CHAP 31
Ba ngày sau, Jin Yu-Ri bước vào phòng bệnh của Yu-Seong với vẻ mặt rất buồn bã. Cô thở dài nhẹ và cúi đầu. " Tôi xin lỗi. Tôi không thể tìm thấy chúng."
"Hả?"
"Tôi không thể tìm ra thủ phạm thực sự của vụ việc mấy ngày trước. Tôi đang tìm kiếm kẻ chủ mưu nhưng... yêu cầu của tôi đã bị chặn bởi Mercenary Exchange"
Yu-Seong nói: "Điều đó sẽ khiến việc bắt được chúng càng khó khăn hơn".
"..." Jin Yu-Ri mím môi và cúi đầu sâu hơn.
Yu-Seong mỉm cười và vỗ vai Yu-Ri. "Cô nói chúng đến Mercenary Exchange. Chúng ta cũng không thể làm gì được chúng. Đừng khó chịu thế."
Mercenary Exchange là một tổ chức toàn cầu cho phép những người chơi không thuộc nhóm nào tham gia.Chúng cung cấp nhiều loại dịch vụ, từ những công việc nhỏ như giúp việc nhà đến những trận chiến lớn giữa các bang hội hoặc quốc gia.
Mercenary Exchange rất lớn với nguồn tài chính khổng lồ. Vì vậy, nhiều quốc gia muốn các cơ quan chính phủ đảm nhận vai trò của Mercenary Exchange, nhưng không ai trong số họ làm được điều đó. Mặc dù không rõ liệu chúng có liên quan đến buôn bán và những thứ tương tự khác không, nhưng hầu hết các quốc gia hàng đầu thế giới đều cho phép sự tồn tại của Mercenary Exchange. Ngay cả Trung Quốc, là nơi có một chế độ độc tài, cũng đã chấp nhận sự tồn tại của họ.
Yu-Seong không rõ bằng cách nào mà có thể Mercenary Exchange có thế tồn tại độc lập trong thế giới này. Nguyên nhân là vì trong cuốn tiểu thuyết không nói chi tiết về vấn đề này ngay từ đầu. Tuy nhiên, anh biết ai là chủ sở hữu thực sự của Mercenary Exchange, nhưng thông tin này vẫn được giữ kín đến bây giờ. Theo những lời đồn, chủ sở hữu được cho là một trong những thợ săn cấp SS từ Vương quốc Anh.
'Tin đồn đó không hoàn toàn sai.' Danh tính của chủ sở hữu Mercenary Exchange sẽ được tiết lộ trong tương lai. Hắn ta là một người Anh tên là James Rothschild. Không phải là SS mà là một thợ săn hạng EX. Trên thực tế, hắn ta là một trong những người quan trọng trong việc điều hành nền kinh tế ngầm.
'Mình nhớ rằng hắn và Kim Do-Jin có mối quan hệ không tốt lắm, nhưng...'
Đó cũng là chuyện của tương lai xa.
"Dù đó có là Mercenary Exchange không có nghĩa là không thể theo dõi chúng. Có một số nhóm trong Mercenary Exchange và một số bộ phận đang nằm dưới sự kiểm soát của nhà nước. Nhưng tôi không thể tìm ra chúng. Sau khi tôi theo dõi chúng thông qua Mercenary Exchange, dấu vết của chúng hoàn toàn biến mất . Chắc chắn phải có ai đó đã giúp đỡ chúng. Nếu không thì việc này thật là nực cười." Yu-Ri siết chặt nắm tay như thể đang tức giận.
Tuy vậy, điều đó không phải vấn đề. Yu-Seong đã đoán được người giúp đỡ chúng là ai.
'Bố... Không, ý tôi là Choi Woo-Jae.'
Dù sao đi nữa, nếu anh vẫn tiếp tục theo dõi chúng, thì cuối cùng anh sẽ chỉ gặp một trong những người anh chị của mình. Nó không được đặc biệt tạo ra để kiểm soát Choi Yu-Seong, mà được tạo ra để giữ mọi người tránh xa..
"Vậy là không muốn gậy ông đập lưng ông"
"Dạ?"
"Không có gì. Tạm gác chuyện đó sang một bên. Tiếp tục tìm kiếm như vậy thật lãng phí thời gian và công sức.
"Đúng vậy." Yu-Ri cảm thấy yên tâm hơn sau khi nghe Yu-Seong nói. Cô chạm vào trán trước khi gật đầu đồng ý. Sau đó, cô lấy một tập tài liệu từ chiếc cặp của mình. "Người tên Yoo Jin-Hyuk, sinh năm 2009 tại Gwangju, tỉnh Kyunggi. Có nhiều khá người trùng tên, vì vậy tôi đã thu thập tất cả thông tin của họ. Xin lỗi, tôi lo lắng về một vấn đề khác nên việc này mất thời gian hơn dự kiến."
