Chap 6
-A, chẳng phải là Thẩm tiểu thư sao?
Từ Minh Họa nhìn thấy Thẩm Cát Nguyệt liền nổi hứng châm chọc, âm thanh anh chứa đầy sự dè bỉu, chán ghét. Hừ! Cô gái điên này lại đến đây làm phiền nhân viên của anh, chắc leo lên giường anh không được thì liền đến đây kiêu ngạo cho rằng mình là bà chủ.
Anh thừa nhận, anh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Cát Nguyệt. Không son phấn, không ăn mặc hở hang, cũng không lập tức đến chỗ anh khiến anh có phần chạnh lòng. Nhưng điều đó quan trọng sao, bây giờ người yêu của anh chính là Lữ Mộ Yêu, một đứa con gái hiểu chuyện, hiền lành, rất nhạy cảm.
-Cảm ơn Từ thiếu gia đã quan tâm! Tôi nghĩ anh nên dạy bảo lại nhân viên của mình cho tốt vào! Thật khiến công ty anh mất mặt mà.
Thẩm Cát Nguyệt nhận thấy Từ Minh Họa đang nhìn mình chăm chú thì lên tiếng nói. Đôi môi xinh đẹp của cô uyển chuyển nói theo từng nhịp điệu khiến mọi người ở đây chỉ muốn cắn một cái.
-Thẩm tiểu thư nói gì tôi thật không hiểu. Chẳng phải tiểu thư đến đây quấy rối nhân viên tôi sao?
Từ Minh Họa nói, anh ẩn ý liếc mắt về phía cô nhân viên đang run sợ cầm cập kia mà nhìn.
Mọi người xung quang đang im lặng xem trò vui cũng bắt đầu bàn tán.
-Hửm, vậy sao? Sao tôi lại không biết điều đó nhỉ?
Thẩm Cát Nguyệt cười nửa miệng, cô đi đến bên cô nhân viên nọ, dùng bàn tay xinh đẹp của mình nâng cằm cô ấy lên, ánh mắt màu đỏ nhạt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang run sợ của cô ta. Rồi, cô hỏi.
-Có phải vậy không? Có phải là do tôi đến quấy rối cô không?
-K...Không, không phải cô.... Là do tôi sai.... Xin cô thứ lỗi....
Cô để cô nhân viên đó xuống đất rồi nhìn Từ Minh Họa bằng ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Sau đó, cô cất tiếng nói.
-Anh nghe thấy chưa? Không phải là do tôi đến quấy rầy công ty anh. Đó là do nhân viên anh phục vụ quá kém, đúng là chủ nào tớ nấy mà!
-Cô....
Từ Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt anh dấy lên bao nhiêu sự kinh ngạc khi nhìn thấy sự thay đổi lớn của Thẩm Cát Nguyệt.
-Tôi? Tôi làm sao?
Thẩm Cát Nguyệt giả ngu nói. Hắn biết điều liền ngậm miệng. Nếu cứ tiếp tục đấu võ mồm với cô ta, e rằng hắn chỉ nhận lấy bao nhiêu phần thua thôi.
-À đúng rồi, dạy bảo nhân viên của anh cho tốt. Dạo này thế giới loạn lạc quá rồi đấy.
Thẩm Cát Nguyệt cười cười nói. Sau đó cô liền một mạch đi mất, lẩn trốn giữa đám người đông nghịt như kiến kia.
.........
-Mẹ nó còn chưa mua được quần áo đã phải quấn gói đi về rồi. Rốt cuộc lão nương đã làm gì lên tội!?!?
Thẩm Cát Nguyệt vừa tới được bên chiếc xe ô tô của mình liền than thở. CMN, rõ ràng cô đến để mua quần áo, cư nhiên lại lộ thân phận cho mấy con người đó. Thật là chán chết đi được mà!!! Cô tức tối, thở phì phò định mở cửa xe bước vào ô tô thì liền nghe thấy tiếng động.
-Haa... Nghị.... Ahhh~ Mau động.... Muốn bắn....
-Bảo bối, liền theo ý em.
-Ahhhhhh!
Thẩm Cát Nguyệt máu mũi chảy ròng ròng, cô tò mò liếc nhìn chiếc xe màu đen bên cạnh mình. Thôi được rồi, cô thừa nhận cô là sắc nữ, cũng bởi vì con bé Mộc Nhu đào tạo ra. Cô chưa từng xem JAV ngoài đời, chỉ được miêu tả qua sách báo tranh ảnh video. E hèm, cô có chút lúng túng á >.<
Chẹp chẹp, cái cặp đôi này cũng thật là lộ liều. Đã không dùng màn che, ngang nhiên rên rỉ như muốn nhiều người kéo lại xem. Nhưng kệ chứ, cô được xem phim con heo miễn phí mà, ngại cái méo gì nữa :)))
Thẩm Cát Nguyệt xem được một hồi cũng chán, cô còn muốn đi mua quần áo nữa. Nghĩ vậy, cô liền mặc kệ sự đời, một mình mình một xe phóng đi vùn vụt. Nhưng mà chị Nguyệt xinh gái ơi, chị lại ngốc nghếch mà kéo thêm một con sói vào dàn hậu cung hùng hậu rồi. Một giây tưởng niệm cho tương lai sau này của chị, amen....
.........
