Chương 30
Edit by Náppu
#
Như thế nào cũng cảm thấy không đủ a...
Suy nghĩ hiện tại của Trình Quyền chính là như vậy.
Trải qua cả một đêm vận động, cẩn thận giúp Cố Quân Nam lau rửa sạch sẽ, làm hắn cả người đều tản mát ra hương vị dễ ngửi. Rõ ràng là cũng như mình lăn lộn trên giường a, lại mỗi lần đều làm y say mê...
Mở điều hòa, để mức hai mươi lăm độ, chăn mỏng đắp ngang eo, phát hiện hai chân Cố Quân Nam lạnh lẽo, Trình Quyền cũng không giúp hắn kéo chăn, mà đem hai chân chính mình quấn lên, làm hai người càng thêm dính chặt.
Có lẽ tư thế này làm Cố Quân Nam khó chịu, lẩm bẩm bất mãn, mang theo giọng mũi nồng đậm, làm cho tâm Trình Quyền đều mềm nhũn.
Sủng nịnh thả lỏng cánh tay đang ôm eo hắn, sau đó đầu ngón tay lướt quanh eo, ở nơi nào đó từng bị cắn qua thân mật vuốt ve...
Người trước mắt bị yêu thương quá độ, mặt đầy mỏi mệt, môi bị rách mấy chỗ, trên cổ đan xen dấu hôn xanh tím, cơ ngực no đủ nở ra hai nụ hoa mê người, vật nhỏ vốn dĩ màu nâu nhạt trải qua một đêm hiện tại đã sưng đỏ bất kham, xung quanh đó đều là dấu răng.
Trình Quyền thoả mãn không thôi, chóp mũi tiến đến cần cổ Cố Quân Nam ngửi ngửi, hình như còn lưu lại dư vị bộ dáng ý loạn tình mê ngày hôm qua...
Ngón tay không chút do dự tiến về phía tiểu huyệt đã bị sử dụng quá độ, không dám đi vào, chỉ nhẹ nhàng chen vào khe mông gần miệng huyệt, phát hiện chỗ kia vẫn sưng, ánh mắt Trình Quyền liền âm trầm, y vẫn chưa thể quên được mấy giờ trước giúp Cố Quân Nam rửa sạch, nơi đó chậm rãi chảy ra tinh dịch của mình, tí tách rơi vào trong nước...
Thật là không thể tin được, không sai.
Trình Quyền mặc dù lên kế hoạch thật lâu thật lâu, từ khi hắn trọng sinh đã bắt đầu cái kế hoạch này, kế hoạch muốn giam Cố Quân Nam ở trong lòng, ôn nhu yêu thương hắn, nhưng đến khi chân chính thực hiện, Trình Quyền lại cảm giác có chút không chân thật... Sợ hết thảy đều là mộng, sợ ảo ảnh tiêu tán, sợ có được xong lại mất đi...
Nhưng tiêu cự một lần nữa đặt trên người Cố Quân Nam, Trình Quyền lại không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần nhìn người này nằm trong lòng ngực, trái tim đều tràn đầy, giống như có thứ gì muốn tràn ra tới nơi.
Trình Quyền cũng biết, y nhìn được Cố Quân Nam cũng không có thích y như vậy, người trong lòng luôn có chuyện nào đó y đặt chân không tới, hiểu biết không được. Điều này làm cho Trình Quyền có chút bực bội, tồn tại không thể khống chế này, tựa như axit có thể thời thời khắc khắc ăn mòn, treo ở đỉnh đầu, y chạy không thoát, bởi vì có Cố Quân Nam đứng ở phía dưới! Cho nên dù axit đổ xuống, y cũng không muốn buông tay.
Trình Quyền nằm nghiêng qua, tay chống đầu, cứ như vậy nhìn Cố Quân Nam hồi lâu, chăn mỏng theo da thịt trắng nõn trượt xuống, lộ ra thân trên cường tráng, cùng cơ bắp làm người kinh diễm, trên vai còn có mấy cái dấu răng, trên lưng có vài vết cào, y không để ý lắm, chỉ nhìn Cố Quân Nam nhíu mày, nghĩ hắn sau khi tỉnh lại sẽ là cái dạng biểu tình gì.
