Chương 6

Edit by Náppu

#

Cố Quân Nam sống ba mươi mấy năm, đời trước còn bị vận mệnh trêu đùa mà chết một lần, cảm thấy bản thân đã sắp thấu triệt mọi việc trên đời, nhưng lại vẫn hèn mọn không thể vứt bỏ những tình cảm quyến luyến của chính mình...

Có thể nói hắn tiện, tính đàn bà, không đủ tiêu sái! Nhưng ngươi con mẹ nó có bản lĩnh đem người ngươi yêu quên mất!

Cho nên, cứ việc đời trước Cố Trạch không minh bạch nói 'không yêu' hắn, nhưng hắn vẫn là nhớ rõ Cố Trạch, trong lòng chua xót phiếm đau...

Tính toán đời này không bao giờ đụng đến tình cảm cấm kỵ kia, tính toán trọng sinh phải thay đổi quan hệ của hắn cùng Cố Trạch, chính là, thời điểm tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt âm nhu tuyệt mỹ của Cố Trạch phóng đại trước mắt, hắn vẫn là hoảng hốt cho rằng này chỉ là một buổi sáng thực bình yên...

Không có Cố Trạch phản bội, không có tai nạn xe cộ, không có trọng sinh...

Thật tốt...

Chính là hoàn cảnh lạ lẫm khiến hắn tỉnh lại, tàn nhẫn nói cho hắn sự thật chân chính.

"Ca, ngươi tỉnh?" Thiếu niên sáng sớm thanh âm có chút lười biếng, như sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve trái tim hắn, "Đã mấy giờ rồi?"

Cố Quân Nam lui về sau một chút, cùng Cố Trạch giãn ra chút khoảng cách, sau đó ngẩng đầu xem đồng hồ báo thức ở đầu giường, nhàn nhạt nói: "Sáu giờ".

"Nga..." Cố Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, lại đột nhiên mở, đôi mắt vừa nãy còn mơ hồ nháy mắt trở nên sắc bén, khát vọng mà nhìn Cố Quân Nam đang hỗn loạn mịt mờ, "Ta đi vệ sinh, ca ngươi ngủ tiếp một lát đi."

Cố Quân Nam không chú ý ánh mắt Cố Trạch, chỉ nhắm mắt lại, trong lòng tối tăm bất bình: Đời trước cảm tình đã rách nát trầm trọng thành như vậy, lưng hắn treo một thứ tình cảm đi ngược lẽ thường, cái gì cũng không muốn biết theo Cố Trạch ở cùng một chỗ... Quả thực là dày vò...

Nhưng Cố Trạch làm bộ hết thảy bình thường đi vào phòng vệ sinh cũng lập tức tháo xuống gương mặt ngụy trang thuần lương, ngồi trên thành bồn tắm sạch sẽ, xuất thần nhìn bên dưới của chính mình đang phồng lên, một bên bất đắc dĩ mở ra nước lạnh, một bên nắm chặt nắm tay!

......

Cố Quân Nam chung quy vẫn là tiến vào Thanh bang, trong một tháng nhanh chóng một bên thăm dò phân bộ Thanh bang một bên sắp xếp tai mắt, bởi vì thân thủ không tồi, làm người trượng nghĩa, rất nhiều người trước kia đi theo phụ thân hắn làm việc cũng đều không hề oán hận đi theo Cố Quân Nam.

Nhưng là ở chung lâu rồi vẫn sẽ phát hiện, Cố Quân Nam đạm mạc cùng kiên nghị vẫn là không thích hợp để ở cái nơi dơ bẩn hắc ám bang phái đấu tranh để sinh tồn này.

Cố Quân Nam luôn làm cho người ở gần hắn cảm giác không tốt lắm, nhưng khi chủ động cùng hắn nói chuyện lại sẽ cảm thấy hắn thiện ý, đáng tiếc có thể cảm nhận được thiện ý của hắn lại không được bao nhiêu người, bởi vì quay chung quanh Cố Quân Nam luôn là hai thiếu niên thoạt nhìn chưa trưởng thành lại phi thường chọc người chú ý!

Hai người kia, rõ ràng dùng ánh mắt nói cho người khác, nếu ai dám chủ động tới gần Cố Quân Nam, cho dù ở trong bang cũng đừng nghĩ nhìn thấy mặt trời!

Hắn không ngốc, chú ý tới loại hiện tượng kỳ quái này. Lại cũng không có thời gian hỏi, càng không có thời gian quản. Hắn xem như biết Vương Bình vì cái gì muốn hắn cùng Cố Trạch gia nhập Thanh bang, bởi vì ba của bọn họ trong bang chính là con cáo già xảo quyệt, Cố Đông nắm giữ toàn bộ con đường tình báo ở Thanh bang, làm đến rất tốt, khiến cho bất luận kẻ nào đều không thể qua mặt gã!

