Chương 46

Edit by Náppu

#

Lòng người khó dò.

Cố Quân Nam am hiểu chân lý bất biến của thế giới này, hắn thay Lăng Phi thấy không đáng giá.

Nhìn ra được Lăng Phi đối xử với Đào Triều rất tốt, kết quả lại vẫn bị đội nón xanh. Cố Quân Nam cảm thấy việc này không giống như chỉ là yêu đương vụng trộm đơn giản, Đào Triều vẻ ngoài vô hại, trong tối lại hạ cái gì bẩn thỉu Cố Quân Nam cũng không dám nói.

Nhưng việc này đều cùng hắn không quan hệ...

Hôm nay là ngày theo ước định, Cố Quân Nam ngồi ở phòng khách, chờ Lăng Phi trở về thực hiện hứa hẹn, hắn tuyệt đối sẽ không làm việc cho Hán Đường, xa không nói, chủ nói hiện tại hắn nếu làm phản... Người cùng hắn có quan hệ tốt ở Thanh bang tình cảnh sẽ không tốt.

Cho nên rút dây động rừng, Cố Quân Nam suy xét đến mấy vấn đề này cũng không phải không có đạo lý.

Thanh bang đối với người có ý đồ phản bội, xử lý cực kỳ tàn nhẫn...

“Nói như vậy, Nam thúc ngươi vẫn là không đáp ứng?” Tới gần buổi chiều, Lăng Phi hai chân bắt chéo ngồi trên sô pha, cánh tay chống đầu, một tay ôm Đào Triều, trên mặt là cười, trong ánh mắt lại là nhàn nhạt mất mát không thể che giấu.

Cố Quân Nam mấy ngày này cũng thăm dò rõ ràng Lăng Phi là cái dạng người gì, đối với thủ hạ huynh đệ tốt không còn lời gì để nói, nhưng nếu thực sự có người chạm vào điểm mấu chốt của y lại rất khủng bố, điểm này từ biểu hiện y đối đãi với bang phái đối địch liền nhìn ra được.

“Ân, ta quyết định vẫn là trở về, như thế nào, ngươi không tính toán cho ta đi?”

Lăng Phi nhún nhún vai: “Như thế nào lại vậy...” Y đứng lên, dứt khoát đi đến cửa chính, mở ra, sau đó nhìn về phía Cố Quân Nam, nói, “Lăng Phi ta nói được làm được.”

Cố Quân Nam thuận thế đi tới cửa, nhẹ nhàng nhìn thanh niên trước mắt so với hắn cao hơn một chút, liền rời khỏi.

“Nam thúc.”

Bỗng nhiên Lăng Phi hô một tiếng, Cố Quân Nam lập tức xoay người hỏi: “Muốn đổi ý?”

Lăng Phi lắc đầu, hỏi: “Ngươi như thế nào mấy ngày này đều không có hỏi ta tình huống của người kia cùng đệ đệ ngươi? Bọn họ một tuần này trừ bỏ ngày đầu tiên thế nhưng đều không có tới tìm ngươi!”

“...” Cố Quân Nam nhàn nhạt nói, “Ta vì cái gì phải hỏi?”

Lăng Phi nghe được câu trả lời như vậy, có chút giật mình, dừng một chút, lại hỏi: “Vậy ngươi cùng Long Hổ Sẽ là cái quan hệ gì?”

“Không quan hệ.” Cố Quân Nam đương nhiên cùng Long Hổ Sẽ không có quan hệ, “Làm sao vậy?”

Lăng Phi lại lắc đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nở nụ cười như ánh dương lóa mắt nói sang chuyện khác nói: “Ta phái người đưa ngươi đi, xe chờ ở bên ngoài.”

“...” Cố Quân Nam thật không hiểu được tâm tư của Lăng Phi, đem hắn bắt đến, lại tốn công một tuần giữ lại, cuối cùng lông tóc không hao tổn gì đưa trở về, hắn biết không phải Lăng Phi khờ mà là y có mục đích càng sâu.

Đại khái là Cố Quân Nam cùng Lăng Phi ở cửa nói chuyện quá lâu, chọc đến Đào Triều liên tiếp quay đầu nhìn bọn họ, Cố Quân Nam nghĩ nghĩ, tiến đến bên tai Lăng Phi, hạ thấp giọng nói một câu: “Đào Triều có chút tâm tư.” Sau đó liền dứt ra rời đi, không chú ý tới thân thể Lăng Phi trong phút chốc khựng lại...