Là túng quẫn? Hay là xụ mặt bĩu môi?
Trình Quyền mãn nhãn ý cười, tóm lại mặc kệ là cái nào, hắn thích là được.
Cố Quân Nam một giấc này ngủ đến buổi tối tám chín giờ. Trình Quyền cũng bồi hắn trên giường ngây người một ngày, trước sau không ngủ, y muốn hắn vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy chính mình.
Chờ Cố Quân Nam tỉnh lại, phản ứng đầu tiên lại là nhíu mày...
“Ngô...” Như là cơ năng đều muốn hư hết, tay nâng không nổi, vừa động, eo liền nhức mỏi lợi hại!
Trình Quyền lập tức nhanh trí giúp hắn mát xa eo, sau đó ngồi dậy, nâng tay đem Cố Quân Nam cả người kéo tới, khóa ngồi ở trên người mình. Có chút cùng loại với tư thế nào đó y muốn nếm thử.
Cố Quân Nam sau một trận choáng váng liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng lớn của Trình Quyền, hai cái má lúm xinh đẹp vào lúc này cũng cảm thấy chướng mắt! Hắn muốn mắng Trình Quyền hỗn đản, không biết tiết chế, lại được y mát xa cho thoải mái, đôi môi chỉ ngập ngừng hé mở, cuối cùng không có mắng ra tiếng, ngược lại lỗ tai hồng hồng, nhớ tới tư thế dâm đãng của chính mình đêm qua...
Rõ ràng cả người hắn đầy dấu vết hoan ái, bên ngoài vẫn bày ra bộ dáng cấm dục.
Hắn nghĩ, hắn vẫn là muốn Trình Quyền không thể kiềm chế như vậy...
Như vậy liền thuận lý thành chương.
Hai người đều không đề cập đến ngày hôm qua điên cuồng làm tình thế nào, ăn ý yên lặng trong chốc lát, Trình Quyền liền nói Cố Quân Nam nghỉ ngơi một chút, chính mình mặc vào quần dài rồi đi tới phòng bếp, nấu một chút đồ ăn thanh đạm cho hắn.
Cố Quân Nam không phải người từng bị tổn thương qua sẽ vĩnh viễn không tin tình yêu, hắn dám yêu dám hận, tính tình dứt khoát thản nhiên vô cùng. Hắn cho rằng đời này đại khái cùng Cố Trạch không nên có ràng buộc sâu đậm, sau khi đã nói rõ ràng, liền không dây dưa nữa. Về sau lại được Trình Quyền bày tỏ tình yêu, hắn sau khi đã gỡ được một gánh nặng, thật sự cảm thấy... Có lẽ cùng Trình Quyền thử xem cũng không tồi...
Hắn nhìn ra được Trình Quyền nghiêm túc.
Hắn bị đả động, liền thử ngầm đồng ý. Nhưng hắn cũng rõ ràng, chính mình đời trước cùng Cố Trạch có cảm tình nhiều năm như vậy, mặc dù sau đó bị phản bội, hắn vẫn là đau lòng khổ sở, lần này ngầm đồng ý Trình Quyền, một phần nguyên nhân là muốn quên đi Cố Trạch.
Chỉ là đời này Cố Trạch chưa có làm gì sai, hắn cứ như vậy tổn thương Cố Trạch, lại vẫn không tránh được lo lắng cho y...
Trình Quyền bưng những món thanh đạm đến ngồi bên cạnh Cố Quân Nam, sợ hắn bị nóng, liền tự mình thổi thổi sau đó đút hắn ăn, Cố Quân Nam có chút buồn cười, ngoài miệng nói bộ dáng Trình Quyền cẩn thận như vậy có chút dư thừa, trong lòng lại một trận ấm áp.