"Không sao đâu." Yu-Seong lấy tập hồ sơ và xem qua tên, khuôn mặt, mối quan hệ gia đình và đặc điểm của mỗi người. Sau đó, anh lắc đầu với một nụ cười gượng. "Trong đây không có."
"Hả?"
"Không có ai ở đây là Yoo Jin-Hyuk mà tôi đang tìm kiếm cả." Yu-Seong đã biết rằng điều này sẽ không dễ dàng ngay từ đầu vì Yoo Jin-Hyuk trong câu chuyện gốc sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính của mình.
"Nhưng, dựa trên thông tin của Yoo Jin-Hyuk mà anh đã đề cập, đây là những hồ sơ liên quan duy nhất được tìm thấy."
"Đó là lý do khiến nó trở nên phức tạp. Có lẽ hắn ta đang sử dụng tên giả... Hoặc..." Yu-Seong gõ nhẹ vào tập tin bằng ngón trỏ."Hãy kiểm tra xem có ai tên Yoo Jin-Hyuk đã bị thu hồi đăng ký cư trú trong 1 năm qua không... À không, trong 3 năm."
"...Vâng, tôi sẽ tìm nó." Với vẻ mặt nghiêm túc, Jin Yu-Ri nhận lại tập tài liệu từ Yu-Seong. Sau đó, cô nói, "Mấy ngày nay, anh Do-Yoon đang dự định tham gia vào các Hầm ngục. Sau vụ việc lần trước anh ấy đã suy nghĩ khá nhiều."
"Bảo cậu ấy đừng làm việc quá sức."
"Anh ấy có bao giờ chịu nghe tôi đâu? Và khi anh ấy quay lại, có lẽ tôi cũng sẽ đi vắng một thời gian."
Chắc chắn rằng anh em nhà Jin không thể không suy nghĩ về những gì Yu-Seong đã khám phá. Anh không phải là người duy nhất cảm thấy bất ngờ trước sự việc này.
"Tốt. Và tôi còn có một việc khác muốn nhờ."
"Chỉ cần cho tôi biết anh cần gì. Dù nó là gì đi nữa."
"Tôi cần một ít đá mana, ít nhất là màu cam. Và... hơn 50 viên trong số đó."
"...Nhiều thế ạ?" Jin Yu-Ri có vẻ ngạc nhiên.
"Ừ, có thể được không?"
Đây không phải là vấn đề về khả năng. Mà là vấn đề về tiền bạc.
Yu-Seong chợt nhớ đến số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng của mình.
'Mình có khoảng hơn 130 tỷ .'
Chỉ riêng tài sản cá nhân bằng tiền mặt của anh đã lên tới 130 tỷ won, một số tiền mà trước đây anh từng nghĩ là rất lớn. Tuy nhiên, giờ đây, khoảng 1/6 số tiền đó có thể sẽ bị tiêu hết khi anh quyết định mua những viên đá mana màu cam, loại đá có giá lên tới 300 triệu won mỗi viên.
Tuy nhiên, anh có thể làm gì?
"Tôi thực sự rất cần chúng. Nếu có thể, tôi cũng muốn có thêm vài cái màu vàng nữa."
Đá mana màu vàng có giá cao gấp đôi đá màu cam do chúng hiếm hơn rất nhiều. Giá bán tối thiểu của loại đá này ước tính khoảng 800 triệu won.
"Cậu chủ, vậy thì anh sẽ không còn một xu dính túi nữa đâu."
"Tiền thì luôn kiếm lại được mà," Yu-Seong nói, hiểu rõ điều này. Tuy nhiên, anh cũng nhận thức rõ rằng quy tắc này không áp dụng cho con người.
Jin Yu-Ri gật đầu sau khi thấy ý định mạnh mẽ của Yu-Seong. Cô ấy nói: "Làm sao tôi có thể nói không với anh được? Nhưng tôi vẫn muốn tiết kiệm một ít tiền nếu có thể nên có thể sẽ mất một khoảng thời gian."
Yu-Seong nói: "Cô không cần phải vội ."
"Tôi đã làm anh thất vọng hai lần rồi. Lần này tôi sẽ không làm anh thất vọng nữa ".
"Tôi chưa từng thất vọng gì cả."
Jin Yu-Ri cảm thấy hơi xấu hổ trước sự chân thành của Yoo-Seong. Cô tránh nhìn thẳng vào anh và gãi má một cách lúng túng. "À, nhân tiện, Chae Ye-Ryeong hỏi liệu cô ấy có thể đến thăm không."
