1. Tốt hơn là sống và chịu đựng
Trong ngôi miếu đổ nát, trong góc có một đống vải thưa trải thưa thớt, một bóng người nằm trên đó, từ phía sau có thể mơ hồ thấy nàng là một người phụ nữ gầy gò, co quắp, hơi thở yếu ớt khiến người ta không khỏi nghi ngờ nàng còn sống hay không. .?
" Nương . --" Một bóng dáng nhỏ bé bưng bát nước vào, đỡ người phụ nữ trên mặt đất, "Nương uống chút nước đi!"
Ngự Thiên Dung mở mắt ra, ngơ ngác nhìn đứa trẻ trước mặt của mình , mặt mũi bụi bặm, quần áo tả tơi, tay lấm lem, ngay cả nước cũng hiếm hoi ở ngôi chùa hoang tàn này.
"Nương . —" cậu bé lại cất tiếng gọi, nhìn cô với đôi mắt to sáng ngời, có phần kinh sợ , như thể sợ rằng người mình đang ôm sẽ nhắm mắt lại vào giây phút sau và không bao giờ nhìn cậu nữa.
Ngư Thiên Dung cuối cùng cũng hoàn hồn, cố nặn ra một nụ cười, "Con đã về rồi à?" Đứa nhỏ kinh ngạc nhìn cô, đút cho cô một ngụm nước, sau đó nhẹ nhàng gạt nước sang một bên, cầm lấy một cái bánh bao đưa cho và nói với cô: "Nươnh , người đói bụng đi !" Vừa đưa nó lên môi cô một cách thận trọng, thập phần mong chờ , "Nương , nương ăn chút đi."
Hai người chật vật ai cũng không phát hiện ngoài cửa sổ ở ngôi miếu đổ nát có một đôi mắt đang nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Ngự Thiên Dung tỉnh lại, người nọ mắt lộ ra tinh quang, giữa ngón tay lóe lên một vật lủng lẳng màu bạc, nhưng hắn lại do dự bỏ tay xuống, cuối cùng lắc mình rời đi, đi qua mấy connphố lớn và hẻm nhỏ, phi thân bay vào một trạch viện lớn.
Đi vào một cửa thư phòng, người nọ vuốt áo cung kính đứng thẳng, chờ đợi người ở bên trong nói, một lúc lâu sau người trong phòng mới truyền đến một thanh âm lãnh khốc, "Nàng ta thế nào?"
"Vốn đã bất tỉnh, bất quá, hai ngày trước lại tỉnh..."
"Còn chưa chết?"
"Không có, bất quá, thuộc hạ xem tình trạng trước mắt của bọn họ , tay phu — nàng kia sợ là sẽ bị phế."
Người trong thư phòng trầm mặc thật lâu, thẳng đến người áo xám nghĩ đến chính mình nên ẩn thân, bên trong mới lại truyền ra trắc trắc thanh âm, "Phế đi càng tốt, chính là một cái tiện nhân, không trực tiếp giết nàng đã xem như nàng gặp may mắn."
Dù là thói quen người nọ lạnh lùng, lúc này người áo xám nghe vậy vẫn là nhịn không được trong lòng lộp bộp, lại cực lạnh lùng bổ sung nói: "Có cần thuộc hạ — "
"Không cần, có đôi khi chết cũng không đáng sợ, nếu tay nàng đã phế, khiến cho nàng trải qua những ngày sống không bằng chết đi!"
Người áo xám dừng một hồi lâu mới lại mở miệng, "Vậy thuộc hạ có cần tiếp tục giám thị..."
"Không cần, Ngự gia không nhận lại nàng, nàng đã không còn nơi nào để dựa vào, có ép buộc nàng nữa cũng không đến đâu, cứ mặc kệ nàng ta đi."
"Tuân lệnh, kia thuộc hạ cáo lui." Người áo xám nhìn xem bầu trời, tâm cũng u ám theo. Hắn thực may mắn chủ nhân vừa mới không hỏi hắn vì cái gì không chấp hành mệnh lệnh, cũng may mắn chính mình một khắc kia không ra tay giết nữ nhân đó.
