Chương 44

Edit by Náppu

#

Về việc vì cái gì lại muốn đem lão nam nhân Cố Quân Nam lộng tới trên tay, tâm tình Lăng Phi kỳ thật cũng rất vi diệu.

Chỉ là vừa nghĩ đến, liền làm như vậy!

Y cũng chưa nghĩ ra Cố Quân Nam sẽ làm được ích lợi gì, nhìn thủ hạ khiêng hắn vào, đặt trên thảm trong sảnh, Lăng Phi cũng không có động tác nào khác, chỉ nhìn xuống người nằm bên chân.

Ngay sau đó mấy cán bộ cao cấp của Hán Đường cũng tiến vào, đều là những nhân vật đi theo Lăng Phi đã lâu, trong đó Đậu Thắng cùng Lăng Phi là quan hệ tốt nhất. Sau khi đi vào mặt liền đầy ý cười nhìn y, nói: “Lão đại, lỗ hổng tài chính đều đã bổ sung!”

“Ân.”

“Người cũng đưa tới, muốn hay không để ta mang Đào Triều ra ngoài, thuận tiện đại ca làm việc a?” Đậu thắng một bộ dáng ‘ta minh bạch, ta đều hiểu’, biểu tình hơi dâm tà nhìn Cố Quân Nam còn đang té xỉu trên mặt đất, ánh mắt không kiêng nể cùng thị gian không phân cao thấp, nhưng lại rất mau thu hồi tầm mắt...

“Ta không có cái ý tứ kia!” Lăng Phi sửng sốt, đáy lòng chưa từng nghĩ về điểm khác thường này, nhớ đến Đào Triều còn ở phía trên nghỉ ngơi, liền đem người không liên quan đuổi đi, bắt đầu suy xét người nam nhân này có thể đem đến lợi ích lớn nhất gì cho y cùng Hán Đường.

Lăng Phi đắm chìm trong tư tưởng ngồi xuống sô pha, hai khuỷu tay phóng khoáng đặt trên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, một bộ tư thế đánh giá Cố Quân Nam.

Người bị bịt mắt kỳ thật đã tỉnh, nơi bị gõ sau gáy hiện tại vẫn từng trận đau nhức, bất quá bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn! Đó chính là hắn không biết chính mình đang ở chỗ nào, hô hấp ấm áp bên cạnh đánh lên tinh thần của hắn, vì cảnh giác hành động của đối phương, thân thể vẫn không nhúc nhích!

Chờ tới lúc khóe miệng Cố Quân Nam nhẹ nhàng cử động, Lăng Phi mới phát hiện chính mình cách hắn quá gần...

Gần đến có thể nhìn rõ cánh mũi rung động cùng đầu lưỡi đỏ thẫm bên trong cánh môi khẽ mở!

Lăng Phi theo bản năng áp xuống dao động kỳ quái trong lòng, khóe miệng gợi lên, bàn tay to tùy ý vén mái tóc ngắn, sau đó như là nghĩ tới cái gì, ác liệt liếm liếm môi, một tay đem Cố Quân Nam khiêng lên vai, hướng gian phòng gần nhất đi đến.

Cố Quân Nam không kịp phòng bị, bụng đập vào bả vai Lăng Phi, lập tức kêu ra tiếng, thân thể tức khắc căng chặt, làm cho Lăng Phi có chút buồn cười.

Cố Quân Nam còn đang do dự có nên giả bộ bất tỉnh tiếp hay không, đã bị ném lên trên giường mềm mại, một đôi tay xa lạ cũng để trên thân thể của mình... Lông tở của Cố Quân Nam tức khắc đều dựng đứng!

Hắn không biết đối phương đến tột cùng muốn làm cái gì? Cũng không biết ở nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người? Càng không biết chính mình nên làm cái gì tiếp theo?

Suy nghĩ bằng vận tốc ánh sáng xoay một vòng, tay đối phương đã từ hầu kết đi xuống ngực, móng tay ác ý cách lớp quần áo có chút mỏng dần đi xuống, làm sắc mặt Cố Quân Nam vì nhục nhã cùng tức giận mà đỏ bừng, ở trên da thịt màu bánh mật lại một phen phong tình, ánh mắt Lăng Phi âm trầm, tay tiếp tục đi xuống, y muốn biết người nam nhân này muốn khi nào tỉnh lại...

Rốt cuộc Lăng Phi đánh bậy đánh bạ đụng tới sườn eo mẫn cảm nào đó, Cố Quân Nam một cái xoay người tung chân đá lên, tay đồng thời kéo xuống vải đen trên mắt, kết quả chân đá ra bị Lăng Phi dùng phương thức cực kì ái muội vặn nắm, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến khuôn mặt cười như không cười của y, sắc mặt Cố Quân Nam lập tức trầm.

“Lại gặp mặt!” Lăng Phi buông tay, từ trên giường đứng qua một bên, nói, “Còn nhớ rõ ta không?”

Cố Quân Nam nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, con ngươi màu đen bị đèn dây tóc chiếu ra một mảnh ánh sáng, biết chính mình tạm thời không có nguy hiểm, liền trầm mặc gật đầu.