"Sao lại không chứ. Tốt quá, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cô ấy."
"Vậy thì mấy giờ..."
"Bảo cô ấy đến lúc nào cũng được. Tôi không có chuyện gì khẩn cấp cần xử lý bây giờ." Yu-Seong vung tay tạo thành vòng tròn.
Yu-Ri mỉm cười và gật đầu. "Tôi sẽ nói với cô ấy như vậy." Khi đã sắp xếp lại suy nghĩ, cô nhận ra rằng mình còn rất nhiều việc phải làm bây giờ.
Chiều hôm sau, Chae Ye-Ryeong nghỉ làm buổi chiều và đến thăm Yu-Seong. Cô nọi chuyện với anh một lúc rồi mới về nhà. Cô rời khỏi phòng bệnh với nét mặt đầy quyết tâm.
Ba ngày sau, đã đến ngày 13 tháng 12. Khi Yu-Seong hoàn tất thủ tục xuất viện và bước ra cổng chính của bệnh viện...
"Đây là món quà. Mà chủ tịch đã yêu cầu tôi chuyển nó cho cậu." Kim Pil-Doo tiến lại gần Yu-Seong và đưa cho anh một cái ống tròn. Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Thực lòng mà nói, tôi không chắc về điều này."
Sau đó, Kim Pil-Doo đơn giản rời đi sau khi để lại những lời khó hiểu . Nhìn bóng lưng đang khuất dần của ông ta, Jin Do-Yoon nói, "Có gì đó khác với mọi khi."
Do-Yoon đã nghỉ một ngày ở ngục tối và tập luyện để giúp Yu-Seong xuất viện.
"Cái quái gì vậy? Tại sao tên máu lạnh ấy lại nói thế?" Do-Yoon vẫn tiếp tục.
"Tôi cũng không thể hiểu được," Yu-Ri nói. Cô nhún vai và nhìn Yu-Seong với vẻ mặt bối rối.
Thực tế, Yu-Seong đã nghĩ rằng sẽ không có món quà nào sau buổi thăm bệnh đó, và điều này khiến anh cảm thấy có chút buồn. Anh không thể tưởng tượng rằng chuyện này sẽ xảy ra. Nhìn xung quanh, anh nói: "Chúng ta lên xe rồi kiểm tra."
Dù sao đi nữa, xung quanh họ có rất nhiều ánh mắt hiếu kì. Vì Kim Pil-Doo đã có những hành động bất thường liên quan đến món quà, họ không thể xem nhẹ và liều lĩnh mở nó ở bên ngoài.
Jin Do-Yoon đi ra ngoài trước để tìm chiếc xe mà người phục vụ đã đậu. Khi Yu-Seong ngồi vào ghế sau, xe bắt đầu lăn bánh, và Yu-Ri nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau từ ghế phụ.
"Cô không cần phải thúc giục tôi như vậy. Tôi cũng tò mò. mà" Yu-Seong mỉm cười với Yu-Ri. Anh từ từ mở nắp ống.
(cho các bạn dễ hình dung thì nó giống mấy cái ống để dựng poster khi mua truyện)
"Ít nhất thì nó không phải là một quả bom. Xem nào," Yu-Seong nói đùa rồi đưa tay vào trong ống để lấy thứ bên trong ra. Đó là một mảnh giấy được cuộn lại. "Là bản đồ ư?" Yu-Seong hỏi, vừa mở tờ giấy ra vừa nghiêng đầu tò mò.
Yu-Ri quay đầu lại từ ghế phụ để nhìn. Đôi mắt cô lấp lánh. "Có phải là bản đồ kho báu không?"
"Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ nó cũng gần giống vậy."
Bản đồ này chỉ đến phía nam Hàn Quốc, với vòng tròn đánh dấu một địa điểm cách xa Seoul một chút. Trên bản đồ còn có những dòng chữ viết bằng nét bút thô cứng.
"Nó bảo đi đến đây. Và chữ viết... Nó trông giống như chữ viết tay của Chủ tịch."
Yu-Seong gật đầu trước lời nói của Yu-Ri. Anh ấy hỏi, "Thành phố Goyang... Nó không xa lắm. Chúng ta đi nhé?"
"Ngay bây giờ luôn hả anh?"
Yu-Seong gật đầu với Yu-Ri.
Chiếc xe, ban đầu đang đi theo lộ trình quay về chung cư ở Hannam-dong, đột ngột đổi hướng. Nó lao vào đường cao tốc Gangbyeon và tăng tốc về phía đường cao tốc chính.