Phải biết rằng ở một bang phái, tình báo liền giống như đôi mắt! Quan trọng đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung! Nếu có ai ở hai đầu bờ ruộng nhà mình trộm cắp, hoặc là bang phái khác có động tác mờ ám, chính mình lại không biết thì đã phải ăn bao nhiêu mệt!!

Hiển nhiên Vương Bình muốn một lần nữa bồi dưỡng người đi tiếp nhận công tác tình báo, còn không bằng trực tiếp để Cố Quân Nam tới nhận vai trò này, huống chi những tai mắt phía dưới hình như đã chịu sự khống chế của Cố Đông lúc gã còn sống, bất luận kẻ nào tới làm công tác tình báo đều sẽ không phối hợp, chờ Cố Quân Nam tới mới bắt đầu hợp tác. Như vậy làm ít được nhiều, dựng sào mới thấy cái bóng, Vương Bình đại khái là vừa lòng.

Hôm nay, thành đông có một giao dịch, về ma túy, từ hải ngoại tiến vào, ở bến tàu bị một tiểu bang phái phụ thuộc Thanh bang đánh bại, loại chuyện này vốn nên là Trình Quyền đi, nhưng lần này Cố Trạch lại xuất phát.

Cố Trạch nghe được chuyện này, mày cũng không có nhăn một chút, chỉ lấy vũ khí, mang theo huynh đệ Nhất bang, chuẩn bị đi qua.

Cố Quân Nam nói không lo lắng là giả!

Bởi vì lúc này đây dường như có rất nhiều tình huống so với đời trước không giống nhau. Hắn cũng không biết có phải hay không trong đó xuất hiện sai lầm, cho nên sắc mặt cũng không tốt lắm, nghẹn suốt từ buổi sáng nghẹn đến giữa trưa.

"Tiểu Trạch, ngươi..." Cố Quân Nam nhìn Cố Trạch muốn lên xe, lo lắng nói, "Ai... Không nói cái khác, trở về sớm một chút."

Cố Trạch cười nhạt, thân ảnh cao lớn dưới ánh mặt trời bị kéo rất dài, mái tóc đen cũng bị nhuộm đẫm một tầng vầng sáng, đem ngũ quan tuấn mỹ của thiếu niên khắc hoạ đến càng thêm mê người, nhưng lại không có một ai dám đối với Cố Trạch ôm tư tưởng xấu xa.

Cố Trạch làm cái gì Cố Quân Nam chưa từng được thấy qua, nhưng cấp dưới đi theo Cố Trạch vừa nhớ tới liền sởn tóc gáy.

Nhưng bởi vì chỉ cần việc Cố Trạch đảm nhận thì không có cái nào là không làm được, cho nên phía dưới không có người nào không phục y, ngược lại có một đống lớn khăng khăng một mực đi theo y! Trong đó có một người tên A Phi, cảm thấy đi theo Cố Trạch quá con mẹ nó thống khoái, chính là người luôn trung thành ủng hộ Cố Trạch.

A Phi nhìn Cố Quân Nam đi theo đại ca Cố Trạch, nghĩ một lão nam nhân với ánh mắt nhu hòa thật sự là có chút không thích hợp, còn không chờ cậu tiêu hóa xong, Cố Trạch đã tiến lên ôm lấy lão nam nhân kia, nghe lão nam nhân nghiêm khắc nói chuyện, Cố Trạch khóe mắt đều là ý cười, nhưng A Phi khóe miệng lại run rẩy mồ hôi lạnh ứa ra...

Mẹ nó!

Xem ra lão nam nhân này không đơn giản, nếu là người nào khác đối với đại ca nói như vậy thì sớm đã bị tiêu diệt tám trăm năm!

Sau đó A Phi mới biết được lão nam nhân là ca ca của lão đại.

Cho dù là ca ca mà nói cũng không thể nào nói nổi a! Có là vợ cũng không thể dỗ như vậy!

Đương nhiên, kia đều là lời nói trong lòng.

Cố Trạch cho Cố Quân Nam một cái bảo đảm sẽ trở về nguyên vẹn sau đó lạnh lùng quét ánh mắt đến Trình Quyền đứng ở một bên một cái. Cuối cùng ngồi trên minibus chuyên dụng rời đi.

Cố Quân Nam đứng nhìn đến khi ô tô không còn bóng dáng, mí mắt gắt gao nháy nháy, hắn xoa xoa huyệt thái dương, bên cạnh có người tới gần, lòng bàn tay ấm áp bao trùm trên mu bàn tay hắn, giúp hắn xoa huyệt thái dương, nói: "Nam thúc, làm sao vậy?"

Thanh âm của Trình Quyền luôn làm người ta thư thái, người không biết sẽ bị Trình Quyền dùng thanh âm mê người dễ nghe bắt làm tù binh, nhưng hắn hiển nhiên sẽ không đem lực chú ý đặt ở nơi này, chỉ hướng Trình Quyền xua xua tay, khách khí xa cách cười cười, sau đó đã bị Vương Bình kêu đi.

