Chương 63
Edit by Náppu
#
Dẫn hắn đi?
Cố Quân Nam có chút khó chịu...
Hắn dùng kiêu ngạo từ khi sinh ra tới giờ để chống đỡ tới hiện tại, bỗng nhiên có một người nói muốn dẫn hắn rời đi, mặc kệ rốt cuộc là đi nơi nào, Cố Quân Nam đều cảm thấy có chút khổ sở...
Người giống như hắn, càng dùng cứng đối cứng thì càng bất khuất, nhưng nếu có người quan tâm tới gần, sẽ lập tức dỡ xuống một thân phòng bị, là loại muốn nói hết ủy khuất ra với người nọ. Như đời trước Cố Trạch từng nói: Ăn mềm không ăn cứng.
Cố Quân Nam đem tờ giấy niết trong lòng bàn tay, mồ hôi cơ hồ muốn tẩm ướt tờ giấy vệ sinh, làm vết mực bị xuyên thấu qua, nhưng này còn chưa đủ, hắn gian nan ngồi dậy, chân không dám động một chút, vịn tường đem tờ giấy bỏ vào ly nước, chỉ một thoáng, ly nước trong suốt liền lan ra một tia mực, mực vốn dĩ màu đen vào giờ phút này biến thành màu tím yêu dị, tựa như một mặt sông Đa-nuýp mộng ảo, ở trong phòng giam xám xịt nổi bật vô cùng...
Đem giấy bị thấm mềm trong ly nước vớt ra ném vào sọt rác, còn cẩn thận đem nước đổ trên mặt đất, Cố Quân Nam lúc này mới nhìn về phía Vương Đình, tóc Vương Đình hơi dài che đi phần gáy, cái tai trắng nõn lộ ra, dường như an ủi hướng hắn cười cười.
Cố Quân Nam rất muốn hỏi tờ giấy này là ai đưa tới, lại bất đắc dĩ nhìn cảnh ngục canh gác đang yên lặng đứng dựa vào cửa sắt hút thuốc...
Cái loại tư thế hít mây nhả khói làm người khác cảm thấy gã chưa từng hút thuốc qua.
Kỳ thật không phải cảnh ngục đại ca chưa từng hút thuốc, sự thật là gã đang nôn nóng, cái ngục giam này gã ít nhất đã ngây người bốn năm năm, các loại giao dịch dơ bẩn cũng không phải chưa từng thấy qua, các loại đặc quyền, ba bảy loại giai cấp gã cũng quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn, cho nên Vương Húc là người nào gã cũng biết!
Vương Húc là người thừa kế duy nhất cũng là tôn tử đương nhiệm của một tập đoàn tài chính lớn, bởi vì phạm tội nghiêm trọng, cuối cùng bị phán án nhẹ nhất, chỉ ngồi tù mười năm, mười năm sau đi ra ngoài động một đầu ngón út cũng có thể đem gã làm chết như thế nào cũng không biết! Càng chưa nói đến hiện tại Vương Húc ở cái ngục giam này có đặc quyền tối cao!
Cho nên lúc Vương Húc bình đạm nói muốn để ba cậu ta đi vào nghỉ ngơi, gã chỉ dám hỏi một câu: “Hắn ngày thường không phải không ở nơi này sao?”
Đáng tiếc Vương Húc trầm mặc không lên tiếng nhìn gã một cái, gã liền cứng nhắc không nhịn được, cười mỉa đem song sắt mở ra. Trong lòng an ủi chính mình cái lão nam nhân này đi vào sẽ không làm ra được việc gì, lại nói hai bên gã đều đắc tội không nổi a!
Chỉ cần nam nhân phía trên phân phó xuống kia không xảy ra việc gì ngoài ý muốn là được! Loại việc nhỏ này, phía trên đại khái sẽ không biết đi.
Trong không khí giống như cảm giác được thời gian trôi đi, mỗi một giây đều kéo cho trái tim theo quy luật nhảy lên, Cố Quân Nam thấy Vương Đình nằm trên giường đang nhắm mắt nên cho rằng hắn ngủ rồi, Vương Đình đột nhiên nói: “Quân Nam... Ta có một đứa con trai mới năm tuổi.”
