Chương 61 (H)
Edit by Náppu
#
Một cảm giác đau đớn nhỏ bé xuyên thấu qua da thịt đi vào mạch máu, khiến cho Cố Quân Nam từ nơi sâu thẳm tỉnh lại, gân máu trong cánh tay bị một cỗ chất lỏng mát lạnh chảy vào, dường như có lực lượng thôi miên, làm cho cơ bắp của hắn ngày càng mẫn cảm cùng vô lực.
Cố Quân Nam lúc này đang nằm trên sô pha, toàn bộ thân thể đều dựa vào trong lòng ngực Biện Thần, trơ mắt nhìn toàn bộ thuốc tiêm vào, sau đó phản xạ mà hơi run rẩy...
"Nam thúc, hôm nay ta muốn tiêm hai mũi, khó chịu liền nói." Biện Thần một bộ dáng ôn nhu dễ nói chuyện, cùng nhận thức lúc ban đầu Cố Quân Nam gặp giống nhau như đúc, đáng tiếc hắn biết, chung quy vẫn là không giống.
Cố Quân Nam không nói gì, hắn hiện tại thân thể đã không thuộc về chính mình, không có gì để bàn luận.
"Ha..." Biện Thần lắc đầu không biết là cười khổ cái gì, đem ống dược thứ hai toàn bộ tiêm vào sau đó như là an ủi hôn lên giữa mày Cố Quân Nam, "Tới, Nam thúc, ta uy ngươi ăn bữa sáng." Nói là bữa sáng kỳ thật đã mười giờ.
Cố Quân Nam có đôi khi nghĩ Biện Thần không cảm thấy mệt, hắn là một đại nam nhân không hề nhẹ, y mỗi ngày ôm hắn không thấy nặng sao?
Đương nhiên không nặng, Biện Thần thích trong tay có cảm giác đang chân thật nắm giữ Cố Quân Nam, đồ vật mình muốn sở hữu, chỉ có nắm trong tay mới là chân chính có được! Biện Thần cảm thấy như vậy.
Đại khái là bầu không khí hôm nay có chút biến hóa vi diệu, Cố Quân Nam cảm thấy được hôm nay người trong nhà nhiều hơn, còn đến lầu hai quét tước rất lâu, bên ngoài ngừng một chiếc xe hơi bình thường không hợp với thân phận của Biện Thần.
"Suy nghĩ cái gì?" Biện Thần cầm cái muỗng tinh xảo đưa đến bên môi hắn, mặt trên là canh xương hầm thơm nồng, "Rất không chuyên tâm."
Cố Quân Nam dứt khoát quay đầu, tỏ vẻ chính mình ăn không vô.
Biện Thần cũng không miễn cưỡng, so với ban đầu một chút đồ cũng không ăn, một hai phải bức cho y dùng miệng cắn loạn uy đến trong cổ họng thì đã tốt hơn nhiều.
Biện Thần đem miệng chính mình cùng Cố Quân Nam lau khô, sau đó phất tay, những người hầu khác liền tự giác đi lên thu thập một bàn đầy mỹ thực, Biện Thần lại không giống thường ngày mang hắn đi thư phòng, mà là hướng tới căn phòng dạy dỗ cuối hành lang lầu hai kia.
Kéo ra áo ngủ của Cố Quân Nam, liền thấy được một mảnh cảnh xuân, bên trong cái gì cũng không mặc, hô hấp của Biện Thần trầm trọng vài phần, làm cho Cố Quân Nam khẩn trương mím môi, trừ cái này ra cũng không có bất luận phản ứng gì khác.
Biện Thần cười khẽ, dùng ngón trỏ vòng quanh tiểu huyệt phấn nộn ướt át kia một vòng, thử cho vào một đầu ngón tay, ân, vẫn còn ướt, y thuần thục đem một cái trứng rung thâm nhập vào nội bích chật chội, sợ nó nhảy loạn rớt ra, Biện Thần lại cho vào một cái dương cụ giả kích thước vừa phải, toàn thân màu đen, ở đáy còn phình ra một vòng, vừa vặn chặn lại nơi đó, cuối cùng mang lên cho hắn một cái đai trinh tiết xinh đẹp, dùng một dây xích nhỏ nối với dương cụ giả phía sau.
Hai đồ vật nhỏ bị khóa lại một chỗ, trừ bỏ chìa khóa ở chỗ Biện Thần có thể mở, Cố Quân Nam tự mình lấy không ra.
Ngón tay Biện Thần dùng sức đè ép phần bị lộ ra của dương cụ giả, chọc cho Cố Quân Nam một trận thở dốc.
"Ân! A ha... Ngô..." Cố Quân Nam không tự giác kẹp chặt hai chân, đáng tiếc chỉ vừa hơi khép lại, liền bị Biện Thần tách ra.
"Thật xinh đẹp." Biện Thần hơi thất thần nhìn động tác khẽ phun ra nuốt vào của tiểu huyệt kia, trong đầu toàn bộ trống rỗng, hai vật đen tuyền so với làn da nhạt màu chỗ cánh mông dụ hoặc vô cùng, câu dẫn Biện Thần chà đạp, y xoa xoa cánh mông Cố Quân Nam, kéo áo ngủ của hắn lại, "Tốt, Nam thúc, thử xem đi đường thế nào."
