8. Tiểu chính thái

"Băng Toàn, đôi tay của ngươi thật khéo léo .." Ngự Thiên Dung nhìn kiểu tóc đơn giản lại không mất vẻ hào phóng, biết mình không thích sự phức tạp, cho nên làm một kiểu tóc đơn giản, chỉ là chải thẳng tóc, chừa lại hai lọn tóc phía trước, mặt sau cột lên.

"Có thể làm cho phu nhân vừa lòng là vinh hạnh của ta." Tịch Băng Toàn hôn nhẹ trên môi nàng một chút: "Phu nhân, có muốn lại đến một lần?"

Ngự Thiên Dung sắc mặt ửng đỏ, giận hắn liếc mắt một cái: "Ta còn muốn gặp khách đâu!"

Tịch Băng Toàn mỉm cười: "Kia... Sáng nay liền buông tha phu nhân đi!"

Nhịn không được trơn tròn mắt , nàng mới là chủ nhân được không! Người kia càng ngày càng làm càn, bất quá, cũng thích! Ngự Thiên Dung khóe môi lộ ra ý cười, quay ra hướng cửa hô: "Người tới, đem điểm tâm bưng lên đi!"

Một nha hoàn đi vào, thập phần cung kính nhìn nàng nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia ở phòng khách chờ người cùng nhau dùng cơm, người xem..."

"Nga, ta đây đi qua bồi Duệ Nhi đi!" Ngự Thiên Dung dứt lời liền đứng lên, Tịch Băng Toàn đi cùng phía sau, thay vẻ mặt lạnh như băng, ra cửa hắn là bảo tiêu.

Đi vào phòng khách, trên bàn cơm có một cái tiểu chính thái đang ngồi , bộ dạng thập phần tuấn tú, làm cho người ta nhìn đã nghĩ đưa tay vuốt ve, mà Ngự Thiên Dung liền không chút khách khí hôn bẹp một ngụm trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia , làm tiểu chính thái một trận mặt đỏ: "Mẹ, ngươi như thế nào lại trêu cợt người khác như vậy!"

"Bảo bối, đây là chứng tỏ mẹ thích con a, không thích con như thế nào lại hôn đâu! Vả lại, cũng trách tiểu bảo bối nhà chúng ta rất đáng yêu, mẹ không thể không muốn hôn con ! Hì hì, yên tâm, sẽ không ảnh hưởng  tương lai bảo bối cưới vợ sinh con!"

Ách... Quạ đen, quạ đen phác phác bay qua, cậu mới năm tuổi a, mẫu thân như thế nào đã nói này đó a! Tiểu chính thái bất đắc dĩ nhìn mẫu thân mình. Từ nửa năm trước sau một hồi bệnh nặng, mẫu thân liền như một người thay đổi !

Bất quá, cậu thích mẫu thân hiện tại, nàng đối cậu tốt lắm, trước kia mẫu thân không hôn cũng không lại gần cậu , cả ngày buồn bực không vui, hiếm khi cười với cậu , càng ít ôm cậu hoặc là lôi kéo tay cậu đi dạo phố. Hiện tại mẫu thân tốt hơn nhiều! Cho nên, cậu cảm thấy mẫu thân mất trí nhớ rất tốt! Dù sao ý đều giống nhau, cậu cũng không ngại sửa miệng kêu mẹ , hơn nữa khi đã quen, hắn cũng thấy kêu mẹ thân thiết hơn.

"Băng Toàn, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi!" Ngự Thiên Dung nhìn nam tử bên người mỉm cười.

Tịch Băng Toàn có điểm do dự nhìn thoáng qua tiểu chính thái, tiểu chính thái lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười siêu cấp đáng yêu: "Tịch thúc thúc, ngồi đi, mẹ nói thúc không phải ngoại nhân."

Hắn không phải ngoại nhân sao? Tịch Băng Toàn sắc mặt không khỏi giãn ra vài phần, im lặng ngồi xuống: "Phu nhân, vậy ăn sớm một chút đi!"

"Ân!"

"Mẹ, Vương thúc thúc nói hôm nay muốn dạy ta binh pháp nha !"

Cái gì, binh pháp, mới năm tuổi tiểu hài tử học cái gì binh pháp a! Ngự Thiên Dung trợn mắt : "Duệ Nhi vì cái gì muốn học binh pháp a, đợi lớn hơn một chút hẳn học nga!"

"Bởi vì thúc thúc nói Duệ Nhi về sau phải làm một nam tử hán đại trượng phu, bảo vệ quốc gia, cho nên muốn học binh pháp!"

"Hừ!" Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng.

Tiểu chính thái rất giỏi quan sát , lập tức ngập ngừng nói: "Mẹ , người không thích tương lai Duệ Nhi trở thành một hảo nam nhi sao?"

Ngự Thiên Dung nhìn cậu, tay trái cố sức sờ sờ đầu nhỏ của cậu : "Thích, bất quá, con bây giờ còn nhỏ, lớn một chút hẳn học! Hiện tại học nhận thức chữ có nghĩa gì, cũng rất tốt ."

"Dạ được , kia Duệ Nhi cùng thúc thúc nói trước không học."

"Đúng rồi, nếu bảo bối thích học võ, hãy gọi Băng Toàn chỉ dạy cho con , hắn rất lợi hại, võ công lại giỏi , về sau cũng có thể trở thành nam tử hán bảo hộ mẹ ."

Duệ Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Dạ , con sẽ học võ công sau ."

"Ngoan!" Ngự Thiên Dung vừa lòng cho con trai nhà mình một nụ hôn gió.

Tịch Băng Toàn cúi đầu, khóe mắt nhịn không được co rút
, nữ nhân này, thật là... Độc hại trẻ nhỏ a! Bất quá, hắn vẫn ôn nhu tận tình đút Ngự Thiên Dung ăn , từng muỗng này đến muỗng khác , Duệ Nhi nhìn rất là hâm mộ: "Mẹ , con khi nào thì cũng có thể đút mẹ ăn a?"

"Lúc nào cũng có thể, bất quá, cháo có vẻ phiền toái, Duệ Nhi nếu thích đút cho mẹ, có thể lấy hoa quả cho mẹ ăn nga!"

"Ồ ,vậy , để cho Duệ Nhi lấy cho mẹ a !"

"Ngoan!"

Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, nhưng bên trong nụ cười lại mang theo vài phần chua sót, nâng bàn tay mình vẫn là như trước vô lực, không biết khi nào mới tốt hơn .

Tịch Băng Toàn an ủi nói: "Phu nhân, dược ta điều chế trong hai tháng nữa liền có thể khôi phục, đừng nóng vội, ngón tay ngươi bị thương đến xương cốt, cho nên phải kiên nhẫn!"

"Ân, ta hiểu được, nếu không phải gặp được ngươi, ta sợ là cả đời phải tàn phế!" Các đại phu trước đều lắc đầu thở dài, nói chỉ có thể chậm rãi chữa khỏi tay trái nàng.

Tay trái? Nàng muốn dùng là tay phải, nàng muốn vẽ, niềm vui trong cuộc sống của nàng đều là từ tay phải!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top