“?” Cố Quân Nam nhanh chóng nhìn qua, “Ân...” Ý bảo Vương Đình tiếp tục.
“Ta có hay không từng nói qua ta là giáo sư đại học Cổ Thanh?” Vương Đình đại khái có rất nhiều điều muốn nói, lại mơ hồ nói qua cái khác, “Hình như là không có đi. Vợ ta cùng ta kết hôn sáu năm, ở trong ký túc xá trường học phân phối cho giáo viên, bởi vì rất nhiều chuyện, chúng ta quả thật không quá tốt, hiện tại ta vào đây, hai người bọn họ đại khái càng khổ sở...”
Cố Quân Nam nhìn biểu tình bất đắc dĩ lại nhận mệnh của Vương Đình, nói: “Là bởi vì Vương Húc nên các ngươi mới không tốt?”
Vương Đình sửng sốt một chút, đại khái là bị đoán trúng, không nói gì, cam chịu.
“Tuy rằng ta biết ta hiện tại nói cái này có chút miễn cưỡng, chúng ta cũng không phải rất quen thuộc...” Vương Đình do dự lại nghiêm túc nhìn Cố Quân Nam, nói, “Nhưng ta hy vọng ngươi nếu có một ngày, nếu có rảnh, có thể thay ta đến thăm bọn họ không?”
“Chính ngươi không đi sao?” Cố Quân Nam hỏi như vậy.
Vương Đình cười cười, nói: “Không có cách nào đi.”
Cố Quân Nam không hỏi, hắn gật gật đầu, nhưng nghĩ tới cái gì lại lắc đầu: “Ta nói không chừng còn phải cần người khác tới thăm ta đây, nhưng ta sẽ tận lực.”
Cố Quân Nam tự mình hiểu lấy, hắn hiện tại bộ dáng này, đừng nói chạy đi, đứng lên đã là một vấn đề! Cho nên việc của Vương Đình hắn có lòng mà sức không đủ. Tận lực là điều duy nhất hắn có thể nói.
Kỳ thật hắn hiện tại phi thường muốn Vương Đình đi ra ngoài nói cho cái người muốn mang hắn đi kia, nói hắn đi đường không được...
Hắn không muốn bởi vì chính mình mà hại người khác. Ban đầu hắn còn không có chú ý, hiện tại nhớ tới chữ viết kia cực kỳ giống của một người–– Lăng Phi, nếu là Lăng Phi, hắn càng không muốn liên lụy y, nói không nên lời là cái cảm giác gì, nhưng hắn mỗi lần thấy ánh mắt Lăng Phi nhìn hắn, luôn thâm trầm đáng sợ, làm hắn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại tìm không được lý do tránh đi...
Sau nửa giờ, Vương Đình đã đi ra ngoài, Cố Quân Nam nhìn ra được lần này hẳn là Lăng Phi tìm Vương Húc muốn truyền lại tin tức, sau đó Vương Đình phỏng chừng là chủ động yêu cầu tiến vào, còn bị hạn chế thời gian.
Ba giờ tiếp theo, là ba giờ khó khăn nhất cả đời này của Cố Quân Nam, cả người thoát lực, không có người xoay người cho hắn, cánh môi bởi vì hít thở quá nhiều mà khô khốc rạn nứt, toàn bộ khăn trải giường đều bị mồ hôi của hắn thấm ướt hơn phân nửa, phỏng chừng bên ngoài quần đều nhìn ra vết nước đi, Cố Quân Nam mẫn cảm cảm thấy toàn thân chính mình đều tràn ngập ‘mùi vị muốn bị thao’ mà Biện Thần nói, tưởng tượng đến lúc Lăng Phi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, ngửi được hương vị, hắn liền hận không thể đem thứ bên trong toàn bộ nhét trở lại!
Lại chờ một đợt trứng rung tra tấn, phân thân Cố Quân Nam đã không thể chịu đựng được bất luận kích thích nào khác, cho dù bị trói buộc cũng bị vô số lần khoái cảm ở phía sau đánh úp vào mà đột nhiên phóng xuất ra!!