Tình hình chung Vương Bình cùng lão đại Thanh bang không thường xuất hiện ở đại bản doanh, một khi xuất hiện, đó chính là có công việc tương đối khó giải quyết.

Cố Quân Nam vẫn luôn chỉ đi ra ngoài cùng với đội giao dịch làm người trung gian, nếu không chính là nghe một chút mấy tiểu đệ phía dưới mang về các tin tình báo, hiện tại Cố Trạch không hề bên cạnh, lại bỗng nhiên bị Vương Bình kêu đi, ít nhiều cũng có chút nghi hoặc.

Quả nhiên...

"Quân Nam a, lão Đông hắn trước kia ở Hán Đường an bài tai mắt, hôm nay muốn cùng chúng ta gặp mặt, gần nhất Hán Đường có động tác lớn, ngươi đi thu phục!" Vương Bình biểu tình nghiêm túc, chung quanh đứng một loạt nam nhân mặc đồ đen cũng sắc mặt ngưng trọng, "Ngươi có hai giờ chuẩn bị, kêu A Quyền đi cùng ngươi đi!"

Cố Quân Nam luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, chính là nói không nên lời. Thận trọng đáp ứng lui xuống, lập tức đi ra ngoài. Trải qua thời gian bên cạnh Trình Quyền, nhìn Trình Quyền gương mặt tươi cười, bất đắc dĩ nói: "Phát hiện ngươi cười lên rất đẹp."

Vốn dĩ chính là đại nam hài hai mươi tuổi, cười rộ lên xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào ấm áp, ở một nơi hắc bang tràn ngập máu tanh cùng lục đục, cũng coi như là khó có được.

"Không tốt sao?" Trình Quyền nhìn Cố Quân Nam đứng trước mặt chính mình, hỏi ngược lại.

Hắn lắc đầu, lại nói: "Vương ca kêu ta và ngươi đi gặp mặt tai mắt ở Hán Đường. Đại khái có cái gì phải nói cho chúng ta, còn có hai giờ, đi chuẩn bị một chút"

"Ân!" Trình Quyền quay đầu lại gọi tới huynh đệ của y, nói, "Chọn hai mươi tiểu huynh đệ hoạt bát, chút nữa đi theo ta!"

Bị gọi tới là một tiểu tử mặt nghiêm nghị, vừa thấy lại có việc làm, lớn tiếng trả lời: "Được! Quyền ca!"

Cố Quân Nam xem Trình Quyền mang nhiều người như vậy, chính mình lại không tính toán dẫn theo ai, chỉ là gặp mặt nói chuyện, quá nhiều người dễ dàng làm người khác hoài nghi.

"Kia ngươi kêu huynh đệ hai giờ sau tập trung ở phụ cận trung tâm thành phố Kim Hoàng." Cố Quân Nam nói xong liền trở về thay quần áo, không thấy được ánh mắt Trình Quyền ở sau lưng hắn chuyên chú đến tàn nhẫn.

Trình Quyền dáng người cao gầy, cả người lại không mềm yếu, ngược lại lúc đem quần áo cởi ra có thể nhìn đến tỉ lệ cơ bắp hoàn mĩ, đợi y ra tay, một mình có thể xử lý mười người! Y nhìn đến khi bóng dáng Cố Quân Nam biến mất, liếm liếm khóe miệng, sau đó lập tức đi đến chỗ Vương Bình vừa mới cùng hắn nói chuyện, cười nhạt nói: "Vương ca, cảm tạ."

Vương Bình trên tay kẹp xì gà xa hoa, cả người khoác lên tây trang, một chút đều không có cảm giác của một đầu lĩnh hắc đạo, ngược lại giống một nhân sĩ thành đạt. Hắn tùy ý xua xua tay, thở dài, nói: "A Quyền, còn không phải chỉ là theo đuổi một lão nam nhân, quanh co lòng vòng như vậy, Quân Nam đi xử lý công việc còn cần ngươi đi theo sao? Trực tiếp trói lên giường làm a!"

"...." Khuôn mặt tinh xảo của Trình Quyền lập tức che kín lệ khí, âm trầm nhìn Vương Bình, nhàn nhạt nói, "Vương ca, Kim gia chỉ nói để ta đến đây rèn luyện một chút, không cần lo quá nhiều!"

Vương Bình hỏa khí lập tức dâng cao, rồi lại không thể bộc phát ra, nghẹn ở ngực, chính là nghẹn đến sắc mặt xanh mét!

Cuối cùng đến thời gian hẹn, Trình Quyền tự mình lái xe đưa Cố Quân Nam đi, trực tiếp bỏ lại mấy tiểu đệ khác. Trước khi xuất phát, Trình Quyền ngồi ở trong xe, lấy ra di động, gọi điện thoại--

"..."

"Ân, là ta. Cố Trạch đến bên kia chưa?"

"..."

"Tốt... Làm hắn biến mất đi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top