Người áo xám sau khi rời khỏi, trong thư phòng xuất hiện một bóng người đi đến đứng bên cạnh nam tử, vẻ mặt hung ác nham hiểm, "Chủ nhân, vì cái gì không — "
" Để cho nàng ta còn sống chịu tra tấn và đau khổ còn hơn so với làm cho nàng chết không phải sao?"
"Nhưng là — "
"Ngươi yên tâm, lòng trung tâm của hắn đối với ta, ngươi không cần hoài nghi, về phần không xuống tay hơn phân nửa là tâm hắn không đủ lãnh thôi. Ngươi cũng nhớ kỹ, chuyện không nên quản cũng đừng nhiều quản."
Người áo đen nọ thân mình chợt cứng đờ, "Tuân lệnh, thuộc hạ ghi nhớ, lần sau không dám tái phạm."
...
Chuyện xảy ra giữa bọn người áo xám, Ngự Thiên Dung đương nhiên không biết, nàng vẫn nằm trong ngôi miếu đổ nát, nhìn đứa nhỏ đáng thương trước mắt, nàng không hỏi lai lịch bánh bao trên tay hắn cũng biết là hắn trộm đến, từ lúc nàng tỉnh lại, nàng cơ hồ không có thấy cái gì ăn, trừ bỏ ngôi miếu đổ nát này làm bạn, chỉ còn một mớ quần áo rách nát trên người bọn họ.
Lúc vừa mới tỉnh lại, trái tim nàng cũng thiếu chút nữa chết đi, bởi vì chủ nhân của thân thể hiện tại này, hai bàn tay đã bị tra tấn tàn khốc đến nỗi đứt lìa, nếu nhìn vào miệng vết thương trên ngón tay, có thể thấy cả đốt xương trắng... Đây hẳn là do giáp chỉ khổ hình tạo thành, chính nàng cũng không đành lòng lại nhìn đôi bàn tay một cái.
Mất đi hai tay đối với nàng mà nói liền như chim mất đi cánh, một ngày nào đó sẽ chết đi...
Nàng âm thầm oán ông trời không công bằng , muốn nàng xuyên qua cũng được, xuyên qua trở thành một nữ nhân đáng thương cũng không sao, nhưng là, như thế nào có thể làm cho nàng mất đi hai tay đâu? Lạc thú lớn nhất trong cuộc đời nàng đều xuất phát từ đôi tay này... Đương nhiên, lần này bỗng dưng xuyên qua cũng là bởi vì nàng lên núi vẽ phong cảnh, không cẩn thận trượt chân... Sau đó tỉnh lại liền ở trong thân thể này.
Nàng không biết nên cảm thấy may mắn vì mình không phải nhìn thấy bản thân vì ngã xuống sơn cốc mà tan xương nát thịt, hay là nên bi ai vì linh hồn mình phải đến ở trong khối thân thể bị tàn phá này. Tựa hồ, bản tôn là vì thân thể chịu không nổi tra tấn, lại gặp sốt cao nên rời đi nhân thế, kịp lúc cho nàng xuyên vào!
"Nương ..." Bên tai truyền đến giọng nói non nớt, đứa nhỏ này thanh âm rất êm tai, nàng cũng không bài xích bên người có một đứa trẻ nho nhỏ như thế tồn tại, chính là còn nghĩ thông về sau nên như thế nào sống tiếp.
Ngày hôm qua, nàng vô tình tỉnh lại, đi ra ngôi miếu đổ nát, vào một con đường xa lạ, nàng nhìn thấy một bóng dáng yếu ớt đang ăn xin trên phố... Bộ dáng kia, hết chín phần giống tiểu khất cái, vì một cái bánh bao mà chịu đựng người qua đường chỉ trỏ, cuối cùng, cậu đem cái bánh bao kia thật cẩn thận gói trở về đưa đến trước mặt nàng.
Một khắc kia, khóe mắt nàng nhịn không được chảy xuống hai dòng nước mắt, xoay người trở lại ngôi miếu đổ nát liền suy nghĩ nên như thế nào sống sót, chẳng lẽ nàng thật sự chờ chết như con chim gãy cánh ?
Không, nàng không cam tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top