Bản đồ không chi tiết, nó được vẽ một cách sơ sài, với vòng tròn đánh dấu một khu vực khá rộng. Vì vậy, họ đã lang thang hơn 3 tiếng đồng hồ trên một quãng đường lẽ ra chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi. Khi cả ba cuối cùng cũng đến nơi, họ bước ra khỏi xe.
Yu-Seong nói: "Nhìn đi nhìn lại, thì có vẻ chính là nơi này rồi..." Khi Yu-Ri đưa bản đồ lại cho Yu-Seong, anh nhìn nó với nụ cười gượng gạo.
"Ông ấy có thực sự muốn cậu chủ đi săn tìm kho báu à?" Do-Yoon hỏi.
"Đó là một ngọn núi. Anh, em chưa từng nghe nói có ở đây có ngọn núi nào."
Phản ứng của anh em nhà Jin cũng tương tự như Yu-Seong.
"Đó là một ngọn đồi không tên... Nhưng nó quá lớn để gọi là một ngọn đồi."
Những bụi cây cũng rậm rạp.
"Trước tiên. Chúng ta cần kiểm tra một chút..." Yu-Seong nghiêng đầu và tiến sâu vào trong ngọn núi để thám thính thì...
"Cậu chủ!" Jin Do-Yoon lao tới và giật lấy bản đồ từ tay Yu-Seong. Ngay lập tức, chiếc bản đồ phát sáng và bốc cháy thành ngọn lửa lớn. Do-Yoon lo lắng hỏi: "Cậu ổn chứ, cậu chủ? Bàn tay của cậu có sao không?" Cậu giữ ngọn lửa rực cháy bằng một tay mà không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Yu-Seong.
"Tất nhiên là tôi ổn... Còn cậu thì sao...?"
Đáp lại câu hỏi của Yu-Seong, Do-Yoon đưa tay ra. Bàn tay rắn chắc, đầy vết chai của cậu không hề có vết xước nào. Sau đó, anh nói: "Ngay khi bản đồ đến gần ngọn núi, một khả năng đặc biệt đột nhiên được kích hoạt trên bản đồ."
Yu-Ri đi theo họ và hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, "Vậy tức là chúng ta đã đến chỗ chính xác rồi đúng không?"
"Tôi nghĩ là vậy."
"Hm... Vậy chúng ta nên làm gì ? Ta phải lên đó," Yu-Seong vừa nói vừa vuốt cằm. Khi anh bắt đầu tiến về phía trước, Do-Yoon chặn đường anh lại.
"Tôi sẽ lo phía trước và Yu-Ri sẽ lo phía sau." Do-Yoon gật đầu.
"Được rồi, vậy nhờ cậu." Trong tình huống tiềm ẩn nguy hiểm, Yu-Seong không từ chối sự bảo vệ của hai anh em.
Đó là một biệt thự hanok yên tĩnh. Vì có nhiều tòa nhà trong khu phức hợp nên không có nhiều dấu hiệu cho thấy có người dân xung quanh. Hầu hết những người ở bên trong đều di chuyển rất lặng lẽ và cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
*Hanok là một kiểu kiến trúc ngôi nhà truyền thống của người Triều Tiên và người Hàn Quốc ảnh hưởng kết hợp giữa Triều Tiên và Nhật Bản, đều được thiết kế, sử dụng cho cả quý tộc cũng như nông dân. Ngày nay, Hanok được dùng để sáng tạo kiến trúc, làm nhà nghỉ, chùa, quán ăn, ...
Ở sân sau của biệt thự, một chàng trai ngồi trước ao cá chép đang bơi lội. Anh ta có đôi mắt nhắm chặt, mái tóc đen dài bồng bềnh và mặc bộ hanbok màu trắng gọn gàng.
Sau đó, một người đàn ông khác mặc vest đen tiến đến và cúi đầu trước mặt anh ta. Người đàn ông mặc bộ đồ đen báo cáo: "Chủ nhân, có kẻ xâm nhập vào núi."
Chàng trai tóc dài lắc đầu mà không mở mắt. "Không phải là những kẻ xâm nhập đâu. Đúng hơn, họ là khách mới đúng."
"À, có lẽ nào là. Anh ấy người mà cậu nhắc đến ngày hôm trước không... Mối nhân duyên của cậu..."
"Không. Đó không phải là cậu ấy." Chàng trai lắc đầu và gãi má. "Nhưng đúng là người này là một vị khách có mối nhân duyên sâu sắc với tôi."
"Có phải..."
"Đó là em trai tôi. Có lẽ cha đã gửi nó đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top