Lăng Phi như thế nào cũng không nghĩ đến Cố Quân Nam sẽ đột nhiên tiến đến trước mặt y, còn tưởng rằng hắn sẽ hôn y, hô hấp đều ngừng lại, kết quả hắn lại chỉ nói một câu như vậy... Chờ Cố Quân Nam rời đi, Lăng Phi mới kinh ngạc phát hiện chính mình vừa mới có một loạt phản ứng ngu xuẩn tới cỡ nào!

Cuối cùng nhìn bóng dáng Cố Quân Nam từng chút biến mất khỏi tầm mắt, gương mặt tuấn mỹ vốn không có biểu tình gì lại mang theo chút tự giễu không dễ phát hiện...

Đồ vật này là y quyết định buông tay, nhưng đáy lòng con mẹ nó sao lại thấy trống rỗng mất mát như thế này?!

Lăng Phi cảm thấy từ lúc gặp được Cố Quân Nam y đã không còn bình thường, những cảm thụ như dòi bọ tra tấn xương cốt làm y khó chịu lại muốn ngừng mà không được. Có đôi khi y sẽ nghĩ, nếu y có thể cùng Cố Quân Nam biến thành cái quan hệ giống như cùng Đào Triều, thì tốt rồi. Nhưng hiện tại, y không thể...

Lăng Phi chậm rãi đem cửa đóng lại, đáy mắt cưỡng chế dao động bình tĩnh trở lại, nhớ tới lời cuối cùng Cố Quân Nam nói, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Đào Triều, đáy mắt như là một hồ nước, sâu không thấy đáy...

.......

Lúc còn cách tổng bộ Thanh bang không xa, Cố Quân Nam kêu xe dừng lại để chính mình tự đi qua, hắn nhớ tới mấy câu hỏi của Lăng Phi, trong lòng kỳ thật vẫn luôn nghi vấn, Trình Quyền cùng Cố Trạch một tuần cũng không có động tĩnh, không phải bọn họ không đi tìm hắn, mà là hai người đã xảy ra chuyện!

Tuy rằng là một ý tưởng có chút không hợp thực tế, nhưng cũng không phải không có khả năng!

Cố Quân Nam từ lúc rời đi Thanh bang, đổi về Trần Nghiên, vẫn luôn tâm thần không yên, cảm thấy có chuyện gì đó đã phát sinh, kết quả lúc hắn đi vào công ty từ cửa sau, phát hiện nơi đó cực kỳ ít người, hơn nữa những ánh mắt nhìn hắn cũng rất cổ quái, Cố Quân Nam liền biết tuyệt đối đã xảy ra chuyện!

Hắn tùy tiện bắt lấy một người, hỏi Kim gia ở đâu, người nọ lại không nói lời nào. Di độn của Cố Quân Nam cũng đã sớm không biết rơi ở nơi nào, muốn liên hệ người nào cũng không được.

Lúc hắn đang nghĩ có nên về nhà trước hay không, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Nam thúc!”

Cố Quân Nam vừa quay đầu lại đã thấy Phàn Thập Ngũ một đầu đầy mồ hôi chạy tới, vẻ mặt nôn nóng, thở hổn hển nửa ngày mới bình tĩnh lại, bắt lấy tay hắn muốn kéo đi.

“Phàn Béo làm sao vậy?!” Cố Quân Nam bị túm chạy, chạy đến kho hàng phía sau công ty, “Phàn Béo?!”

Phàn Thập Ngũ đột nhiên dừng lại trước cửa, chỉ vào bên trong kho hàng, nhỏ giọng nói: “Nam thúc! Ngươi thế nhưng đã trở lại! Nếu không có tiểu đệ nói nhìn thấy ngươi, ta còn không tin!”

“Ngươi trước đừng hỏi nhiều như vậy! Ngươi... Trạch ca đã xảy ra chuyện!”

Tay Cố Quân Nam lập tức nắm chặt, trái tim ngừng một nhịp: “Ngươi nói cái gì? Sao lại thế này?!”

Phàn Thập Ngũ lại giải thích không rõ ràng lắm, chỉ nói: “Hiện tại Kim gia đem việc này giao cho Quyền ca... Nam thúc, ngươi đi vào sẽ biết!”

