm ở trên bàn sách, hai chân mở rộng, hoa huyệt bị hút liếm đến không ngừng run rẩy phun nước.
Lâm Chiêu Nhiên mắt hạnh ướt dầm dề bị khoái cảm làm trắng dã, đầu lưỡi khẽ vươn, người vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào, đột nhiên không kịp phòng bị, bị một cây côn thịt cực nóng thô to dùng sức xỏ xuyên qua, khiến hai chân cậu vì đau đớn mà duỗi thẳng ra.
"Ách!" Lâm Chiêu Nhiên chỉ có thể phát ra đơn âm tiết.
Cảm giác đau đớn khi màng trinh bị xé rách thực nhanh đã bị khoái cảm bao phủ, tinh tế yếu ớt thân thể nương theo động tác nam nhân đong đưa eo không ngừng bị đâm về phía sau.
Lông mi thấm đẫm nước mắt làm mắt cậu nhìn thấy không rõ lắm, cố gắng nhìn lên liền thấy một khuôn mặt tuấn mỹ, khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng lúc này lại khắc chế không được mà hiện lên từng tia tình dục điên cuồng. Nhìn xuống dưới, dương cụ thô tráng dữ tợn màu đỏ tím đang điên cuồng đâm thọc vào hoa huyệt phấn hồng. Dâm thủy dính trên thân côn thịt bị tốc độ va chạm quá nhanh mà chảy ra ngoài, ướt dầm dề một mảng. Hai viên trứng dái theo động tác của Hà Lăng Thanh mà đập vào mông Lâm Chiêu Nhiên, tạo nên từng mảng đỏ.
Hà Lăng Thanh kích thích vừa hung vừa mạnh mẽ, bóp mềm mại eo nhỏ của thiếu niên liều mạng hướng tiểu huyệt đóng cọc, Lâm Chiêu Nhiên bị bắt thừa nhận mãnh liệt va chạm, tiếng khóc nhỏ vụn bị đâm cho đứt quãng, chỉ có thể mở miệng nhỏ phát ra từng tiếng rên rỉ.
Thiếu niên hai chân chỉ biết cố gắng kẹp chặt lấy eo nam nhân đang rong ruổi ở trên người cậu, toàn thân không ngừng co rút, tay vô lực đặt ở trên cơ ngực rắn chắc của nam nhân mềm mại đẩy, lại giống như dục cự hoàn nghênh, thân thể vẫn gắt gao phối hợp để thừa nhận khoái cảm.
Hà Lăng Thanh đem người xoay lại, đỡ mềm mụp eo nhỏ của người dưới thân, dùng quy đầu to lớn dữ tợn nhắm thẳng hoa huyệt bị thao đến mềm mại lại lần nữa hung hăng đảo nhập.
"A a...... Ách!...... Ô ô" thiếu niên không chịu nổi phát ra tiếng khóc.
"Ân...... Thật thoải mái..." Hà Lăng Thanh thanh âm khàn khàn nói, dưới thân động tác lại không ngừng, côn thịt che kín gân xanh một chút lại một chút nghiền nát thịt huyệt, mỗi lần đều đâm thẳng vào tao điểm, chọc đến dưới thân người không ngừng khóc thút thít.
Thật lớn dữ tợn côn thịt như được muôn vàn cái miệng nhỏ mềm mại liếm mút, khi rút ra mang theo mị thịt đỏ tươi, thật lớn quy đầu đem tầng tầng lớp lớp huyệt thịt gian dâm kéo theo từng đợt dâm thủy ướt nhẹp chảy ra.
Côn thịt to dài mỗi lần hoàn toàn đi vào, đem cái bụng mềm mại của thiếu niên đều bị đỉnh thành hình dạng của dương vật, Hà Lăng Thanh còn bắt lấy tay cậu đặt lên bụng, để cậu càng thêm cảm nhận được va chạm mãnh liệt, xem hắn như thế nào làm cậu.
Ngày thường thư phòng dùng để xử lý công việc, hiện tại lại bị sử dụng để làm sự tình khiến người khác mặt đỏ tim đập. Trong không khí tràn ngập hương vị tanh ngọt, cùng với nhỏ vụn khóc thút thít cùng trầm trọng tiếng thở dốc tràn ra ngoài cửa. Trên bàn sách, nam nhân cao lớn gắt gao đè chặt thiếu niên tinh tế trắng nõn, eo đĩnh động đến chỉ còn lại tàn ảnh.
Ngoài cửa, quản gia vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích chờ từ hai giờ trước, chờ đợi phân phó, nếu xem nhẹ bên dưới bị gồ lên thành một lều nhỏ, thì có thể nói là phi thường làm hết phận sự.
Lại qua hồi lâu, từ bên trong cánh cửa truyền ra nồng đậm hương vị dâm dục cùng tiếng rên rỉ thiếu niên như hỏng mất, quản gia mới mang theo lều trại bên dưới trở về phòng.
【 tác gia có lời nói: 】
( giơ súng chỉ vào ngươi huyệt Thái Dương hỏi ) Nói! Lâm Chiêu Nhiên có phải hay không lão bà thơm thơm của các ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top