Cứ việc đã biết Cố Quân Nam không thể tự mình đứng lên, Biện Thần vẫn không yên tâm, y một tay nâng Cố Quân Nam lên, sau đó buông ra, lui về phía sau hai bước nói: "Đi đến chỗ ta"
Quả thực giống như là gọi cẩu!
Cố Quân Nam vẫn đứng tại chỗ, không động đậy.
Ánh mắt cũng không nhìn về phía Biện Thần.
Hai vật bên trong kia chỉ cần hô hấp cũng đè ép lên điểm mẫn cảm của hắn, tâm ngày càng trầm xuống, hắn sợ bị nhốt ở nơi này, sợ trở thành một thứ đồ vật dâm loạn...
Đối với Cố Quân Nam không nghe lời, Biện Thần đã xem thành thói quen, y tiến lên kéo tay Cố Quân Nam rồi lui về phía sau, một người đi đường vững vàng ưu nhã, một người đôi chân thon dài thất tha thất thểu như là không thể điều khiển, sau đó suy sụp ngã về phía trước, Biện Thần lập tức tiếp được hắn, vừa lòng sờ đầu Cố Quân Nam, cuối cùng thay cho hắn đồng phục phạm nhân sạch sẽ.
Cố Quân Nam sửng sốt, trong lòng chấn động mạnh mẽ, trên mặt lại không có biểu hiện ra bao nhiêu kinh hãi, bình đạm giống như cái gì cũng không thèm để ý. Hắn có thể nhận ra Biện Thần muốn đem hắn đưa trở về, lại không nghĩ ra một lý do phù hợp...
Biện Thần không chút nào bủn xỉn giải thích: "Có người tới điều tra, một buổi trưa là xong rồi, trước giờ cơm chiều đón ngươi trở về."
"Thời gian một buổi trưa, sợ ngươi nhàm chán, cho nên trứng rung mỗi một giờ sẽ nhảy một lần, mỗi lần mười lăm phút."
"Ngươi phải nghe lời, ta sẽ phái người giám sát ngươi."
Khó có được Biện Thần một lần nói nhiều như vậy, tốc độ nói rất chậm, mỗi chữ giống như khắc vào trong lòng trong lòng Cố Quân Nam, giọng nói ưu nhã trầm thấp trực tiếp làm trái tim đang lắng đọng của hắn lập tức sinh động lên!
Những lời này nói trắng ra chính là một buổi trưa hôm nay, hắn có thời gian một buổi trưa rời đi nơi này!
Sau đó Cố Quân Nam bị nhét vào một cái rương thật lớn, được người kéo đi, ánh mắt âm lãnh của Biện Thần dường như đều đã đoán được tâm tư của hắn!
Không biết qua bao lâu, tóm lại, lúc Cố Quân Nam đếm tới số hai ngàn năm trăm, nắp rương bị mở ra, hai cảnh ngục được huấn luyện lúc trước đánh hắn hôn mê đã chuyển hắn đến bên trong phòng giam.
Vẫn là nhà tù ẩm ướt tràn ngập mùi vị ẩm mốc, giường ngủ đối diện như cũ không có người, đại khái đang là thời gian ăn trưa, toàn bộ nhà tù đều là tử khí trầm trầm.
Cố Quân Nam bị đẩy tới giường ngủ, cửa sắt bị khóa lại, hắn cử động cánh tay một chút, chống thân mình muốn ngồi dậy cũng dị thường khó khăn, hắn cau mày, nín thở, bắt lấy tay vịn ở mép giường lập tức dùng lực quán tính ngồi dậy!
"A! Ngô... A ha... Ngô..." Trứng rung bên trong nội bích nháy mắt càng bị đẩy vào sâu hơn! Cố Quân Nam không phòng bị rên rỉ, hơn nửa ngày mới kiềm lại được...
Không thể không nói, Biện Thần thật sự rất cẩn thận, chính hắn đã là cái dạng này, Cố Quân Nam tính toán chịu đựng hết thảy không khỏe, trước cùng Lăng Phi và Phàn Thập Ngũ hội hợp, rồi nghĩ cách, kết quả lại bị đạo cụ này làm cho chật vật bất kham...
Thật là...
Khó coi!
Cố Quân Nam dựa vào tường, ngồi ở trên giường, hai chân hơi hơi tách ra, căn bản không dám khép lại, hơn nữa hắn càng muốn quên đi vật phía sau, dị vật nơi tiểu huyệt lại càng rõ ràng!
Đáng chết!
Cố Quân Nam nhìn người bên ngoài, vẫn có vài cảnh ngục lắc lư qua lại nhà tù của hắn, sau đó bắt đầu thở dốc...
Một giờ tới rồi!!
Hắn ôm chăn, sắc mặt ửng hồng áp lực rên rỉ, đôi mắt chứa đầy nước mắt sinh lý, hoảng hốt nhìn một thân ảnh cao lớn đi đến trong tầm mắt, nhưng lại bị cảnh ngục ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top