Nếu Biện Thần biết đai trinh tiết hắn đều đã dùng quen, có phải hay không muốn đổi một cái trói buộc khác?
Đại não còn đắm chìm trong run rẩy cao trào, cho nên ngục giam có vô số hiện tượng quái dị hắn cũng không biết: Tỷ như buổi trưa hôm nay có vài phạm nhân trở lại nhà tù; tỷ như ánh đèn dị thường tối tăm; lại tỷ như loáng thoáng có âm thanh ‘ầm vang’!
Chờ qua mười phút, toàn bộ ngục giam đột nhiên lâm vào một mảnh hắc ám! Bên ngoài trời còn sáng, nhưng ngục giam được vây quanh bởi thứ kiến trúc giống như địa ngục như có quỷ quái đang ngủ đông mang theo hắc ám bao trùm.
Đèn khẩn cấp nháy mắt sáng lên, nhưng này cũng không đủ để chiếu sáng tới mặt đất, trong phòng giam càng không rõ ràng, bởi vì đèn khẩn cấp chỉ sáng ở hành lang!!
Cảnh ngục canh giữ Cố Quân Nam rõ ràng cũng bị dọa một chút, bộ đàm truyền đến thanh âm thỉnh cầu chi viện, cảnh ngục nhìn thoáng qua Cố Quân Nam một buổi trưa đều ngoan ngoãn, lại kiểm tra khóa sắt kiên cố mới hồi phục lại tâm tình rời đi!
Cố Quân Nam ẩn ẩn nghe được mấy tiếng ‘bạo động’, ‘người bị thương’, ‘chi viện’, sau đó trơ mắt nhìn cảnh ngục rời đi, hắn lập tức cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, đã năm giờ!
Hắn nên nói như thế nào với Lăng Phi hắn không thể cùng y đi ra ngoài? Cố Quân Nam đột nhiên nhớ tới vấn đề này!
Không đợi hắn nghĩ ra lời để nói, một chuỗi tiếng bước chân cực nhẹ lại cấp tốc từ xa tới gần, Lăng Phi không biết từ nơi nào có được trang phục cảnh ngục, đứng thẳng ở ngoài song sắt, mắt sáng như đuốc nhìn Cố Quân Nam, lộ ra vô hạn khao khát!
‘Răng rắc’ một tiếng, khóa sắt bị mở ra, Lăng Phi lắc mình tiến vào, nhìn đến Cố Quân Nam gương mặt ửng đỏ, quần áo hỗn độn thì hơi dừng bước chân, nhưng rất nhanh liền ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Nam thúc, ta tới đón ngươi.”
Cố Quân Nam lộ ra một cái tươi cười bất đắc dĩ, lắc đầu vội vàng nói: “Ngươi đi mau, ta đi không được, ngươi không cần lo cho ta.”
Kỳ thật Cố Quân Nam thiếu chút nữa nói ra ‘ngươi không cần phải quản ta’, nhưng cuối cùng lời tới bên miệng, không biết vì cái gì lại thay đổi.
Biểu tình của Lăng Phi nháy mắt có chút hỏng mất, Cố Quân Nam không đành lòng nhìn biểu tình Lăng Phi như vậy, nói: “Không phải nguyên nhân do ngươi, là ta, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta hiện tại là một phế nhân, đứng dậy không nổi. Ngươi đi mau!”
Ai ngờ Lăng Phi che lại miệng Cố Quân Nam còn đang muốn nói chuyện, dùng sức đem Cố Quân Nam bế ngang lên!
Xúc cảm thực tốt.
Đây là câu đầu tiên nhảy ra trong đầu Lăng Phi.
“Nam thúc, không vấn đề, ngươi không đứng lên được cũng không vấn đề, giao cho ta!” Lăng Phi đã khôi phục khí thế Tu La trong đêm tối, giống như là một vương giả vì người thương mà ưu ái không gì không làm được, “Ta chính là chân của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top