Hắn đương nhiên nhớ rõ!

Không chỉ ở bên ngoài nghe tên Lăng Phi không biết bao nhiêu lần, còn có lần đó đánh nhau không có bị hạn chế tầm nhìn, nhớ được mới là bình thường đi...

“Hiện tại chính thức giới thiệu một chút.” Lăng Phi hiện tại hoàn toàn không có ánh mắt màu máu điên cuồng giống lần trước, cho người ta cảm giác không giống khí tràng của lão đại một bang phái, chỉ cho Cố Quân Nam một nụ cười bình dị gần gũi, nói,  “Ta là Lăng Phi, muốn mời ngươi lại đây làm khách, sợ ngươi không tới, cho nên mới lấy hình thức như vậy, không làm ngươi phiền lòng chứ.”

Cố Quân Nam ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh nhắc nhở chính mình đang ở trước mặt thanh niên không biết lúc nào sẽ nổi lên tàn nhẫn không muốn sống, hắn không lên tiếng xem Lăng Phi rốt cuộc muốn làm gì.

Kết quả Lăng Phi lại nói một câu: “Trời không còn sớm, đại thúc, ngươi dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ăn bữa tối đi, ta đi ra trước, phòng này ngươi tùy tiện dùng.”

“...”

Chỉ nghe ’phanh‘ một tiếng vang nhỏ, cửa liền khép lại, lưu lại Cố Quân Nam biểu tình ngốc lăng ngồi ở trên giường, giống như còn chưa phản ứng lại được vừa nãy đã xảy ra cái gì...

Cố Quân Nam cho rằng chính mình làm cho Lăng Phi thống hận, bắt hắn đại khái là muốn tra tấn, nếu không cũng sẽ băm ra ném xuống biển, kết quả hiện tại ôn tồn chiêu đãi bữa tối, là... Có âm mưu đi!

Cố Quân Nam vô lực ngã vào trên giường, thần kinh căng chặt thả lỏng một chút, chỉ chốc lát sau liền nhắm mắt lại, chẳng qua hắn không có ngủ, lỗ tai đang yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lăng Phi đi ra, dựa vào tường đợi một hồi, y cũng không biết chính mình làm như vậy vì cái gì, nhưng y phát hiện một trận hành vi khác thường này của bản thân, thật không nói nên lời...

Y vốn dĩ cho rằng lần gặp lại cái lão nam nhân này, sẽ nhiệt huyết sôi trào lại cùng hắn đánh một lần, kết quả lại chỉ vì thấy phản ứng ‘đáng yêu’ mà làm ra việc như vậy...

Không đúng! Một đại thúc có thể dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung sao?!

Đáy lòng Lăng Phi có chút rối rắm, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng ngốc lăng của Cố Quân Nam, lông mi thật dài hạ xuống, phát hiện trong lòng chính mình đều ấm áp.

Cuối cùng y nhớ tới còn phải kêu Đào Triều xuống dưới ăn cơm, liền đi lên lầu.

Lão đại Hán Đường trước kia kỳ thật không phải y, là phụ thân của Đào Triều, lúc ấy Hán Đường chỉ là một bang phái nhỏ, sau đó thật sự chống đỡ không nổi nữa, mới được Lăng Phi tiếp nhận, y ngắn ngủn mấy tháng liền đem thanh danh Hán Đường xông ra, phụ thân Đào Triều cũng ở một lần chém giết mà chết, phụ thân Đào Triều có ân với Lăng Phi, cho nên y vẫn luôn chiếu cố Đào Triều.

Đào Triều rất tốt, rất ít nhìn thấy có nam nhân nào có thể lớn lêb xinh đẹp như vậy, Lăng Phi nóng lạnh gì cũng ăn, từ lúc Đào Triều bò lên trên giường y, thì vẫn luôn duy trì quan hệ bạn giường, Đào Triều nói bọn họ đây là thích lẫn nhau... Đào Triều rất biết làm nũng, rất hiểu biết sở thích của y, ở bên nhau có lúc cũng rất tốt. Nhưng... Hiện tại nghĩ đến lại giống như không có cảm giác gì...

Là Cố Quân Nam xuất hiện đánh quá sâu vào Lăng Phi! Y chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy! Đặc biệt như vậy...

Vì thế thời điểm ăn bữa tối, Cố Quân Nam không có đi ra, Lăng Phi theo bản năng nhìn về phía căn phòng kia.

“Có ai ở đó sao?” Đào Triều nhìn ra được Lăng Phi có chút thất thần, nghi hoặc hỏi.

“...” Lăng Phi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói, “Ân.”

“Ai a?”

“Ngươi không quen biết.”

Ngắn ngủn mấy chữ, lại làm cho Đào Triều có loại cảm giác quái dị không thoải mái. Phải biết rằng căn biệt thự này chưa từng cho người nào khác ngủ lại...

Ngay lúc này, cửa căn phòng cho khách kia mở ra, Đào Triều nương theo ánh sáng mờ nhạt ở hành lang nhìn thấy một nam nhân trung niên mười phần cấm dục, từ bên trong chậm rãi đi ra...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top