Nói xong kéo Cố Quân Nam đi vào, ở cửa kho hàng có hai người đứng khoanh tay, nhìn thấy hắn tới cũng không mở cửa, chỉ nói Quyền ca đang ở bên trong xử lý sự vụ trong bang, không thuận tiện vân vân...

Nhưng càng là như vậy Cố Quân Nam càng là cảm thấy không thích hợp, làm bộ muốn xông vào, hai người quả nhiên bắt đầu động thủ, hắn duỗi tay một quyền đánh vào mặt một người trong đó, xoay người một chân đá vào hạ thân một người khác, sau đó ‘phanh’ một tiếng đẩy ra cửa sắt.

Nghênh đón hắn chính là mùi máu tươi nồng đậm đến buồn nôn, không gian tối tăm làm cho hắn nhìn không rõ lắm, nhưng ở dưới chân một đám người lại phát hiện một người thân thể đầy thương tích, tư thế hai tay đều vặn vẹo, là Cố Trạch!

Trình Quyền là đưa lưng về phía cửa lớn, lúc nghe được thanh âm cửa mở ra, y lập tức quay đầu lại, không nghĩ rằng lại là Cố Quân Nam!

Trình Quyền muốn kêu Cố Quân Nam đi ra ngoài, nhưng hắn lại giống như không nhìn thấy y, cả người run rẩy, chạy đến bên người Cố Trạch, ôm thân thể Cố Trạch bị y đánh tới tàn phế.

“Nam thúc, ngươi trước đi ra ngoài!” Trình Quyền không lên tiếng, tiểu đệ đứng ở một bên cũng không dám động thủ, “Cố Trạch muốn soán vị, đây là kết cục của hắn.”

Cố Quân Nam đã sớm biết Cố Trạch sẽ từng bước bò lên trên, nhưng kết quả không nên như thế này!

Nhìn hai mắt Cố Trạch đã vô thần lại gắt gao nhìn hắn, hốc mắt Cố Quân Nam đỏ bừng, hắn yết hầu khô khốc cái gì cũng nói không nên lời, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, nện trên khuôn mặt trắng bệch của Cố Trạch...

Như thế nào chảy nhiều máu như vậy?
Cả người Cố Quân Nam đều bị tẩm ướt, quần áo dính nhớp dính vào trên người, biểu tình tuyệt vọng trên mặt hắn làm cho Trình Quyền dị thường chướng mắt, nhưng Cố Trạch được hắn ôm lại đang cười, cánh môi lúc đóng lúc mở, phát ra thanh âm mỏng manh...

“Ca, ta yêu ngươi...”

Cố Quân Nam rõ ràng xem hiểu Cố Trạch muốn nói cái gì, như là nhớ lại gì đó, cúi đầu, sau đó nhìn về phía Trình Quyền đứng bên cạnh: “Trừng phạt đã đủ rồi đi, Trình Quyền, ta muốn mang hắn đi...” Cố Trạch cần phải đi bệnh viện.

Trình Quyền ôn nhu cười cười với Cố Quân Nam, nói: “Bảo bối, chuyện này ta không làm chủ được a...” Nói rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn ôm hắn đi, Cố Quân Nam lại né tránh.

“Nam thúc, ta mang ngươi đi ra ngoài.” Thanh âm của Trình Quyền dị thường bình tĩnh, giống như những chuyện máu tanh này hoàn toàn cùng y không quan hệ, cũng không có quan hệ với Cố Quân Nam.

Cố Quân Nam không nói, hắn sợ đụng tới hai tay đã gãy của Cố Trạch, cố hết sức muốn ôm Cố Trạch đi ra ngoài, không thấy được đáy mắt Trình Quyền dần lạnh lẽo, sau cổ lại lần nữa bị đánh trúng, nháy mắt ngất xỉu, Cố Trạch cũng bị hung hăng ném trên mặt đất.

Cố Quân Nam bị Trình Quyền ôm ngang bế lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Trạch, bộ dáng tựa như là lần khiêu khích cuối cùng, ánh mắt nhìn thẳng Cố Trạch, thanh âm lại hướng tới chỗ thủ hạ nói: “Đem hắn kéo tới sau núi chôn sống!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top