Phiên ngoại 3: Tình yêu của Vương Húc

Edit by Náppu

#

Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, năm ấy hoa mẫu đơn vừa nở.

Ông ngoại từ trước đến nay tính tình không nóng không lạnh lại bảo ta kêu hắn là ‘ba ba’...

Ta thuận theo kêu một tiếng ‘ba ba’, nam nhân thấp bé kia lại như là thụ sủng nhược kinh, muốn sờ sờ đầu ta, ta dừng một chút, lui về phía sau một bước, nam nhân kia hốc mắt đều đỏ bi thương thu hồi tay...

Sau đó, ta từ chỗ ông ngoại mới biết, nam nhân kia tên Vương Đình, trước kia là lão sư của mẹ ta, mẹ ta theo đuổi hắn, cuối cùng chưa kết hôn đã có thai, có ta, đáng tiếc chuyện này bị ông ngoại biết, mẹ ta tự nhiên là bị bắt trở về, ta từ lúc sinh ra đến ba tuổi đều là hắn mang theo...

Mãi cho đến ba tuổi, con gái duy nhất của ông ngoại bị bệnh ngoài ý muốn tử vong, ta mới được mang về đến cái ‘nhà’ này.

Bởi vì, sản nghiệp gia tộc lớn như vậy, cũng cần một người thừa kế không phải sao?

Ta đối với cái nhà này mà nói, chính là công cụ kéo dài huyết mạch cùng kế thừa gia nghiệp, ta không sao cả, dù sao hết thảy đều đối với ta không có chỗ nào không tốt..

Năm ấy ta đều đã mười ba tuổi, cách mười năm mới đến gặp ta, ta cũng đối với người nam nhân này không có cảm giác gì, ngoài miệng nghe lời kêu ‘ba ba’, nhưng xa cách nồng đậm lại là như thế nào cũng không hòa tan được...

Về sau mỗi lần cuối tuần, nam nhân kia đều sẽ tới gặp ta, ta cũng chỉ có ngày đó mới có thời gian nghỉ ngơi, về điểm này, ta cảm thấy hắn còn đối với ta có chút tác dụng...

Lúc nào cũng thế, hắn sẽ dùng thanh âm mềm như bông kêu ta ‘tiểu Húc’.

Ban đầu ta còn chưa thể thích ứng, chưa từng có người nào thân mật kêu ta như vậy, nhưng ta cũng không muốn sửa hay ngăn cản hắn.

Đại khái là ta cư xử hắn có chút quá lãnh đạm, hắn từ mỉm cười bắt đầu biến thành cười khổ.

Lại sau đó, ta đã quen sự tồn tại của hắn, hắn cũng quen ta đối với bất luận kẻ nào đều có thái độ đạm mạc, lúc hai người ở bên nhau cơ bản đều là hắn nói, ta lắng nghe.

Có một ngày, ta nhất thời hứng khởi, lúc hắn chuẩn bị trở về, ta nói hắn đưa mình cùng trở về, hắn nhìn phía sau ta hỏi ý của ông ngoại, ông ngoại cái gì cũng không nói, hắn liền cười đến xán lạn.

Thật là người dễ dỗ...

Sau khi ta đến nhà hắn, hắn vẫn luôn vội vàng không ngừng, chốc lát rửa trái cây cho ta, chốc lát chân tay luống cuống đỏ mặt kêu ta tùy ý ngồi.

Ta thật ra cảm thấy một đại nam nhân có thể đem việc trong nhà thu thập ấm áp như vậy phi thường không tồi, nhàn nhạt nói một câu ‘ta thích’, hắn mới yên tâm.

Sau đó hắn lại ôm một quyển album thật dày để ta xem, phía trên đều là ảnh chụp ba tuổi của ta, rõ ràng phi thường ngu ngốc, ta cảm thấy kia nhất định không phải ta, nhưng hắn lại nhìn ảnh chụp, ngón tay nhỏ hơn rất nhiều so với nam tử bình thường chỉ những ảnh chụp đó rồi cười đến vui vẻ ôn nhu.

Ta hơi có chút sửng sốt, không thể lý giải tình thương của cha mà hắn đối với ta, nhưng ta lại cảm thấy đôi mắt hắn xinh đẹp đến không thể tưởng tượng...

Bởi vì nơi đó tràn đầy đều là ta.

Theo thời gian trôi đi, ta thực nhẹ nhàng lớn lên, so với hắn cao hơn rất nhiều, ta phát hiện cảm giác bế hắn lên cũng rất thoải mái, vì thế có đôi khi sẽ cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng từ phía sau ôm hắn.

Ta cũng dần dần hiểu được mười năm trước hắn không có tới gặp ta, đại khái là bởi vì ông ngoại. Ông ngoại từng nói qua, một thương nhân thành công, chính là lục thân không nhận! Điểm này ta vẫn luôn làm rất tốt, đại khái là làm thật sự quá tốt, ông lại sợ cuối cùng khống chế không được ta, lại tới đánh thức thân tình...

Thật là nhàm chán...