Thẩm Cát Nguyệt lần này không vào TTTM nữa mà vào một cửa hàng riêng, rất có tiếng tăm. Thẩm Cát Nguyệt khẽ nhìn cửa hàng này một chút, hừm, riêng thôi mà cũng phải mấy tầng, chắc bán mọi thứ đây. Cô cũng không biết nhiều lắm, chỉ cần biết đồ đẹp là được.
Cô đánh giá một hồi rồi ưỡn ngực, tiêu sái đi vào trong cửa hàng. Sức hút của cô không hiểu to đến đâu, cô vừa mở cửa ra một phát, mọi ánh mắt liền hướng về phía cô. Thẩm Cát Nguyệt khẽ chớp chớp mắt nhìn mọi người, cô đẹp đến thế à? (Sa : Tự sướng quá có ngày chết đấy em yêu :v)
Một cô nhân viên đến bên cô, nở một nụ cười rạng rỡ tiếp chuyện.
-Tiểu thư, cô muốn mua gì ạ?
Thẩm Cát Nguyệt không nóng không lạnh trả lời.
-Tôi muốn mua quần áo!
Cô gái kia có chút thất thần khi nhìn thấy dung mạo tuyệt đẹp của Thẩm Nguyệt. Trời đất, trên đời còn tồn tại loại người yêu nghiệt như thế này sao? Sau một hồi ngây ngốc nhìn Thẩm Cát Nguyệt, cô mới hoàn hồn lại rồi tiếp tục nở nụ cười xã giao nói tiếp.
-A, mời tiểu thư đi lên tầng 4 ạ.
Thẩm Cát Nguyệt khẽ gật đầu định theo cô gái kia đi thì đột nhiên từ đâu ra một vật thể lạ chạy đến, nhảy chồm vào ôm Thẩm Cát Nguyệt.
-Nguyệt Nguyệt, con bé chết tiệt! Mi còn biết vác mặt đến đây à!?
Thẩm Cát Nguyệt đích thực chậm tiêu hoá, chưa thể bắt kịp được tình hình hiện giờ. Căn bản là đối với cô gái này cô chưa ấn tượng mấy, hơn nữa cũng chưa gặp lần nào, cô làm sao mà biết được chứ?
Nhưng mà nhìn lại cô gái này cũng thực đáng yêu! Mái tóc màu nâu óng ánh được xoăn gợn sóng, đôi đồng tử to, tròn, long lanh màu tím yêu mị nhưng vào mắt người khác sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ thương. Hai má phúng phính, đặc biệt nhất chính là làn da trắng mịn, không tì vết, chạm vào sẽ khiến người sờ cảm thấy muốn phạm tội.
-"Nguyên chủ, đó là Nhạc Đường Y."
Nhạc Đường Y??? Đó chẳng phải là em gái của nam chủ Nhạc Dịch Thuỵ sao? Từ từ, để cô dùng trí nhớ cỏn con của mình nhớ lại.
Nhạc Đường Y là con gái nuôi của Nhạc gia, cũng là em gái nuôi của Nhạc Dịch Thuỵ, cô nữ phụ này yêu anh trai mình nhưng không dám thể hiện mà chỉ lặng lẽ theo phía sau. Nhạc Dịch Thuỵ đối với người em gái nuôi này cũng rất cưng chiều, ai động vào Đường Y thì liền phế đi. Biết anh mình yêu nữ chủ, cô ấy liền tức giận. Căn bản là vì cô ấy biết bộ mặt thật của nữ chủ, quỷ kế và gian xảo. Từ đó, từ một cô gái đáng yêu, vô tư, tốt bụng lại vì tình yêu mà mù quáng trở thành một đứa con gái quỷ quyệt, ác độc bị người đời dèm pha. Nhạc Dịch Thuỵ khi biết được như vậy thì liền ngăn cản, nhưng năm lần bảy lượt cũng không thể lay đổi quyết định của cô. Về sau đó, không cần biết đến người em gái ở với mình bao nhiêu năm này, Nhạc Dịch Thuỵ đã bị Lữ Mộ Yêu làm cho anh yêu sống chết, không có liền không được. Nhưng ít nhất anh ta còn chút tính người, chỉ đuổi cô ra khỏi Nhạc gia mà không truy cùng diệt tận như mấy nam chủ trong truyện khác. Cuối cùng, vì quá đau lòng, cô nữ phụ đáng thương này tự vẫn.
Ngoài ra, Nhạc Đường Y này cũng là bạn thân của Thẩm Cát Nguyệt. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, chuyện bé nhỏ gì cũng chia vui sẻ buồn với nhau, nói chung là rất thân thiết. Về sau, khi cùng chung với kẻ thù là Lữ Mộ Yêu, độ khăng khít của hai người lại càng tăng thêm. Khi Nhạc Đường Y tự vẫn, cô đã gọi điện cho Thẩm Cát Nguyệt xin lỗi cô vì bỏ lại cô một mình. Lúc đó, cả tình yêu lẫn tình bạn đều bị nữ chủ hãm hại, Cát Nguyệt mới căm hận cô ta đến thấu xương như vậy.
Hừm, Thẩm Cát Nguyệt nghĩ một hồi rồi chẹp miệng, đúng là chuyện cẩu huyết có khác, thật khiến cô xuất huyết một cách nhanh chóng. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cô gái này đáng thương, nếu có thể, chắc cô cũng sẽ cô ấy thoát khỏi cái tình tiết quái đản này!
Nữ chủ à, cô cũng độc ác quá đấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top