Trình Quyền đút cho Cố Quân Nam một ngụm cháo, sau đó hơi chờ mong nhìn cánh môi ẩm ướt của hắn, lại sau đó nhìn tới đôi mắt thủy tinh đen kia.
Cố Quân Nam đột nhiên cảm thấy Trình Quyền như vậy vẫn là rất đáng yêu.
Hắn dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Ăn ngon lắm...”
“Thật sự?!” Khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của Trình Quyền lập tức càng thêm sinh động, lông mi thật dài rũ xuống, bị ánh đèn chiếu rọi làm mất đi màu sắc vốn có, biến thành ánh kim lóa mắt, trong con ngươi tất cả đều là bóng dáng Cố Quân Nam thu nhỏ lại, “Ta nấu rất nhiều, Nam thúc thích thì ăn nhiều một chút.”
“Ân...” Cố Quân Nam gật gật đầu, trong ánh mắt cũng là hình ảnh của Trình Quyền.
Không khí quá tốt, tốt đến mức lo sợ sau khi mất đi, hai người sẽbthống khổ, đều luyến tiếc thời khắc này.
Mà ở bệnh viện, Biện Thần an an tĩnh tĩnh ngồi trên giường bệnh, từ buổi sáng đã ẩn ẩn chờ mong, thỉnh thoảng ‘không chút để ý’ ngó trông ra cửa, đến chạng vạng thì mặt đã đầy lạnh lẽo âm trầm.
Y một ngày nay đều không có ăn cái gì, ngày hôm qua Trình Quyền gọi tới cơm hộp, y cũng không động tới, chờ tiểu đệ được Trình Quyền phái tới rời đi, y liền đem những đồ ăn đó trực tiếp ném vào thùng rác!
Buổi sáng hôm nay có hộ sĩ tới giúp Biện Thần đem ống tiêm gỡ ra, nói rằng có thể xuất viện, y chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vốn dĩ buổi sáng đã có thể đi rồi, y cũng không biết chính mình vì cái gì phải chờ tới hiện tại...
Phòng bệnh đối diện đại khái là một lão nhân, vừa mới làm xong phẫu thuật, từng đám người đều tới đưa quà tặng, người này đi rồi, lại tới rất nhiều rất nhiều, có con cái cười đùa làm bạn. Làm cho Biện Thần nhìn mà thấy bực bội!
Giống như chỉ có giường bệnh của y trống rỗng...
Cái lão nam nhân nói muốn giúp hắn xuất viện cũng không có tới...
“!”Ý thức được chính mình đang đợi Cố Quân Nam, sắc mặt Biện Thần nháy mắt âm trầm, sau đó yên lặng đứng dậy, gọi điện thoại, chờ thủ hạ đưa quần áo tới, lúc đi thoáng nhìn qua quần áo của Cố Quân Nam để ở mép giường, đáy mắt một tia dao động cũng không có mà rời đi.
Ngồi trong xe hơi sang trọng, Biện Thần nhìn tay chính mình, là nơi từng bị lão nam nhân nắm qua, một bên cảm thấy tay hắn mềm mại ấm áp ngoài dự liệu, một bên lại chán ghét hắn dùng tay từng chạm qua nam nhân khác chạm vào chính mình.
Cuối cùng Biện Thần bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân người kia không tới có lẽ là bị con chó hoang nào đó thao cho không xuống giường được, không khí xung quanh nháy mắt thấp đi vài phần!
Muốn vứt bỏ con mồi săn bắn này, Biện Thần thấy không cam lòng, rồi lại cảm thấy bực mình!
Không muốn vứt bỏ, con mồi lại không nghe lời, vậy đem hắn bắt lại dạy dỗ cho tốt, làm hắn chỉ nghe lời một mình mình, ngoan ngoãn ghé vào bên chân chính mình!! Biện Thần nhìn ngoài cửa sổ lộng lẫy ánh đèn, đáy mắt lóe lên ánh sáng yêu dị, sâu kín nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top