Hắn có lẽ cho rằng cả đời cũng không được gặp lại ta, hiện tại lại cho rằng lão nhân kia lương tâm trỗi dậy để phụ tử chúng ta gặp mặt, bị lợi dụng cũng không phát hiện. Thật là ngốc không chịu được...

Ta lười quản người được ta kêu là ông ngoại kia có kế hoạch gì, ông nếu muốn nhìn ta có nhược điểm, như vậy liền như ông mong muốn.

Ta nhìn ra được, hắn là thật sự đối tốt với ta, nhưng với ta mà nói có thể có có thể không.

Đúng vậy, ta cho rằng có thể có có thể không...

Bởi vì năm năm sau đó, ta càng ngày càng không thể chịu đựng hắn rời khỏi tầm mắt của ta, không thể chịu đựng bất luận kẻ nào cùng hắn tiếp xúc, không thể tiếp thu hắn cười với bất luận kẻ nào bên ngoài trừ ta! Vô luận nam nữ...

Ta mỗi lần thủ dâm đối tượng đều là hắn, mỗi lần mộng tinh đối tượng cũng là hắn, mỗi lần thấy hắn ngửa đầu nhìn ta, ta đều sẽ miệng khô lưỡi khô.

Ta bắt đầu xin đến sống ở nhà hắn một thời gian, sau khi lão nhân đồng ý, ta liền dọn qua, hắn cũng rất vui vẻ, nhưng ta lại ở nhà hắn thấy một người phụ nữ khác...

Ta hướng nữ nhân nói câu đầu tiên cũng là một câu duy nhất: “Cút!”

Hắn không dự đoán được ta sẽ sinh khí như vậy, nhưng hắn vẫn chiều ý ta, để nữ nhân kia trước rời đi, sau đó mới cùng ta nói, đó là vợ hiện tại của hắn...

Hắn còn nói ta không nên không lễ phép như vậy.

Ta hỏi hắn kết hôn khi nào, hắn nói chính là mấy ngày hôm trước, nữ nhân kia cũng có đứa nhỏ, đã 4 tuổi...

Hắn nói làm ta một chút hứng thú cũng không có, ta không muốn nghe, cuối cùng nói: “Ta có cho phép ngươi được có loại đồ vật gọi là ‘vợ’ này sao?”

Hắn có lẽ chưa từng gặp qua bộ dáng lãnh tình như vậy của ta, lập tức bị dọa tới, sắc mặt trắng bệch, nửa ngày nói không ra lời.

Ta một phen đem hắn ôm ngồi trên đùi, thân mình hắn nháy mắt cứng đờ, nhưng ta cái gì cũng không làm, chỉ ôm hắn...

Ở nhà hắn nửa năm, ta cho người cố tình đi tìm phiền toái cho nữ nhân kia, làm kia nữ nhân thiếu một số tiền tuyệt bút, lại cho người đi trường học của hắn nháo sự, hắn rất mau đã thất nghiệp, ta cảm thấy như vậy thực tốt, hắn tốt nhất phải hai bàn tay trắng, sau đó dựa vào ta, trở thành vật thuộc sở hữu của ta.

Nửa năm hắn bất lực kia, ta vẫn luôn giúp hắn, có lẽ hắn không biết, nhưng hắn đích xác ngày càng ỷ lại vào ta, cũng đã quen cùng ta hôn môi, hết thảy đều thực tốt, trừ bỏ ngươi hắn gọi là vợ kia không có cùng hắn ly hôn...

Ta là muốn kia nữ nhân chịu không nổi mỗi ngày bị đuổi theo đòi nợ như vậy, nhưng nữ nhân kia lại nhịn xuống, dùng cách hắn nói chính là: Người lương thiện, hoạn nạn biết chân tình.

Ta trực tiếp tạo một vụ tai nạn xe cộ làm nữ nhân kia biến mất, nhưng lúc này thủ hạ nói công ty xảy ra chút việc, vì thế buổi tối ta rót không ít xuân dược vào rượu, ban đêm liền muốn hắn, còn làm hắn tưởng chính mình bò lên giường của ta...

Kết quả việc của công ty so với ta nghĩ càng phải nghiêm trọng hơn, việc làm ăn trên đường đi bị tra xét, cần làm bộ dáng đi ngục giam một chuyến, ta không sao cả, ở ngục giam cũng rất tốt, gọi điện thoại cũng có thể khống chế hướng đi của việc làm ăn, chẳng qua ta sợ hắn một mình ở bên ngoài, hắn tính tình ôn hòa chất phác, bị lừa chết cũng không biết, vẫn là đi theo bên người ta là tốt nhất.

Vì thế ta tìm người cố ý giá họa cho hắn tội giết người, để quản sự phía trên đem hắn đưa tới trước mặt ta, không tới một ngày, người đã mang đến.

Hắn ở trong ngục giam cái gì cũng cũng không hiểu, thời điểm nhìn thấy ta cũng rất sợ hãi, nhưng ta sẽ an ủi hắn, hắn sẽ hiểu được đời này của hắn, đều thuộc về ta, mặc kệ là thân thể hay là tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top